Nam nhân mặc âu phục kia tên gọi Tiêu Minh Khanh, một cái tên rất
hay, lại đối với Tiểu Nhiễm vô cùng ân cần, vừa nãy lúc chặn đón xe taxi cũng rất lịch sự mở cửa ghế phó lái cho Tiểu Nhiễm, có điều Tiểu Nhiễm
không có chút nào cảm kích, chính mình kéo cửa xe phía sau ngồi xuống,
Tiêu Minh Khanh cũng chỉ có lúng túng cười cười chính mình ngồi vào ghế
phó lái kế bên tài xế.
Tiêu Minh Khanh hiển nhiên rất có cảm tình đối với Tiểu Nhiễm, dọc theo
đường đi duy trì cao tâm tình nói chuyện phiếm cùng Tiểu Nhiễm, vị trí
của hắn khá bất tiện để hai người giáp mặt trò chuyện, tài xế lái xe bên cạnh một mặt buồn chán, tôi cùng muốn thay hắn cảm nhận được cái cổ
đang tê dại đi kia, có điều Tiểu Nhiễm đối với hắn rất khách khí, lúc
đầu còn gọi tên đầy đủ, sau đó bị Tiêu Minh Thanh nháo một hồi, cũng
không tốt như thế mới lạ, liền gọi hắn là Tiêu ca, giọng nói Tiểu Nhiễm
thực dễ nghe, giòn tan, chính là Tiêu ca cùng với giống âm tiết với một
tên chim điểu, Tiêu ca cũng không để ý chút nào, nghe được hai tiếng này có vẻ hài lòng,cũng mặc kệ cái cổ đang bị sái đau nhức, liền duy trì
ngửa đầu ra sau cùng Tiểu Nhiễm trò chuyện.
Chuyện này tôi đối với Tiêu Minh tuy rằng không thể nói rõ, kỳ thực
người này cũng được coi là tuấn tú, gương mặt toát ra dáng vẻ chính khí
ưu nhã, thế nhưng tôi liền đối với hắn có chút thắc mắc, Tiểu Nhiễm hồn vía lên mây, cũng không rất chú ý đến Tiêu Minh Khanh, nhìn bộ dạng cô
thái độ qua loa. tôi liền cảm giác rất khoan khoái, không có như vừa nãy khó chịu.
Kỳ thực Tiêu Minh Khanh như thế lấy lòng cũng là uổng công, hắn cùng
Tiểu Nhiễm trong khi nãy tôi thấy không hề có một chút sợi tơ nhân duyên kết nào, có thể thấy được hai người này là không thể nào là một tình lữ hay bằng hữu, chính hắn là một người tăng động, coi như tăng động đến
cháy bỏng cũng không hề cùng Tiểu Nhiễm có nửa điểm can hệ, có điều thật là kỳ quái, tại sao sợi tơ hồng củaTiểu Nhiễm lại nối quấn quanh chỗ
này của tôi đây ?
Tôi đã chết rồi mà.
Phỏng chừng việc này có hỏi Quỷ sai cũng không biết được, đầu óc tôi cũng mơ hồ, đơn giản không nghĩ ra được cái gì nữa.
Có hiện diện ngay trong taxi này cũng không có vấn đề gì, tôi cũng không phải người sống nữa, cũng không cần dùng chỗ ngồi trong xe, liền
nhẹ nhàng xuyên qua mui xe rồi ngồi lên nóc xe xem hai bên nhà cao tầng
uốn lượn, cảm thấy tâm tình tốt lên, đại khái bởi vì lúc trước bị khoá ở cái nơi kia thực mất tự do, hiện tại muốn đi nơi nào có thể tự mình
quyết định, ài, cũng không biết tên Ngưu đầu quỷ sai qua mấy ngày đi làm nhiệm vụ không nhìn thấy tôi đuổi theo làm phiềm hắn, sẽ có hay không
nhớ nhung tôi đây ? Tôi cũng chỉ gặp có một mình quỷ sai như hắn mà
thôi, cũng không biết là có phải mỗi quỷ sai đều giống như hắn, dễ nói
chuyện như vậy không đây ?
Đương nhiên, Ngưu đầu quỷ sai cùng tôi khá dễ nói chuyện, chỉ là vì tôi
không phải là một con ma, hắn bắt không được tôi mà thôi, không phải vậy hắn đương nhiên sẽ không nể mặt, trực tiếp không nói hai lời liền tóm
lấy tôi ném vào cái túi vải to kia.
Mặc dù rời khỏi cái phố kinh doanh sầm uất kia, có thể ngồi taxi chạy
ngay vào thành phố khác, ngồi trên mui xe nhìn phong cảnh hai bên thong
dong tự tại, tình cờ nhìn sợi tơ hồng quấn vòng quanh ngón út.
Tôi cảm giác được sợi tơ hồng này cùng với những sợi tơ hồng của những
đôi tình lữ khác không đồng nhất giống nhau, trong suốt một ít, thật là
kỳ lạ, cũng không biết vừa nãy như thế nào lại xuất hiện, ngược lại làm
cho tôi không cảm nhận được chút nào, nhưng cũng không quá hệ trọng, xe
lại chạy tiếp qua mấy con phố được một lúc thì dừng ở phía trước cổng
bệnh viện.
Tôi vừa xa xa đã nhìn thấy bệnh viện, đột nhiên nhớ tới không biết có
phải Kỳ Bội nói muốn trở về là nơi này không? Cũng không biết thành phố
này có mấy cái bệnh viện, có điều cô ấy mất rồi thân nhân của cô ấy cũng không ở mãi tại bệnh viện, có thể là sau đó đã về nhà cũng nên, cũng
không biết rốt cuộc có bị Quỷ sai bắt được hay không ?
Cửa xe đẩy ra, Tiểu Nhiễm từ trên xe bước xuống, giầy cao gót đạp gạch
men sứ dưới mặt đất nghe cùm cụp cùm cụp, dáng dấp đi rất ưa nhìn, vòng
eo cứ uốn qua lại, tôi không nhịn cười được, bay theo phía sau bắt chược một hồi, chỉ là tôi đã chết rồi, bước đi trên mặt đất không được, chỉ
có thể nổi trên mặt đất bay bay, vì thế học tới lui mấy lần thấy không
có gì hay tôi liền tung bay bên cạnh cô ấy, nhớ đến trong phim ảnh những cảnh diễn xuất trong bệnh viện thế này đều đặc biệt căng thẳng, nhân
vật chính hô to nhỏ bác sĩ ra, và rồi sau đó thật nhiều bác sĩ ý tá các
kiểu mang giường kéo bánh xe đem nạn nhân vọt vào phòng phẫu thuật, cũng không biết cái lúc mà tôi được đưa vào bệnh viện có phải giống cảnh
tượng như vậy hay không, tôi rất hào hứng theo Tiểu Nhiễm bay vào nhìn
khắp nơi chung quanh bệnh viện, cũng không thấy có cảnh nào như vậy, chỉ thấy trong đại sảnh của bệnh viện có rất nhiều người đang xếp hàng đăng ký, bác sỹ y tá đều rất bận bịu.
Tiểu Nhiễm từ lúc xuống taxi đều tự mình tiến vào bệnh viện, Tiêu Minh
Khanh từ phía sau trả tiền xe xong liền vội vã đuổi theo, cũng không có
vẻ gì tức giận, chính là cười gượng một tiếng đuổi tới Tiểu Nhiễm: "Ài,
Tiểu Nhiễm à, em đi nhanh quá" Tiêu Minh Khanh rất quen thuộc cùng cô ấy nói, Tiểu Nhiễm nhíu nhíu mày, cúi đầu rất nhỏ giọng nói : "Tiêu Minh
Khanh, em tự đi được rồi"
"Lại vậy nữa rồi, tại sao không gọi là ca nữa, trước đây đều là anh cùng em tới, lần này cũng sẽ không để em đi một mình được" Tiêu Minh Khanh
thản nhiên vỗ vỗ ngực mình, Tiểu Nhiễm không thèm để ý bộ dạng ra vẻ
trượng nghĩa của hắn, chính là vẫn cúi đầu đi về phía trước, thế nhưng
sắc mặt trông khó coi, hiển nhiên là không hưởng ứng nổi được sự nhiệt
tình của Tiêu Minh Khanh, Tiêu Minh Khanh không biết là giả ngốc hay
ngốc thật, Tiểu Nhiễm biểu lộ thái độ rất rõ ràng, hắn vẫn cư nhiên chạy trước chạy sau.
Phía trước thang máy có rất nhiều người, còn có hộ sĩ đẩy xe lăn chờ ở
thang máy, Tiểu Nhiễm liếc mắt nhìn liền đi cầu thang bộ bên cạnh, Tiêu
Minh Khanh vội vàng đuổi theo, tôi đương nhiên cũng bay đi theo cạnh bọn họ.
Có điều thật là kỳ quái, cô gái Tiểu Nhiễm kia mặc dù coi như dáng vẻ
như nhược yếu đuối, nhưng làm sao nhìn cũng không giống như đang có bệnh trong người nhỉ.