Một
đêm không chợp mắt, ngày hôm sau Dịch Diệp Khanh biến hình thành con gấu trúc. Cả người cô cứ ỉu xìu xìu, tinh thần mãi không vực dậy được. Mỗi
khi trông thấy Tổng giám đốc Giang thì y như chuột thấy mèo, lẩn trốn
mất tăm. Nếu không trốn được, đại tiểu thư sẽ nhắm mắt vờ như người mù,
mặc niệm trong lòng "không nhìn thấy, không nhìn thấy".
Đừng trách Dịch đại tiểu thư kinh sợ như thế, dê con yêu cọp mẹ thực sự rất khó tiếp nhận được...
Cùng là những kẻ lưu lạc chân trời, kể từ khi tỏ tình với Xà Nhan Lệ, Lê Nặc chưa hề có được một đêm yên giấc nào. Yêu tinh kia thì lúc nóng lúc
lạnh, lúc gần lúc xa, còn cha mẹ lại liên tục thúc dục chuyện hôn nhân,
Lê Nặc cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi, vì thế mất ngủ đã thành chuyện như cơm bữa.May mà hai cô gái này không hề trơ trọi, vẫn còn có
một người nữa bị biến thành quốc bảo, đó là Trần gia nhị tiểu thư. Chỉ
là, nhị tiểu thư nhà người ta mất ngủ là do quá hưng phấn, tinh thần lúc nào cũng đề cao như thủy thủ Papai nhai rau chân vịt. Dường như chỉ cần nhớ đến lúc tạm biệt với người đẹp thì dù đang ngủ, Tần Dạ Ngưng cũng
sẽ cười đến tỉnh...
Cảnh ngộ tuy bất đồng nhưng vừa chạm mặt nhau là như có xúc động anh hùng tụ hội. Đó là vào lúc trưa, ba người không hẹn mà gặp ở phòng ăn. Vừa thấy nhau, cơm liền không ăn, ba người xoay lưng bước vào thang máy đi lên
sân thượng. Cả ba dựa vào ba mặt tường trong thang máy. Người ta nói một người phụ nữ bằng năm trăm con vịt, vậy thì 3 người này hẳn sẽ bằng một ngàn năm trăm con vịt. Nhưng nhìn hai con "vịt chết" bên cạnh im lặng
không nói gì, Tần Dạ Ngưng ngờ vực không thôi. Vì vậy khi vừa đặt chân
vào bãi cỏ trên mái nhà, cách khu giám sát một đoạn, nàng liền đích nói: "Tiểu Dịch, Tiểu Nặc, hai người có chuyện không vui à?"
Bị thanh âm "loli" non nớt kia hỏi, Dịch Diệp Khanh và Lê Nặc suýt chút
nữa rớt một mảng da gà trên người xuống. May mà hai kẻ này cũng coi là
một thân độc tố bất xâm, chỉ co giật khóe miệng vài cái chứ không ngất
đương trường. Nhóc Lê không lên tiếng, vẫn trầm mặc như trước. Thật sự
là cô chẳng có gì vui, vừa mới bước chân vào vòng xoáy tình yêu thì
duyên đã đứt đoạn. Chỉ cần để ý một chút là biết ngay cô đang có tâm sự. Vậy nên Tần cô nương chưa rõ tình hình ra sao cũng không dám tươi cười, vẫn giữ nguyên khuôn mặt như mướp đắng, đặt mông ngồi xuống thảm cỏ.
Dịch đại tiểu thư thấy Lê Nặc ngồi xuống cũng tiến tới ngồi cùng. Cô mất ngủ cả đêm, người mệt mỏi không chịu nổi. Gánh nặng khổng lồ trong lòng
khiến cô sức cùng lực kiệt. Hôm nay cô bất chấp hình tượng ngồi bệt
xuống đất không muốn dậy. Trần gia nhị tiểu thư "hơi" thích sạch sẽ nheo mắt nhìn bãi cỏ xanh ngắt, không ngồi hẳn xuống mà chỉ ngồi chồm hổm,
giương mắt nhìn chằm chằm hai người.
Dịch Diệp Khanh bị Tần cô nương nhìn lâu đến phát phiền, tay tự động lấy bao thuốc trong túi xách ra. Từ khi Giang Nhược Trần bước vào Dịch gia, đại tiểu thư không còn hút thuốc nữa. Mặc dù đã cai thuốc nhưng cô vẫn luôn giữ thói quen để bao thuốc lá trong túi xách.
"Đói bụng hút thuốc dễ bị say đấy, cất vào đi!"
"Tiểu Ngưng Ngưng, sao cậu dài dòng giống con cọp mẹ nhà tôi thế!" Dù sao
Trần nhị tiểu thư cũng không phải là cọp mẹ nên Dịch Diệp Khanh không hề sợ, vẫn đốt thuốc hút mây nhả khỏi.
"Tiểu Dịch, gần đây cậu và cọp mẹ thế nào rồi?" Lê Nặc từ trước đến giờ không đụng vào điếu thuốc nhưng thấy Dịch Diệp Khanh hút thế cũng vươn tay
đoạt lấy điếu thuốc, đưa đến bên miệng hít một hơi, nhưng ai ngờ thuốc
vừa vào họng đã bị sặc, ho khan không ngừng.
"Từ khi nào hai người thành quỷ khói vậy?" Càng nhìn càng chướng mắt, Tần
Dạ Ngưng túm lấy điếu thuốc trong tay Lê Nặc, dụi tắt lửa. "Hút thuốc có thể giải quyết vấn đề thì người ta cần gì cảnh sát? Hút thuốc có thể
khiến Tổng giám đốc Giang thu lại nanh vuốt sao?" Tần Dạ Ngưng bỗng dưng dừng lại, nhìn sang Lê Nặc, nói: "Nó có thể làm cho Xà yêu tinh 'khoanh tay chịu trói' sao?"
Hai người không đáp lời. Hồi lâu sau Lê Nặc bỗng nhận ra có điều gì đó
không đúng, cả kinh nói: "Tần Dạ Ngưng, sao cô lại biết chuyện giữa tôi
và yêu tinh? Còn cả mấy chuyện mờ ám giữa Tiểu Dịch và Tổng giám đốc
Giang nữa?"
"Trần gia nhị tiểu thư là ai cơ chứ? Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thế gian bát quái nắm rõ trong tay. Nếu Nặc Nặc nhà cậu là nữ vương bát quái của Dịch thị thì Tiểu Ngưng Ngưng chính là tiểu thiên hậu bát quái đấy! Hai người các cậu kẻ tám lạng người nửa cân, kỳ phùng địch thủ!"
Vừa nói chuyện Dịch đại tiểu thư vừa ngả người nằm lên bãi cỏ, nhìn bầu
trời xanh thẳm, giọng nói mang vài phần chế giễu, vài phần cảm thán:
"Cùng là những kẻ lưu lạc chân trời, phụ nữ tội gì làm khổ nhau?"
Câu nói "phụ nữ tội gì làm khổ nhau" này chẳng qua là Dịch đại tiểu thư
buột miệng ra mà thôi, nào ngờ nó đã nói thay tiếng lòng cho toàn thể
chị em phụ nữ ở đây. Không khí thoáng ngưng đọng lại, một lúc lâu sau
Dịch Diệp Khanh mới đá nhẹ Lê Nặc bên cạnh, "Gần đây yêu nhân đại chiến
thế nào rồi?"
"Yêu tinh pháp lực vô biên, toàn thắng!" Nhìn nhóc kia cúi đầu ủ rũ như thế, đại tiểu thư không khỏi đau lòng, lập tức khuyên nhủ: "Nhân yêu khác
đường, quay đầu là bờ!"
"Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng. Tiểu Nặc, tôi ủng hộ cô!"
"Nhị tiểu thư, đường quan của cô thênh thang rồi đừng có tới đây kích thích
đám hòa thượng không được ăn thịt như chúng tôi nữa!" Đại tiểu thư nhấn
mạnh chữ "thịt" khiến cho đỉnh đỉnh đại danh nữ vương bát quái Lê Nặc
ngửi thấy mùi ngon, lập tức hỏi: "Có người chịu được bệnh thích sạch sẽ
và đầy xa xỉ của cô à? Tôi còn chưa nghe nói trên đời này có thần nhân
bực ấy, công nhận Tần tiểu thư nhà cô giấu kỹ thật đấy!"
"Không phải giấu kỹ mà thần nhân kia mới xuất hiện chưa đến hai mươi bốn giờ, còn chưa kịp đưa lên sóng để cô bắt!"
"Tôi biết ngay mà, 'ăng-ten thông tin' của tôi sao có thể không nhạy được cơ chứ, thì ra là vậy." Lê Nặc vừa nghe được tin buôn chuyện hay, chán
chường lúc trước như được quét sạch, hăng hái tiến đến trước mũi Dịch
đại tiểu thư, hỏi: "Là giai đẹp hay là gái xinh?"
"Gái xinh! Nghe nói còn đẹp hơn cả yêu tinh!" Nghe Dịch Diệp Khanh nói thế,
Lê Nặc lại càng hứng thú. Tần Dạ Ngưng lại thẹn qua hóa giận, vội vàng
che miệng đại tiểu thư lại. Thấy khó có thể bịt đầu mối, cô bèn ném
miếng mồi nhử khác ra: "Nghe nói yêu tinh nhà cô đã đăng ký tham gia du
lịch mùa hè năm nay, sao còn chưa thấy cô có động tĩnh gì thế?"
"Thật chứ? Đừng có lừa tôi đấy! Yêu tinh có bao giờ tham gia du lịch với công ty đâu... Nhưng sao cô ấy không nói với tôi nhỉ? Tần Dạ Ngưng, tin tức
của cô có đáng tin không vậy?"
Thấy kỹ xảo của mình phát huy hiệu quả, Tần Dạ Ngưng lập tức hớn hở nói:
"Không sai đâu, ngày đó tôi còn tận mắt thấy cô ấy điền tên cơ mà, hình
như chỉ hai ngày nữa là hết thời hạn đăng ký, Tiểu Nặc, cô có ý định đi
không?"
"Đương
nhiên rồi! Thế các cậu thì sao?" Lê Nặc đột nhiên dứng dậy, giống như
một chiến sĩ hăm hở ra trận, đôi mắt sáng quắc nhìn hai người đối diện.
Chỉ tiếc là hai vị tiểu thư kia không hưởng ứng.
Dịch Diệp Khanh và Tần Dạ Ngưng còn đang lo lắng. Không thể trách hai người
không có nghĩa khí. Dùng lời Tổng giám đốc Giang tới để nói thì Dịch đại tiểu thư đã bán đứt thân mình, cho nên Tiểu Dịch có muốn đi hay không
còn phải xem cọp mẹ làm chủ.
Còn Tần Dạ Ngưng đúng là không muốn rời khỏi thành phố, rời khỏi đại mỹ nữ
mà cô có chút thiện cảm kia. Nếu có thể dụ người đẹp đi cùng nghỉ mát
thì lại là chuyện khác...
Tần cô nương đang trầm tư suy nghĩ, một lần nữa gặp lại người đẹp Nghiêm
liền đặc biệt vui vẻ. "Chị đến rồi à?" Cô nàng nhảy cẫng reo hò, suýt
chút nữa thì vạt váy tốc lên. Nghiêm Gia Lăng thì ngược lại, cô có vẻ
mất tự nhiên, vẫn đi chiếc Yamaha đen, vẫn mang quần áo giản dị, quần
jeans bạc phếch, phụ kiện đi kèm là chiếc thắt lưng nhỏ màu đen. Cô nhìn người kia nhảy chân sáo từ xa, khóe môi khẽ cong lên. Chỉ một nụ cười
thế thôi cũng đủ khiến ai đó thần hồn điên đảo...
"Chị không chạy mất đâu, em vội vàng thế làm gì!" Ngưng mắt nhìn người trước mặt thở hổn hển, Nghiêm Gia Lăng không nhịn được buông lời trêu ghẹo.
Vừa nói chuyện, cô vừa lấy chiếc khăn từ trong túi quần ra khẽ lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán Tần Dạ Ngưng.
"Để em tự làm." Tần cô nương nhìn dòng người qua lại xung quanh, đỏ mặt
nhận chiếc khăn trong tay người đẹp Nghiêm. Ngửi mùi thơm thoang thoảng
trên chiếc khăn, cô nàng khẽ cười khúc khích, không hề phát hiện ra vẻ
mặt của người bên cạnh đã thay đổi hoàn toàn.
"Hai người kia là bạn em à?" Đôi mắt phượng vốn "vô độc vô hại" lập tức trở
thành thanh kiếm sắc bén. Cho đến khi thấy Tần Dạ Ngưng gật đầu, đôi mày đang nhíu kia mới từ từ giãn ra, nhìn về phía hai bóng người lén lút
núp gần chỗ vòi phun nước. Tần cô nương buồn bực, dùng đầu ngón chân
cũng nghĩ ra hai người kia là ai. Nàng kéo người đẹp Nghiêm đi. "Đừng để ý tới hai ả ni cô không được ăn thịt kia nữa!"
Nghiêm Gia Lăng không biết hai vị không ăn được thịt kia là thần thánh phương
nào nhưng nghe Tần cô nương bảo đi, cô cũng không tò mò thêm nữa. Người
đẹp Nghiêm đội mũ bảo hiểm cho Tần Dạ Ngưng, sau đó nổ máy phóng xe đi,
khiến cho hai kẻ kia chỉ có thể giương mắt ếch nhìn theo.
Bởi cái gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, Trần gia nhị tiểu thư
vất vả chịu đựng cả ngày dài không được gặp người đẹp, lúc này được thỏa mãn, cô nàng ôm chặt lấy vòng eo của người phía trước, líu ríu nói
chuyện mãi không thôi, nói từ việc bữa sáng cho tới bữa trưa... Nghiêm
Gia Lăng nhẫn nại trả lời từng câu hỏi một của nàng, cuối cùng hai người nói tới chuyện bữa tối có tiếp tục ăn ở quán ăn cũ không thì nhị tiểu
thư không thể không từ chối. Mặc dù mùi vị của món tôm hùm kia khá ngon
nhưng nếu muốn nàng dùng món súp "nhúng tay" vào kia thì Tần cô nương
mắc bệnh sạch sẽ này thà đói bụng còn hơn.
May mà lần này Tần Dạ Ngưng đã chuẩn bị sẵn, buổi sáng đã đặt chỗ trong nhà hàng Pháp. Rượu đỏ cộng thêm mỹ nữ quả là tuyệt xứng. Nhưng vừa bước
vào nhà hàng, Nghiêm Gia Lăng ăn mặc "lôi thôi" đã bị ngăn ở ngoài cửa.
Không ngờ "sạch sẽ" và "xinh đẹp" trong mắt mình lại biến thành không
chấp nhận được trong mắt người khác. Rốt cuộc thì Tần Dạ Ngưng xuất thân từ thiên kim thế gia, thấy cảnh như vậy bị chọc giận. Cô nàng xắn tay
áo "bình luận phân xử" với quản lý.
Nhìn con nhóc kia như chuẩn bị đánh nhau đến nơi, Nghiêm Gia Lăng vội cản
lại. "Không sao, cứ giao cho chị, chỉ cần năm phút, à không, ba phút
thôi là được!" Nghiêm Gia Lăng nghịch ngợm nháy mắt một cái với nhị tiểu thư, sau đó kéo theo một tay bồi bàn ra một chỗ, thì thầm to nhỏ. Hai
người đi vào trong một căn phòng riêng, khi trở ra cô đã mặc trên người
trang phục của tay bồi bàn kia, com lê cùng với chiếc nơ đỏ thẫm, bên
dưới thì vẫn mặc chiếc quần jean rách phá cách.
"Trông thế nào?" Nghiêm Gia Lăng đi tới trước mặt Tần cô nương, sau đó xoay một vòng rồi nói: "Không đến nỗi khó xem đấy chứ?"
"Gia Lăng..." Thật ra chị không cần phải tự làm khó mình như thế, lời đến
khóe miệng trở nên nghèn nghẹn. "Cái nơi chết tiệt này, chúng ta không
ăn nữa!"
Nghiêm
Gia Lăng là người khôn khéo đến thế, làm sao có thể không hiểu tâm tư
oắt con này. Cô kéo Tần Dạ Ngưng tới chiếc bàn cạnh cửa sổ. "Chị không
đi đâu, cứ ăn ở nhà hàng này đi! Hôm nay em mời rượu bái sư nên phải
nghe lời sư phụ nói!" Hai người vừa ngồi xuống liền nhận không ít ánh
nhìn soi mói. Tần Dạ Ngưng bị những ánh mắt chằm chằm vào khiến cho cả
người không được tự nhiên, nhưng mà người đẹp Nghiêm không thèm để ý,
vẫn ăn cơm uống rượu như bình thường.
"Ăn không vào miệng, cái chỗ đáng chết này, em mà tới đây lần thứ hai thì họ Trần này đúng là đồ ngốc!"
"Chị thấy nơi này cũng không tồi mà, không nói tới cái khác, nếu em cần đi toilet cũng không cần phải gọi..."
"Ê, Nghiêm Gia Lăng, đây là em đang bất bình dùm chị đấy nhé..." Nghe người kia chế nhạo, Tần cô nương tức giận ném chiếc khăn phủ trên đầu gối lên mặt bàn.
"Được
rồi, đừng để ý người khác nhìn mình làm gì, chỉ cần tự quản cái miệng
của mình là ổn rồi. Tí nữa còn có tiết mục đặc sắc chờ chúng ta nữa đấy, cho nên bây giờ mình phải ăn cho bằng sạch, nha!" Nói xong, Nghiêm Gia
Lăng không để ý đến phản ứng của đối phương mà xiên một miếng bò bít-tết trong đĩa mình rồi nhét vào miệng Tần Dạ Ngưng.
Tần cô nương cảm thấy vô cùng hứng thú với "tiết mục đặc sắc" sau khi ăn
xong, không tiếp tục so đo nữa mà ngồi đó, vừa buồn bực nhai thịt vừa
nhìn người đối diện ăn. Người nọ dường như chẳng thèm để ý tới những ánh mắt tò mò của người xung quanh, nhai miếng thịt uống rượu đỏ, thản
nhiên mà thanh lịch chẳng kém cạnh ai. Cho dù là Tần Dạ Ngưng cũng phải
thừa nhận bản thân mình được dạy dỗ từ bé cũng không bằng người trước
mắt này. Có thể có khí chất tự tin đến thế, người này ắt hẳn không đơn
giản là "người vận chuyển" như cô ấy tự nhận, kể từ đó Tần Dạ Ngưng càng thêm hiếu kỳ về cô gái họ Nghiêm này.
"Ăn xong chưa? Có muốn đi toilet không?" Tần Dạ Ngưng vừa uống vài ngụm
rượu, thình lình bị Nghiêm Gia Lăng hỏi thế liền theo bản năng lắc đầu:
"Không muốn!"
"Cái này phải muốn chứ!" Nghiêm Gia Lăng liếc mắt nhìn người ngây thơ không
hiểu chuyện này, nở nụ cười tà. Mặc dù Tần cô nương không rõ ý định của
người này lắm nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu đi vào trong toilet. Cô ngồi
chờ trong phòng WC được một lúc thì có một bóng dáng quen thuộc chen vào trong.
"Nghiêm Gia Lăng, chị muốn chơi trò gì đấy?"
"Suỵt!" Nghiêm Gia Lăng quay người lại, bịt kín miệng người kia rồi thì thầm
bên tai nàng ta. "Chị đoán em chưa từng chơi trò này bao giờ – ăn quỵt!"