Cảnh quay tiếp theo, là ở một nơi vừa mới sửa xong, đang chọn kiểu quay đường phố.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm, Trầm Thanh Thiển và Quan Cảnh gặp nhau lần
nữa, sau khi hóa giải mâu thuẫn, về sống chung với nhau, dưới sự xem
thường của mọi người. Nhưng sinh hoạt cũng không tốt đẹp như mong đợi.
Không thể tránh khỏi những chuyện vụn vặt, rắc rối trong sinh hoạt.
Trầm Thanh Thiển rời khỏi nhà, mở một quán trà, Quan Cảnh mở một tiệm bán
hoa. Các cô cho rằng chỉ cần năng lực của bản thân trở nên mạnh mẽ, có
thể bên cạnh nhau. Đồng thời cũng vì thế mà cố gắng. Nhưng lại quên mất
tình cảm ban đầu, quên duy trì bảo vệ.
Ngày qua ngày, ban ngày
các cô bận rộn không ngừng trong kinh doanh của bản thân, đến đêm cũng
xử lý một chút chuyện như trước. Công việc và chuyện vặt vãnh tích tụ,
vì vậy mà hai người phát hiện, thật ra trở ngại lớn nhất giữa các cô,
không phải giới tính, không phải ánh mắt người ngoài, mà là bản thân
mình.
Cuộc sống ở chung với nhau quá lâu, tình cảm tươi đẹp đến
đâu cũng sẽ trở nên khô khan, không thể tìm thấy cảm xúc rung động tim
đập rộn như lúc đầu. Hết thảy mọi thứ đều trầm xuống. Khoảng thời gian
này có lẽ là dùng hai ba câu chuyện nhỏ kết hợp thành.
Bộ tiểu
thuyết này nói về điều gì đó rất đơn giản, mà còn có chút lỗi thời,
nhưng đối với nhân vật và tình cảm có thể nói là khắc họa cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, cũng chỉ có một điểm này, mới chạm đến lòng người xem. Câu
chuyện không phải rất mãnh liệt đầy kịch tính, thật ra đối với diễn viên mà nói, đây càng là thử thách kỹ năng diễn xuất hơn.
Ban ngày đã quay rất nhiều, đến buổi tối, chỉ cần quay thêm một cảnh.
Đó là đoạn Quan Cảnh nhập hàng về, phát hiện Trầm Thanh Thiển đã không làm một chuyện mà mình dặn dò Trầm Thanh Thiển phải làm, kết quả hai người
cãi nhau một trận, Quan Cảnh ném túi xách nổi giận chạy ra ngoài. Lang
thang một mình bên ngoài hồi lâu, cuối cùng mới quay về nhà.
Đoạn này không có bất kỳ lời tường thuật hay đối thoại nào. Đường phố thật
dài, lót bên dưới là lá rơi hơi lộ ra thân cây cao vút, đằng sau thân
cây là những cửa hàng nhỏ. Tiệm trang sức, cửa hàng thú cưng, tiệm bán
quần áo, bên trong còn xen lẫn tiệm bánh bao, gia cụ, búp bê. Mỗi người
đều đang làm việc của mình, hoặc vui vẻ ra mặt, hoặc mặt không cảm xúc
phía sau quầy nấu cháo, hoặc tranh cãi gì đó với khách hàng.
Quý
Ưu Trạch quấn chặt quần áo, góc áo tung bay theo bước chân. Máy quay sát đất ghi hình, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, giày thể thao đạp lên nhựa
đường thô ráp, bước chân không nhanh không chậm.
Cảnh quay này
chủ yếu quay đúng là loại tâm tình này. Quý Ưu Trạch đi tới đi tới,
giống như quên mất xung quanh có nhân viên đi theo. Cô nhìn con đường
này, cảm giác dường như mình và nhân vật Quan Cảnh này thật sự như hợp
hai thành một.
Quay xong cảnh này, lại quay cảnh sau khi Quan Cảnh trở về.
Đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, Quý Ưu Trạch đóng vai Quan Cảnh móc chìa
khóa ra chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cửa khép hờ không khóa.
Sau khi tiến vào, thấy Trầm Thanh Thiển lúc này vẫn đang bận rộn trong bếp
làm một bàn cơm, tất cả đều là món Quan Cảnh thích. Ngón tay của Quan
Cảnh lướt qua mặt bàn, nhìn phía phòng bếp, đi vào, không nói hai lời hỗ trợ bày chén đũa lên bàn.
Ánh sáng mờ nhạt. Hai người đều không
lên tiếng ăn cơm, sau đó một người rửa chén, một người lau nhà, sau khi
hoàn thành tất cả mọi việc thì cùng nhau ngồi trêи ghế sa lon đắp chăn,
đầu chạm đầu xem phim trêи ti vi.
Tiếng ti vi ồn ào, sau khi
chuyển một vòng các kênh, Quan Cảnh đột nhiên hỏi: “Không từ mà biệt, đã nói phải gắn bó đến già, chúng ta làm được không?”
Sau khi tất cả nhiệm vụ hôm nay quay xong, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cùng
nhau đi xem lại kết quả. Bởi vì trong một ngày vội vàng quay nhiều thứ,
nên trong đầu mọi người đều có chút căng thẳng thần kinh, cảm giác như
sắp chết. Duy trì liên tục ba bốn ngày, đều là sáng sớm ba bốn giờ quay
đến tối mười một mười hai giờ, tinh lực thật sự hoang tàn.
Hơn
nữa phải nắm bắt thời gian tiến độ cùng lúc phải phối hợp với lịch trình của mọi người, vậy nên chủ yếu đều ví dụ như, lúc ban ngày, cùng một
tạo hình, thì lấy tất cả mọi chuyện xảy ra có cùng tạo hình đều quay
hết, buổi tối cũng như vậy. Cũng không phải dựa theo nội dung phát triển của vở kịch để quay phim. Nên bình thường hay xuất hiện tình huống như: lúc thì khóc lúc thì cười.
May là có hướng dẫn của đạo diễn,
diễn viên cũng có hiểu biết cao, nên ghi hình rất thuận lợi, coi như là
quay rất nhanh. Đương nhiên tốc độ vẫn không vượt qua bộ “Saw”, trừ đi
hậu kỳ cắt nối biên tập, lúc quay điện ảnh chưa từng vượt qua một tháng.
*Saw (2014): Phim kinh dị của đạo diễn James Wan, remake chỉ 5 ngày quay
trong vòng 18 ngày tất cả diễn viên không có buổi tổng duyệt.
Nhưng bộ “Nghe Lời Gió Nói” có thể coi như là tốc độ cực nhanh, cho đến giờ,
chỉ còn lại một phần nhỏ cần quay. Bởi vì Khang Tịch phải về nhà, nên
đạo diễn đưa quần chúng và các vai phụ tập trung mấy ngày nay để ghi
hình.
Lễ mừng năm mới dì giúp việc cũng không làm việc, nên Khang Tịch đã giao cún con cho một người bạn trong thành phố nhờ chăm sóc,
sau đó quay về nhà.
Quý Ưu Trạch cũng không cho Dương Thải Lâm nhận công việc mới, quay về nhà.
Trong nhà vẫn như cũ, không có gì thay đổi, chẳng qua là cảm giác mơ hồ, hoa
trêи bệ cửa sổ trông uể oải rất nhiều, có thể là vì mùa đông gây nên.
Công ty cha mẹ vì dịp nghỉ tết âm lịch nên ngừng hoạt động, coi như là có
nhiều thời gian đề cùng nhau chơi đùa. Chỉ có điều Quý Ưu Trạch cũng chỉ có thể quay về hai ngày. Đêm ba mươi và mùng một, xong lại phải tiếp
tục đi quay phim. Đạo diễn nói, tranh thủ quay cho xong trong tháng
giêng.
Vậy nên, ba Quý và mẹ Quý không vui.
Quý Ưu Trạch vào phòng bếp rửa ly chuẩn bị rót nước uống.
“Kêu con về nhà trực tiếp vào công ty ba mẹ lăn lộn, con không thích, nhất
định phải lăn lộn trong giới giải trí hàng ngày, ngay cả thời gian nghỉ
ngơi bình thường cũng không có. Mẹ nhìn thôi cũng thấy mệt!” Mẹ Quý rửa
chén trong phòng bếp, đè cá trêи thớt, bổ xuống một dao, làm thịt đầu cá ném vào trong nồi, Quý Ưu Trạch thấy thế huyệt thái dương của mình co
rút lại.
Quý Ưu Trạch không thể làm gì hơn là trốn.
Đến
phòng khách, Quý Ưu Trạch ngồi trêи ghế sa lon, cầm điều khiển chuẩn bị
xem gì đó, ba của cô, Quý Trường Tồn quay lại. Ôm một chậu hải đường
trêи ban công đi vào, ngồi xuống nói: “Con xem nè, hoa hải đường đều đan cùng một chỗ, trông thật náo nhiệt, không cô đơn chút nào.”
Quý Ưu Trạch cứng đờ quay đầu đi, thấy ba cô xuyên qua mắt kính vừa dày vừa nặng đang nhìn mình, cười ha ha một chút.
“Ba, sau này con nhất định sẽ dành nhiều thời gian cùng hai người mà.” Quý Ưu Trạch cầm điều khiển, lại không có hứng mở ti vi.
“Ai nói này chứ.” Quý Trường Tồn nhìn cô một cái, đẩy đẩy mắt, sau đó nói:
“Qua năm quan trọng này, không mấy năm nữa thì con sẽ ba mươi nhỉ?”
Quý Ưu Trạch lập tức hiểu ý của ba cô là gì. Cô cầm ly nước uống hết, sau
đó nói: “Làm gì có, ở đâu đó một số tiến sĩ có tuổi cũng xấp xỉ con
kìa…”
“Nhưng người ta đã kết hôn cả rồi, mặc dù đang học vẫn kết
hôn đó.” Quý Trường Tồn nói, để chậu hoa về chỗ cũ, quay lại hỏi: “Con
có ưa thích chàng trai nào không?”
“Không.” Quý Ưu Trạch lắc đầu, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong nhà mở quá cao, có hơi nóng.
“Dáng vẻ của con như vậy là không được, con có biết chưa, chị họ của con con
bé đã sinh đứa thứ hai rồi đó.” Quý Trường Tồn lập tức không vui, nhìn
thẳng Quý Ưu Trạch.
“Ba, con về cũng không được bao nhiêu ngày
nghỉ ngơi, chúng ta trò chuyện vui vẻ chút được không? Đúng rồi, con
mang về máy ngâm chân ba xem chưa? Thích không?” Quý Ưu Trạch không thể
làm gì hơn là vội vàng chuyển đề tài.
“Thích. Nếu con mang bạn
trai của con về, ba càng thích.” Ba cô quả nhiên… lượn thế nào cũng có
thể lượn lại lần nữa bắt đầu đề tài này.
“Cái đó phải xem duyên phận, có đôi khi, không phải nói con muốn thì có thể có.” Quý Ưu Trạch cười ha hả.
“Ba cảm thấy. Con đó, đừng lăn lộn bên ngoài nữa. Trở về học vài việc, đủ
cho con sống an ổn đến hết đời. Sau đó lấy một người đàn ông tốt, cho dù để cho người ta ở rể cũng được, chỉ cần phẩm hạnh nghiêm chỉnh. Rồi
sinh một cục cưng, tốt biết mấy.” Ba Quý rõ ràng vẫn chưa từ bỏ.
Quý Ưu Trạch không biết tiếp theo nên làm thế nào, cuối cùng nói: “Ba, ba
sinh con ra nuôi con lớn như vậy, thật nỡ lòng nào nhìn con bị đàn ông
khác rước đi à?”
Quý Trường Tồn nghe thế, cúi đầu, cầm quyển sách trêи bàn xoa xoa đầu ngón tay, trông như lọt vào trầm tư nào đó thật
sâu. Giống như thật sự đang suy nghĩ nếu gả con gái đi, mình nên làm gì
bây giờ.
Sau một lúc lâu, ông ngẩng đầu, nói: “Nỡ chứ. Nên chúng
ta đừng gả vào nhà giàu có gì, môn đăng hộ đối là tốt rồi, đến lúc đó
nếu con bị oan ức, ba với mẹ con phải đi chém hắn.”
“Ba, ba nói chém đúng không?!” Quý Ưu Trạch đang uống nước, thiếu chút nữa phun ngụm nước ra ngoài.
Kết quả, ba cô mở to đôi mắt ngây thơ vô tội chân chất rực rỡ nhìn cô, nói: “Ba đâu có, ba nói là đi tìm hắn.”
“A Trạch đừng để ý ba con. Hai ngày trước cháu gái đến chơi, sau đó kéo ba con lên mạng say mê, tải một đống ứng dụng kỳ quái, sau đó toàn nói cả
đống từ bậy, già mà không có nết!” Lúc này, giọng nói của mẹ Quý Ưu
Trạch bay ra.
“Tôi đây là theo sát trào lưu thời đại!” Quý Trường Tồn nghe xong, thong thả từ từ đứng dậy, hô lên một tiếng với phòng bếp.
Lúc sau, Quý Trường Tồn lại ngồi xuống, lấy điện thoại ra, hỏi Quý Ưu Trạch: “Vi ba (lò vi sóng) kia của con, thêm ba vào đi.”
“Ba nói là weibo?” Quý Ưu Trạch bị ba cô làm hết hồn.
“Đúng rồi đó, vi ba của con, cái mà thanh niên các con hay chơi đó. Thêm ba
vào đi, lần trước ba thêm bạn, con cũng không thêm ba.” Quý Trường Tồn
nói, còn làm vẻ mặt oán giận.
Quý Ưu Trạch càng choáng váng thêm. Nói chứ, không phải cô cố ý không quan tâm, chỉ có điều là, weibo của
cô mỗi ngày nhận được theo dõi thật sự rất nhiều, làm sao cô thấy được.
Dưới sự khinh bỉ của ba mình, Quý Ưu Trạch lấy điện thoại ra, sau đó hỏi: “Tài khoản của ba tên gì?”