Hai người đợi một lúc lâu, Hứa Dĩ Tiền vẫn chưa ra.
Lúc này điện
thoại của Khang Tịch lại sáng lên. Cầm lên nhìn một hồi, thì ra là có
người nào đó gửi tin nhắn đến. Đầu ngón tay bay lượn, Khang Tịch gửi về
một tin nhắn thật dài.
“Nói chuyện phiếm với ai vậy?” Quý Ưu Trạch ngồi xuống bên cạnh Khang Tịch hỏi.
“Còn nhớ chuyện cây quýt hồi trung học không?” Khang Tịch nghiêng đầu hỏi.
“Chuyện cây quýt là chuyện gì, mình không nhớ. Mình thấy những chuyện mình có
thể nhớ, đều là mấy chuyện khác người thôi. Ví như chuyện miến chua cay
nổi tiếng, ha ha ha ha, mỗi lần nhớ tới, mình đều cảm thấy rất thần kỳ,
khi đó lớp bọn mình thật sự rất ngu!” Vừa nói đến thời trung học, các
loại kỷ niệm kỳ kỳ quái quái bắt đầu hiện lên trong đầu.
Nhưng trong trí nhớ của Quý Ưu Trạch, thần kỳ nhất vẫn là chuyện miến chua cay lần đó.
Ngày hôm đó, sau khi học xong hai tiết đầu, lúc tới giờ thể ɖu͙ƈ giữa buổi,
kết quả trời lại mưa. Trời mưa không thể luyện tập được, có hai mươi lăm phút để chơi đùa. Sau đó đột nhiên có người nói muốn ăn miến chua cay
tuyệt vị của quán đối diện trường. Đột nhiên có rất nhiều người hùa
theo.
Trường học cấm học sinh ra khỏi cổng trong giờ nghỉ giải
lao. Sau đó có một bạn học cá cược với mọi người, nói là nếu như cậu ta
không thể ra ngoài mua một bát miến cay trong giờ nghỉ giải lao, vậy cậu ta chính là đồ con rùa.
Lúc sau, cũng không biết có phải vì cá
cược hấp dẫn, khăng khăng giữ sĩ diện, hay là vì thật sự đói bụng. Tên
kia chạy nhanh ra cổng trường, cuối cùng, vì một bát miến chua cay, đánh gãy tay một bảo vệ gác cổng.
Lễ chào cờ tuần sau, cậu ta bị hiệu trưởng điểm danh phê bình.
Khang Tịch liếc nhìn Quý Ưu Trạch, nói tiếp: “Lúc giữa kỳ năm lớp mười, có
một cô gái mang theo một túi quýt lớn chia cho mọi người, rất ngọt lại
có rất nhiều nước, lúc đó bọn mình rất thích ăn. Nhưng bọn mình không
mua được ở nơi khác, nên mọi người phải đi tìm cô gái kia mua, nhưng
người nhà của cô gái kia nói nhà cổ chỉ có một gốc cây quýt, hái hết
rồi, không có cách bán cho mọi người. Lần trước về quê, mình đi đến đó
một chuyến, sau đó được nếm lần nữa, vị rất ngon.”
“Cô ấy nói, lần trước quên đưa mình nước ép quýt, nên định gửi cho mình.” Khang Tịch cười cười.
“Nói thế, hai người còn liên lạc à?” Quý Ưu Trạch tỏ vẻ kinh ngạc.
“Nói chính xác là, bọn mình chỉ mới bắt đầu liên lạc.” Khang Tịch nói xong
lời này, vốn còn muốn nói gì đó, kết quả cửa phòng vệ sinh vang lên một
tiếng răng rắc, có người đi ra.
Hứa Dĩ Tiền quay lại ngồi xuống
trước bàn máy tính của mình, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi gãi gãi đầu, nói: “Khang tiểu thư, không phải tôi không muốn cho cô xem, chỉ có điều, nội dung Bánh
bao nhà quê kia vạch trần trêи chương trình của chúng tôi là cô. Nếu như tôi cho cô xem băng gốc, bên trong không che vạch đen trêи mặt ông ta,
vậy chẳng khác nào xâm phạm quyền riêng tư của ông ta.”
Hứa Dĩ
Tiền vừa vào phòng vệ sinh rít vài điếu thuốc, suy nghĩ rất lâu, luôn
cảm thấy vẫn không thể cứ vậy mà tùy tiện để cho xem được.
“Với
lại cuốn băng này, ông chủ tôi nói, liên quan đến nhiều thứ, vượt qua dự liệu của ông ấy, nên mới để tôi cắt bỏ nhiều nội dung.” Hứa Dĩ Tiền
ngẩng đầu liếc nhìn Khang Tịch, lấy điện thoại ra, gõ bíp bíp bíp gì đó, nói tiếp: “Khang tiểu thư, cô thông cảm cho tôi chút đi.”
Thật
ra, tên Bánh bao nhà quê này, chủ động tìm tới chương trình “Giải trí
ngôi sao”, bảo là muốn vạch trần. Lúc trải qua xét duyệt, boss và nhân
viên tôm tép đều cảm thấy người này không có điêu, thật sự biết rõ không ít thứ.
Nhưng mọi người cũng không nghĩ tới, lúc thật sự bắt đầu ghi hình chương trình, Bánh bao nhà quê này lại nói ra không ít chuyện
làm cho người ta trợn mắt há mồm. Liên quan đến các quan chức, những thứ này các công ty nhỏ chuyên làm giải trí đều cật lực lảng tránh. Dù sao
cũng không phải là CCTV, cũng không phải chuyện công khai, ai nguyện
nhảy xuống hố nước đục đó chứ.
Nhưng mà, mọi người cũng không
muốn từ bỏ những phần vạch trần ngôi sao lớn như Khang Tịch trong này,
nên cũng chỉ dặn Hứa Dĩ Tiền lấy những phần liên quan đến Khang Tịch cắt ra, những thứ khác, xóa toàn bộ. Dù sao, nhiều một chuyện không bằng
bớt một chuyện. Chương trình của bọn họ mang tính chất giải trí, cũng
không phải chuyên mục tường thuật xã hội nhân dân, không cao to như vậy.
Hứa Dĩ Tiền vốn đang định xóa, nhưng vì vừa làm xong việc trong tay, cộng
thêm Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đến, nên suy nghĩ dứt khoát xóa muộn một chút. Nhưng anh ta không nghĩ tới, Khang Tịch cũng đến, còn vì xem băng gốc.
“Vậy thì, tôi không xem video, sau khi anh mở lên có thể
thu nhỏ video vào danh sách, tôi chỉ nghe cụ thể những gì bọn họ nói với nhau thôi.” Khang Tịch vẫn như cũ không từ bỏ.
Hứa Dĩ Tiền nghe vậy, thở dài, tiếp tục nói: “Nhưng băng gốc không có tiến hành xử lý biến giọng..”
“Thật ra nếu tôi có siêu năng lực, vậy thì, cho dù bôi đen mặt biến giọng,
thì thế nào? Tôi vẫn có thể tìm ra ông ta. Nhưng mà tôi không có, chẳng
qua là tôi muốn biết, nhà họ Khang chúng tôi, rốt cuộc có làm chuyện gì
có lỗi với người khác hay không thôi.” Khang Tịch đi đến bên cạnh Hứa Dĩ Tiền, thu lại nụ cười, trông có chút nghiêm túc, nhưng làm người khác
có loại cảm giác không thể không tin không phục nàng.
Hứa Dĩ Tiền suy nghĩ một hồi lâu, lại hơi liếc nhìn Quý Ưu Trạch, nghĩ thầm, Quý Ưu Trạch là người tốt, cũng sẽ không mang ai tới hại mình đâu. Với lại
trông Khang Tịch, hình như cũng sẽ không làm ra chuyện kỳ quái gì.
“Được rồi. Nhưng mà, lỡ như có chuyện gì xảy ra, nói ví dụ như tôi bị lãnh
đạo công ty cách chức, cô phải có trách nhiệm. Dù sao, em gái nhà tôi
còn đang đi học, nếu như tôi đánh mất bát cơm…”
“Anh yên tâm, nếu như xảy ra chuyện gì, tôi đến phụ trách.” Khang Tịch yên lặng nhìn chăm chú Hứa Dĩ Tiền.
Nàng biết, xảy ra việc này, mà Khang Cẩm Hoa không chủ động tìm mình nói gì, vậy đồng nghĩa với việc Khang Cẩm Hoa không muốn Khang Tịch nhúng tay
vào hoặc hỏi đến chuyện này. Cho nên, Khang Tịch ngược lại càng muốn
thông qua những thứ khác hiểu rõ một chút.
“Vậy, được rồi. Có
điều, chỉ nghe tiếng, không nhìn hình đúng không?” Hứa Dĩ Tiền lại vò
tóc quăn trêи đỉnh đầu một hồi, có chút lúng túng nói.
Ngay từ đầu mọi người còn tràn đầy tinh thần. Nhưng đến sau cùng, mọi người
nghe đến có hơi mệt mỏi. Dù sao Bánh bao nhà quê kia nói rất nhiều lời
nhảm.
Hơn nữa, đừng thấy phần phát sóng chỉ ngắn ngủi bảy tám phút, lúc bọn họ thu hình, phải ghi âm hơn hai ba giờ.
“Khoảng thời gian Khang Tịch nổi loạn, có quãng thời gian mỗi ngày lên lớp đánh nhau với người khác, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô ta, chủ
yếu là nên trách Khang Cẩm Hoa nhà cô ta, khoe khoang, nhận nuôi một cô
bé, mỗi ngày xuất sắc rất được yêu thích, chính là vì để mọi người biết
ông là là một quan chức có lòng thương người cỡ nào. Kết quả giải quyết
không tốt cân bằng giữa con nuôi và con ruột. Nên khi đó Khang Tịch trở
nên rất bướng, chẳng qua vì tuổi còn nhỏ, sau đó tinh thần lại không ổn
định, nên thích làm rất nhiều chuyện kỳ quái.”
“Thật ra hôm nay
tôi đến chương trình này, chủ yếu là muốn vạch trần nhà họ Khang, lúc
trước tôi đi tìm tòa soạn, đi tìm các truyền thông khác, nhưng không đâu để ý tôi! Chuyện của Khang Tịch đợi lát nữa sẽ nói sau, cậu em dẫn
chương trình, cậu muốn tôi phối hợp với cậu, vậy được, cậu cũng phối hợp với tôi đi. Tôi nói xong chuyện nhà họ Khang rồi sẽ nói chuyện của
Khang Tịch cho cậu nghe được không?”
“Cậu đừng ngắt lời tôi nữa,
cậu ở yên chút đi thiệt là, người thanh niên sao đều nóng nảy thế! Dù
sao tôi cũng là bạn lúc còn trẻ của Khang Cẩm Hoa đó. Về sau, ông ta
liên tiếp thăng chức, tôi cũng chúc mừng ông ta. Nhưng ông ta là người
bận rộn, lúc đó chúng tôi cũng không gặp nhau nhiều. Mãi đến năm ngoái,
con gái tôi bị một thằng gài bẫy.”
“Thằng kia gọi là Hà Dương
Huy, nói mình là một người săn lùng ngôi sao, hỏi con gái tôi có muốn
bước vào giới giải trí hay không. Con gái tôi còn trẻ không hiểu chuyện, cũng không bàn bạc với người lớn như chúng tôi, đi ngay. Kết quả không
nghĩ tới đó là một tên lừa đảo! Lừa con gái tôi nợ người khác mấy triệu
không nói, lại còn bị thất thân! Tôi chỉ muốn, Khang Cẩm Hoa có thể giúp đỡ giải quyết chuyện này, muốn đi nhờ vả ông ta. Kết quả ông ta lại bảo tôi đi tìm ban ngành liên quan giải quyết, nói ông ta không thể vượt
quyền này nọ. Nhưng sau đó tôi choáng váng, vì tôi phát hiện, cái tên
Khang Cẩm Hoa kia vậy mà ăn cơm với tên lừa đảo đó!”
“Hèn chi cho dù tôi lên tòa cũng không thể phá tên lừa đảo kia được, thì ra hai
người bọn họ vốn chung bọn với nhau! Chuyện này mỗi lần nhớ đến tôi đều
tức chết! Con gái ông ta mà xảy ra chuyện bé như hạt đậu, ông ta xử lý
rất nhanh! Con gái nhà khác xảy ra chuyện, ông ta chẳng những không giúp một tay ngoảnh mặt làm thinh, lại còn bỏ đá xuống giếng, thật sự là…”
Nghe đoạn sau, Khang Tịch nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hà Dương Huy…
Tên này rất quen tai, hình như nghe ở đâu đó rồi. Đúng rồi, đây không phải
là bạn trai cũ của Chu Ngọc Liên sao? Những họ hàng trong nhà kia, đều
biết bạn trai bây giờ của Chu Ngọc Liên là một người đàn ông rất tuyệt,
vô cùng lợi hại, cực kỳ khôi ngô tuấn tú phóng khoáng, nhưng lại không
biết bạn trai cũ của Chu Ngọc Liên là người ra sao.
Nói đến, thật ra Khang Tịch cũng không phải rất quen thuộc với Hà Dương Huy. Dù sao
quanh năm nàng đều ở bên ngoài. Mà Chu Ngọc Liên, thì luôn bên cạnh
Khang Cẩm Hoa.
Tên Hà Dương Huy này, hình như có một lần, Khang Tịch đi vệ sinh đêm lấy nước uống, không cẩn thận nghe được cha mẹ nói chuyện.
Lúc đó, một tiếng thở dài của Khang Cẩm Hoa, Khang Tịch nhớ rất rõ.
Ông nói: “Hà Dương Huy này, thật đúng là chó dữ! Cắn chết Chu Ngọc Liên nhà chúng ta không chịu thả, thứ gì!”
Rõ ràng là Hà Dương Huy gây tội, nhưng quả đắng đó lại rơi xuống miệng mình, để cho Chu Ngọc Liên nếm trải.
Ngón tay Khang Tịch xoa xoa thái dương, hơi cắn môi. Lướt qua lần nữa, Khang Tịch rút ra kết luận là, Hà Dương Huy và Chu Ngọc Liên từng qua lại, mà nửa chừng có chuyện xấu xảy ra, trong tay Hà Dương Huy chắc chắn nắm
nhược điểm gì đó của Chu Ngọc Liên không thể để người biết.
Sau
lại Hà Dương Huy và Chu Ngọc Liên chia tay, nhưng vẫn làm chuyện xấu
khắp nơi, ví dụ như lừa tiền lừa sắc con gái Bánh bao nhà quê. Sau đó
Bánh bao nhà quê đi tìm Khang Cẩm Hoa giúp đỡ, sau khi Khang Cẩm Hoa
biết tên lừa đảo kia là Hà Dương Huy, không dám hành động thiếu suy
nghĩ.
Nói thật, ba Khang Tịch đúng là không thể vượt quyền, nhưng chuyện tìm một luật sư giỏi cũng không phải không làm được. Trừ khi bản thân ông không muốn giúp, nên mới đuổi Bánh bao nhà quê đi như vậy.
Loại chuyện này, đặt trêи người ai, cũng sẽ tức giận. Huống chi Bánh bao nhà quê với Khang Cẩm Hoa trước đây còn là bạn cũ. Cho dù không phải bạn
bè, cũng coi như là có giao tình.
Khang Cẩm Hoa đã không làm gì,
lại còn ăn cơm với Hà Dương Huy, chắc là Hà Dương Huy đang nắm chuyện
xấu gì đó của Chu Ngọc Liên để uy hϊế͙p͙ ông.
Sau đó lại lướt qua lần nữa, Khang Tịch lắc đầu. Đột nhiên nàng không muốn làm gì nữa, chỉ
muốn biết, lần này Khang Cẩm Hoa sẽ xử lý thế nào. Tiếp tục bảo vệ Chu
Ngọc Liên, đè ép chuyện xấu của cô ta xuống hay là lựa chọn bảo vệ mình.
Lúc này, Quý Ưu Trạch đang ngủ gật đột nhiên tỉnh dậy nhìn quanh bốn phía,
thấy trong máy tính không có âm thanh, vậy nên quay đầu hỏi Khang Tịch:
“Nghe ra được gì không?”
Khang Tịch nghe thấy tiếng người, nàng
mới về hiện thực. Nàng lắc đầu nói: “Chúng ta đi thôi. Quay về nhà nghỉ
ngơi, quay phim có thể bắt đầu lại rồi.”
Lúc này, Hứa Dĩ Tiền vẫn đang khoanh tay, dựa vào ghế da dày ngủ gật, đột nhiên toàn thân run lên, thức dậy.
Hành lang vô cùng vắng vẻ, lại rất dài. Ban đêm, chỉ có đèn đêm chiếu sáng
trêи đầu. Không biết là vì nghỉ ngơi không tốt hay là đặc trưng ban đêm, ánh sáng ở nơi này rơi xuống người, luôn cảm thấy toàn bộ làn da trêи
người đều hiện lên màu xanh trắng.
“Sao tay cậu lạnh thế?” Quý Ưu Trạch cầm tay Khang Tịch giơ lên, để trước mắt nhìn tỉ mỉ.
Trêи móng tay xinh xắn, sơn màu hồng nhạt, bên trêи còn vẻ vài cánh hoa,
đánh bóng dịu ấm. Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, dừng bước, đứng trước
mặt Khang Tịch.
“Mình cũng không biết…” Chưa nói hết lời, Khang
Tịch đã nuốt toàn bộ lời còn thừa vào trong. Bởi vì Quý Ưu Trạch đang
nắm tay mình giơ lên, cúi đầu hà hơi.
Ánh đèn hành lang phủ xuống Quý Ưu Trạch, đôi mắt trông có chút buồn ngủ ʍôиɠ lung, thế nhưng vẻ
mặt vô cùng chăm chú. Đầu tiên cô hà hơi vào tay Khang Tịch, sau đó lại
để trong tay mình xoa nắn, thông mạch máu. Sau cùng lại nhét tay Khang
Tịch vào túi áo khoác của mình.
“Sống lâu như vậy, người đau lòng mình nhất, hình như chỉ có cậu.” Khang Tịch chỉnh khăn quàng cổ vải
cashmere màu nâu nhạt trêи cổ Quý Ưu Trạch, đột nhiên mở miệng.
“Đó là… tất nhiên.” Sau khi Quý Ưu Trạch nghe được Khang Tịch nói câu đó, ngay lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Khang Tịch vốn muốn nói điều gì đó tương đối thân mật, thế nhưng đột nhiên
nghĩ đến trong hành lang có gắn camera, vậy nên không nói thêm gì nữa.
Chỉ tùy ý Quý Ưu Trạch ôm tay mình đi về phía trước.
Ấm áp như
vậy, cũng là một loại cảm giác an tâm. Giống như cho dù thế giới lạnh
như băng, chỉ cần nắm lấy đôi tay kia, trái tim và tâm trí, cũng sẽ
không dừng lại, cũng có thể mãi mãi mềm mại như lúc ban đầu.