Ngày thứ hai, Dịch Diệp Khanh vẫn còn ngủ chẳng
biết trời trăng là gì. Giang Nhược Trần đi đến gian phòng khách sạn cô
thuê. Ai bảo oắt con này kiêu ngạo quá, nói không thấy mình thì có chết
cũng không quay về đây? Nghĩ đến chuyện cô ta dám trượt ván trên đường
cao tốc thì có gì mà cô ta không làm được nữa. Lỡ như xảy ra chuyện, e
rằng cô ta có chết đi cũng phải nhảy ra nói một câu: "Tôi thành quỷ cũng không buông tha cho cô".
Giang Nhược Trần liếc mắt
nhìn người nằm sấp dang hai tay thành hình chữ đại ngủ trên giường, chóp mũi không khỏi thoát ra tiếng hừ lạnh. Trên giường vứt một cái gạt tàn
có nhiều đầu mẩu thuốc, vừa vào phòng đã nghe mùi thuốc lá đến ngạt thở. Thảo nào quản lí khách sạn báo cáo rằng nhóc ranh ở đây, chuyện huy
hoàng nhất chính là làm cháy hỏng mười một chiếc ra trải giường...
Thấy Dịch Diệp Khanh ngủ như lợn chết không hề có dấu hiệu thức tỉnh,
Giang Nhược Trần không khách khí mở toàn bộ rèm cửa, rồi đẩy cửa kính
ra. Từng đợt gió lạnh dài như con mắt ai kia chui vèo vèo vào phòng.
Trong mơ, Dịch Diệp Khanh vẫn đang chém giết với mụ phù thủy ghê tởm,
bị tiếng hắt xì hơi kinh thiên động địa của mình làm tỉnh lại: "Shit,
đứa khốn kiếp nào mở điều hòa lớn vậy!" Giọng nói ngai ngái mang theo
chút tức giận kia rõ ràng là vừa tỉnh dậy, nếu không nghe cẩn thận thì
còn tưởng có người đang nói mớ. Cũng không thể trách cô, phải biết rằng
còn thiếu tí xíu là cô có thể vả vào mồm cái đứa chết bầm kia một phát,
còn thiếu một chút nữa thôi... Cảm giác từ thiên đường rớt thẳng xuống
địa ngục làm cô không thể không uất ức. Xoay người, cuộn tròn lại ôm cái chăn bên cạnh, miệng nhỏ nhắn chép chép hai tiếng, mong muốn được tiếp
tục mộng đẹp lúc nãy.
Không đúng! Dịch Diệp Khanh đang
mơ màng bất chợt mở to hai mắt, từ trên giường vọt dậy, gạt tàn thuốc
thuận thế rơi xuống đất, gây nên tiếng lộp cộp liên tiếp thật khó chịu:
"Sao cô tới đây?" Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người khoanh tay đứng
bên cửa sổ, cứ như là thấy quái vật, trong đầu thầm nghĩ: "Chả trách đột nhiên cảm thấy yêu khí ngút trời như vậy, hóa ra là yêu phụ này đến!"
"Không phải cô muốn gặp tôi sao?" Giang Nhược Trần nhếch khóe môi, từ
từ xoay người. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn Dịch Diệp Khanh như cũ. Dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của đứa bé kia thật là khả ái, bộ mặt ngơ ngác ngốc ngốc
chẳng giống tiểu quỷ nghịch ngợm trước đây chút nào.
"Cô chờ chút..." Hậu quả của say khói chính là ngày tiếp theo người như
ống khói bốc lửa, đầu vô cùng đau nhức. Dịch Diệp Khanh híp mắt nhìn áo
sơmi Armani nhàu nhĩ trên người mình do lúc ngủ. Đây không phải tình
trạng nên có để đàm phán, cô húng hắng giọng, cột mái tóc rối bù mất
trật tự kia lại, rồi lắc lư lảo đảo vào phòng tắm.
Việc này mất đến một giờ nhưng Giang Nhược Trần vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Lấy
tuổi của cô hiện tại mà vẫn có thể ngồi đây chờ Dịch Diệp Khanh đi ra,
nếu chỉ có mình sự nhẫn nại thì không đủ. Đây cũng là lí do trọng yếu vì sao Dịch Hàn Khiêm coi trọng cô. Lúc Dịch Diệp Khanh hăm hở ngồi trước
mặt cô lần thứ hai, Giang Nhược Trần chỉ từ tốn nói: "Cô nói tôi tới tìm cô, không phải chỉ để nhìn bộ dạng xấu xí lúc mới tỉnh ngủ của cô chứ?"
"Tại sao tôi phải trở về?" Dịch Diệp Khanh theo thói quen rút điếu
thuốc từ trong bao thuốc lá đặt trên bàn trà, mắt liếc người đối diện,
không nhịn được vò cả bao thuốc lá cùng điếu thuốc thành một cục rồi ném sang một bên. Cô tiếp tục nói: "Hai chúng ta đều không vừa mắt đối
phương, làm gì phải miễn cưỡng nhau ở cùng một nhà? Tôi nhường nhà của
tôi cho cô không hợp ý cô sao?" Cô nhấn mạnh vào ba chữ "nhà của tôi",
có lẽ cô nhận thức rất mạnh mẽ rằng người phụ nữ kia đã "chiếm nhà" của
cô.
"Không không không, cô lầm rồi, tôi không nhìn cô
không vừa mắt, ngược lại tôi còn rất thích cô!" Giang Nhược Trần nhìn
bao thuốc lá nhăn nheo nằm trên mặt đất, không biết sao lại nở nụ cười
dịu dàng. Ai mà biết được, trong mắt Dịch Diệp Khanh nụ cười kia lại
biến thành nụ cười gian xảo không hề có ý tốt nào.
"Cô
là con gái duy nhất của Hàn Khiêm, người ta nói 'một ngày vợ chồng trăm
năm ân nghĩa'. Mặc dù bây giờ ông ấy đã ra đi thì tôi đây vẫn có trách
nhiệm của một người vợ phải chăm sóc cô..."
"Cô tỉnh
lại giùm! Họ Giang kia, đừng tưởng cô gả cho ba tôi thì có thể nắm tôi
trong tay, cô nghĩ cô danh chính ngôn thuận làm mẹ tôi? Nằm mơ cũng
không, cho dù bây giờ cô có đi xuống lòng đất để bồi ba tôi, cô cũng
không có chính danh trên bia mộ, mà người duy nhất có tư cách nằm cùng
huyệt với ba tôi là mẹ! Mẹ ruột tôi!" Bàn tay Dịch Diệp Khanh nắm chặt,
vẻ mặt phẫn hận nhìn người trước mặt, uất hận trong lòng cô lúc này bộc
phát toàn bộ. Là người đàn bà này, chính cô ta đã đoạt đi yêu thương của cha cô, cướp đi vị trí của mẹ ở trong lòng ba, cướp đi hết thảy mọi thứ thuộc về cô. Hôm nay cô chỉ muốn tìm đủ mọi cách mà rời xa người này,
vậy mà có người vẫn không buông tha cho cô!
"Vậy thì
thế nào? Hừm..." Giang Nhược Trần nhìn người đối diện hét đến mặt mũi đỏ bừng, chỉ cảm thấy cô ta rất ấu trĩ. Cô không khỏi mỉa mai: "Cô xem
trọng tôi hay không, tôi không quan tâm. Cái danh phu nhân nhà họ Dịch
hay quyền được nằm cùng huyệt với ba cô cũng chả quan trọng. Tôi chỉ
quan tâm một việc là Dịch thị nằm trong tay tôi!"
"Cuối cùng đuôi hồ ly của cô cũng đã lộ ra? Thật đáng tiếc, thứ cô quan tâm
vừa vặn là thứ tôi không quan tâm. Dịch thị có tốt hay xấu cũng chẳng
liên can gì tới tôi, tôi còn ước gì ngày mai công ty sẽ phá sản, tôi
muốn nhìn xem đến lúc đó cô khóc như thế nào!"
"Cô thật sự không quan tâm à? Đây chính là sự nghiệp mà ba cô cố gắng cả đời,
nghe nói công ty lúc đầu còn có tâm huyết của mẹ cô ở trong đó, cô cứ để nó mất vào tay tôi sao?" Đôi mắt Giang Nhược Trần sáng quắc như diều
hâu ngắm con mồi, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đầy bốc đồng này. Thấy ánh
mắt cô ấy bắt đầu toát ra vẻ lưỡng lự, khóe môi Giang Nhược Trần khẽ
nhếch lên: "Dịch thị trong tay tôi, ít nhất tôi có thể bảo đảm sẽ không
để nó thay đổi tên tuổi nhưng nếu rơi vào tay người khác, ai có thể bảo
đảm với cô được như thế này? Đối thủ của Dịch thị sẽ phải chùn bước
trước một pháo đài kiên cố, vững chắc hay là sẽ đè bẹp một tòa nhà tàn
tạ, rách nát... tất cả được quyết định ở thái độ của hai chúng ta!"
Dịch Diệp Khanh nắm chặt tay lại. Ngón tay bấm vào thịt đau đến tê dại, cả cơ thể dường như cũng bị lây nhiễm nỗi đau đó mà hơi run lên nhè
nhẹ. Đúng vậy, cô không thể ung dung tự tại như lời cô nói nhưng cô
không thể tùy tiện buông bỏ tâm huyết suốt mấy chục năm của ba cô. Dịch
thị giống như là người con thứ hai của ba mẹ, cô không thể vứt bỏ và
không thèm đếm xỉa gì người anh em ruột của mình...
"Suy nghĩ cẩn thận chưa?" Vẻ giận dữ của Dịch Diệp Khanh rõ ràng đã dịu
xuống. Giang Nhược Trần sao có thể bỏ qua, cô nói tiếp: "Suy nghĩ cẩn
thận thì hãy trở về cùng tôi, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội đoạt lại
những thứ thuộc về cô, đúng không?"
"Bây giờ ngay cả
hội đồng quản trị tôi cũng không vào được, khỏi cần nói đến việc tiến
vào tầng quản lý, cô sẽ cho tôi cơ hội sao?"
"Oắt con,
cơ hội là do chính mình tạo ra, không dựa vào người khác bố thí! Ngay cả Dịch thị mà cô cũng không vào được, thì có tư cách gì trở thành đối thủ của tôi?" Giang Nhược Trần cầm đôi găng tay bên người rồi đứng lên.
Dường như đang suy nghĩ gì đó, cô nói: "Tôi còn nhiều chuyện phải làm,
không thể phí phạm thời gian với cô nữa. Nếu hôm nay cô còn không rời
khỏi khách sạn thì sẽ bị đuổi ra ngoài thật đấy, muốn làm đứa ăn mày đầu đường xó chợ hay là trở về làm cô chủ nhà họ Dịch thì chính cô hãy tự
suy nghĩ mà lựa chọn đi!" Nói xong, hồ ly tinh chầm chậm rời đi, chỉ để
lại Dịch Diệp Khanh đang cúi đầu thở dài.
"Tôi đây cũng không cần làm một cô chủ bù nhìn chỉ có danh không có thực!"
Từ lần nói chuyện ở khách sạn xong, Dịch Diệp Khanh thật ngoan ngoãn
trở về nhà, mặc dù vẫn không trao đổi nhiều lắm với Giang Nhược Trần
nhưng quan hệ ngoài mặt của hai người đã hòa thuận rất nhiều, không còn
đối đầu gay gắt nữa. Ít ra trong mắt vú Ngô, phu nhân có dáng dấp của
phu nhân, tiểu thư có dáng dấp của tiểu thư.
Dịch Diệp
Khanh thay đổi không còn sinh chuyện nữa làm Giang Nhược Trần có chút ít lo lắng mơ hồ. Hỗn Thế Ma Vương đột nhiên thành cô gái ngoan ngoãn,
người nào làm mẹ trong lòng ắt hẳn phải lẩm bẩm có chỗ nào đó không
đúng. Nhất là sáng sớm, thấy người ngày thường ăn mặc không đứng đắn
chút nào nay lại mang quần tây áo sơmi, Giang Nhược Trần cứ như thấy quỷ vậy.
Mặc dù Dịch Diệp Khanh không mang váy, nhưng quần tây phẳng phiu không dính chút bụi giống như may riêng cho cô vậy. Lúc
đầu cảm thấy cặp chân thon dài kia thật đáng ghét nhưng giờ lại càng tôn thêm nét anh tuấn, nói thật Giang Nhược Trần chưa từng thấy người phụ
nữ nào mặc đồ công sở thông thường lại mặc ra được vẻ phong phạm như
thế, cho dù là chính mình cũng phải chịu thua. Suy đi nghĩ lại, Giang
Nhược Trần thấy bộ dáng này mà ngồi vào vị trí của mình cũng không phải
là không thể...
"Không nên sùng bái chị, chị có sắc đẹp bẩm sinh!" Dịch Diệp Khanh quơ quơ bàn tay trước mặt người đang ngẩn
ngơ, phong độ tự mãn hất mái tóc dài bay phấp phới. Giang Nhược Trần
tỉnh lại, tức giận khinh bỉ câu vừa rồi. Người này đúng là không thể nói chuyện, xem như vừa rồi mắt mình bị mù! Sau đó, cô lấy thìa xúc một ít
cháo trắng cho lên miệng. Đầu lưỡi lập tức nóng đến tê dại, nước mắt
chảy ra giàn giụa nhìn vô cùng chật vật.
"Cô... Hôm nay cô mặc như thế này để làm gì?" Giang Nhược Trần yếu ớt thốt ra tiếng, che giấu đi vẻ lúng túng.
"Cô không nhìn ra sao, tôi đi phỏng vấn!"
"A, hiếm thấy cô giác ngộ được như vậy, không biết công ty xui xẻo nào nhận cô?"
"Ai không nhận tôi mới là tổn thất đây!" Dịch Diệp Khanh được một phen
cao ngạo, hai lỗ mũi nở ra, trên mặt như viết: "Cô không nhìn được hàng
tốt!"
"Vậy chúc cô nhiều may mắn nha..."
Thanh âm Giang Nhược Trần như còn quanh quẩn đâu đó bên tai, Dịch Diệp
Khanh đã dời bước đến trụ sở chính của Dịch Thị. Một tay che trán, cô
híp mắt, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào hàng chữ to óng ánh màu vàng trên
tường. Miệng nói thầm một câu: "Ta tới đây!" Sau đó, Dịch Diệp Khanh
hiên ngang hùng dũng đi vào.
Không sai, công ty mà Dịch Diệp Khanh nộp đơn chính là công ty mà ba cô để lại - Tập đoàn Dịch
Hằng. Từ lúc trở về nhà, cô liền viết sơ yếu lí lịch nhân viên của Dịch
thị, hôm nay đến phỏng vấn. Ai cũng không ngờ rằng cô chủ nhà họ Dịch
lại dùng cách thức này để tiến vào Dịch thị, ngay cả bản thân cô cũng
không ngờ mình sẽ có một ngày như thế này.
Phỏng vấn
bắt đầu lúc chín sáng nhưng đến chín giờ rưỡi vẫn chưa thấy người phỏng
vấn đâu. Những người đến nộp đơn để phỏng vấn sốt ruột phàn nàn, lời nào cũng nói. Có người nói người Dịch thị quá lớn lối, có người nói ở dưới
mái hiên không thể không cúi đầu, có người đề cao quan điểm về nhân
quyền...
Dù sao thì cũng muôn hình vạn trạng, thậm chí
có người trực tiếp vỗ mông rời đi. Nếu như Dịch Diệp Khanh trước đây sẽ
giống như những người cao ngạo kia mắng một câu: "Bà đây không làm!"
Nhưng mà bây giờ cô không thể... Cho nên chỉ có thể chờ.
May là 15 phút sau, người phỏng vấn đến, Dịch Diệp Khanh là người được
phỏng vấn đầu tiên, nói không khẩn trương là giả, bởi vì quan tâm cho
nên mới khẩn trương. Cô nhất định phải có được tờ giấy thông qua này!
Ban phỏng vấn gồm một nam một nữ, nhìn sơ qua cả hai đều còn rất trẻ.
Dịch Diệp Khanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn còn vị trí trống
bên cạnh cánh cửa nữa. Cô biết hẳn là còn một chính chủ chưa đến, đang
suy đoán thì cửa mở ra. Một người đẹp tóc vàng tiến vào, đương nhiên tóc này là tóc nhuộm chứ không phải vàng tự nhiên. Cô nàng này cao khoảng
1m65, khoác túi xách rất tinh xảo, đôi mắt sáng rực nhìn Dịch Diệp Khanh đang soi quanh tìm kiếm, sau đó lắc eo đi đến chỗ bảng tên ngồi vào đó.
"Tốt, chúng ta bắt đầu đi..." Người lên tiếng đầu tiên là người con trai duy nhất trong phòng.