Tiểu Nhiễm ở trên giường ngủ mê một ngày trời, ra một thân mồ hôi ướt dính không thoải mái, xác thực cần đi tắm, bác gái cũng không nỡ nói
nàng, đem nàng dìu vào phòng tắm, sau đó bay ra ngay phòng bếp mà bận
rộn, lát sau lại thu xếp gian phòng, gian phòng kỳ thực lộn xộn, thế
nhưng bác gái không chịu thảnh thơi, chỉnh chu đồ vật, rồi lại bày ra
một lần nữa mới thấy thoả đáng, tôi cùng A Miêu ngồi xổm trong góc nhìn
bác gái bận bịu đi bận bịu lại, A Miêu vô vị thè lưỡi nằm trên mặt đất,
sau đó quay đầu hướng tôi ừ hử một tiếng, đại khái muốn cùng tôi chơi,
nhưng tôi hiện tại lại không có tâm tình, vì thế nên không thèm để ý tới nó.
Bác gái thật là rất thương Tiểu Nhiễm, cho dù vừa la rầy nàng, cũng hẳn
là vì muốn tốt cho nàng, cha mẹ đối với con cái luôn thương yêu thuần
tuý nhất, nhưng tôi ngoại trừ không có tim phổi, cũng rất không có lương tâm, bởi vì toàn bộ sự tình, tôi đều không có gì ấn tượng, bao gồm cha
mẹ tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy không đáng kể, dù sao tôi cũng chết
rồi, có nhớ hay không đều không quan trọng nữa.
Tôi nghĩ cha mẹ tôi nhất định cũng rất thương tôi, chẳng qua nếu như bọn họ yêu tôi, thời điểm lúc tôi chết đi ắt hẳn rất đau lòng, vậy vẫn là
không nên quá yêu tôi như thế.
Tôi cùng A Miêu nhìn bác gái dọn tới lui phòng ốc, Tiểu Nhiễm tắm xong
đi ra, bác gái từ trong phòng bếp bưng ra tô cháo vừa nấu, có lẽ rất
thơm, bởi vì A Miêu đều sắp phải chảy nước bọt ra rồi, nó là rõ ràng đều đã được Tiêu Minh Khanh lúc nãy cho ăn no rồi, thật là không có tiền
đồ.
Tâm tình Tiểu Nhiễm không tốt lắm, đại khái vẫn cứ thấy thân thể không
thoải mái, cơm ăn cũng rất chậm, đều là bác gái bên cạnh nàng kiếm chút
chuyện phiếm để nói, Tiểu Nhiễm không có gì hứng thú phụ hoạ theo, cúi
đầu dùng chiếc đũa vẩy cơm trong bát cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Trong phòng thực sự không quá an tĩnh, bác gái liền từ phòng bếp đi ra
mở TV, liên tục next mấy kênh không có tiết mục gì hay ho, bác gái liền
tuỳ ý dừng lại tại cái kênh đang chiếu phim truyền hình sau đó đem điều
chỉnh từ xa ném lên ghế sa lông, tiếp tục trở lại ăn cơm, tôi cùng A
Miêu vốn là một ngồi xổm một nằm úp sấp ở trong góc, tôi thấy TV mở,
liền bay tới chỗ ghế sa lông, A Miêu thấy tôi bay lên, liền cũng không
còn cái bộ dáng chán chường kia, đuổi theo tôi đến cạnh ghế sa lông một
bên nằm úp sấp.
Kỳ thực ở đây xem TV khẳng định không thú vị bằng rạp chiếu phim ở phố
kinh doanh, rạp chiếu phim màn hình lớn như vậy, tình tiết cũng phải so
với phim truyền hình nhiều tập đẹp mắt hơn, có điều là do tôi tự theo
Tiểu Nhiễm trở về làm chi, vì lẽ đó cũng không có gì so đo, huống hồ làm một tình duyên như tôi mà nói, xem cái gì cũng không quan trọng đến
vậy, dù sao tôi là một tình duyên, TV điện ảnh cũng chính là xem thong
thả dài lâu vì không có việc gì để giết thời gian thôi.
Tôi làm ra tư thế ngồi ghế sa lông xem TV, liền một lúc cảm thấy
tẻ nhạt, phim truyền hình này thật không có thú vị, tôi liền hướng A
Miêu vẫy tay, A Miêu không rõ vì sao liền giơ lên cái móng vuốt chụp
tôi, đùng một cái đặt tại điều khiển từ xa TV bên trên sô pha.
Tôi quả thực muốn đắc ý ra mặt luôn rồi, haha, A Miêu thực sự là một trợ thủ đắc lực, lợi ích của nó vẫn rất nhiều mà, không chỉ có thể hỗ trợ
đánh đuổi Tiêu Minh Khanh, còn giúp tôi chuyện như vậy : ấn lên điều
khiển TV! Xem ra sau này A Miêu càng sẽ có nhiều công năng còn chờ tôi
khai phá!
(Editor: thím Vân Thiển lợi dụng vồn :v )
Thế nhưng tôi có hơi cao hứng quá sớm, A Miêu thực sự không tốt lắm
trong việc nắm bắt, tôi chỉ muốn nó 'xoa bóp' cái điều chỉnh TV trên nút chuyển kênh mà thôi, nó cho là tôi ở cùng nó chơi, ve vẩy cái đuôi móng vuốt hưng phấn ở điều chỉnh tivi đập đùng đùng, tôi muốn ngăn nhưng đều không ngăn được, cũng không biết nó ấn nơi nào, kênh chuyển tới chuyển
lui, sau đó đột nhiên biến thành trắng đen hột é, phát ra âm thanh vang
chói tai, A Miêu bị doạ giật mình, toàn bộ hồn cún đều bay lên rồi, tôi
cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng, vội vã bay tới tuốt góc xa nhất bên
trong bịt lấy lỗ tai mà ẩn núp.
Bác gái chậm rãi từ phòng bếp đến tắt TV, nhìn vòng vòng trong phòng
khách, dạy dỗ A Miêu một câu, tôi không xem được TV nữa, cũng ăn theo
quát A Miêu
"Cẩu đần, không chơi với ngươi nữa!"
Thế nhưng có thể nhìn thấy tôi cũng chỉ có con cẩu ngốc này, liền rất nhanh tôi đã quên những gì vừa nói.
Tiểu Nhiễm vẫn mệt mỏi, cũng không có cười được, cơm nước xong cũng
không có tâm tình xem tivi, không bao lâu lại trở về phòng ngủ muốn nghỉ ngơi, tôi vốn là theo nàng đồng thời bay vào phòng ngủ, mới vừa bay
vào, bác gái liền đi vào.
Cũng đúng, lúc này, bác gái sẽ không trở về, đương nhiên muốn cùng Tiểu Nhiễm ngủ một giường.
Tôi kìm nén miệng, lại thất thểu xuyên qua tường bay ra khỏi phòng
khách, phiền muộn nhìn vị trí của chính mình bị chiếm, uỷ khuất ngồi
trong góc, nghe thấy A Miêu ở ổ cún ấm áp của nó ầm ĩ, ngẩn đầu nhìn một chút.
Ái chà, lẽ nào tôi nên cùng A Miêu chen chúc đêm nay rồi? Tôi có chút lo lắng nhìn chằm chằm ổ cún của A Miêu, nhìn chăm chú đến nửa ngày, mới
đột nhiên nhớ tới tôi là tình duyên, lại không cần ngủ.
Thật là, mới có hai ngày, liền bị A Miêu, cái con cẩu đần này lây bệnh,
nếu như lại ở lại lâu hơn, tôi có thể hay không cùng bọn ma quỷ trở nên
ngốc nghếch sao ?