Ngày
21 tháng 3 năm 2010, trời mưa. Nghe mưa tí tách rơi, mưa trong lòng Dịch Diệp Khanh cũng rơi. Đưa mắt nhìn chiếc khăn màu trắng quấn quanh cổ
tay mình, trong lòng tràn đầy căm phẫn. Không biết kiếp trước mình thiếu Giang Nhược Trần cái gì mà kiếp này người ta chuyên môn khắc cô, đến cả buộc khăn cô ta cũng có thể la mắng thuyết giáo một phen, cái gì mà mấy cô nhóc "cuồng thần tượng" thấy nhiều rồi rồi thì cái gì mà buộc khăn ở tay giờ rất giống thiếu gia (1). Dịch Diệp Khanh không rõ cô đã trêu ai ghẹo ai, vô duyên vô cớ bị Lê Nặc cắn một cái thì thôi đi, lại còn bị
"bà ngoại tàn bạo" này vùi dập!
Dịch Diệp Khanh chưa
kịp cảm kích bà la sát đã để vú Ngô băng bó cho mình, lại thêm chán
chường. Cô bất chấp tất cả, tức tối tháo khăn lụa nơi cổ tay xuống, vò
thành một cục, ném vào thùng rác gần đó.
"Tiểu Dịch, cô có tức giận, cũng đừng đến mức phải vứt tiền qua cửa sổ như thế. Đó là
Hermes (2) đấy! Hermes đấy! Vài ngàn một cái đấy!"
"Ha
ha." Dịch Diệp Khanh nhìn bóng hồng Tần Dạ Ngưng nằm trên bàn. Cười khan hai tiếng, tức giận làm cô quên mất nãy giờ mình đang thi viết. Không
phải là cô khoe khoang, hiệu suất làm việc của công ty lớn quả thật rất
cao. Mới qua một ngày liền thông báo cô đến thi viết, chỉ là Trợ lý Tổng giám đốc cũng phải chọn cho tốt, phải đi qua tầng tầng lớp lớp sàng
lọc. Từ thi tuyển đại trà cho đến thi bán kết, cuối cùng là trận chung
kết, đoạn đường này đúng là qua năm ải chém sáu tướng (3). Người thi
cũng không hề ít, những người cạnh tranh ở đây nếu không phải là "Diệt
Tuyệt Sư Thái" (4) thì cũng là "Nhạc Bất Quần" (5). So ra thì tấm bằng
Thạc sĩ đại học London (6) của Dịch Diệp Khanh không phải là ưu thế nổi
trội đáng nhắc đến.
May mắn thay, người xưa để lại một
câu nói thật chí lí "một người làm quan cả họ được nhờ". Chắc chắn Dịch
Diệp Khanh không để Lê Nặc cắn mình không công như thế. Cô trực tiếp lấy máu đổi tin tình báo, lớn thì phạm vi nội dung thi viết, nhỏ thì giám
khảo hôm nay mang quần áo màu gì.
Tin Lê Nặc thì phải
tin cả đời, giống như là tin đồn trong đêm trước ngày thi đại học vậy
đó. Mặc dù không thể chính xác một trăm phần trăm nhưng cũng đủ làm
người ta an lòng. Huống chi tin tình báo mà Lê Nặc đưa dù độ chính xác
không phải là một trăm thì cũng phải đến chín mươi, so với mỹ nữ đứng
trước mặt cách cô chưa đến 1 cm này thì tốt hơn rất nhiều. Tần Dạ Ngưng, tên tiếng Anh Vivian, tính tình hài hước dí dỏm, điềm đạm hiền lành,
không thù địch với ai, sở thích lớn nhất chính là các đồ xa xỉ, nghe nói người ta ngay cả đồ lót mà không phải là C.Gilson (7)thì cũng không
mặc. Vậy nên cô ấy chỉ liếc mắt mà có thể nhận ra chiếc khăn lụa hi sinh quang vinh kia là Hermes thì không có gì là lạ.
"Ha
ha, đồ vỉa hè ấy mà, mười đồng hai cái, mua hai tặng một!" Dịch Diệp
Khanh quay sang "đóa hoa" trước mặt, hai tay ôm má, khóe môi hơi nâng
lên lộ ra lúm đồng tiền rất chi vô hại. Quả nhiên không ngoài dự đoán,
nhận lấy ánh nhìn khinh khỉnh của người đẹp: "Rẻ như vậy sao, lần sau có chỗ nào bán như vậy nhớ nói tôi biết, tôi đưa cô hai mươi đồng mua giùm sáu cái, thế nào?"
"Được! Được!" Dịch Diệp Khanh cười
cứng ngắc, trong lòng cô thì đã đem người ta chặt chém thành từng khúc.
Hiện tại cô vẫn chưa có việc làm, ấm no cũng là một vấn đề. Vậy mà bà
chị này vừa mở miệng là sáu chiếc khăn Hermes, đây không phải là lấy
thịt đè người, muốn gây thương tích đầy mình cho cô sao? Nhức nhối, nhức nhối quá đi à!
"Nghiêm túc đi, cô nói xong chưa, muốn
nói thì ra ngoài nói, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới người khác!" Người
lên tiếng không ai khác mà chính là thư kí số một của Tổng giám đốc
Giang, chủ khảo của lần thi viết này là "Triệu Tháo Vát". Giang hồ đồn
rằng vị thư ký họ Triệu này có tính cách ngay thẳng, chững chạc, đã ba
mươi nhưng vẫn còn trong trắng, ngoài ra cô thật xứng với câu "cái nết
đánh chết cái đẹp", cũng vì cô có biệt danh rất phù hợp "Thần mặt đen"
lừng danh trong nội bộ Dịch thị. Hễ ai bị người này chỉ đích danh nhất
định xương cốt cũng không còn! Đắc tội người này không nổi đâu, vừa rồi
Dịch Diệp Khanh còn muốn lên tiếng một phen, nay lại gãi gãi đầu, môi
chu chu, không dám thở mạnh, chớp chớp đôi mắt long lanh vô tội cầu cứu
Tần Dạ Ngưng, cô không muốn mình chưa kịp ra trận đã bị OUT rồi.
"Chị Triệu à, take it easy, nhăn quá là già đó nha! Chị không muốn mình mới ba mươi mà mặt bốn mươi chứ..." Dịch Diệp Khanh thấy Tần Dạ Ngưng
quàng vai bá cổ Triệu Tử Hằng, tay đưa sau lưng làm dấu OK, nhẹ thở
phào, trong lòng lập tức đau xót, xem ra Hermes không thể thiếu được
rồi...
Không ngoài dự đoán, Dịch Diệp Khanh thuận lợi
tiến vào vòng chung kết, thế nhưng Dịch đại tiểu thư không hề có ý nghĩ
ăn mừng, bởi vì tiếp theo cô phải đối mặt với mụ phù thủy Giang Nhược
Trần. Nói cho cùng thì có vào được Dịch thị hay không đều do một câu nói của người này, tuy trước đây Dịch Diệp Khanh ăn nói chắc nịch trước mặt Lê Nặc nhưng cô không hề chắc chắn điều gì cả, lỡ như họ Giang kia thật sự có ý xấu, cô ta nhất định sẽ không mang bom nổ chậm bên người. Được
hay mất, Dịch Diệp Khanh cũng chỉ có thể đánh cược một lần.
Lúc Dịch Diệp Khanh bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, vẫn
không cách nào đè nén xuống được thấp thỏm trong lòng. Hồi ức về Dịch
thị vẫn còn lưu lại trong trí nhớ ... Lúc ấy cô ngồi trên đùi ba, xem
ông ấy phê duyệt tài liệu. Lớn lên một chút, ba càng bận bịu, dần dần cô không thể chịu được việc ba cô cứ công tác cả ngày. Vì vậy từ khi xây
lại cao ốc Dịch thị, cô chưa bao giờ bước vào nơi này thêm lần nào nữa,
khoảng cách vô hình giữa hai ba con có lẽ cũng bắt đầu từ đấy...
Thiết kế của 58 tầng vừa nhìn là biết phong cách mà Dịch Hàn Khiêm để
lại, có thể dùng bốn chữ "khiêm tốn, bình thường" để miêu tả, dù sao
Giang Nhược Trần cũng là phụ nữ, công bằng mà nói còn là phụ nữ rất đẹp, vậy mà phải làm việc ở môi trường ngột ngạt, buồn tẻ như thế, phong
cách của cô ấy cứ như người già sáu mươi bảy mươi tuổi. Nếu một ngày
Dịch thị trở về tay Dịch Diệp Khanh, điều đầu tiên phải thay đổi chính
là cánh cửa này.
Dịch Diệp Khanh âm thầm "mưu triều
soán vị" trong lòng, bước chân không nhanh không chậm theo "Triệu Tháo
Vát". Mặc dù thuận lợi tiến vào chung kết nhưng cạnh tranh còn rất kịch
liệt, hai thạc sĩ, một tiến sĩ đều thèm thuồng vị trí trợ lý này. Dịch
đại tiểu thư từ nhỏ luôn ít có cảm giác nguy cơ vậy mà giờ đây rất lo
âu.
Dịch đại tiểu thư cùng với đoàn người vào văn phòng Tổng giám đốc, căng thẳng vừa rồi còn trấn áp cả người bỗng chốc giảm
hơn một nửa. Nhưng mà lúc nhìn phải cặp mắt sắc sảo của mụ phù thủy
Giang kia lại giật thót cả mình. Rõ ràng là Giang Nhược Trần không hề
chuẩn bị việc tiểu ma vương này đột nhiên đến đây nhưng mà trời ban cho
người ta tài làm diễn viên, chỉ ngạc nhiên một chút, lập tức phục hồi
tinh thần. Ánh mắt Giang Nhược Trần đảo qua lần lượt quan sát từng
người, sau đó bình tĩnh nói: "Mặc dù các vị đây ứng tuyển vào vị trí trợ lí nhưng cũng là chức vụ quan trọng, hưởng đãi ngộ cấp quản lí, không
biết các vị có chỗ nào hơn người?"
Kết quả là một người tốt nghiệp từ Giao Đại (đại học Giao thông Thượng Hải), một người là
giảng viên đại học Khoa học Chính trị (ở Bắc Kinh), căn phòng như muốn
rung chuyển. Cái gì mà thông thạo bốn thứ tiếng, rồi thì còn có bằng
chứng nhận là giáo sư toán học. Đi một vòng đến phiên Dịch đại tiểu thư, quả thật là không có vốn liếng gì để đưa ra. Nhưng các cụ đã có câu "cá có đường cá tôm có đường tôm", Dịch Diệp Khanh liếc Tổng giám đốc
Giang, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mình, miệng cười mê hoặc như muốn giết
người không đền mạng: "Tôi không có bằng tiến sĩ của đại học danh tiếng, tiếng Anh cũng tàm tạm, sử dụng máy vi tính vừa khéo hơn yêu cầu một
chút... Nhưng mà tôi cho rằng làm trợ lý quan trọng nhất không phải là
mình giỏi giang bao nhiêu, mà là biết nhìn mặt đoán ý, chẳng hạn như bây giờ..." Dịch Diệp Khanh vừa nói vừa đi qua quầy bar bên cạnh, lấy một
chai sữa dê trong tủ lạnh mini bỏ vào lò vi sóng, nhấn nút cho quay, sau đó nhìn mọi người, tiếp tục nói: "Chẳng hạn như bây giờ tôi biết Tổng
giám đốc Giang dường như cần một ly sữa nóng để lấp cơn đói, a thời gian thật vừa vặn..." Vừa dứt lời thì nghe được tiếng: "Đinh".
"Cộng việc bề bộn nhưng bữa sáng vẫn phải ăn, thân thể là cơ sở cho
cách mạng, Tổng giám đốc Giang ngài nói xem có đúng không?" Đợi Dịch
Diệp Khanh cầm chai sữa tươi nóng hổi đem đến trước mặt Giang Nhược
Trần, cô suýt nữa bị đôi mắt kia trừng cho nội thương. Điều này cũng
không làm động lòng mẹ kế quái nhân, ai bảo Dịch đại tiểu thư đây mới
sáng sớm làm phiền khiến cô mất ngủ, làm hại người luôn ăn uống có quy
luật tức giận đến quên cả ăn điểm tâm, mà dạ dày người ta rất quý giá,
chỉ cần thờ ơ nó một chút thì nó sẽ đình công kháng nghị ngay.
"Dịch tiểu thư đúng là thiện giải nhân ý!" Giang Nhược Trần nghiến răng nghiến lợi nói một câu xỉa xói. Nếu không có người ngoài ở đây, cô nhất định cầm chai sữa nóng trên bàn hắt vào bộ mặt vô sỉ của oắt con này,
nhưng vì có người ngoài nên cô đành phải nhịn xuống, đưa ra vẻ mặt tươi
cười, nhấp ngụm sữa tươi, thật là có lỗi với bốn chữ vàng "mẹ kế đương
đạo" quá! (8)
Tổng giám đốc Giang lấy mũi chân áng
chừng, hơi lui về ghế giám đốc, kéo ra khoảng cách giữa hai người. Giang Nhược Trần liếc mắt nhìn Dịch Diệp Khanh, đắc ý cười, nói rằng: "Dịch
tiểu thư nói không sai, nhìn mặt đoán ý đúng là kỹ năng của một trợ lí
nhưng tôi cho rằng năng lực giúp người chủ giải quyết các vấn đề khó
khăn mới là quan trọng, cho dù là công hay tư cũng vậy. Chẳng là lúc nãy trời mưa, đôi giày da của tôi dính chút nước bẩn, vốn muốn mời chuyên
gia đến bảo dưỡng, thế nhưng chốc nữa tôi phải đến bữa tiệc thương mại
rồi, không biết Dịch tiểu thư thiện giải nhân ý có biện pháp gì giúp tôi giải quyết phiền phức không?"
Dịch Diệp Khanh thật
không ngờ người này chỉ dùng một đôi giày da mà có thể làm khó mình. Nếu đổi lại là người khác, cô nhất định muốn rút giày cao gót ra, không cần biết nó là da bò Ý hay là bò điên Tây Ban Nha, cho nó đi gặp bác Mác
càng nhanh càng tốt. Nhưng giờ phút này dù cô có sôi máu đến mức nào
cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Lại liếc mắt nhìn đôi giày da của Giang Nhược Trần, thật sự gót giầy dính không ít bùn, Dịch Diệp Khanh không nói hai lời, đi vòng qua bàn làm việc, không thèm đếm xỉa đến vẻ kinh ngạc của
Giang Nhược Trần, ngồi xuống, nâng lên mũi giày của cô ấy, lấy chiếc
khăn trong túi áo ra lau: "Da bò vẫn là cần dầu chuyên nghiệp dùng để vệ sinh, xi đánh giầy và vải bố dùng để bảo dưỡng nhưng nếu hoàn cảnh
không cho phép, trước tiên có thể dùng sợi đay để phủi đi vết bẩn bên
ngoài. Lực không được quá mạnh nếu không sẽ làm hư da, chốc nữa lại phủi bụi nó một chút, tạm thời chỉ có thể làm được đến thế..."
Giang Nhược Trần mặt đỏ tía tai khi nghe Dịch Diệp Khanh nói một cách
đĩnh đạc, quá đỗi kinh ngạc, còn chưa hoàn hồn thì đầu ngón tay lạnh
buốt chạm vào mắt cá chân khiến cô khẽ run. Nhìn đối phương đang nâng
lòng bàn chân trong tay, ánh mắt chuyên chú khiến cô không tự nhiên liền quay mặt đi nhưng nhìn thấy những gương mặt đang sửng sốt tột độ, nghĩ
đến sắc mặt mình cũng không khá hơn chút nào. Thật sự cô không ngờ đến
đại tiểu thư kiều sinh quán dưỡng này sẽ uốn gối trước mặt nhiều người
như vậy. Trong lòng trào dâng tư vị khó tả, cô khẽ gập đầu ngón chân
nhưng không tránh đi tay của Dịch Diệp Khanh, cô hiểu rõ oắt con này sẽ
giữ chân mình lại.
"Xin mời ba vị ra ngoài trước". Đỡ
không nổi "con gái'' mình, chỉ có thể hạ lệnh trục khách, đuổi những
người kia ra ngoài, Tổng giám đốc Giang khéo léo đưa mắt nhìn theo ba vị "tinh anh" rời khỏi phòng, màn này sợ là chưa đến một tiếng sẽ truyền
khắp Dịch thị, đến lúc đó thì không biết truyền thành dạng gì... Người
không biết chuyện sẽ nói là người chủ khắt khe, kẻ rõ tình hình e là
chỉa mũi dùi về phía cô mà mắng chửi cô là mẹ kế độc ác đi? Bất luận là
có hiểu chuyện hay không, việc này chung quy sẽ trở thành chuôi để người khác nắm!
Giang Nhược Trần đau đầu nhìn người nửa đứng nửa ngồi bên chân mình: "Xong chưa, mọi người đi rồi, cô còn diễn cho ai xem?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'
(1) Thiếu gia: Beta said:" Đoạn này không chắc lắm đâu nhé! Mình nhớ trong một chuyện mình
đọc (cụ thể là Lăng Thiên Truyền Thuyết) có nói đến rằng "thiếu gia" này tất nhiên là không phải chỉ mấy anh nhà giàu xe to rồi mà là chỉ dạng
như trai bao ở trong các bar club".
(2) Hermes (đọc đúng: AIR-mez): Hãng thời trang của Pháp dẫn đầu top 10 nhãn hiệu thời
trang hàng đầu thế giới. Vượt qua các tên tuổi lớn trong hàng thời trang thế giới như Louis Vuitton, Versace, Chanel, Hermes trở thành hãng thời trang xa xỉ nhất do hiệp hội hàng xa xỉ thế giới bầu chọn. Những sản
phẩm từ túi xách cho đến quần áo thời trang của Hermes đều là lựa chọn
yêu thích của những người nổi tiếng. Giá từ 100$ - 600$ 1 khăn tay.
(3) Qua năm ải chém sáu tướng: nằm trong hồi 27 của "Tam quốc diễn nghĩa". Đây vẫn luôn là một trong những tích được lưu truyền rộng rãi nhất của truyện. Tích này kể chuyện Quan
Vũ sau khi treo ấn từ quan, cáo biệt Tào Tháo, mang hai phu nhân Cam, Mi đi về Hà Bắc (phía Bắc Hoàng Hà) với Lưu Bị, lần lượt phải trải qua đủ 5 ải. Vì không xin Tào Tháo văn bằng nên dọc đường bị ngăn trở, bất đắc
dĩ phải chém 6 viên Tào tướng.
(4) Diệt Tuyệt sư thái: Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồng
long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ
ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm,
nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên Kiếm. Đồng thời, bà cũng nổi
tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan
điểm hắc bạch phân minh nên đến chết vẫn không chịu đứng ngang hàng Minh Giáo và cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Vô Kỵ, khi đó là giáo chủ của giáo phái này.
(5) Nhạc Bất Quần : Nhạc Bất Quần, chưởng môn Hoa Sơn kiếm phái của Ngũ Nhạc kiếm phái trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, đã dẫn đao tự cung (tự thiến) để
luyện Tịch Tà kiếm phổ. Lão đã lấy trộm Tịch Tà kiếm phổ rồi đổ mọi tội
lỗi lên đầu đại đệ tử của mình là Lệnh Hồ Xung - nhân vật chính của Tiếu ngạo giang hồ - âm thầm luyện tập với âm mưu hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm
phái và lên làm chưởng môn. Nhạc Bất Quần được gọi là Quân tử kiếm nhưng thực sự lại là một kẻ ngụy quân tử, nhiều mưu mô.
Truyện miêu tả Nhạc xuất hiện lần đầu tiên là một thư sinh mặc áo bào xanh,
tay phe phẩy quạt lông (dấu hiệu của phong cách tiêu sái), trạc khoảng
ngoài 40 tuổi mặc dù lúc đó đã ngoài 60.
Tên "Nhạc Bất Quần" nguyên nghĩa là "không chơi với ai" nhưng lại có rất nhiều bạn bè.
Nhạc Bất Quần tự nhận là dòng dõi Nhạc Phi đời Tống.
Trên trang web của Kim Dung, trong các nhân vật đáng ghét nhất trong tất cả
các tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung thì Diệt Tuyệt Sư Thái đứng hàng thứ hai, chỉ sau Nhạc Bất Quần
(6) Đại học London là một trường đại học liên hợp của 31 trường thành viên: 19 cơ sở trường
đại học riêng biệt, và 12 viện nghiên cứu. Như vậy, Đại học London là
trường đại học lớn nhất ở Anh bởi số lượng sinh viên toàn thời gian, với 135.090 sinh viên học ở các khu trường sở của trường và hơn 50.000
trong các trường Đại học chương trình quốc tế London.
(7)C.Gilson: Carine Gilson là một trong những nhãn hiệu đồ lót đắt nhất thế giới
Ra đời vào năm 1994, Carine Gilson là nhãn hàng chuyên sản xuất đồ lót
được làm bằng tay, sử dụng các chất liệu lụa mỏng mềm cao cấp nhất, ren
thêu thủ công và vải sheer trong suốt tinh tế. Mỗi sản phẩm là một công
trình nghệ thuật đầy điệu nghệ.
Cũng bởi vậy giá cả của
chúng rất "chát chúa", một chiếc quần lót dây nhỏ tí xíu (mặt hàng cơ
bản nhất) cũng có giá rẻ nhất là 240$, giá trung bình 1,062$, các
C.Gilson đắt nhất lên đến 2,684$. Hãng không có các chiến dịch quảng cáo đình đám mà thường chỉ tập trung vào phân khúc khách hàng thượng lưu
sành điệu am tường hàng hiệu.