Trên đường về tâm tình Tiểu Nhiễm không được tốt lắm, sắc mặt bình
tĩnh, trên đường gọi điện thoại, hướng về phía điện thoại hét lên một
trận : không chờ đối phương trả lời liền đem điện thoại cúp, vừa nãy cô
cùng Tiêu Minh Khanh lúc ăn cơm không biểu hiện ra, nhưng xem ra thực tế là giận không nhẹ.
"Tiêu Minh Khanh chuyện này vừa mới bắt đầu tôi liền không đồng ý, anh
không cần mù quáng bận tâm cho tôi, chuyện của tôi là có chủ ý, đúng,
tôi liền tình nguyện như vậy cả đời, không cần bất cứ ai quản!" Tiểu
Nhiễm hầm hực cúp máy, cắn môi bực bội, cô nàng bị uất ức, không có thể
nói cùng ai, chỉ có viền mắt hoen đỏ giống như bất cứ lúc nào sẽ khóc
lên.
Mặc dù là chuyến xe cuối cùng khá ít người, nhưng chí ít vẫn còn lác
đác vài người xung quanh, Tiểu Nhiễm quay về điện thoại hét lên một trận như thế làm cho bọn họ đều ngoái nhìn bên này với vẻ mặt đầy cổ quái.
Nhìn nhìn cái gì chứ, nhân loại bao đồng. Tôi hướng bọn hắn trợn mắt.
Có điều suy nghĩ một chút, tôi theo Tiểu Nhiễm hai hôm nay, Tiểu Nhiễm
thật giống như tâm tình lúc nào cũng không tốt, ngược lại lúc mộng du là thời điểm vui vẻ nhất, hay là chính Tiểu Nhiễm không muốn chữa khỏi
bệnh là nguyên nhân do này? Có điều sinh bệnh đều là không tốt chút nào, tôi tự nhận là một cái tình duyên rất thông thái, nhưng vẫn đoán không
ra được tâm tư phức tạp của người sống.
Hôm nay vì Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh ăn cơm nên thời gian khá trễ, đuổi tới cũng là chuyến xe buýt cuối cùng, thời điểm xuống bên dưới ga
xe buýt trời đã rất chập tối, so với ngày hôm qua muộn hơn nhiều lắm,
cũng không biết lúc này A Miêu thế nào, tôi nhìn ban sáng thấy Tiểu
Nhiễm đã chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho nó rồi mới đi, ăn uống là không lo, chính là không biết tôi xuyên tường đi rồi nó có hay không quậy
phá, lúc đó đi thẳng một mạch, bây giờ suy nghĩ chút vẫn có chút lo âu,
dù sao nếu như A Miêu bởi vì tôi mà phẫn nộ cắn phá đồ trong nhà, cái
việc này không phải là tôi lại tạo thêm phiền phức cho Tiểu Nhiễm sao?
Ánh sáng đèn đường rất nhu hoà, chính là thời gian quá muộn, trên đường
cũng không còn ai, con đường đi mỗi ngày này đối với Tiểu Nhiễm đã rất
quen thuộc, cô nàng xem ra cũng không giống người sợ bóng tối, cô mang
một mặt không cao hứng hướng về cư xá đi, khi đi qua chỗ rẽ tương đối
tối, đối diện đi tới là một người hai tay ôm một túi to lớn diện mạo khá trẻ tuổi, Tiểu Nhiễm lại còn bước đi phụng phịu không lưu ý, không chút chú ý người đối diện, nhưng tôi thấy thanh niên kia một bên làm bộ hờ
hững một bên thăm dò Tiểu Nhiễm.
Việc này rõ ràng là có mưu đồ xấu xa nha.
Thế nhưng tôi la rách cổ họng Tiểu Nhiễm cũng không nghe thấy
được, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh niên kia đi tới, thời điểm gần
cùng Tiểu Nhiễm đối mặt đột nhiên nhanh chân chạy tới hai bước, đoạt lấy túi xách Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm sợ hết hồn, ngay lập tức hét lên một
tiếng.
"A, có ăn cướp !"
Một tiếng này rít gào lúc nửa đêm rất có hiệu lực xuyên thấu.
Thế nhưng tôi nhìn thấy Tiểu Nhiễm cầm lấy túi xách không buông tay.
Đây là sợ đến choáng váng sao? Trong túi xách có bao nhiêu tiền mà phải
cố liều mạng như vậy, của đi thay người không hiểu sao? Tôi đều gấp đến
mức muốn cào tường, nhưng cũng là ở bên cạnh bay tới bay lui gấp gáp,
sau đó chỉ thấy Tiểu Nhiễm nhanh trí hướng về trong túi xách một lượt,
mò ra một con dao !!
Nguyên do là Tiểu Nhiễm còn là một thâm tàng bất lộ nữ hán tử ! Thanh
niên kia quả nhiên bị doạ đến rụt lại, liền lùi về, bởi vì Tiểu Nhiễm
căn bản là phô trương múa may, dao gươm cũng không có mắt, thanh niên
kia mắng một câu, trên tay hơi dùng sức liền đem bao cướp đi, Tiểu Nhiểm không dám đuổi theo, ở nguyên tại chỗ sợ đến run rẩy, cũng may bên cạnh cư xá có bảo an nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, đối diện bên đường
cũng có hai ba người, nhìn thấy tình cảnh này liền thấy việc nghĩa nên
hăng hái xung phong chặn thanh niên này, thanh niên kia xem tình thế
không xong, xoay người liền quay lại chạy đến hướng Tiểu Nhiễm, định là
muốn cướp con dao trong tay Tiểu Nhiễm !
Tiểu Nhiễm sợ hại đến đầu óc mờ mịt, thanh niên kia cùng cô nàng cướp
đao khẳng định cũng sẽ theo bản năng giật lại, cô nàng là một cô gái sao có thể có lợi thế đây? Nếu thực sự là để tên kia giật được, Tiểu Nhiễm
nhất định sẽ bị thương, tôi đặc biệt sực nghĩ nên cho một cái tát đánh
tỉnh Tiểu Nhiễm làm cho nàng ta mau chạy đi, nhưng tôi căn bản không làm được, mắt thấy thanh niên kia sắp lao tới, liền đột nhiên bay qua chắn ở trước mặt Tiểu Nhiễm hướng hắn mạnh mẽ đẩy một cái.
Tôi thực sự là quá luống cuống lên rồi, đều đã quên tôi là một con ma,
chỉ muốn làm chút gì đó, dù sao trơ mắt để tôi thấy Tiểu Nhiễm bị thương tôi căn bản không thể làm được, nhưng khi tay đẩy ra, thiết thiết thật
thật có cảm giác chạm được, theo tôi hướng phía trước đẩy tới, thanh
niên kia ngửa về sau lùi mấy bước ngã ra giữa đường, mắng một câu còn
không kịp ngồi dậy đến, đột ngột giữa đường có một chiếc xe tốc độ nhanh lao tới đụng hắn bay xa đến mấy mét, sự tình xảy ra quá đột ngột, thanh niên kia căn bản cũng không có chú ý tới việc có xe đang tới.
Tiếng thắng xe đặc biệt chói tai.
Tôi cúi đầu nhìn tay chính mình, không dám tin rằng mình vừa thực sự làm được, nhìn về phía bên cạnh Tiểu Nhiễm, tôi thử đưa tay ra, muốn chạm
vào cô nàng, tâm tình tôi đương nhiên rất hồi hộp, như một hồn ma, vốn
không đụng tới được đồ vật, nhưng tôi vừa xác thực là đẩy được người kia ra, đây có phải hay không là tiêu biểu cho việc tôi có thể chạm tới
Tiểu Nhiễm, cùng Tiểu Nhiễm tiếp xúc đây?
Tôi thận trọng đưa tay ra, nhưng mà ngón tay của tôi vẫn cứ xuyên qua thân thể Tiểu Nhiễm.
Chuyện gì thế này? Tôi cúi đầu nhìn nhìn bàn tay mình, hoàn toàn nghĩ không ra.