Ánh
nắng sớm soi rọi cả một góc phòng, hắt lên gương mặt người đang say ngủ. Dịch Diệp Khanh từ từ mở đôi mắt ra. Mới ngủ dậy cô chưa kịp thích ứng
với ánh sáng, bỗng dưng nhận ra một gương mặt xinh đẹp ngay sát mặt
mình, đại tiểu thư sửng sốt, sau đó đã kịp phản ứng, "Dậy từ lúc nào
thế?" Giọng Dịch Diệp Khanh nhừa nhựa, âm dinh dính vào nhau mang chút
nũng nịu mang chút đáng yêu.
"Vừa mới thôi.." Giang Nhược Trần mỉm cười, nụ cười chất chứa sự mệt mỏi. Kỳ thật, Giang Nhược Trần vẫn chưa chợp mắt, Dịch Diệp Khanh ngủ được bao
nhiêu cô thức nhìn bấy nhiêu. Cô sợ một khi mình nhắm lại, đến lúc tỉnh
dậy chợt nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, hạnh phúc bất thình lình ập đến, làm lòng người lo sợ được mất.
"Mấy giờ rồi?" Nhìn người bên cạnh mặc đồ ngủ, Dịch Diệp Khanh có chút
ngượng ngùng, cánh tay lộ ra ngoài lập tức chui vào chăn. Chiếc chăn
mỏng manh mà che đi cảnh xuân vô hạn.
"Giấu gì mà giấu, gì tôi cũng thấy rồi mà!" Giang Nhược Trần vẫn mỉm cười như trước. Cô ôm lấy đại tiểu thư đang giấu mình trong chăn. Đầu chạm đầu,
thân mật vô cùng. Vuốt ve một hồi, Tổng giám đốc Giang giơ tay nhìn đồng hồ, "Tám giờ rồi, tôi phải dậy. Chín giờ rưỡi tôi phải họp hội nghị. Em ngủ tiếp đi."
"Hiếm có à nha, Tổng giám đốc Giang hôm nay sao không đi tập thể dục? Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây?" Giang Nhược Trần là một công dân sinh hoạt tốt,
sáng nào cũng dậy sớm tập thể dục, vẫn luôn kiên trì như vậy, gió mặc
gió, mưa mặc mưa, vậy mà cũng có lúc lười biếng.
"Cũng chẳng có gì kỳ lạ hết, chỉ là tôi noi gương người xưa", Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dịch Diệp Khanh, Giang Nhược Trần nhếch môi, đứng dậy cười
nói, "Đêm xuân vắn vủn có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua
ra..."(1)
"Giang Nhược
Trần, đồ lưu manh!" Dịch đại tiểu thư hận đến nghiến răng nghiến lợi,
càng quấn chăn chặt kín cả người. Trái lại Tổng giám đốc Giang chúng ta
vẫn tỏ ra đứng đắn như không có chuyện gì, bỏ mặt Dịch Diệp Khanh đang
làm trò, đi thay áo ngủ tơ tằm sang trang phục công sở. Cô thừa lúc tên
oắt con kìa còn ngủ say trên giường thì chạy về phòng mình mang qua. Cô
làm vậy chỉ vì muốn sáng hôm nay càng tốt đẹp hoàn mỹ.
"Vậy ngày hôm nay tôi phải về bệnh viện hả?" Nhìn Giang Nhược Trần mang bra
vào che khuất hai ngọn núi ngạo nghễ, cổ họng Dịch Diệp Khanh đánh một
vòng, lặng lẽ nuốt nướt bọt.
Giang Nhược Trần đang chỉnh lại quần áo, chợt nhận ra Dịch Diệp Khanh đang
lén lút nhìn mình. Cô hơi cong khóe môi, "Không cần, bác sĩ bảo bệnh của em ở nhà tịnh dưỡng vẫn tốt!"
"Giang Nhược Trần, chị đang làm rối loạn kỉ cương, phép tắc vì việc tư sao?"
"Coi như vậy đi!"
Nhớ đến đêm ấy Giang Nhược Trần chỉ thẳng vào mặt cô, hét ầm trời rằng phải trở về bệnh viện, Dịch Diệp Khanh đến bây giờ vẫn còn để bụng. Nhưng
nghe đến lời ngon tiếng ngọt của Giang Nhược Trần, trong lòng cô vui
sướng không ngớt, nên không so đo gì nữa. Đêm qua cô cùng người phụ nữ
dịu dàng này dây dưa với nhau, nay đã lại trở về Tổng giám đốc Giang cao cao tại thượng không thể với tới, cô có chút buồn bã mất mát.
"Tôi phải đi, em không muốn nói gì với tôi sao?" Dịch đại tiểu thư còn chìm
đắm trong ấm ức của mình. Giang nữ vương sau khi quần áo chỉnh tề bước
hai bước về giường lần hai, nằm lên người tên oan gia. Thừa dịp tên kia
còn đang thất thần, cô hôn lên trán, "Tôi sẽ nhớ em, bảo bối à!"
Gì chứ? Giang Nhược Trần gọi cô là bảo bối? Còn nói là sẽ nhớ cô? Là Giang Nhược Trần đổi tính, hay là thính lực Dịch Diệp Khanh có vấn đề? Dịch
đại tiểu thư ngoáy ngoáy lỗ tai, làm sao cũng không tin được mấy lời này từ miệng Tổng giám đốc Giang thốt ra...
Thấy dáng dấp ngây ngốc ngờ nghệch của oắt con kia, phỏng chừng là đang phỉ
báng mình, Giang Nhược Trần mặc kệ, không thèm để ý Dịch Diệp Khanh
nghĩ như thế nào. Hai tay cô ôm ngang eo Dịch Diệp Khanh, nhìn người nằm dưới, gằn từng chữ, "Tiểu Dịch! Ngoan! Nói với tôi — 'Em cũng sẽ nhớ
chị, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chị cứ yên tâm đi làm đi!'"
Mỗi từ Giang Nhược Trần nói ra tựa như có ma lực. Cô vừa dứt lời, một đại
tiểu thư luôn làm theo ý mình vậy mà như con vẹt lặp lại không thừa
không thiếu một chứ. Khó thấy được Dịch Diệp Khanh ngoan như vậy, Tổng
giám đốc Giang vui mừng như kí được hợp đồng tỉ đô với doanh nghiệp lớn. Vỗ nhẹ gò má đại tiểu thư, dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt, bịn rịn nói,
"Nghi ngơi tốt nha, ngoan nghe lời..."
Một đêm không ngủ nhưng thần thái Giang Nhược Trần vô cùng sáng láng, vô
cùng uy phong. Hội nghị được diễn ra trong bầu không khí tươi vui. Nhưng bất đồng đó là hôm nay Tổng giám đốc Giang liên tục nhìn đồng hồ trên
tay mình,
Vừa xong hội
nghị, Giang Nhược Trần phóng như bay về biệt thư Dịch gia, vú Ngô vô
cùng kinh ngạc khi thấy phu nhân vẻ mặt mệt mỏi phong trần chạy về,
chiếc khay cầm trong tay suýt rơi xuống đất, nhưng Tổng giám đốc Giang
chúng ta không lo lắng mấy chuyện này. Cô nhìn vú Ngô bưng cơm nước rời
đi, cô bất chợt nhíu mày, "Tiểu thư còn chưa rời giường sao?" Chẳng lẽ
nhóc con kia nằm lì trên giường sáng giờ, Giang Nhược Trần nghĩ thầm,
hay là có chỗ nào khó chịu?
Vú Ngô thấy đôi mày của phu nhân nhăn lại thành chữ "Xuyên" (川), không dám giấu diếm, "Vú gõ cửa phòng tiểu thư, tiểu thư nói đau đầu, không muốn
ăn, phu nhân ngài xem thử..."
"Cái này để tôi đưa lên cho cô ấy, vú Ngô cứ yên tâm." Vừa nói chuyện, Giang Nhược Trần vừa nhận lấy chiếc khay trong tay vú Ngô, sau đó đi về phía
cầu thang. Điều cô lo lắng lúc này chính là Dịch Diệp Khanh bị bò đá rớt não rồi chăng.
Giang
Nhược Trần vừa mới nhấc chân, chẳng ngờ cổ tay bị vú Ngô bắt lại. Thấy
vú có điều muốn nói lại thôi, Giang Nhược Trần dừng bước.
"Phu... Phu nhân, ngài đừng để tiểu thư đi bệnh viện được không? Thật ra...
Thật ra tiểu thư không hề thích bệnh viện, ngược lại còn có chút sợ chỗ
đó, năm ấy phu nhân... À! Vú là nói mẹ tiểu thư hay đi bệnh viện, nên
tiểu thư lúc nhỏ đã rất ghét bệnh viện và bác sĩ, do đó tiểu thư từ nhỏ
dù có gặp bệnh gì cũng chỉ để mỗi bác sĩ Trần chữa mà thôi, nên xin phu
nhân..."
"Vú Ngô, tôi sẽ
không ép cô ấy nữa đâu, vú cứ yên tâm..." Giang Nhược Trần nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách nhiệm, trước kia để tính toán oắt con rơi vào bẫy, cô
đã dùng hết mọi thủ đoạn. Một lần lại thêm một lần cô ép buộc Dịch Diệp
Khanh chỉ để đạt được mục đích. Cô đã cố ý chọn lựa việc xem nhẹ cảm
nhận người ta. Bước tiếp theo, tình yêu bền lâu không thể mãi luôn dựa
vào thủ đoạn. Hôm nay chính là lúc cô thu lại cái gai trên người mình...
Giang Nhược Trần bước nhanh lên lầu, tâm tình khẩn trương làm cô bỏ qua cả
phép lịch sự là gõ cửa trước khi vào phòng. Thấy người ta nằm trên
giường, lúc này cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống, cô luồn tay vào mớ tóc tìm đến trán Dịch Diệp Khanh.
Đại tiểu thư thật vất vả mới ngủ được, tức thì cô cảm thấy lành lạnh nơi
vầng trán làm giật mình tỉnh giấc, "Sao chị về rồi? Đến giờ tan ca rồi
sao?" Vừa mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, lại gặp hình bóng quen thuôc, cô
tưởng chừng như đã trải qua cả đời rồi.
Rõ ràng chỉ mới rời nhau vài tiếng đồng hồ, lại tựa như cách nhau mấy thu, Giang Nhược Trần sờ trán Dịch Diệp Khanh, nhất thời không biết nói gì,
một lúc lâu sau mới thở dài nói, "Tại sao em lại không ngoan nữa rồi?"
"Tôi làm gì mà không ngoan?" Từ lúc Giang Nhược Trần đi rồi, cô vẫn luôn lâm vào tình trạng mâu thuẫn và đấu tranh nội tâm. Cô không thể phủ nhận
rằng từ đêm qua đến sáng nay Giang Nhược Trần mang đến cô cảm giác hoàn
toàn khác lạ. Hai người yêu nhau là một loại hạnh phúc cô chưa bao giờ
trải nghiệm qua. Nhưng hạnh phúc đi qua chỉ còn lại vô tận tự trách và
áy náy vô vàn...
"Vì sao không ăn trưa? Em đáp ứng tôi sẽ ngoan ngoãn,..."
"Bữa trưa? Sao giữa trưa chị đã chạy về? Họp hành xong chưa?" Phải biết rằng ai cũng biết Tổng giám đốc Giang có thể không ăn trưa, nhưng không thể
thiếu ngủ trưa.Vào buổi trưa Giang Nhược Trần phải ngủ đúng một giờ,
chuyện này đã được ghi vào nhật trình. Đại tiểu thư đã biết điều này khi còn làm trợ lý cho Tổng giám đốc.
"Họp xong rồi. Vì muốn ăn trưa với em nên mới quay về. Chẳng lẽ Dịch đại
tiểu thư không nể mặt mũi tôi sao?" Giang Nhược Trần chờ đợi đại tiểu
thư phản ứng lại, nhưng đợi nửa ngày oắt con này nói thầm gì đó trong
miệng không chịu rời giường, ai oán nhìn Tổng giám đốc Giang. "Em thật
không nể mặt tôi?"Giang Nhược Trần nói.
"Không phải là không nể mặt mũi mà là ra giường..."
"Gì? Ra giường thì sao?" Nhìn Dịch Diệp Khanh níu chặt ra giường, Giang
Nhược Trần lại liếc mắt nhìn ra giường màu xanh nhạt, như nghĩ đến điểu
gì. Lại nhìn Dịch đại tiểu thư mặt đỏ như gấc, vậy càng xác nhận suy
đoán của mình, cô không khỏi cười nhẹ, "Phụ nữ sẽ có ngày như vậy, làm
gì mà phải xấu hổ chứ?"
"Đừng nói nữaaaa!" Thẹn quá hóa giận, đại tiểu thư chui đầu vào núp trong
chăn, mặc cho Giang Nhược Trần khuyên bảo cách nào cũng không thèm vươn
đầu đà điểu mình ra.
"Mau dậy đi cục cưng ngoan. Không là vú Ngô lo đó, ngộ nhỡ để vú thấy em vậy còn tưởng tôi ức hiếp em thì sao đây?" Giang Nhược Trần vừa dụ vừa dỗ,
dốc toàn lực bản năng làm mẹ của mình ra, nhưng đại tiểu thư chúng ta
vẫn không lay chuyển chút nào. Nói đến vú Ngô, Dịch đại tiểu thư càng
kích động hét lên, "Không dậy, không dậy, không dậy đâuuu! Vú Ngô thấy
mất!"
"Vậy cũng đâu thể
cả đời không dậy?" Nói đến chỗ mấu chốt, Tổng giám đốc Giang bắt đầu bày mưu nghĩ kế, tấn công trái phải, không ngừng làm rối trí người giả chết kia, "Mau dậy, tôi có cách, vậy còn dễ hơn làm người khác nghi ngờ..."
Nghe xong câu này, đại tiểu thư trốn trong chăn mới từ từ thò đầu ra, "Chị có cách gì?"
"Đổi ra khác thôi, không phải em thích gì đều giữ một phần dự bị sao?" Hóa
ra Dịch đại tiểu thư từ nhỏ đã có máu xa xỉ, bất luận mua gì cũng thích
mua hai thứ, nhỏ thì như cục gôm cục tẩy, lớn thì nữ trang. Mọi thứ đều
như vậy. Tất nhiên ra giường cũng không ngoại lệ, trong ngăn kéo một xấp thật dày thì hết một nửa đã giống nhau như đúc.
Được Giang Nhược Trần nhắc nhở, đại tiểu thư động tâm. Lúc này cô mới chui
ra khỏi chăn, thân thể muốn đứng dậy. Có lẽ là sợ người ta thấy cơ thể
mình, cô vẫn giữ chặt chăn không dám buông tay. Giang Nhược Trần hiểu
tên nhóc này đang nghĩ gì, thấy cô loay hoay xuống giường, cũng không
chấp nhặt. Giang Nhược Trần nhanh nhảu lấy một bộ ra giường giống y
trong ngăn kéo ra thay. Còn Dịch Diệp Khanh hai tay giữ chăn từng bước
từng bước đi về phòng tắm, nhìn tướng tá lạch bạch lạch bạch giống y như chim cánh cụt vụng về làm người ta buồn cười.
Đợi Dịch đại tiểu thư đóng cửa phòng thay đồ, Giang Nhược Trần mới bắt tay
vào việc dọn giường. Vết máu đỏ sẫm trên ra đập ngay vào mắt, mặc dù đã
khô lại, nhưng tựa như ánh sáng rực rỡ chói qua tim cô.
Giang Nhược Trần cẩn thận thay ra giường. Đến khi Dịch Diệp Khanh thay quần
áo xong xuôi thì ra "sạch" đã bọc lấy giường rất phẳng phiu. Thấy vết
tích khó xử kia biến mất, rốt cuộc Dịch đại tiểu thư thấy lòng mình
thanh thản không ít. Chỉ là khi cô liếc nhìn Giang Nhược Trần vẫn ôm khư khư thứ "bẩn" đó tựa như bảo bối, đại tiểu thư bước vội đến muốn đoạt
đi, "Đưa lại cho tôi, tôi đi vứt!" Trong mắt đại tiểu thư, món đồ này
không khác gì bằng chứng phạm tội của kẻ giết người, chỉ có hủy thi diệt tích thì người ta mới không phát hiện được.
Có điều Tổng giám đốc Giang chúng ta không nghĩ như vậy. Thấy đại tiểu thư giận dữ đến độ cuống cuồng, cô giương mày nhếch môi cười rất đắc ý,
"Không cho! Bây giờ nó cũng giống như em, tất cả đều là của tôi!"
"Đồ điên!" Dịch Diệp Khanh thả tay với Tổng giám đốc Giang mặt như lưu
manh. Tức giận để lại một câu cảm thán, ảo não đi xuống lầu.
Rốt cuộc Dịch đại tiểu thư không biết được ra giường của mình đã đi về đâu. Đồ lưu manh chết tiệt, ưng giấu thì giấu đi, dù sao cũng chẳng phải đô
la, không sợ trở nên không đáng một đồng.
Giang Nhược Trần cùng Dịch Diệp Khanh ngồi cùng bàn ăn cũng chẳng có gì kỳ
lạ, kỳ lạ chính là bữa ăn này vô cùng nhẹ nhàng, tựa như gái mới về nhà
chồng vậy. Dịch đại tiểu thư vừa nhận tình yêu, sự chăm sóc từ Giang
Nhược Trần, vừa thấp thỏm lo âu tòa án lương tâm mình phán tội.
Từ lúc hiểu lòng nhau, tình cảm hai người không ngừng phát triển, Giang
Nhược Trần vì duy trì sự thân mật này mà nghĩ hết cách, thay đổi hình
tượng lạnh lùng hà khắc của một nữ doanh nhân kiên cường đứng đầu một
công ty. Đối với Dịch Diệp Khanh, cô luôn chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận. Tất
cả sự dịu dàng ân cần của người phụ nữ cô đều thể hiện trước người này.
Sau "đêm định mệnh" ấy, hễ đến nửa đêm, Giang Nhược Trần sẽ kiếm cớ chui
vào khuê phòng thiên kim tiểu thư Dịch, không phải để thân mật mà chỉ là đã quen với cơ thể ấm áp ấy.
Vì né tránh bức ảnh nằm trên đầu giường, đại tiểu thư tuyệt đối không bước qua phòng Tổng giám đốc Giang nửa bước. Về điều này thì Giang Nhược
Trần hiểu và cảm thông. Ai bảo người cô thích là con rùa rụt cổ, nhát
gan làm chi. Cô đành chịu thiệt thôi. Về việc này, Dịch đại tiểu thư
cũng rất ăn ý. Dù trễ thế nào cô cũng sẽ để cửa cho "Đăng Đồ lãng tử"
chui vào. Vì vậy sau này hai người luôn lấy chuyện này ra chọc ghẹo
nhau.
Có lần Tổng giám
đốc Giang về trễ, thừa dịp đêm đen vắng người, cô rón rén chuồn êm vào
phòng đại tiểu thư. Vậy mà Dịch Diệp Khanh đang ngủ say như chết, nghe
được tiếng động, theo bản năng đá một phát vào Tổng giám đốc Giang lăn
quay xuống giường.
Bên này đại tiểu thư và Giang nữ vương lén lút thân mật, bên kia Lê Nặc và yêu tinh cũng không nhàn rỗi...
(1) "Đêm xuân vắn vủn có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra..." (Tản Đà dịch)