"Ai đó?" Thình lình bị người ấn lên trên ván cửa, hơi thở nóng bỏng phả bên tai, Xà Nhan Lệ cả kinh hô lên: "Anh muốn cái gì, đừng có làm bừa!"
"Người đẹp cứ việc yên tâm! Anh đây cướp sắc chứ không giựt tiền, tuyệt đối
không làm bừa..." Người phía sau thì thầm nói. Hai tay trượt từ vòng eo
mảnh khảnh của Xà Nhan Lệ lên phía trước hai ngọn núi đầy đặn nhấp nhô.
Mặc dù người sau lưng cố ý hạ thấp thanh âm nhưng hắn ta vừa mới mở miệng
thì người đẹp Xà liền biết đó là ai. Nhưng ngay sau đó cô liền buông
xuống băn khoăn, tận lực giãy giụa không ngừng, hết sức chống cự sự xâm
nhập của người đàn ông này. "Buông tay ra! Đừng có làm cho tôi cảm thấy
như bị cưỡng hiếp!""Cưng ơi, thỉnh thoảng chơi một lần như vậy không
phải là rất tình thú sao?"
"Buông ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Anh thích cưng không khách khí với anh đó... A..." Người kia còn chưa "lưu
manh" xong thì đã trợn mắt há mồm, hét lên đau đớn. "A Lệ, em chơi thật
à?"
"Kiều Vĩ! Tôi đã cảnh cáo anh rồi!" Xà Nhan Lệ ra sức thoát khỏi trói buộc. Cô xoay
người, nhìn khuôn mặt vốn anh tuấn nay lại vặn vẹo vì đau đớn thì không
khỏi cong môi nói: "Đây là anh tự làm tự chịu! Tôi còn chưa đủ tàn nhẫn
đâu, nếu không, một cước này không chỉ đá vào đùi anh!"
Người đàn ông theo ánh mắt của Xà mỹ nhân nhìn xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai chân mình. Bàn tay xoa chỗ đau trên đùi không khỏi nhích lên
che của quý. "Hôm nay xem như anh mở mang tầm mắt, người ta nói mỹ nữ là hóa thân của rắn rết, quả không sai!"
"Cảm ơn lời khen tặng!" Xà Nhan Lệ khẽ nheo mắt, vung tay đẩy kẻ ở gần người mình ra.
"A Lệ, em đừng vậy có được không? Anh cũng không biết khách hàng kia lại
khó chiều như vậy. Anh cho là buổi trưa có thể nhanh chóng trở về ăn cơm với em nhưng mà... A Lệ, em cũng làm công việc tiêu thụ, em chắc là
hiểu... Em xem anh vừa xong việc, ngay cả nhà cũng chưa kịp về đã chạy
tới đây với em luôn. Em cũng không thể để cho cái mặt nóng của anh hướng về cái mông lạnh chứ?" Người đàn ông tên Kiều Vĩ lại muốn tiến lên ôm
Xà Nhan Lệ. Lần này, người đẹp Xà cũng không để hắn ta được như ý. Cô hạ thấp người, tránh thoát khỏi vòng ôm của anh ta.
"Khách hàng, cha mẹ, con gái, vợ... Như vậy, Kiều Vĩ à, anh cuối cùng thì xếp
Xà Nhan Lệ tôi vào chỗ nào? Anh có khách hàng của anh, vì vậy anh liền
có lý do cho tôi leo cây. Anh có gia đình của anh, vì vậy chỉ cần con
gái anh ốm, anh có thể bỏ tôi lại một mình làm giải phẫu rồi thản nhiên
rời đi. Trong lòng anh, có phải tôi chỉ là một con vật nuôi gọi thì đến, đuổi thì đi?" Xà Nhan Lệ vĩnh viễn không thể nào quên được cái đêm hè
mưa to đó. Bệnh viêm ruột thừa của cô tái phát phải vào bệnh viện. Một
mình nằm trong căn phòng lạnh, trái tim cô vô cùng đau đớn. Khi cô tuyệt vọng nhất, cô độc nhất, cần người ở bên cạnh làm bạn nhất thì cái người đàn ông luôn miệng nói thương yêu cô lại không ở bên cạnh...
"Bảo bối, anh xin lỗi. Anh biết những năm này em vì anh mà chịu rất nhiều
oan ức." Người đàn ông không để cho Xà Nhan Lệ phản kháng, dang tay ôm
chặt cô trong lòng. "Em là người phụ nữ anh yêu nhất. Em nhất định phải
tin anh, anh không hề yêu Hách Mạn Vân. Nếu năm đó không phải vì cha mẹ
anh không đồng ý thì danh hiệu bà Kiều nhất định là của em! Em cho anh
chút thời gian đi, đợi cho công ty của anh đi vào quỹ đạo, anh nhất định sẽ cho em một..."
"Cho nên hiện tại tôi chỉ có thể là tình nhân của anh, làm người thứ ba
nhúng tay vào gia đình anh, là bà hai khiến xã hội ghê tởm đúng không?"
Xà Nhan Lệ thở nhẹ một hơi: "Kiều Vĩ, anh rất rõ xuất thân của tôi. Anh
cũng rõ người nhà của anh sẽ không bao giờ tiếp nhận một người đàn bà
như tôi. Hơn nữa, tôi không hy vọng con gái anh vì người lớn chúng ta mà chịu thương tổn... Kiều Vĩ, em cũng là một người phụ nữ, sớm muộn gì
cũng có ngày mệt mỏi, muốn có một người toàn tâm toàn ý yêu em, một
người đàn ông hoàn toàn thuộc về em. Vậy nên anh có thể đáp ứng em
không, lúc đó hãy cho em sự tự do!"
"Không bao giờ! Anh biết em sẽ không như thế, chỉ cần em yêu anh thì em sẽ
không bao giờ rời anh mà đi!" Bản năng chiếm đoạt nguyên thủy của đàn
ông dâng lên trong lòng kích thích Kiều Vĩ. Anh ta muốn liều lĩnh đoạt
lấy người phụ nữ trước mắt này, liên tục kích thích điểm mẫn cảm của cô.
Yêu nhau nhiều năm, Xà Nhan Lệ hiểu người đàn ông này hơn bất cứ ai khác,
tất nhiên cũng có thể cảm nhận được dục vọng không ngừng bành trướng của anh ta. Nếu như là lúc trước, hai người sẽ cùng vân vũ mây mưa một hồi, nhưng mà Xà Nhan Lệ vốn vẫn xuôi theo dòng nay không hiểu sao lại cự
tuyệt. Không chỉ thân thể cự tuyệt mà ngay trong tiềm thức cũng đã cự
tuyệt thân cận. "Kiều Vĩ, anh để tôi đi tắm trước đã, trên người tôi
toàn là mồ hôi..."
"Vậy cùng nhau tắm..." Người đàn ông không kiên nhẫn lầm bầm, một tay dò vào trong thắt lưng của cô, đồng thời rải từng nụ hôn lên cần cổ dài mảnh.
"Tôi thật sự rất mệt!" Xà Nhan Lệ nghiêng đầu tránh đi những nụ hôn đói khát của Kiều Vĩ, giọng nói bất giác lạnh mấy phần. "Kiều Vĩ đừng làm cho
tôi cảm thấy anh mò tới chỗ tôi chỉ vì chuyện này! Nếu như anh tới hưởng thụ quyền lợi của đàn ông thì mời anh về tìm bà Kiều nhà anh..." Nghe
cô nói vậy, người đàn ông nháy mắt như bị dội một chậu nước lạnh. Xà
Nhan Lệ thừa dịp anh ta ngây người, nhẹ nhàng tránh khỏi vòng ôm kia.
"Anh trở về đi. Bây giờ, tôi còn một số giấy tờ cần xem, rất bận..."
"Nhưng anh muốn ở lại với em. Chúng ta đã nửa tháng không gặp rồi..."
"Cũng được, anh ngồi máy bay lâu chắc cũng mệt, đi ngủ trước đi! Tôi đi tắm." Thấy người đàn ông đối diện rầu rĩ không vui, Xà Nhan Lệ khẽ mỉm cười,
nhón chân hôn lên trán anh ta. "Ngoan, nghe lời đi, đừng giống đứa bé
không được phiếu bé ngoan..."
"Vậy em nhớ ngủ sớm chút, thức đêm không tốt cho da!"
"Biết rồi, thật dài dòng!" Lời còn chưa dứt, người đã chui vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, nụ cười vẫn treo trên mặt nháy mắt đọng lại. Xà Nhan Lệ
xoa cổ, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô nhìn chiếc điện thoại tối đen,
vội vàng tìm sạc điện cắm vào. Xuất phát từ nhu cầu nạp điện, cho dù đi
tắm thì Quản lý Xà cũng phải cầm thứ đồ chơi này, vì thế mọi chỗ trong
nhà cô đều có thể tìm được sạc điện.
Xà Nhan Lệ đặt điện thoại lên bồn rửa mặt rồi cầm hoa khô và lọ tinh dầu
đi tới gần bồn tắm, sau đó vặn nước. Nhìn dòng nước chậm rãi chảy vào
bồn, vừa rắc hoa vào bồn vừa ngây người ra. Trong đầu cô không khỏi nhớ
tới tình cảnh trong cô nhi viện.
Mỗi một nụ cười, một cái nhăn mày của người con gái kia lại hiện ra trước
mắt. Thần kinh căng thẳng của Xà Nhan Lệ được nới lỏng chút ít, lòng
cũng ấm áp, đáy mắt tràn đầy nụ cười tươi xuân.
Chợt một tiếng chuông vang lên quấy rầy không gian yên tĩnh. Người nằm ngửa
trong bồn tắm không để ý bọt tắm vương đầy người mà ngồi thẳng dậy, bước nhanh tới bồn rửa tay. Liếc mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nụ cười trên môi càng đậm. "Hello!"
"Hello cái đầu cô ấy! Yêu tinh chết tiệt, có phải cô xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai?"