Thời điểm tôi lên xe taxi liền ngất đi, lúc tỉnh lại thì thấy mình
nằm trên giường ở bệnh viện, vành mắt nàng đỏ hoe nhìn chằm chằm tôi,
nhìn thấy tôi tỉnh dậy, lại hì hì hướng tôi cười nói:"Thôi xong rồi, dạo này chị hốc hác quá," vừa cầm cái gương đưa cho tôi xem, nguyên lai là
trên đầu khâu mấy mũi, một phần tóc kia bị cạo đi, tôi vốn là tóc dài,
sau khi tỉnh lại liền thành tóc ngắn, không phải vậy thì nếu để tóc dài
liền thấy tóc rất thưa thớt, không dễ nhìn.
Cha mẹ chuyện này liền lại không đề cập tới.
Có điều Lâm Nhiễm rất lưu ý suy nghĩ của tôi, không bao lâu liền mang
tôi về nhà của nàng, bác gái bác trai đối với việc chúng tôi ở cùng
nhiều năm như vậy đại khái có chút dự đoán được, thời điểm nghe Tiểu
Nhiễm thẳng thắn nói ra mặc dù sắc mặt của bọn họ đối với tôi so với cha mẹ tôi ôn hoà hơn nhiều lắm, sau đó đại loại liền đem tôi đặt ở vị trí con rể, bác gái còn sai tôi đi đổi gas cho nhà nàng, thật là khiến
người ta dở khóc dở cười.
Chỉ là chuyện này cho đến cùng cũng không được truyền lớn ra, huống hồ
Tiểu Nhiễm nhà ở phố Đào Giang, truyền ra đến cùng cũng là câu chuyện
phiếm, vì lẽ đó chỉ có bác gái bác trai biết, tôi khi đó cũng rất ít kỷ, liền không dám thẳng thắn đem quan hệ tôi và Tiểu Nhiễm công khai, nàng khi đó nghĩ đến cũng gánh chịu rất nhiều áp lực, nhưng xưa nay đều
không nói với tôi, nhiều nhất là nhẹ nhàng đánh khẽ tôi một chút, oán
giận tôi một câu: "Không nên nói bậy nói bạ."
Đạo lí tình yêu đầu đại khái chính là mối tình dở dang, tôi vẫn cảm thấy chính mình đủ độc lập tự chủ, nghĩ đến chuyện lâu dài trước mắt, bây
giờ tôi suy nghĩ một chút, nàng so với tôi thành thục nhiều lắm, chút
tình cảm bên trong đây, nàng đều là bao dung tôi, nỗ lực duy trì lấy
chút tình cảm này, giữ lấy tôi không chịu buông tay, nàng cũng rõ ràng, con người của tôi kỳ thực vô tình đến nỗi làm cho người khác phải
nghiến răng, không phải vậy thì thời điểm ở trường học sẽ không nói
không liên hệ liền không liên hệ, nếu như chúng tôi chia tay, cư nhiên
từ bỏ không còn một chút gì với người kia cũng sẽ là tôi, nói chung có
thể đối với nàng thẳng thắn.
Thời điểm nàng uống say có chút cố tình gây sự, nhưng nói nhiều thì lời
nói cũng thế, không muốn biệt ly, không muốn không thích tôi. Nàng sợ
sệt phát sinh ra chuyện như vậy.
Sau sự việc tôi mất đi kia, nàng đại khái cũng là như thế mà cố gắng
vượt qua, như vậy bất lực trốn ở trong góc gào khóc, áp lực rất lớn,
không phải thế thì nàng sẽ không sinh bệnh nặng như vậy.
Lâm Nhiễm hôn mê hai ngày, tôi ở trong bệnh viện cũng ở cùng với nàng hai ngày.
Nhìn nàng nhớ tới được thật nhiều chuyện trước kia.
Kỳ thực tiếp xúc với Lâm Nhiễm trong khoảng thời gian này, tôi đã nhớ ra là tốt lắm rồi, chỉ là không muốn quá chú tâm mà nghĩ về chuyện đã
qua.
Dù sao cái kia vốn cũng là chuyện đã qua rồi, nhưng chúng tôi ai cũng không thể vẫn cứ sống trong quá khứ.
Nhưng Lâm Nhiễm không bỏ xuống được.
Tôi vẫn cho là mình là một tình duyên tiêu sái, cái gì cũng đều buông bỏ được, kỳ thực là bởi vì tôi quên rồi, không có tâm, tự cho là dứt
khoác. Nghĩ tới, tôi cũng là dây dưa dài dòng không bỏ xuống được, nhưng chỉ là có thể nhìn cuộc sống Lâm Nhiễm bởi vì tôi mà hỏng bét.
Tiểu Nhiễm lúc tỉnh, cha mẹ nàng ngay ở trong hành lang chờ, Lâm Nhiễm
hôn mê bao lâu, bọn họ sẽ chờ bất lâu, tiều tuỵ, khiến cho tôi rất hổ
thẹn, bọn họ có bao nhiêu lo lắng cho Tiểu Nhiễm, thì sẽ có bao nhiêu
cái hận tôi, Tiểu Nhiễm đến nước này, đều bởi vì tôi. Nghe được hộ sĩ
nói Lâm Nhiễm đã tỉnh, bọn họ kích động suýt té ngã , lảo đảo nghiêng
ngã chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Nhiễm liền rất muốn khóc, lại sợ ngay sau đó tâm tình Tiểu Nhiễm liền kích động, chỉ dám đỏ vành mắt mà
không dám khóc.
Lâm Nhiễm nhìn thấy bọn họ, câu nói đầu tiên là hỏi tôi.
"Vân Thiển đâu?"
Trên mặt Bác trai bác gái vẻ mặt rất khó coi.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Nhiễm chính là một người điên.
Lâm Nhiễm vẫn truy hỏi bọn họ: "Vân Thiển đâu?"
"Nhiễm Nhiễm, con bé, con bé đã mất hơn hai năm..."
"Không phải, con đã thấy nàng, nàng đã cứu con, cô ấy ở đâu?" Lâm Nhiễm vội vàng hỏi.
Bọn họ không đáp lại được.
Lâm Nhiễm tâm tình càng ngày càng kích động, hộ sĩ vội vã lại khuyên hai người đi ra ngoài, đại khái xem bác gái bác trai khó qua như vậy trong
lòng liền rất chua xót, Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó rất
nhanh bình tĩnh lại, bình tĩnh cũng rất tệ.
Nàng không có một gợn sóng nào nói: "Con biết Vân Thiển đã mất rồi."
Đây là câu thứ nhất.
"Con không có điên".
Đây là câu thứ hai.
"Con sau này sẽ không nhớ nàng nữa."
Đây là câu thứ ba.
Tôi nghe nàng nói, chua xót nhìn nàng.
Nàng nói ra lời như vậy, nhất định là rất khó vượt qua.
Nhưng cuối cùng cũng coi như là câu nói an ủi cho bác trai bác gái.
Hộ sĩ khuyên bọn họ rồi đưa họ ra ngoài, nói Lâm Nhiễm cần tịnh dưỡng, liền phòng bệnh chỉ còn có một mình Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm rất an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, đột nhiên nổ lực chống
thân thể ngồi dậy, sau đó không biết nhìn nơi nào, rất nhỏ giọng, thử
gọi: "Vân Thiển?"
Nàng quả nhiên không hề từ bỏ.
Tôi nhìn nàng tỉnh rồi, liền rời nàng đi trốn đến bên góc phòng, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng vẫn nghiêng tai nỗ lực nghe, cái gì cũng không nghe được, chán nản cúi đầu, ôm mặt khóc lên.
Tôi nghe thấy nàng nghẹn ngào nói: "Em sẽ cố gắng sống tốt."
Tôi ôm chặt chính mình, cũng vùi đầu bưng kín mặt, trầm thấp thở dài một hơi.
Tiểu Nhiễm ở trong bệnh viện mấy ngày nay tôi vẫn đứng cách từ xa mà
nhìn nàng, không dám tới gần, nàng xem ra hoàn toàn như trước kia, không còn lầm bầm lầu bầu, hơn nữa đang cố gắng sinh hoạt bình thường, trên
đùi của nàng băng bó thạch cao, lại không muốn nằm mãi trên giường,
chống gậy đi tới cạnh bác gái, hoàn toàn tràn đầy dáng vẻ tự tin.
Cái dáng vẻ kia chính là thứ tôi hy vọng.
Tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nhiễm trong lúc nằm viện Tiêu Minh Khanh đã tới một lần, mang theo
bạn gái tới, tôi còn tưởng rằng hắn không muốn sống nữa mà dám to gan
như vậy, không nghĩ tới bác gái đại khái đã biết chuyện này, tuy rằng
bày ra sắc mặt cũng không có nhiều lời cái gì, hầm hừ rời phòng bệnh lưu lại ba người bọn họ.
Tiêu Minh Khanh ôm rất nhiều hoa quả tới thăm Tiểu Nhiễm, bổn ý là rất
tốt, tôi trước đây nghĩ nếu nhìn thấy hắn thì liền giúp hắn gở bỏ những
nút thắt trên dây nhân duyên giữa hắn và bạn gái, không nghĩ tới dây
nhân duyên bọn họ đã bình bình thuận thuận, căn bản không cần tôi động
thủ, cũng tốt.
Tôi ở trước cửa không có tới gần, nghe Tiêu Minh Khanh nói chút 'hình
cưới' đồ vật các loại, còn hướng Tiểu Nhiễm chân thành thật nói xin lỗi, thế nhưng bọn họ nói rất mịt mờ, tôi nghe qua không hiểu lắm, Tiêu Minh Khanh chỉ đến lần đó, sau đó đại khái chột dạ thấy bác gái nên không
dám, trở lại cũng chỉ có một mình bạn gái hắn, bạn gái hắn là một đứa
con gái không sai, trợ giúp Tiểu Nhiễm làm kiểm tra lại, hai cô gái cùng trò chuyện, các nàng nói đến tối trời tối đất, tôi mới hiểu được, Tiêu
Minh Khanh muốn cùng Tiểu Nhiễm kết hôn, vốn là cho rằng đây là sự tình
cả hai cùng có lợi.
Sự tình tôi cùng Tiểu Nhiễm người biết đến không nhiều, Tiêu Minh Khanh
nhìn ra Tiểu Nhiễm khi đó tinh thần sa sút, liền cảm thấy người mất đi
không phải là một bằng hữu bình thường, nho nhỏ điều tra lại, biết được
chuyện của chúng tôi sau đó mới quyết định cùng Tiểu Nhiễm kết hôn, hắn
cảm thấy Tiểu Nhiễm vốn là không thích hắn, như vậy sau khi kết hôn cả
hai có thể tìm người yêu của chính mình, thành toàn cả mình lẫn Tiểu
Nhiễm, hắn thậm chí cảm thấy việc kết hôn với Tiểu Nhiễm chính là tấm
bình phong, có thể để cho Tiểu Nhiễm quan minh chính đại đi tìm người
yêu thích.
Bổn ý của hắn ngược lại cũng không có xấu, chỉ là quá mức chấp
nhất, sự tình trong chuyện này cũng phân không rõ ai đúng ai sai, hắn
tuy rằng lừa dối bác gái, cũng là bác gái lúc đầu lừa gạt hắn trước,
không có nói qua sự tình của tôi và Tiểu Nhiễm, cùng hắn nói người mất
đi kia chỉ là một người bạn bình thường, nhưng chuyện như thế này đâu
phải nói gạt là gạt được?
Có điều sợi nhân duyên của Tiêu Minh Khanh và bạn gái hắn, bọn họ hiện
tại sống tốt, bọn họ đi tới được nước này khẳng định không dễ dàng,
nhìn sợi nhân duyên của bọn họ, hẳn là có thể tiếp tục suôn sẻ sau này.
Ngày Tiểu Nhiễm xuất viện ấy, tôi ở cửa bệnh viện sửng sốt nhìn nàng ngồi xe taxi ly khai rất lâu.
Nàng tỉnh táo rất nhiều, vừa nói vừa cười chống gậy, ở bên bác gái bác
trai nâng đỡ mà đi ra bệnh viện, bác gái bác trai xem ra cũng rất cao
hứng.
Đã sớm là nên phải như vậy.
Vậy cứ như vậy đi, tôi không nên tiếp tục dây dưa với nàng nữa.
Tôi cúi đầu nhìn về phía ngón út, bởi vì cách quá xa, trên dây nhân
duyên kia đã trong suốt đến hoàn toàn không thấy nữa, rồi cũng như chưa
từng tồn tại đồng dạng.
Tôi xoay người bay trở vào bệnh viện.
Tôi ở lại bệnh viện này, chỗ những linh hồn người gần chết kia vì chịu
đau đớn không được lúc thời điểm chạy ra khỏi thân thể kia liền khuyên
bảo bọn họ trở lại vào trong thân thể, không muốn như thế dễ dàng từ bỏ
sinh mệnh, tôi không biết Quỷ sai đại nhân có biết chuyện tôi làm như
vậy hay không, ông ta có lẽ biết, ông ta đã nói người sống hay chết trên sổ sinh tử đều là có định đoạt, tôi làm như vậy là đầu cơ trục lợi, bất quá ông ta xưa nay không nói tôi quá, đại khái cảm thấy nói rồi ngược
lại tôi lại làm như thế, huống hồ tôi là một tình duyên, ông ta muốn bắt tôi cũng thực sự không có cách nào.
Tôi vẫn ở lại bệnh viện : tiếp tục sững sờ, kỳ thực cái địa phương bệnh
viện này cũng là ồn ào náo nhiệt, đều trình diễn ra những cái sinh ly tử biệt, không thích hợp với tôi, nhưng tôi thực sự không có chỗ để đi,
tôi đối với thời gian không có khái niệm, cũng không biết ở chỗ này bao
lâu, chỉ nhớ rõ những cái lúc bạn gái Tiêu Minh Khanh cùng hắn tới rất
nhiều lần, bạn gái hắn mang thai, cái bụng chậm rãi nhô lên ngày một rõ
ràng, ở trong đó đang hình thành một sinh mệnh nhỏ bé, tôi đều ở ngoài
cửa nhìn bọn họ cùng bác sĩ nói chuyện, không dám tới gần.
Bởi vì chuyện của Tiểu Nhiễm, tôi có chút e sợ tới gần người sống, sợ
mang đến cho bọn họ ảnh hưởng không tốt, chỉ dám từ xa nhìn bọn họ, trái lại đối với dáng vẻ thời điểm có người chết đi là ung dung hơn một
chút, khuyên bọn họ trở lại thân thể mình sẽ đại loại như làm một cái sự kiện gì đó trọng đại nên cảm giác rất mĩ mãn.
Tiêu Minh Khanh cùng bạn gái hắn xem ra rất hạnh phục, bạn gái hắn suýt
chút nữa mất đi, hắn đương nhiên sẽ càng quý giá tình cảm này, có lúc
dây nhân duyên bọn họ đánh một cái nút thắt nhỏ, tôi cũng sẽ hỗ trợ rất
tốt mở ra, nhìn thấy bọn họ hạnh phúc tôi có chút ước ao, lại cảm thấy
như vậy cũng rất tốt, tôi trôi nổi phiêu đãng lâu như vậy, nhìn nhiều
việc như vậy, rất nhiều chuyện đều nhìn xem hờ hững, có thể chứng kiến
hạnh phúc của bọn hắn cũng coi như mãn nguyện.
Sau chuyện kia tôi không gặp qua Tiểu Nhiễm nữa.
Chưa từng thấy được, cũng chưa từng nghe qua bệnh Tiểu Nhiễm có thực sự tốt lên.
Tôi có lúc sẽ nghĩ tới nàng , thời điểm nhìn thấy xe buýt đi ngang qua
bệnh viện sẽ kích động muốn chạy tới, nhưng đến cuối cùng không hề đi
khỏi bệnh viện này.
Tôi cảm thấy tôi sẽ như vậy ở lại đây, mãi đến một ngày nào đó tôi biến mất.