"Cô có bản lãnh gì để ba tôi không tiếc dùng toàn bộ tài sản để trói buộc nửa
đời sau của cô? Lẽ nào vì công phu trên giường của cô rất cao sao? Tôi
thực muốn thử xem..." Cái tay vốn thay Giang Nhược Trần cầm ly sữa từ từ men theo cánh tay đi lên, nhẹ nhàng nhấc chiếc cằm thon nhỏ kia. Dịch
Diệp Khanh từ từ sát vào môi cô ấy: "Nếu như cô phục vụ tôi thoải mái,
tôi cũng rộng lòng đưa cho cô 10% cổ phần công ty, không phải cô muốn
cái này sao?"
Một lần nữa hơi thở lại gần hơn, Giang
Nhược Trần từ trong luống cuống ngắn ngủi đã tỉnh hồn lại, con ngươi vốn tràn đầy sương mù từ từ sáng tỏ, đẩy người giam giữ mình ra, tức giận
trừng mắt: "Đồ điên!" Sau đó liền xoay người lảo đảo một đường tránh xa
con người bất kham này.
Mà đầu sỏ gây tội thấy dáng dấp người kia hoảng hốt đến nổi không đi được một đường thẳng, bất giác bên khóe miệng lộ ra tia vui vẻ. Người phụ nữ này cuối cùng đã bị lật ngã
trong tay cô, cảm giác chiến thắng từ lâu không thấy nay tự nhiên thăng
hoa, nhưng khoái trá chưa được bao lâu bỗng chốc hóa thành mờ mịt...
Nói Dịch Hàn Khiêm dùng toàn bộ gia sản để trói chặt Giang Nhược Trần
một chút cũng không quá, sự thật đúng là như thế. Điều kiện duy nhất để
Giang Nhược Trần nhận được di sản chính là từ đây về sau cô không được
tái hôn với người khác. Một khi tái hôn, tất cả quyền thừa kế sẽ bị tước đoạt hết, Dịch Diệp Khanh đối với tờ di chúc này vẫn cảm thấy dở khóc
dở cười. Không biết đây là cha cô quá yêu người vợ của mình, hay là quá
hận cô ta nữa.
Nhưng từ khi Dịch Diệp Khanh hưởng thụ
sự khoái trá khi trả thù xong, càng không dễ thu được tay, giờ phút này
trong đầu cô là hình ảnh người phụ nữ kia cướp đi người cha của mình.
Nếu như không phải cô ta, cô sẽ không giận dỗi Dịch Hàn Khiêm, sẽ không
bướng bỉnh ở lại nước ngoài sau khi tốt nghiệp, vậy cho nên ngay cả lần
cuối cũng không gặp được... Bây giờ cô đem tất cả oán hận đổ hết lên
trên đầu người gọi là Giang Nhược Trần, không thể nào để cô ta sống dễ
dàng được!
Hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ sáng, Giang
Nhược Trần tỉnh lại. Lần này tỉnh lại không phải bởi vì đồng hồ sinh học của mình, cũng không phải đồng hồ báo thức kêu, mà là bị tiếng nhạc inh tai đánh thức.
Giang Nhược Trần có thói quen cho dù
ngủ trễ bao nhiêu, buổi sáng 7 giờ sẽ tự giác tỉnh lại, so với thời sự
buổi sáng của đài truyền hình Trung Ương còn đúng giờ hơn, sau khi tỉnh
lại theo thường lệ sẽ tập thể dục buổi sáng một chút. Nhưng khi cô nhìn
sắc trời ngoài cửa sổ rồi lại nhìn ngọn đèn bên cạnh phát ra ánh sáng
yếu ớt, mắt lại liếc tới chiếc đồng hồ báo thức, có lẽ sợ nhìn nhầm nên
Giang Nhược Trần dụi dụi mắt. Nhìn chằm chằm một hồi, cô xác định là
mình không hề nhầm mới xoay người đứng dậy, ra khỏi phòng tìm nơi thanh
âm phát ra.
Kỳ thật cũng không cần tìm, ngoại trừ người đó ra thì trong căn nhà này còn ai có khả năng làm ra động tĩnh lớn như vậy: "Đồ điên kia không biết lại làm trò gì?" Giang Nhược Trần lẩm bẩm
đi đến trước phòng Dịch Diệp Khanh. Vú Ngô đã sớm đứng ở đó từ lâu, xem
ra vẻ mặt bị dọa không nhẹ.
"Phu nhân, tiểu thư cô
ấy..." Vú Ngô chỉ chỉ vào cửa phòng đóng chặt, dáng vẻ khúm núm,vừa nhìn là biết bình thường bị đại tiểu thư kiều sinh quán dưỡng(1) chèn ép
thành ra như vậy.
"Dịch Diệp Khanh, cô làm gì đó?" Lúc
đầu Giang Nhược Trần tương đối bình tĩnh nhẹ nhàng lấy tay gõ cửa, nhưng nghe bên trong ngoài tiếng âm nhạc ầm ĩ căn bản là không có ai trả lời. Cơn tức giận của cô chính thức bộc phát đến ngút trời, một tay đấm, một chân đá lên cánh cửa, tay chân cùng phối hợp, trong khoảng thời gian
ngắn thật quá vất vả. Thế nhưng cánh cửa này thật sự chắc chắn, đập cửa
đến hai tay đỏ bừng cũng không hề nhúc nhích: "Cái đồ chết tiệt kia!"
"Phu nhân, tiểu thư khóa trái phòng ở bên trong, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Cô ta? Có kéo cô ta đến sân thượng cũng không có việc gì, vú Ngô cứ
yên tâm!" Nói xong Giang Nhược Trần hất tay áo một cái, tức tối rời đi,
chỉ để lại vú Ngô một mình lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa. Mà lúc này, Dịch Diệp Khanh đang áp sát cửa nghe ngóng tình hình ngoài phòng thì đã cười đến mức gập cả người.
Bị Dịch Diệp Khanh làm ầm ĩ một
lần, Giang Nhược Trần cũng không muốn ngủ nữa, bèn bắt đầu đi tập thể
dục sớm, chẳng qua thân thể mệt mỏi kéo dài chịu không nổi, ngay cả lúc
chạy bộ cũng suýt ngủ gật, trên bàn ăn cô còn ngáp liên tù tì. Cái đứa
đầu sỏ kia thì lại ăn uống vô cùng ngon miệng, thậm chí còn đặc biệt
"tốt bụng" nhắc nhở Giang Nhược Trần lúc ra cửa: "Chưa tỉnh ngủ thì ngàn vạn lần đừng lái xe một mình, mệt mỏi mà lái xe rất dễ gây tai nạn giao thông đó. Cô đi đời nhà ma được thì tốt, nghĩ đến ba của kẻ hèn này
chắc là rất nhớ nhung cô, nhưng mà rủi ro thế nào lại thành sống dở chết dở thì thật là phiền toái đấy..."
Giang Nhược Trần
được Dịch Diệp Khanh "phục vụ tận tụy" mém chút nữa là giận đến lệch
miệng, hận không thể cầm đôi giày cao gót 10 cm dưới chân ném thẳng vào
cái mặt vô sỉ, đê tiện, ác độc này! Hít sâu một hơi, Giang Nhược Trần
mới có thể đè nén lửa giận xuống, nhưng gương mặt vốn trang nhã đầy tinh tế nay lại mang một tầng sương mù. Mang theo bộ dáng bão tố sắp nổi tới công ty, bà cô quét rác trông thấy đã sợ đến nỗi chạy đứt dây giày,
nhanh chóng tránh ra xa người đẹp băng giá này. Nhưng hết lần này tới
lần khác lại có người không sợ chết đâm đầu vào họng súng.
Muốn hỏi vị "tráng sĩ" này là ai, người đó chính là Giám đốc quản lý
tiêu thụ của Dịch thị - Xà Nhan Lệ, nói đến đây không ai không biết nhân vật này, quả là người đẹp như tên a. Trong nội bộ từng tương truyền
rằng Hàn Quốc có Hàn giai nhân, Dịch thị có Xà Nhan Lệ. Khẩu hiệu này
cũng không phải tin đồn suôn.
Trở về vấn đề chính, nói
đến lúc Xà Nhan Lệ cầm bản kế hoạch tiêu thụ mới nhất đến văn phòng Tổng Giám Đốc. Đám trợ lý thư ký hay giữ cửa nay vùi đầu làm việc. Đám này
bình thường cũng không cần mẫn như thế, sau khi nghe ngóng mới biết hóa
ra là tầng ôzôn Nam Cực bị phá hư thê thảm, người đẹp băng giá muốn gây
khó dễ a!
Xà Nhan Lệ cũng không hàm hồ, không nói hai
lời, để lại báo cáo liền muốn chạy đi, vừa chuẩn bị chuồn êm thì thư ký
"Triệu Tháo Vát" bằng một tay kéo trở về. "Triệu Tháo Vát" lúc đầu không được gọi là "Triệu Tháo Vát", mọi người đều gọi cô ấy là "Triệu Mặt
Rỗ", đây cũng không phải tên thật của cô ấy, ai bảo cô ấy có tướng ngũ
đoản, trên mặt còn bị rỗ chút chút chứ. Chẳng qua người này làm ở Dịch
thị một thời gian dài, mọi người bắt đầu nhận ra mặt khác của cô ấy, tuy rằng dung mạo đúng là khó coi một chút, nhưng trí thức uyên bác, làm
việc nhanh nhẹn, lập không ít công lao to lớn trong các quyết sách của
công ty. Vì vậy bảy năm trước, thư ký "Triệu Tháo Vát" của chủ tịch Dịch Hàn Khiêm được điều động qua chỗ Phó tổng giám đốc lúc đó là Giang
Nhược Trần. Hai chủ tớ cùng nhau vượt qua mọi chông gai, có thể xem là
nhiều lần lập nên chiến tích...
Đương nhiên trong đó có đủ loại đấm đá lẫn nhau, các mánh khóe người lừa ta gạt tạm thời không
bàn đến. Nói đến lúc Xà Nhan Lệ bị "Triệu Tháo Vát" kéo trở về, nhét bản kế hoạch thật đáng ghét vào tay cô: "Hoặc là cô đích thân giao cho Tổng giám đốc Giang, hoặc là lát nữa tôi nhắc nhở Tổng giám đốc đích thân tự đi hỏi cô, cô tự chọn đi! Nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở cô
trước, hôm nay tính tình Tổng giám đốc không tốt lắm!"
"Chuyện gì làm cho lão nhân gia mất hứng vậy? Chị Triệu tiết lộ một chút đi?" Xà Nhan Lệ mang vẻ mặt chân chó, ôm hai tay của "Triệu Tháo Vát"
lắc lắc, đức hạnh giống y như đệ nhất đại hồng nhân bên cạnh Từ Hi thái
hậu thuở xưa, nhưng "Triệu Thái Hậu" cũng không gục trước bộ dạng này
của cô, hai tay vẫn khoanh lại như cũ, thờ ơ nói: "Phụ nữ mỗi tháng luôn có vài ngày tâm tình không ổn định, nóng nảy dâng cao, Quản lý Xà cũng
là phụ nữ, chẳng lẽ không biết phụ nữ chúng ta có chỗ nào khó ở sao?"
Nghe rất rõ, hiểu rất thông, Xà Nhan Lệ quả thực là hiểu rõ sự lợi hại
đó. Nhưng mà nói thế nào nhỉ, cho dù hiểu rõ tính chất nguy hại, đáng sợ này thì cô cũng bất chấp khó khăn mà tiến về phía trước. Ngay sau đó,
Xà Nhan Lệ dè dặt gõ cửa phòng Giang Nhược Trần. Người mới tiến vào,
nhưng vừa nghe Nữ vương Giang mở miệng, Xà Nhan Lệ đã cảm thấy một tràng không khí lạnh bay thẳng vào mặt. Cô hạ quyết tâm mặc kệ tốt xấu thành
bại, chờ việc chính xong cô liền rút lui, cho nên cô nói liên thanh
nhanh như khi Châu Kiệt Luân hát.
"Đảo xong hạt đậu
rồi?" Đợi Xà Nhan Lệ nói xong, lông mày Giang Nhược Trần nhướng lên, tỏa ra khí thế to lớn. Người đẹp đứng đối diện bị dọa đến nỗi hoa dung thất sắc gật đầu liên tục, sau đó lại cảm thấy không ổn liền lập tức lắc
đầu, cơ thể run rẩy nói rằng: "Báo cáo hết, xin chỉ thị của thủ
trưởng..."
"Cậu a..." Thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của cô, Giang Nhược Trần lúc mới cười "phì" một tiếng: "Vĩnh viễn không đứng đắn nổi!"
Thấy người đẹp cuối cùng cũng nở nụ cười, lúc này Xà Nhan Lệ mới lấy
can đảm hỏi: "Mắt cậu sao sưng đỏ thế kia, chẳng lẽ vẫn còn đau lòng
sao? Ông chủ cũng đã đi lâu như vậy... Trọng yếu nhất bây giờ là gìn giữ giang sơn của ông ấy, không thể như vậy..."
"Tớ biết, tớ biết! Nếu không phải tớ có ơn với Chủ tịch Dịch, hà cớ gì tớ phải chịu cơn giận dỗi của nhị thế tổ(2)kia!"
"Người nào? Dịch Diệp Khanh? Cô con gái khuyến mại kia của cậu?"
"Con gái ai?" Giang Nhược Trần vừa nghĩ đến gương mặt trông bề ngoài có vẻ vô hại kia thì liền tức giận, vỗ bàn một cái đầy căm hận: "Tớ mà có
con gái như thế không tức chết không được, cậu có biết cô ta có bao
nhiêu khó ưa không..." Giang Nhược Trần cứ thế mà bắn pặc pặc về phía Xà Nhan Lệ, cho cô ta ăn thật nhiều lời oán trách. Giang Nhược Trần trút
hết ủy khuất, đày đọa mấy ngày này ra, lúc này mới cảm thấy luồng tà khí bị kìm nén được chảy thông trôi thuận.
"Cục cưng à,
theo cậu nói như vậy thì cô ta hút thuốc trước mặt cậu, ảnh hưởng đến
chất lượng giấc ngủ của cậu,... Những thứ này đều làm hại đến sức khỏe
của cậu, có ý đồ mưu sát cậu, cho cậu mất sớm! Càng không thể tưởng
tượng nổi là con riêng của cậu lại lợi dụng đêm tối đùa giỡn cậu ở nhà
bếp, thậm chí còn nói là muốn lên giường với cậu? Oh my god, Giang Nhược Trần cậu gặp phải một cực phẩm không ra gì a!"
"Cô ấy
cũng không hư như cậu nói đâu, thật ra thì..." Giang Nhược Trần nhớ đến
đêm đó người kia co ro trên xích đu, trong mơ vừa khóc ừa kêu ba ba như
đứa trẻ, lo lắng thở dài: "Cô ấy chẳng qua là đứa trẻ được nuông chiều
quá nên có tính khí bốc đồng mà thôi..."
"Tổng giám đốc Giang a, từ xưa đến nay quan hệ mẹ kế với con chồng và quan hệ mẹ chồng với con dâu đều là mâu thuẫn mà nhân loại không thể dĩ hòa vi quý được. Nếu hai người các cậu đều ở chung một nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy
ra chuyện!" Những năm sau, mỗi khi Giang Nhược Trần mỗi khi nhớ lại lời
cảnh báo hôm nay của Xà Nhan Lệ đều cảm thấy như "một đâm thấy
máu"(3) vậy. Hai người con gái ở chung một chỗ quả nhiên là xảy ra
chuyện...
Đương nhiên bây giờ cô chưa có giác ngộ được
như thế, cô lo lắng nhiều hơn là làm sao để bảo vệ giang sơn của Dịch
Hàn Khiêm: "Không nói việc này, kế hoạch bắt đầu tiến hành đi. Nhan Lệ,
cậu phải giúp tớ nhìn chút động tĩnh mấy ngày gần đây của người kia!"
"Không thành vấn đề!"
Hai người đang thảo luận, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Giang
Nhược Trần nhìn dãy số xa lạ, không khỏi cau mày. Đợi cô tiếp xong điện
thoại, hai chân mày càng vặn xoắn đến một chỗ.
"Cậu đi đâu đấy?" Xà Nhan Lệ thấy Giang Nhược Trần vội vã đứng dậy, không khỏi thấy kì quái.
"Tớ thu hồi những lời tớ vừa nói, tiểu tổ tông này nhất định là khắc
tinh của tớ! Lại không biết đâm thọc vào cái quái gì, chọc cả tới cảnh
sát..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Kiều sinh quán dưỡng: Được nuông chiều từ bé.
(2) Nhị thế tổ: là con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha
người chú để lại. Ăn sung mặc sướng không lo chuyện gì, chỉ biết hưởng
thụ vinh hoa phú quý.
(3) Nhất đâm kiến huyết: một đâm thấy máu – nói trúng tim đen.