Tiếng "choang" vang lên, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi đầy đất, gã đàn ông nhíu mày sững sờ giây lát rồi lạnh lùng nói: "A Lệ, hôm nay em đến để đập vỡ ly của anh sao?"
Xà Nhan Lệ không lên tiếng, cô cầm chai rượu rót vào ly khác, sau đó nhắm mắt
uống cạn. Mùi thơm ngọt ngào, thanh khiết của rượu như ác ý xát vào vết
thương ở lưỡi, cay đắng không chịu nổi.
"Rượu tôi đã uống xong, anh thả người được chưa?" Mạnh bạo lau rượu nơi khóe
miệng, Xà Nhan Lệ đặt ly rượu nặng nề lên bàn chờ gã đàn ông kia phản
ứng.
"A Lệ, em có biết
thái độ bây giờ của em làm anh đau lòng lắm không!?" Kiều Vĩ rót thêm
rượu vào ly Xà Nhan Lệ vừa uống. Xuyên qua chất lỏng đỏ sậm, gã bưng ly
rượu trong tay nhìn người trước mắt rồi từ từ nhấm nháp.
"Thái độ tôi thế nào?" Xà Nhan Lệ có chút hối hận khi đơn thương độc mã xông
vào cạm bẫy của Kiều Vĩ. Cô không lo lắng gã làm hại mình mà chỉ sợ Lê
Nặc bị tổn thương.
"Trong mắt anh, em là người phụ nữ tinh tế, trời sinh đã định ở biệt thự, đi
siêu xe, dùng trang sức sang trọng nhất, mà thứ này... thật sự không
thích hợp với em!" Theo hướng ngón tay Kiều Vĩ chỉ, Xà Nhan Lệ nhìn
chiếc lắc bạc đang nhàn nhạt phát sáng trên tay.
"Nhưng trên thực tế tôi chỉ là đứa con rơi chẳng thấy được ánh sáng. Tôi không cao quý được như anh nghĩ, những lời anh nói thật ra cũng không thích
hợp."
"Không!" Gã đàn ông kích động ngắt lời Xà Nhan Lệ, "Em chính là con chim sải cánh trên bầu
trời cao không thể với, là nữ vương cao cao tại thượng, không có người
phụ nữ nào có thể sánh với em."
"Cánh chim của anh?" Xà Nhan Lệ nhếch môi cười khổ, "Đó là lý do tôi nhất
định phải bị anh nhốt trong lồng? Kiều Vĩ, anh đừng quên đã đồng ý trả
tự do cho tôi!"
Đối mặt
với người đàn ông này, Yêu Tinh gắng không lộ ra nỗi sợ hãi. Hễ nhất cử
nhất động của cô làm gã đàn ông trước mặt tức giận, người gặp xui xẻo
đầu tiên chính là Lê Nặc. Chỉ cần nghĩ đến người ấy, lòng Xà Nhan Lệ
quặn thắt lại. Bây giờ em ấy thế nào? Có ổn không? Có sợ hãi khóc nhè
không? Nhóc con này bình thường cứng đầu mạnh miệng thật ra vô cùng nhát gan, mới đứt tay một chút đã kêu gào nửa ngày trời chứ nói gì đến
chuyện lớn như hiện giờ. Ngẫm đến gã đàn ông từng thề hẹn trăm năm cùng
mình mà lòng không khỏi dấy lên mối thù hận khôn nguôi.
"A Lệ, đừng quên ban đầu anh đồng ý với em là có điều kiện. Anh không ngăn cản em rời đi nhưng cũng không chấp nhận em phản bội. Em nói trong lòng không có ai nhưng sự thật..." Kiều Vĩ vừa nói vừa kéo ngăn tủ lấy ra
một xấp hình hai người phụ nữ nắm tay, ôm hôn các kiểu vô cùng thân mật. Xà Nhan Lệ rất hiểu Kiều Vĩ, những thứ gã nắm trong tay không chỉ nằm
trên mặt bàn, rốt cuộc giấy cũng không gói được lửa.
"A Lệ, em phản bội anh! Còn lừa dối hết lần này đến lần khác! Lòng em chẳng những có người khác mà còn là phụ nữ!"
"Kiều Vĩ, chúng ta chia tay không liên quan đến người khác." Xà Nhan Lệ nỗ
lực giải thích, nhưng gã này căn bản không cho cô cơ hội lại còn tức
giận quát, "Không liên quan đến nó thì liên quan đến ai?! Nếu không phải do con nhỏ họ Lê kia, em có thể chia tay với anh sao? A Lệ, anh thật
không ngờ rốt cuộc mình lại bị phụ nữ cắm sừng!"
"Kiều Vĩ!" Xà Nhan Lệ nắm chặt tay, không khắc chế được lửa giận trong lòng,
"Vấn đề giữa chúng ta vốn không phải là nam hay nữ. Tôi đã nói thứ tôi
muốn anh không cho được. Mà nói về phản bội thì ai mới là người phản bội lời hứa giữa chúng ta trước tiên?"
"Đúng, là anh thất hứa trước nên em dùng cách này trả thù anh sao? Cùng một
người phụ nữ." Gã đàn ông nọ đau khổ nhắm mắt lại, nắm chặt tay vịn ghế
ngồi. Lúc Xà Nhan Lệ nói lời chia tay lần đầu ở bệnh viện, gã đã cảm
giác cô thay đổi rồi, nhưng vẫn cố chấp cho rằng bất kể ra sao cô đều sẽ ở bên cạnh gã. Phụ nữ thỉnh thoảng hờn dỗi, cáu kỉnh là chuyện bình
thường. Đến khi cô nhất quyết đòi chia tay, gã trở tay không kịp...
Chấp nhận chịu thua không phải là tác phong của người mạnh mẽ. Sau một hồi
kinh ngạc, Kiều Vĩ giữ bình tĩnh chuẩn bị xuất kích lần hai, chẳng qua
lần này gã không lường được đối thủ lại là một phụ nữ...
"Em nói anh không cho em được thứ em muốn, nhưng con đó có thể cho em được
gì? Nó có cho em một hôn nhân quang minh chính đại không? Còn gia đình
và con cái? Nó chẳng cho em được điều gì đâu! A Lệ, em tỉnh lại đi!"
Nhìn gã đàn ông ngồi trên ghế nghiến răng ken két, Xà Nhan Lệ cười nhẹ một
tiếng, "Những thứ anh nói quả thật em ấy không cho tôi được, nhưng ít ra em ấy một lòng một dạ yêu tôi."
"Chẳng lẽ anh yêu em còn chưa đủ sao?"
"Anh yêu tôi... Nhưng anh đặt một nửa trái tim cho sự nghiệp, một phần sáu
cho cha mẹ anh, còn có một phần sáu cho con của anh, Xà Nhan Lệ tôi tối
đa chỉ có thể chiếm được một phần sáu trái tim tàn khuyết, một tình yêu
không trọn vẹn." Nhìn gã đàn ông ngập ngừng muốn nói gì đó, Xà Nhan Lệ
thoáng dừng một lúc rồi tiếp tục: "Tôi biết anh muốn nói gì. Ai không có cha mẹ và người thân, anh cho rằng Lê Nặc bị cha mẹ bức hôn cũng sẽ lựa chọn giống anh năm xưa đúng không? Nhưng tôi tin em ấy sẽ không..."
"Anh không hiểu Lê Nặc đâu, em ấy là một người rất hẹp hòi. Em ấy không giàu như anh, mỗi một phân tiền đều tính toán tỉ mỉ nhưng lại không hề do dự khi đưa cho tôi tất cả tiền tiết kiệm. Nếu tôi nói muốn Kiều Thị thì
anh có đồng ý đưa tôi không? Hẳn là không rồi!" Tuy rơi vào hoàn cảnh
khốn khó nhưng vừa nhắc đến Lê Nặc, Xà Nhan Lệ không cách nào che lấp
được nét hạnh phúc trên mặt khiến gã đàn ông kia càng căm tức, liên tục
nắm chặt quả đấm trong tay rồi thả lỏng, cuối cùng không nhịn được đập
lên bàn cái rầm, "Câm miệng!"
Kiều Vĩ kinh ngạc trừng mắt nhìn Xà Nhan Lệ, gã mất kiên nhẫn giơ lên một
tấm ảnh rồi chau mày khinh thường trước cảnh thân mật của hai người phụ
nữ, "Em nói anh không biết rõ Lê Nặc? Điều tra cô ta tốn không ít thời
gian đấy."
Nhìn thấy
gương mặt vốn lạnh tanh của Xà Nhan Lệ lộ ra vẻ kinh hoảng, gã đàn ông
đắc ý ngửa lưng dựa vào ghế, khóe môi hơi cong lên, "Lê Thiên Hữu, giảng viên Sử học Đại học kiêm học giả nổi tiếng, Trương Ngọc Linh, giáo viên tiếng Anh."
"Kiều Vĩ,
đừng kéo người vô tội vào, nếu anh có chí khí thì đối phó với mình tôi
thôi." Lê Thiên Hữu cùng Trương Ngọc Linh mà Kiều Vĩ đề cập đến chính là cha mẹ của Lê Nặc, lúc hắn nói ra hai cái tên của Lê gia, Xà Nhan Lệ
hiểu rất rõ dụng ý của hắn.
"Em biết anh sẽ không làm tổn thương em, còn kẻ khác sống chết thế nào anh
không quan tâm. A Lệ, em còn nhớ tên mập đã hạ thuốc em không?"
Xà Nhan Lệ làm sao quên được gã đàn ông mập mạp đó, chính là tên khốn đã
dạy cô bài học đầu tiên về cuộc sống, dù hắn hóa thành tro cô cũng sẽ
không bao giờ quên. Có điều so với Xà Nhan Lệ, dáng vẻ nghiến răng của
Kiều Vĩ cho thấy hắn ôm hận đến tận xương tủy.
"Em đoán hắn bây giờ đang ở đâu?"
Thấy Xà Nhan Lệ không lên tiếng, người đàn ông cũng không tranh luận, chỉ
thầm than thở, "Em vĩnh viễn sẽ không gặp được tên đáng ghét đó, bởi vì
ba năm trước, tên khốn đó đã bị ném xuống biển, biết đâu bây giờ đang ở
trong bụng cá mập."
"Anh
giết hắn?" Xà Nhan Lệ không dám tin nhìn đăm đăm gã đối diện như thể cô
chưa bao giờ quen biết, gã chưa bao giờ khiến cô có cảm giác sợ hãi và
xa lạ như vầy.
"Em không
cần nhìn anh như vậy, anh sợ giết hắn sẽ làm dơ tay mình nên đã tìm
người khác động thủ, để giết cái mạng chó đó anh đã tốn khá nhiều tiền,
chẳng phải có một thời gian em hỏi anh tại sao lại khó khăn như vậy
sao?" Xà Nhan Lệ nhớ khi đó hắn như biến thành người khác, tìm việc khắp nơi, cô còn trêu ghẹo Kiều Đại thiếu gia muốn trải nghiệm cực khổ nhân
gian, nhưng chưa từng nghĩ là nguyên nhân này.
"Anh làm phục vụ, nhân viên giữ xe, anh có thể đưa tay xin tiền cha mẹ nhưng anh không làm vậy, bởi vì đây là tặng em nên không thể để người ngoài
biết món quà bí mật này, anh không cho phép bất cứ người nào bén mãn đến gần người đàn bà của anh. Năm đó, khi gã mập kia hạ thuốc em trong quán rượu anh đã muốn lấy mạng hắn, bây giờ đến phiên Lê Nặc, em bảo anh nên làm gì với cô ta?"
"Kiều Vĩ, rốt cuộc anh muốn gì?" Xà Nhan Lệ đối với người đàn ông này còn có
chút ảo tưởng, hy vọng rằng gã có thể nể tình xưa buông tha cho các cô.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm độc của người trước mặt, cô đã ý thức
được không ai có thể toàn mạng bước ra khỏi cuộc chiến này.
"Anh muốn em quay về bên anh, thật ra anh có rất nhiều biện pháp đối phó họ
Lê kia. Những tấm ảnh trên tay anh có thể làm nó thân bại danh liệt. Cha mẹ nó đều là phần tử trí thức, phỏng chừng sẽ không khoan dung con gái
mình làm ra những chuyện trái luân thường, hoặc là tìm một bọn đàn
ông...." Nhìn Xà Nhan Lệ tức giận đến trợn mắt, Kiều Vĩ lập tức sửa lời, "Nên đến giờ anh vẫn không đụng vào con nhóc đó, anh biết địa vị của nó rất đặc biệt trong lòng em. Nó và tên mập năm xưa không giống nhau. Anh không muốn làm em đau lòng. Chỉ cần em đồng ý quay về bên anh trước khi anh đi xa hơn. Quay về đi, A Lệ, em nhất thời ý loạn tình mê mà thôi."
"Được, tôi đồng ý!" Xà Nhan Lệ cắn răng đáp ứng. Cô chưa từng thay đổi bất kì
quyết định nào, mà lần này. . . tình thế cấp bách không thể do dự,
"Nhưng anh phải để tôi gặp Lê Nặc."
"Không được! Hai người không thể gặp nhau!"
"Tôi phải gặp em ấy một lần!" Hai người giằng co không ai nhường ai, cuối
cùng Xà Nhan Lệ không thể làm gì khác hơn nói, "Cho dù chia tay, anh
cũng phải cho tôi thời gian nói rõ ràng với em ấy, đúng không?" Người
đàn ông bất đắc dĩ gật đầu, lập tức xoay màn hình trên bàn sang Xà Nhan
Lệ, "Nó đang ở dưới nhà kho, rất an toàn, em cứ yên tâm."
Xác định Lê Nặc không bị tổn hại gì qua tivi, có điều oắt con tay chân bị
trói cũng không chịu ngồi yên, còn cố gắng cởi dây thừng trên người bằng cách di chuyển cái mông qua lại trên ghế. Chứng kiến cảnh này, Xà Nhan
Lệ không kềm chế được nhớ nhung đè nén trong lòng. Cô nhấc chân muốn
chạy xuống lầu nhưng vừa đến cửa lại dừng bước.
"A Vĩ, anh có đảm bảo rằng không làm hại Lê Nặc và người nhà em ấy?"
"Chỉ cần em không rời khỏi anh, tất nhiên anh sẽ không động vào con đó."
"Đừng nuốt lời!" Được đồng ý, Xà Nhan Lệ ba chân bốn cẳng chạy đi, nhưng khi
xuống lầu, bước chân cô lại trở nên nặng nề, chậm chạp. Cô không biết
làm sao mở miệng nói hai chữ "chia tay" với người cô yêu tha thiết, cô
sợ phải nhìn thấy vẻ mặt bi thương đó. Cô không biết đối mặt thế nào với người sắp sửa bị chính mình tổn thương, nhưng thời gian chẳng cho cô
nghĩ suy...
Cửa sắt
chuyển động phát ra âm thanh "két két" Dù bị bịt mắt nhưng Lê Nặc tựa
như cảm nhận được điều gì. Cô càng giãy giụa quyết liệt hai tay bị trói
sau lưng ghế, miệng bị nhét giẻ chỉ có thể rên rỉ ư ư trong cổ họng.
"Lê Nặc" Xà Nhan Lệ lo lắng Lê Nặc bị đau, vội chạy đến. Nào ngờ cô mới lên tiếng, Lê Nặc càng cựa quậy dữ dội. "Yêu Tinh, đừng nói là chị cũng bị
bắt nha?" Vừa xé miếng vải trong miệng ra, miếng bịt mắt còn chưa kịp
tháo xuống, Lê Nặc đã nhận ra ngay mùi hương đặc hữu của Xà Nhan Lệ.
"Lê Nặc, em không bị thương chứ?" Cởi trói cho Lê Nặc, nhóc con xoay cổ
tay, duỗi chân rồi cười vui vẻ, "Không sao, không sao, bọn họ không làm
gì em hết, ngược lại còn khá lịch sự" Lê Nặc hí hửng nói xong lập tức
nhón người hôn Yêu Tinh, tiếc là lần này ăn vụng không thành vì Xà Nhan
Lệ né tránh nụ hôn. Gã đàn ông kia vẫn còn đang quan sát nhất cử nhất
động của hai người từ camera, Xà Nhan Lệ cố gắng khắc chế hành động, chỉ sợ hơi mất tập trung sẽ mang họa sát sinh cho Lê Nặc.
Lê Nặc vô tư không hề để ý đến sự khác lạ của Xà Nhan Lệ mà chỉ nghĩ cô
đang thẹn thùng, "Yêu Tinh, vừa rồi em sợ muốn chết. Đâu ra hai gã cao
to bắt em lên xe. Em nói họ bắt nhầm người rồi nhưng bọn chúng không
tin. Mà sao chị lại ở đây? Bọn chúng muốn chị bỏ tiền ra chuộc em phải
không? Chị đừng có lãng phí nha. Em mua nhà rồi nên cũng không dư dả
được mấy. Cùng lắm thì em ở lì không đi, đố hòng bọn chúng làm gì em
đó!"
"Lê Nặc, em thật là tham tiền hơn tham sống đó nha! Yên tâm, bọn họ hứa sẽ thả người."
"Vậy thì tốt, không cần tiền mà còn được đối xử như người giàu có. Không
phải ai cũng bị bắt cóc như em đâu. Đi thôi! Em phải về khoe với Tình
Một Đêm mới được, cậu ấy còn chưa bị ai trói qua."
"Lê Nặc, chị sợ rằng... sợ rằng không thể đi theo em." Lời nói nghẹn đắng
nơi cổ họng, mỗi một chữ Xà Nhan Lệ thốt ra tựa vạn tiễn xuyên tâm.
"Không đi thì không đi. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà trước, ngày
mai đi cũng được. Tiểu Dịch sẽ không hẹp hòi như vậy đâu"
Nói xong cô định kéo Yêu Tinh đứng lên nhưng Xà Nhan Lệ vẫn ngồi ở chỗ cũ
không muốn nhúc nhích. Lê Nặc cảm giác được gì đó, hạ giọng hỏi, "A Lệ,
chị sao vậy?"
"Lê Nặc... chị không thể về nhà cùng em..."
Xà Nhan Lệ cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu nhìn Lê Nặc. Cô sợ phải thấy
đôi mắt trong suốt toát ra niềm đau xót, từ lâu đã đoán trước được sẽ bị tổn thương nhưng không thể không nói, "Lê Nặc, chúng ta phải xa nhau
một thời gian..."
"Vì
sao?" Lê Nặc thảng thốt la lên. Đầu cô bắt đầu làm việc với tốc độ cao.
Sự thực chứng minh dung lượng não và thể tích não không tỉ lệ thuận, thở hắt ra một cái, tên của kẻ cầm đầu lập tức hiện ra, "Kiều Vĩ, là Kiều
Vĩ bắt em rồi uy hiếp chị rời đi đúng không? Em không đồng ý! Quyết
không chấp nhận! Muốn chém muốn giết tùy hắn, em không rời xa chị! Muốn
em rời chị trừ khi em chết!"
"Lê Nặc, em bình tĩnh một chút nghe chị nói..."
"Chị phải rời khỏi em, chị bảo em làm sao bình tĩnh! Em mặc kệ!" Vốn không
được điềm đạm, trong nháy mắt Lê Nặc biến thành bạo chúa, phẫn nộ đá ngã cái ghế kế bên, không ngừng hướng về cửa la mắng Kiều Vĩ. Âm thanh kêu
gào khiến lũ chó ngoài cửa cũng sủa theo, phút chốc trở thành trận đấu
khẩu giữa người và chó.
"Lê Nặc, xin em đừng như vậy..."
Sợ cô sẽ làm chuyện điên rồ, Xà Nhan Lệ tiến lên ôm lấy người đang nổi
giận. Dù cô cố tình không để Kiều Vĩ nhìn thấy cảnh thân mật nhưng giờ
phút này cô chẳng thể suy nghĩ nhiều được.
Ôm eo nhỏ của Lê Nặc, Xà Nhan Lệ chậm rãi siết chặt cánh tay tạm thời áp
chế hành động của người kia, "Lê Nặc nghe chị nói, xem như em không để ý đến bản thân, nhưng cũng phải nghĩ đến cha mẹ, đừng để họ đau lòng,
biết chưa?"
Vừa được Xà
Nhan Lệ nhắc nhở, Lê Nặc mới giật mình phát hiện đúng là mình không đủ
sức trong cuộc chiến này, thực lực địch và ta cách nhau quá xa. Ngay từ
đầu cô đã thua, cô không thể dứt bỏ giữa cha mẹ và người yêu.
"A Lệ... chị đừng rời bỏ em được không? Em không thể thiếu chị! Ba và mẹ sẽ tha thứ cho em mà."
"Kiều Vĩ... cái gì hắn cũng làm được. Chị không muốn em và gia đình bị tổn
thương. Hai bác lớn tuổi không chịu nổi dày vò." Lê Nặc, chị cũng không
bỏ được em, nhưng bây giờ chị có chuyện quan trọng hơn phải làm. Chờ chị làm xong việc này, nếu chúng ta còn có thể quay lại... Xà Nhan Lệ cắn
chặt môi giữ những lời này trong lòng, nhìn Lê Nặc khóc mà tim gan cũng
tan nát theo, nhưng không thể để lộ bi thương ra ngoài. Quay lưng về máy thu hình, một tay ôm người xụi lơ trong ngực, một tay cầm tay Lê Nặc
đặt lên ngực trái của mình rồi thì thầm từng chữ vào tai Lê Nặc, "Tin
chị, dù là hiện tại hay tương lai, ở đây đều khắc tên em!"
Mọi thứ như đã được định đoạt sẵn. Vài tiếng trước Lê Nặc cùng Xà Nhan Lệ
còn thân thiết bàn tính chuyện tương lai, nhưng vài phút sau chính người này lại muốn rời bỏ cô để đến với vòng tay người đàn ông khác. Lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng cô từng đợt quặn đau lan lên đến tận trí óc.
Lê Nặc ngồi trên xe khóc không ngừng, nước mắt tuôn trào mãnh liệt làm
nhòe đi đôi mắt, gió thu ngoài cửa có thổi vào cũng chẳng thể lau khô
được gò má ướt đẫm. Cô nghĩ người bên cạnh sẽ an ủi mình, không hứa hẹn
cũng được, nhưng không, không gì cả. Yêu Tinh vẫn chăm chú lái xe không
hề liếc cô lấy một lần, Lê Nặc đau lòng quay đầu nhìn ra cửa kiếng. Điểm đen trên kính chiếu hậu từ tốn theo sát hai người, Lê Nặc biết người
trong xe kia là Kiều Vĩ, nhưng có thể làm gì được hắn ta? Cô chưa bao
giờ cảm thấy bản thân bất lực đến độ không thể thở nổi như bây giờ.
"Đến rồi." Nói ra hai chữ khiến Xà Nhan Lệ cũng tự giật mình. Cô luôn khống
chế tốc độ xe để thêm chút thời gian ở cạnh Lê Nặc, nhưng nhất quyết
không nhìn cô ấy lần nào. Cô sợ mình sẽ đổi ý khi bắt gặp đôi mi nhòa lệ ấy. Các cô không còn đường lui để lựa chọn. Nhất thời mềm lòng chỉ đẩy
hai người vào vực sâu vô vọng. Cô không thể ích kỷ kéo theo Lê Nặc cùng
đùa với lửa.
"Chị không
có gì muốn nói với em sao?" Xe ngừng lại, Lê Nặc mang theo tia hy vọng
cuối cùng nhìn người phụ nữ bên cạnh. Cả hai đều không lên tiếng, chỉ
nghe được tiếng hít thở yếu ớt của nhau. Sau hồi lâu, lúc Lê Nặc muốn bỏ cuộc quay người xuống xe lại bị Xà Nhan Lệ nắm lấy rồi mở nhẹ lòng bàn
tay ra, chần chừ vươn ngón tay viết lên.
Lê Nặc nhìn chằm chằm đầu ngón tay thon dài trắng nõn bay lượn tựa như
lông chim khẽ cọ vào trái tim khiến nó tê dại, vừa ngứa vừa đau.
Xà Nhan Lệ viết xong, mắt Lê Nặc bỗng nhiên sáng ngời. Tuy khóe mắt cô vẫn còn vương vài giọt nước nhưng miệng nhoẻn cười, "A Lệ, câu nói này của
chị, Lê Nặc em nhận!" Nguyện đời này, cả kiếp này chỉ yêu một mình chị.
Cười rồi khóc, Lê Nặc bắt chước Xà Nhan Lệ viết lên tay cô từng nét thật cẩn thận và chăm chú. Ba chữ viết ra như thiêu đốt vào da thịt. Xà Nhan Lệ
nắm chặt lòng bàn tay nhìn Lê Nặc, nhẹ giọng nói, "Chăm sóc bản thân
thật tốt, đừng giày vò chính mình. Có chuyện gì lập tức tìm Dịch đại
tiểu thư và Giang Nhược Trần, họ có thể bảo vệ em, đừng làm chị lo lắng. Em làm được không?" Lê Nặc khổ sở hít một hơi, miễn cưỡng gật đầu, "Em
sẽ làm tốt, chị yên tâm, xuống xe đi."
Hai người cùng xuống xe. Xà Nhan Lệ nhìn Lê Nặc lên lầu, cảnh tượng lần đầu tiên đưa cô ấy về nhà hiện ra trước mắt. Vận mệnh thật kỳ diệu, có được rồi lại mất mất.
Xà Nhan Lệ nắm chặt tay, cảm nhận chút hơi ấm còn vương lại của người kia. Cô
ngẩng đầu nhìn ngắm vì sao trên trời, đằng sau là tiếng động cơ ô tô
phát ra, nguyện rằng hết thảy chỉ là bắt đầu mà không phải điểm kết
thúc...