Từ
đêm đó, Dịch Diệp Khanh á khẩu không muốn nói gì. Cô cũng không còn thấy Tổng giám đốc Giang xuất hiện thêm lần nào. Đầu nhức nhối khó chịu.
Cuối cùng Dịch đại tiểu thư đành phải vời đến “đám bạn xấu” của mình.
“Giang Nhược Trần người này thiệt là điên rồi. Cứ thế mà bỏ mặc cậu, vậy mà
nói người một nhà, thân nhân..” Lê Nặc vừa lật tờ tạp chí trong tay, vừa liếc nhìn người ngồi ngây ngốc trước bệ cửa sổ. “Tớ thấy cô ta rõ ràng
là kẻ thù của cậu thì có. Đầu tiên là tàn phá thân thể cậu, rồi bắt mất
hồn cậu, làm cậu bây giờ thành dạng người không ra người quỷ không ra
quỷ. Rồi cô ta cứ vậy phủi tay mà đi, giao lại cái tên thất hồn lạc
phách này cho tớ. Thật là không biết chịu trách nhiệm mà!”
“Lê Nặc, có phải những ai đang yêu cuồng nhiệt cũng như cậu?” Nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng Dịch Diệp Khanh đã mở lời vàng ngọc sau những ngày
trầm mặc. Trán cô vẫn còn đau, nhưng nỗi đau trong tim cô còn lớn hơn
gấp nhiều lần. Từ thiên đường ngã vào địa ngục cảm giác không dễ chịu gì mấy. Mấy ngày qua cô không ngừng cật vấn chính mình, rốt cuộc Giang
Nhược Trần xem cô là ai.
Thật sự là thân nhân sao? Vậy sao cô ấy có thể đang tâm bỏ mặc người đầy
thương tích như mình không thèm quan tâm đến. Nhưng nếu không phải thì
là gi chứ? Giang Nhược Trần nói đặt mình cùng Dịch thị lên bàn cân sẽ
không chút do dự chọn mình, lời này là thật hay giả?
Dịch Diệp Khanh cảm thấy giữa hai người tồn tại một chút mập mờ như có như
không. Cô muốn hiểu rõ nhưng sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác mình tạo ra
mà thôi.
“Tình Một Đêm,
cậu thấy tớ mua phòng ở ngoại ô phía tây được không? Hay là mua gần công ti cho tiện? Ngoại ô phía tây không khí trong lành, xung quanh yên
tĩnh, thích hợp dưỡng lão, chỉ là giá phòng rất cao, phải vay tiền thì
hơi mệt. Còn mua gần công ty phải ở cao ốc không tiện nghi. Tuy đi làm
nhanh chóng dễ dàng nhưng ban ngày không thể mở cửa sổ, khí thải so với
khói dầu trong phòng bếp còn nhiều hơn, buổi tối đang ngủ thường có thể
bị âm thanh động cơ rầm rầm làm giật mình tỉnh giấc. A Lệ có tật hay nổi điên khi thức dậy, khẳng định sẽ ở không quen. Có lẽ mua phòng ở ngoại ô phía tây đi, đắt thì đắt, nhưng đắt xắt ra miếng. Dù gì thì mua phòng
cũng là chuyện cả đời…”
“Sao cậu lại muốn mua phòng?” Thiên kim tiểu thư Dịch buồn bực không thèm nói gì nay dường như có phản ứng.
“Ây cha! Đại tiểu thư mặt lạnh cuối cùng đã mở miệng nhả lời vàng rồi!” Lê
Nặc sớm đã quen với Dịch Diệp Khanh “không cảm xúc”. Từ lúc oắt con này
té bể đầu chảy máu sau thì tính cách thay đổi hẳn. Cả ngày không phải bi xuân thương thu thì là tự oán tự ức, cứ như là người khác. Lúc đầu Lê
cô nương lo lắng cô ấy bị chấn thương sọ não, nhưng nhìn lâu cũng thấu – người ta là đang tương tư!
“Sao tự dưng muốn mua phòng?”
“Chẳng gì là tự dưng hết. Tớ đã nghĩ đến việc đổi phòng rất lâu rồi. Bây giờ
ba mẹ còn đang sống trong phòng do trường học cấp. Chưa nói đến thiết bị xung quanh không đầy đủ, mà cách âm giữa các tầng lại không tốt. Người
ta làm chuyện vợ chồng ở tầng dưới mà cứ ngỡ như tớ ở tại hiện trường
xem trực tiếp vậy. Tớ không muốn sau này tớ và A Lệ…” Nói đến một nữa,
Lê Nặc nhìn thấy đại tiểu thư nhảy xuống từ bệ cửa sổ thì tự động im
bặt.
“Cậu thật sự muốn sống cùng Xà yêu tinh cả đời?”
“Đương nhiên, tớ rất nghiêm túc. Ông cha ta từng nói, không lấy kết hôn làm
mục đích mà tìm đối tượng là đồ lưu manh. Tuy rằng tớ với Xà Nhan Lệ
không thể kết hôn trong nước nhưng tớ dự định sẽ cùng chị ấy đi đến
cùng, không thì rảnh quá mua phòng chắc?”
“Cậu mua phòng, cô ấy biết không?” Không động đậy hồi lâu thì đến cả Ninja
Rùa cũng sẽ mỏi eo đau lưng, Dịch đại tiểu thư vẫy vẫy tay, xoa xoa
hông, khập khiễng đi đến trước mặt Lê Nặc hỏi, “Không phải Yêu tinh cũng có phòng sao? Làm gì cậu phải mua thêm nữa?”
Cô cũng biết chút ít tình huống của đôi uyên ương mệnh khổ này. Nhìn vẻ
mặt si mê của người chị em mình, Dịch Diệp Khanh sợ rằng sẽ có một ngày
yêu tinh đá Lê Nặc thật đau…
“Phòng của A Lệ á hả…”
Nhắc đến căn phòng đó Lê Nặc lập tức nghĩ ngay đến tình địch của mình. Cô
thở vắn than dài, “ Nói ra rất dài dòng nhưng tóm lại là chị ấy không
muốn ở chỗ cũ nữa. Chị ấy muốn tạm biệt quá khứ, sẽ không tiếp tục làm
cái bóng của người đó nữa. Bây giờ chị ấy đang ở khách sạn nhưng nơi đó
không thể sống lâu dài. Chị ấy cũng dự định mua phòng. Hai chúng tớ thật là thần giao cách cảm mà. Rồi sau này chúng tớ sẽ sống cùng phòng, cùng đi làm cùng tan tầm, dùng một chiếc xe tiết kiệm không ít tiền xăng.
Quan trọng hơn là vóc dáng chúng tớ không khác gì lắm, mua một bộ đồ hai người có thể mặc chung, vừa tiết kiệm vừa tốn ít thời gian. Tiện để đâu không hết việc gì mà không làm chứ!”
Dịch Diệp Khanh luôn biết người chị em này tính toán rất chi li nhưng khôn
khéo đến tận nước này thì cô xin dập đầu bái phục. Cô không khỏi thổn
thức, yêu tinh xài tiền như nước sao có thể sống cùng đứa vắt cổ chày ra nước này được. Nhưng nhìn cách Lê Nặc đối đãi đặc biệt với Xà Nhan Lệ
cùng với thái độ khôn khéo cô cũng yên lòng. Lại nghĩ tới ba Lê, mẹ Lê,
cô bỗng lo lắng cho thời gian sắp tới của hai người, “Nặc Nặc, ngộ nhỡ
mẹ cậu biết quan hệ giữa hai cậu thì sao? Cậu đã chuẩn bị kĩ càng
chưa?”
“Chuẩn bị? Tớ đây chỉ một chữ ‘dai’! Một năm không được thì hai năm, hai năm không được
thì mười năm. Dù mẹ tớ có nghĩ như thế nào đi nữa, tớ vẫn không kết hôn. Ba mẹ cũng hết cách. Chờ đến mười năm hẳn là ba mẹ sẽ nhận mệnh thôi!”
Lê Nặc dừng một chút, gập tờ báo trong tay lại đặt lên chân, nhìn Dịch
đại tiểu thư, “Lúc ấy tình cảm giữa tớ và A Lệ đã ổn định, ba mẹ tớ cũng không còn sức đâu mà giằng co. Chúng tớ lại thành thật thú nhận, có lẽ
sẽ được khoan hồng…”
“Còn giờ thì sao? Dì sắp xếp cho cậu đi xem mắt, yêu tinh biết rồi có chịu
nổi không?” Nghe Lê Nặc nói chuyện “chuẩn bị” kia, Dịch Diệp Khanh có
chút không yên lòng.
“Chị ấy biết chuyện tớ mà. Tớ không dối gạt gì chị ấy cả. Tớ đi xem mắt thì
chị ấy cũng đi theo. Về cơ bản thì mỗi tuần một lần, chúng tớ có thể ăn
một bữa miễn phí thật to. Xem mắt xong chúng tớ có thể hẹn hò mà còn làm mẹ vui vẻ nữa..” Tính toán như thế, Lê Nặc cảm thấy mình lời to rồi, cô đắc ý cười không thôi. Nhưng Dịch đại tiểu thư đâu để cho cô ảo tưởng
được lâu, hỏi thêm, “Vậy ngộ nhỡ dì phát hiện ra chuyện các người ngay
lúc này thì sao?”
“Sao
trăng cái gì? Dù gì thì tớ sẽ không bỏ A Lệ đâu. Chị ấy là của tớ. Nếu
tớ có lỗi với chị ấy, đó chính là đã để chị ấy chịu khổ một mình nhiều
năm như vậy. Tớ tuyệt đối sẽ không để chị ấy tổn thương thêm lần nào
nữa…”
Một Lê Nặc xưa nay
chỉ biết gọi dạ bảo vâng vậy mà vì tình lại có thể trở nên vô cùng kiên
định, quyết tuyệt như thế. Dịch Diệp Khanh thấy được vẻ mặt kiên nghị
hiếm có của Lê Nặc. Có phải chỉ cần hai người yêu nhau thì tình yêu có
thể phá kén thành bướm không?
Hai người rơi vào suy nghĩ của riêng mình. Dịch Diệp Khanh nhất thời hoang
mang bối rối trước mớ bòng bong trong lòng. Ngay cả khi trong phòng
nhiều hơn một người cô cũng không phát hiện ra. Mãi đến khi một mùi
hương thoang thoảng bay qua, cô mới hoảng hốt giật mình tỉnh lại.
“Dịch đại tiểu thư, cô nhìn đau đáu vào Nặc Nặc nhà tôi như thế, tôi thật nghĩ hai người có chuyện mờ ám gì đó!”
Nghe người mới đến nói vậy, Lê Nặc theo bản năng vội vàng rụt chân đang để
trên đầu gối Dịch đại tiểu thư xuống, cười hề hề giải thích, “Không có
mờ ám, không có mờ ám thiệt mà! Em thề với trời đất, chúng em là quan hệ nữ nữ rất chi thuần khiết. Chị phải tin em!”
Bạn nghĩ người kia là ai? Chính là Xà yêu tinh người gặp người thích, hoa
gặp hoa nở. Nhìn Lê Nặc lắc đầu lia lịa, Xà Nhan Lệ cảm thấy vui vẻ hơn
một chút, nhẹ nhàng chọt chọt trán, “Ngó bộ dạng này của em, chị dám
chắc dù em có gan nghĩ cũng không có gan làm!”
“Em không có gan nghĩ cũng không có gan làm đâu!”
Dịch Diệp Khanh hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. Hai người vốn thủy hỏa bất dung, thế mà giờ đây Lê Nặc thấy Xà yêu tinh tựa như chuột thấy mèo vậy. Quả thật tình yêu đúng là nơi xuất hiện kì tích.
“Chị đem cơm đến nè, giúp một tay coi!” Mọi người nói “gần mực thì đen gần
đèn thì sáng”. Từ khi theo Lê Nặc, Xà Nhan Lệ cũng trở nên tính toán tỉ
mỉ hơn. Cô dùng tiền không còn hoang phí như trước, ngay cả bữa trưa của cô đều do Lê Nặc tận tình chuẩn bị. Nhiều ngày qua Lê Nặc vội đến chăm
sóc cho đại tiểu thư. Tự nhiên Xà Nhan Lệ phải đảm đương trách nhiệm đầu bếp này.
“Ui, có món canh rong biển nấu sườn em thích nè..”
“Ui, có món thịt kho tàu tớ thích nè…”
Nhìn hai bé bự mỗi người ôm một hộp đồ ăn mà cảm thán, Xà Nhan Lệ vô lực
nhìn trời. Trong nhà có một đứa trẻ đã đủ làm cô mệt óc, giờ lại lòi
thêm một đại tiểu thư. Lúc này cô chỉ mong Giang Nhược Trần sớm mang đứa con gái bị đày ở miền biên cương này đi.
“Yêu tinh, luận về tay nghề của cô, tuyệt đối là…” Dịch đại tiểu thư vừa gặm cục xương, vừa dựng thẳng ngón tay cái lên, “… Số một! Luận về nhan sắc cô càng là nhân trung long phượng, tiểu thư khuê các, đẹp người đẹp
nết… Ngày trước, ba tôi luôn cảm thấy cô và Lê Nặc nhà tôi là trời sinh
một đôi. Bây giờ xem ra để cô bên cạnh Lê Nặc thật sự là làm lu mờ tài
năng cô rồi!”
“Tình Một
Đêm, cậu là cái đồ hễ ai có sữa là mẹ, đồ vong ân phụ nghĩa, uổng công
tớ suốt đêm bưng trà đưa nước cho cậu, nâng cậu như nâng trứng. Vậy mà
cậu… Tôi đánh cho chết nè.!!!” Nói đến tức giận, Lê Nặc tiện tay cầm cục xương ném vào người đại tiểu thư. Có qua có lại, đại tiểu thư nhai nát
miếng xương trong miệng rồi phun vào người Lê Nặc.
Bên này hai đứa quậy banh trời, bên kia Xà Nhan Lệ không màng để ý đến. Cô
ngồi ở mép giường, tựa lưng vào tường, đọc tờ báo giải trí mình mới mua. Thỉnh thoảng cô cảm thán vài câu đại loại như ôi phận minh tinh sao mà
trái ngang thế, ôi chú cán bộ đi “cửa” gì thế, nhưng mà Xà yêu tinh nói
nhiều nhất vẫn là CEO mới nhậm chức ở tập đoàn đá quý đa quốc gia Vương
Lão Ngũ – Ly Viêm!
Tên
“Ly Viêm” với Dịch Diệp Khanh không xa lạ gì. Tuy cô gặp anh ta chỉ có
một lần ở trường đua ngựa ngày đó, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm
Giang Nhược Trần làm đại tiểu thư nhớ đến cả người đều nổi da gà. Nghe
đến tin tức tên kia, tất nhiên là đại tiểu thư không còn hứng quậy nữa,
vểnh tại chăm chú nghe yêu tinh tám chuyện.
Nhắc đến Ly Viêm cũng thật là một huyền thoại. Một là không gia thế hiển
hách. Hai là không ai nâng đỡ. Chỉ từ bàn tay trắng mà anh ta leo lên
được chức CEO. Thật đúng là cá chép hóa rồng, một bước lên trời. Lại có
quan hệ không ám muội với bà chủ Dịch thị, tự nhiên là anh ta trở thành
con cưng của giới truyền thông.
“Chị xem đám tạp chí này rảnh rỗi quá cơ. Đến cả mồ mà tổ tông tám đời hoành nhà người ta cũng đào lên cho được. Gì mà cha chết sớm mẹ tái hôn. Bi
kịch ở đâu mà nhiều dữ vậy trời. Đúng là nói hươu nói vượn. Có đúng
không honie à!” Lê Nặc quay sang cười tít mắt, dáng vẻ nịnh nọt làm
người ngồi chỏng chơ một bên buồn ói.
“Đừng nói vậy. Lần này mấy tay săn ảnh thật không nói bậy. Ly Viêm đúng là có nguồn gốc như vậy!” Thấy đại tiểu thư và Lê Nặc mặt đần thối ra, tạp
chí trên tay cũng rớt xuống đất, Xà Nhan Lệ liếc mắt xem thường, “Chúng
ta là bạn cùng lớp hồi học cấp 3…”
“Gì? Là bạn cùng lớp chị? Vậy chẳng phải Tổng giám đốc Giang với anh ta cũng là…” Lê Nặc há mồm giật mình, nhìn qua nhìn lại giữa yêu tinh và đại
tiểu thư.
“Đâu chỉ là bạn cùng lớp, hai người còn ngồi chung bàn nữa kìa! Lúc ấy Nhược Trần là lớp trưởng, Ly Viêm là lớp phó học tập…”
“Hèn gì ánh mắt tên kia cứ hau háu hau háu thế nào, hóa ra là sớm có dã tâm. Thanh mai trúc mã, tình đầu cùng đến một lúc. Giang Nhược Trần. Cô được lắm! Hừ!!!”
Dịch Diệp
Khanh càng nghĩ càng tức giận. Cô tiện tay cầm tờ tạp chí trên giường
lên, vừa liếc trang bìa đã thấy ảnh chụp của đôi gian phu dâm phụ kia.
Mặc dù ban đêm ảnh chụp không được rõ cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn sơ
qua, Dịch Diệp Khanh đã có thể kết luận, người ngồi cạnh Ly Viêm kề tai
nói nhỏ gì đó, chính là người cô vừa hận vừa yêu, mẹ kế đại nhân.
“Này thì tin đồn, này thì lang tài nữ mạo, này thì đôi lứa xứng đôi, cường
cường kết hợp. Ta phi!!!” Dịch đại tiểu thư phi xong còn chưa hết giận,
bắt đầu hung hăng xé toạc tờ tạp chí ra. Trang giấy màu sắc rực rỡ bị
phá tan thành từng mảnh. Nhưng Xà yêu tinh đâu để yên, còn thêm dầu vào
lửa: “Á đừng! Đừng có xé, ba mươi đồng một quyển đó, tôi còn chưa đọc
xong…”
“Chị hoang phí quá à. E đã nói với chị rồi, mấy thứ này đọc online là được, mua chi cho
tốn. Tình Một Đêm cậu nói có phải không?” Lê Nặc vỗ vai kẻ vẫn còn đang
nghiến răng nghiến lợi nhìn đống giấy vụn.. Cô chỉ thấy mặt người kia đỏ tới mang tai, mắt lộ hung quang, hung thần ác sát, làm cô lạnh cả sống
lưng, dựng cả tóc gáy.
“”Không được! Nếu còn ở nơi quỷ quái này thêm nữa không chừng mọi thứ còn loạn
hơn! Mình phải trở về, phải trở về gặp yêu phụ! Phải bảo cô ta tuân thủ
nghiêm ngặt nữ tắc Dịch gia chúng ta!” Dịch Diệp Khanh nói là làm liền.
Cô bật người dậy cầm quần áo vào toilet.
“Thấy chưa?” Đưa mắt nhìn theo bóng dáng đại tiểu thư rời đi, yêu tinh nháy
nháy mắt với Lê Nặc, chỉ chỉ tờ tạp chí dưới đất nói, “Chị chỉ dùng ba
mươi đồng đã có thể đẩy cái thứ phiền toái này về lại tay Giang Nhược
Trần, lợi hại không?”
“Lợi hại, lợi hại, chị lợi hại số một luôn. Đáng thương cho Tiểu Dịch chúng ta, vừa thoát khỏi vuốt hổ là rơi vào động sói!”…