Đây
là một buổi tối kỳ diệu, đi ngang qua khiếp sợ, sau khi vui vẻ xong,
Giang Nhược Trần cảm thấy ấm áp trong tim. Tuy đã lâu không ăn cơm ở nơi ồn ào bên ngoài, nhưng cô thích ứng không khí ở đây rất nhanh. Bốn
người gọi món xong lại ngơ ngác nhìn nhau, suy cho cùng cũng có vài phần lúng túng.
Lúc này,
Nghiêm Gia Lăng ảo thuật lấy dưới bàn ra một chia rượu đỏ, đổ đều vào ly của bốn người, hương rượu phân tán. Cặp đôi tổng giám đốc Giang nhìn
nhau, cùng cầm ly rượu đưa lên mũi hít sâu một hơi, sau đó xoay tròn ly
rượu, hớp một ngụm nhỏ, chất lỏng mang theo hương thơm thấm vào đầu lưỡi thật trọn vẹn, cuối cùng hòa tan vào cổ họng. . .
Một ngụm để lại cho người khác dư vị khó quên, cũng là một ngụm này khiến
Giang Nhược Trần và Dịch Diệp Khanh nhìn cô gái trước mặt với con mắt
khác. Tuy ngay cả cái chai cũng không thấy, nhưng hương vị cam thuần này nhất định không hề rẻ.
"Nghiêm tiểu thư, cô làm công việc gì?" Uống hơn ba ly rượu, Giang Nhược Trần
không giấu được hiếu kỳ hỏi ra tiếng, há biết Nghiêm mỹ nhân chỉ nhún
nhún vai cười nhạt nói, "Làm thuê thôi, không đáng để nhắc tới. . ."
Vừa nhấc tay đã tung ra rượu ngon nổi danh, "Chỉ là làm thuê thôi" ? Nghe
câu này, Giang Nhược Trần khẽ mỉm cười, không lên tiếng nữa, vừa đúng
lúc món ăn được mang ra, đề tài tức khắc được dừng lại ở đấy.
Bò bít tết chính vừa phải, mì ống sợi dai sốt chua ngọt, mùi vị cơm cà ri
rất rất đặc biệt, nói tóm lại, phối hợp với cái chai rượu đỏ cũng được
cho là bữa tiệc sang trọng.
Các cô gái tụm lại luôn có chuyện nói không hết, đặc biệt là phụ nữ hợp
nhau. Mấy vị mỹ nhân chuyện trò vui vẻ, chỉ hận gặp nhau hơi muộn. Xong
bữa tối, bốn người vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Dịch đại tiểu thư thực sự là hữu tâm vô lực. Hai đôi giai nhân nắm giữ bí mật, trong một đêm, giống
như trở thành bạn cũ lâu năm mới gặp. Lúc gần đi Dịch Diệp Khanh lôi kéo Nghiêm Gia Lăng hẹn ước sau này nói tiếp. Ở chung người đẹp Nghiêm cảm
thấy thật thú vị, không rõ lai lịch và bối cảnh, người đẹp lại không
nói, hiếm khi có thể cùng đứa phá gia chi tử này tụ lại với nhau, đương
nhiên so với việc đó, Đại tiểu thư càng thèm nhỏ dãi với rượu ngon của
cô.
Mấy người chia tay,
Dịch Diệp Khanh đang đùa giỡn với Nhị cô nương, bất thình lình phía sau
thoan ra bóng người giật lấy điện thoại di động trong tay. Cô còn chưa
kịp phản ứng, một cơn gió bay đến lướt nhẹ qua mặt, ngay sau đó một bóng đen sượt qua người. Đại tiểu thư nhìn chăm chăm thì ra người đuổi theo
không phải ai khác mà chính là Nghiêm đại mỹ nữ. Trong nháy mắt đã vượt
qua thằng cha giật điện thoại của Đại tiểu thư hơn năm mét. Thấy vậy gã
liền muốn nhảy ra rào chắn ven đường, nói thì chậm nhưng xảy ra rất
nhanh, Nghiêm Gia Lăng cởi áo da ra chụp vào đầu người nọ, nhấc đôi giày đinh màu đen của mình đá vào người kia, đồng thời hai tay dùng lực trối quặt cánh tay của đối phương ra sau lưng.
"Rắc rắc" một tiếng vang giòn, cách thật xa liền nghe rõ âm thanh vỡ vụn của xương cốt. Nghe tiếng vang này, ba người phụ nữ đứng ở phía sau không
hẹn mà run rẩy cả người. Đợi tỉnh táo lại, vội chạy tới hai bước, đến
gần nhìn cho rõ, một gã đàn ông cao gầy hoàn toàn nằm trên mặt đất không thể động đậy, còn điện thoại di động của Đại tiểu thư vừa mới bị trộm
đang an toàn nằm trên tay Nghiêm Gia Lăng.
"Của về tay chủ. . ." Dịch Diệp Khanh nhận điện thoại Nghiêm Gia Lăng đưa,
nhìn toàn bộ trên dưới phải trái, có chút không tin ngay cả một điểm hư
hại trên điện thoại đều không có và đã trở lại trong tay mình. Nếu không có tổng giám đốc Giang và Tần cô nương ở đây cô đúng thật muốn ôm người đẹp Nghiêm rồi la to, "Anh hùng vạn tuế!" Nguyện vọng tốt đẹp của Đại
tiểu thư tạm thời không thể hành động, nếu không đoán chừng hai người
phụ nữ kia xé xác cô ra.
Lấy điện thoại về, vậy nên làm gì với tên cướp này, tất cả mọi người đều
gặp khó khăn, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ khi nào liên
quan đến hai người Giang, Dịch thì sẽ không còn là chuyện nhỏ, nếu để
người khác cố tình thu lại tin tức, không biết sẽ biên soạn ra bài báo
nào đây chứ.
"Vậy thì thả đi, lấy điện thoại di động, bẻ gãy một cánh tay. Giáo huấn thế này cũng khá nặng rồi!" Nghiêm Gia Lăng đã nhìn ra tâm tư hai người Giang, Dịch. Nếu như báo cảnh sát, với tiền án trước đây của mình thì e rằng sẽ rất
phiền phức. Đáng tiếc bà hai hay leo lên đầu người đẹp Nghiêm bất ngờ
phản đối, "Không thể, thả hắn, không phải là thả cọp về núi sao, giúp đỡ kẻ ác!"
"Không thả hắn,
chẳng lẽ còn muốn bốn người phụ nữ chúng ta hơn nửa đêm đi đồn công an,
ngột ngạt bẩn thỉu, muỗi lại nhiều, vận khí không tốt, để cậu với tên
côn đồ cắc ké đánh lộn, máu me tùm lum, chà chà. . ." Đại tiểu thư thổn
thức, thân thể không khỏi run rẩy một cái, "Tớ tới một lần, xin thề đời
này tớ sẽ không trở lại. . ." Dịch Diệp Khanh vừa dứt lời. Gã đàn ông
nằm trên mặt đất thừa dịp không ai để ý nhanh chóng nhảy qua rào chắn
chạy mất, thấy thế, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp nữa,
cũng không có ai đuổi theo.
"Được rồi, mọi người khỏi cần lo nữa", Nghiêm Gia Lăng nhìn bóng lưng chạy xa rồi nhún vai, trên mặt không để lộ chút lo lắng nào.
"Nghiêm Gia Lăng, chị cố ý!" Thấy tên cướp đào tẩu, Tần Dạ Ngưng nghiến răng
nghiến lợi đánh mạnh vào ngực Nghiêm Gia Lăng, sau đó giậm chân tức giận bỏ đi.
"Em ấy yêu tôi
nên giận dỗi", Nghiêm Gia Lăng bất đắc dĩ cười với hai người bên cạnh,
Giang Nhược Trần gật đầu biểu thị hiểu rõ, yêu mấy cô tiểu thư này đều
không để người khác bớt lo.
"Mau mau đuổi theo đi, dỗ dành vài ba phút!" Giang Nhược Trần biểu lộ cảm
xúc, thấy Nghiêm Gia Lăng đuổi theo, lúc này mới nắm tay Dịch đại tiểu
thư xoay người đi về nhà, "Chúng ta đều uống rượu, không thể lái xe, chi bằng cứ đi như vầy một tí, khi nào mệt thì về nhà, thế nào?"
Dịch đại tiểu thư cam tâm tình nguyện nghe theo, đương nhiên sẽ không phản
đối, lắc tay tổng giám đốc Giang nói, "Trước đây em không nhìn ra cậu ta ác như thế? Chị nói đầu óc nha đầu kia có bị động kinh không a?"
"Không phải đầu óc em ấy động kinh, mà là nơi này lấp đầy một hơi thở!" Giang
Nhược Trần chỉ chỉ ngực trái của Dịch Diệp Khanh, thấy dáng vẻ bối rối
của cô liền tiếp tục nói, "Em không nhìn ra vừa nãy Gia Lăng để lộ tay
kia xong lại giật mình không thua gì hai chúng ta sao?"
"Ý chị là Nghiêm mỹ nhân còn giấu tiểu Tần tử một tay?"
"Chỉ sợ không phải một tay, hai tay, nói chung Nghiêm Gia Lăng tuyệt đối
không phải là người phụ nữ đơn giản!" . . . người phụ nữ mà Giang Nhược
Trần nói đến lúc này đang lặng lẽ theo sát Tần gia nhị tiểu thư. Nhị
tiểu thư đi cô cũng đi, Nhị tiểu thư ngừng cô cũng ngừng, bất tri bất
giác hai người đi được hai, ba trạm đường.
"Rốt cuộc em muốn đi tới khi nào?" người đẹp Nghiêm không nghe "Định luật 3
phút" của tổng giám đốc Giang, mà cô không làm cũng hoàn toàn chọc giận
Nhị tiểu thư.
"Tới khi nào em không tức giận. . ."
"Nếu em vẫn luôn giận, chẳng lẽ chị theo em cả đời?"
"Nhất định!" trên mặt Nghiêm Gia Lăng vẫn mang theo ý cười, điệu bộ không
thèm để ý, khiến cho Nhị cô nương càng nổi giận, bước chân cũng tăng
nhanh, trùng hợp lúc này một chiếc xe buýt đến trạm, mọi người chen lên
xe như ong vỡ tổ, Tần Dạ Ngưng cũng bất đắc dĩ bị dòng người cuốn lên xe buýt, mà phía sau đã sớm không phải là cô gái làm nàng chán ghét. Một
hồi sốt ruột, một hồi hoảng hốt, từ nhỏ đã được từ trên xuống dưới người nhà họ Trần coi là viên ngọc quý trên tay, đối với Nhị tiểu thư mà nói
đều xem như bị giày vò, mà giờ còn ngồi trên xe buýt.
Mùa đông bên trong xe mở lò sưởi, cửa sổ đóng chặt, bốn phía bồng bềnh một
luồng mùi lạ, mỗi lần hít thở đều là một phần dày vò, không cần chốc lát liền hối hận rồi, chẳng qua lúc này hai cánh cửa đã khép lại, xe cũng
chậm rãi chạy đi.
Khốn
nạn, ngu ngốc, trứng thúi! Vài phút ngắn ngủi, trong lòng Tần nhị thế
chỉ có thể nghĩ đến "trứng" để mắng cô gái đáng ghét kia. Trong lòng
chửi đến sảng khoái, nhưng lúc đó người bên cạnh không ngừng chen lấn,
nhị cô nương bị ép tới thở không ra hơi. Khuỷu tay dùng sức hướng về nơi chen mà xuống lực.
Một
tay quẹo qua, không ngờ người đối diện cười cười rồi bắt lấy cánh tay
của nàng, "Đừng làm rộn, nơi này nhiều người. . ." Người kia nói xong
liền nắm chặt hai tay, ôm nàng vào trong mình.
"Chờ xuống xe, xem em trừng trị chị như thế nào!" Tần Dạ Ngưng nhắm mắt, nín thở, tậm trung cảm thụ cái ôm ấp ấm áp của người sau lưng. Không khí
dường như không còn ngột ngạt như trước, cảm giác chen lấn đáng ghét
cũng mất đi, chỉ một cái ôm liền ngăn cách huyên náo bên ngoài. Nghiêm
Gia Lăng che chở cô gái trong ngực như bảo bối, nhìn cánh cửa ở sau xe,
nhưng có quá nhiều người, quan hai trạm hai người mới thuận lợi xuống
xe.
Mãi đến khi xuống xe, Nhị tiểu thư mới dám há mồm thở dốc, người đẹp Nghiêm thấy cô gái nhỏ
này sắp nghẹt thở, nhanh chóng tới giúp nàng vỗ lưng, nào ngờ cô chưa
kịp tới gần, lập tức bị Tần Dạ Ngưng kéo xuống nửa ngồi nửa quỳ, một bộ
răng nhọn lập tức giáng xuống cổ mình.
Chiếc cổ nhỏ thon dài trắng nõn tựa hồ đặc biệt ngon miệng, Tần cô nương cắn
xong liền không muốn nhả ra. Hai cái răng nanh nhỏ sắc bén không chút
thương hoa tiếc ngọc, phụ nữ trút giận sẽ không thôi miệng. Nghiêm Gia
Lăng đau đến hàm răng cũng phát run, nhưng lo ngại tính tình nóng nảy
của Tần nhị thế nên đành nhẫn nhịn.
Hai cô gái đánh võ mồm trên đường, không hề quan tâm mọi người vây xem. Chờ miệng lưỡi ác độc của Tần Dạ Ngưng thỏa mãn, mới chịu dừng lại.
"Hả giận chưa?" Nghiêm Gia Lăng bụm cổ, thấy Tần Dạ Ngưng vẫn bĩu môi rầu
rĩ không vui, lại chỉ vào vết thương của chính mình, "Nếu còn giận, lại
đây, muốn gặm thêm mấy cái thì gặm, chị tuyệt đối không nói gì đâu!"
"Là chị nói đó, đừng hối hận!" Thấy Tần Dạ Ngưng nhón chân muốn cắn tiếp,
nhưng miệng vừa đến bên cổ, nhìn dấu răng rướm máu, tim đột nhiên đau
nhói, không thể hạ miệng được.
"Không có vui, chưa có hết giận đâu. Nhưng chị đưa em về nhà thì em liền tha
thứ!" Phải nói vị tỷ tỷ này cũng đủ tàn nhẫn. Nghiêm Gia Lăng nhìn quanh bốn phía, từ đây tới biệt thự nhà họ Trần dù lái xe cũng phải mất nửa
giờ. Nếu cô chạy bộ, chỉ dùng hai chân về nhà họ Trần cũng phải hai giờ
mới tới. Có điều nếu vậy liền bị hù dọa, cũng không phải là chị hai giết người phóng hỏa năm xưa. Lập tức Nghiêm Gia Lăng tức ngồi xổm xuống
trước Tần cô nương, ra hiệu nàng nhảy lên. Lúc này Nhị tiểu thư cũng
không khách khí, nhảy lên lưng của người đẹp.
"Còn đau không?" Nghiêm Gia Lăng đi được một đoạn, Tần Dạ Ngưng cẩn thận vuốt ve vết thương của cô.
"Chị nói đau thì em có thể xuống sao?"
Có lẽ do hai người có bạn đồng hành, Nghiêm Gia Lăng cõng người đi hết một đường cũng không cảm thấy mệt, ngay cả khi Tần Dạ Ngưng muốn xuống mấy
lần cô cũng không cho.
Nghiêm Gia Lăng nói là làm, đợi tới biệt thự nhà họ Trần mới để Tần Dạ Ngưng
xuống. Một đôi tình nhân nhỏ, quấn quýt dây dưa một hồi thì vướng mắc
trong lòng cũng tạm thời thả xuống. Lúc sắp đi, Nhị cô nương nhét chút
tiền vào túi của Nghiêm mỹ nhân, cười cười coi như là lộ phí. Nghiêm Gia Lăng phe phẩy tờ tiền, vui vẻ nhận lấy, lúc về có tiền thuê xe rồi,
công nhận Nhị tiểu thư có lúc còn là một tình nhân tri kỷ.
Hai người lưu luyến chia tay, đợi người đẹp đi xa, Tần Dạ Ngưng mới mở cửa vào nhà, trong phòng đã có người chờ nàng.
"Chịu về rồi đó hả, cô tăng ca à?" Tần Dạ Ngưng đổi dép xong, thấy bộ mặt
nghiêm túc của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Có phải lại cùng con nhỏ kia ra ngoài ăn chơi lêu lổng?"
"Trần Dạ Phàm, đi với ai là chuyện của tôi, ông lo tốt chuyện của ông là được rồi!" Nhị tiểu thư né tránh, thái độ không chịu hợp tác tức thì làm
Trần Dạ Phàm tức giận, "Tôi không cần lo cho cô? Từ nhỏ là ai thay cô
gánh tội? Là ai bị bắt nạt khóc lóc trở về xin tôi giúp đối phó những
tên côn đồ cắc ké kia? Là ai mỗi lần thi cho cô tài liệu? Bây giờ cô lại bảo tôi không cần lo cho cô?"
Chứng kiến với cơn thịnh nộ của Trần đại thiếu gia, Tần Dạ Ngưng buộc lòng cắn chặt môi không lên tiếng.
"Chia tay với cô ta đi, thừa lúc cảm tình bây giờ còn chưa sâu. . ."
"Tại sao? Vì chị ấy và tôi đều là phụ nữ sao? Trần Dạ Phàm ông chính là phát xít, **! Độc tài!"
"Tôi **? Độc tài?" Trần Dạ Phàm đứng lên kéo chiếc nơ trên cổ rồi chỉ vào
Tần Dạ Ngưng la ầm lên "Cô biết con đó là ai sao? Cô biết nó ở đâu sao?
Cô biết gốc gác của nó sao? Cái gì cô cũng không biết, nó bán đứng cô
lúc nào cô cũng không biết, cô là đồ đần, ngu ngốc, đồ khờ!"
"Những này đều không quan trọng!" Thật sự không quan trọng sao? Tần Dạ Ngưng
cũng mơ hồ. Trải qua một phen tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng hai anh em cụt
hứng bỏ đi, đêm đó Nhị tiểu thư trắng đêm không ngủ. . .