Sau một đêm buông thả báo hại Dịch Diệp Khanh ngủ quên mất trời trăng, mới
sáng sớm liền bị điện thoại đánh thức. Tính khí của Đại tiểu thư khi rời giường rất hung tợn, ngay cả Giang Nhược Trần cũng không dám tùy tiện
chọc ghẹo. Có thể thấy được cái đứa to gan dám phá mộng đẹp của Dịch cô
nương không phải ăn trúng gan hùm mật gấu thì chính là chán sống.
Một cánh tay ngọc ngà tung chăn chìa ra mò tới cái điện thoại phiền phức.
Người nọ lấp ló nửa mặt liếc nhìn tên trên màn hình, vừa ấn nút nghe thì bên kia đã vang lên âm thanh vui sướng, "Tình Một Đêm, cậu đoán xem bọn tớ đang ở đâu?"
"Quản lý Lê, Tiểu Dịch..." Giang Nhược Trần liếc nhìn người bên cạnh, thấy oắt
con đang thao láo nhìn mình thì không khỏi giật giật khóe môi.
"Là Tổng giám đốc Giang hả?" Người bên kia điện thoại lập tức đổi giọng thỏ thẻ, "Tổng giám đốc Giang, bây giờ tôi không ở trong nước, xin phép chị nghỉ một ngày được không?"
"Quản lý Lê tiên trảm hậu tấu đấy hả, nói thử lý do xem nào!?" Lúc trước là
ba bị bệnh, gần đây là chăm sóc "bạn". Mấy cô gái này nói tới tình yêu
là bắt đầu vô kỷ luật có tổ chức, Lê Nặc như vậy, Tần Dạ Ngưng cũng thế. Tổng giám đốc Giang đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
"Người ta nghỉ để kết hôn mà. Cả đời chỉ có một lần thôi, Tổng giám đốc Giang nỡ lòng nào không phê chuẩn?"
Đầu óc Giang Nhược Trần càng đau nhức hơn. Làm sao cô dám không đồng ý chứ? Nếu cô không đồng ý thì đổng sự Xà sẽ không vui. Đổng sự Xà mà không
vui sẽ không thèm nể mặt mình, đến lúc đó mình sẽ bị người ta ức hiếp.
Sau khi cân nhắc hơn thiệt, Tổng giám đốc Giang không thể không phê
chuẩn, chỉ là không quên trêu một câu cuối cùng, "Sau khi kết hôn xong,
mấy tháng nữa quản lý Lê có xin nghỉ đẻ luôn không?"
Lê Nặc nghe xong chợt thấy đau răng. Cô đã đồng ý với yêu tinh ra nước
ngoài cấy gen 'bé cưng' vô bụng rồi, đương nhiên sẽ không ngu đến mức
chia sẻ kế hoạch sinh baby với Tổng giám đốc Giang, lúc này mới cười hi
hi nói, "Làm gì có!"
Nghe xong lời xin phép, Giang Nhược Trần thừa biết Lê Nặc sẽ không nói gì
với mình nữa, bèn ném điện thoại cho cô gái kế bên, sau đó đứng dậy đi
rửa mặt.
Đại tiểu thư
thoạt đầu còn có hơi mất hứng, nhưng chỉ trong chốc lát liền bị chọc
cười nghiêng ngã, cả căn phòng chỉ có tiếng cười ha hả mất nết của cô
thôi. Giang Nhược Trần có thói quen tắm rửa trước khi đi làm, dùng nước
nóng giội rửa mùi của Dịch Diệp Khanh còn dính trên da thịt, hương vị
này không khỏi làm người ta nhớ tới đêm điên cuồng trước đó.
Giang Nhược Trần tắm xong đi ra nhìn thấy con oắt kia còn ôm điện thoại cười
sảng, chân mày bất giác nhíu lại. Cô ngồi vào trước bàn trang điểm, vừa
tự make up, vừa quan sát đứa kia lúc thì cười tủm tỉm, khi thì cười ngã
nghiêng trong gương.
"Mấy người rãnh quá ha, sao không tới Bắc Cực kiếm gấu mà tiếp xúc thân mật
đê! Ừa. Cái gì? Cậu còn mặt mũi mượn tiền tớ hả? Cậu có biết đêm lãng
mạn đó làm tớ tổn thất nặng nề bao nhiêu không? Cậu có biết tiền quảng
cáo quảng trường đắt lắm không? Tớ bắn pháo hoa ở trung tâm thành phố
suýt chút bị bắt nhốt ở đồn công an đó! Ai đền bù tổn thất tinh thần cho tớ đây? Họ Lê kia, cái gì mất điện? A lô a lô. . ." Đại tiểu thư tức
giận ném điện thoại lên giường, "Cái Bàn tính nhỏ khó ưa, vừa nhắc tới
tiền liền tắt máy!" Liếc mắt nhìn Giang Nhược Trần, sau đó bò xuống
giường, chạy đến ôm Giang Nhược Trần từ phía sau, nhõng nhẽo, "Giang
Giang, Nhược Nhược, Trần Trần...."
Tổng giám đốc Giang buồn ói muốn chết, nhưng con oắt này lại không ngừng
thổi khí vào tai cô, "Nhóc con, em làm cái quái gì vậy? Em hại chị hôm
nay không kịp đi tập thể dục buổi sáng đây này!" Vừa nói vừa xoay người
ôm eo Dịch Diệp Khanh. Đại tiểu thư cũng thuận thế dang rộng chân ngồi
lên đầu gối của Giang Nhược Trần.
"Cần gì tập thể dục, em sẽ bù đắp cho chị!" Nói xong cũng không cho Giang
Nhược Trần phản bác, cúi đầu ngậm lấy môi người nọ. Hương thơm dịu dàng, tươi mát y như trái cây đông lạnh vậy. Giang Nhược Trần để mặc đứa kia
cắn môi mình, dung túng đầu lưỡi chạy loạn trong cổ họng, ánh mắt trong
suốt, khóe môi khẽ nhếch.
"Giang Nhược Trần, nào có ai hôn mà mở mắt như chị chứ!?" Đại tiểu thư buồn
bực thả 'trái cây đông lạnh' ra. Cô thực sự phục người phụ nữ này sát
đất, trên giường và dưới giường cứ như hai người khác nhau vậy. Trong
mắt Đại tiểu thư, Giang Nhược Trần trên giường là sói, có thể vờn chơi
con người ta tới chết đi sống lại. Nhưng dưới giường lại đàng hoàng,
nghiêm trang khiến người ta tức chết.
"Chị mới tắm xong đấy, đừng nghịch được không?" Tổng giám đốc Giang nói xong liền hôn nhẹ lên xương quai xanh của oắt con, lưu lại dấu son môi lấp
lánh, sau đó hài lòng nhìn đối phương giận dữ.
Khổ tận cam lai, hai người gần đây lại có hơi quá đà. Hôm qua Dịch Diệp
Khanh nhân lúc nghỉ trưa chạy vào văn phòng của Giang Nhược Trần quấn
quéo trên giường một hồi. Buổi chiều chẳng có chuyện gì cũng chạy đến ân cần hỏi thăm. Văn kiện thì ứ đọng một đống, hai người phải hì hục tăng
ca mới giải quyết xong.
Cái này cũng không tính là gì. Lúc về nhà, còn chưa kịp thay quần áo, Đại
tiểu thư đã lao vào phòng ngủ của tổng giám đốc Giang. Trước đây cô rất
sợ vào phòng của Giang Nhược Trần, cảm giác như ba đang mở mắt nhìn mình vậy đó. Nhưng từ khi đọc xong di thư của Dịch Hàn Khiêm, rồi mơ thấy
giấc mộng kia, cô như biến thành người khác vậy, không còn cấm kỵ gì nữa mà thân mật với Giang Nhược Trần, ngay trước mặt ba mình cũng dám hạ
miệng với mẹ kế.
Từ tối
hôm qua cho tới sáng hôm nay, Dịch Diệp Khanh chỉ sợ không kịp hành sự.
Hai người hôn môi rồi làm tình, làm tình rồi lại hôn môi, không cách nào khống chế được, cứ muốn 'ấy ấy' đối phương liên tục. Giống như cá với
nước, chỉ có tương cứu nhau lúc hoạn nạn mới có thể gắn bó sinh mệnh với nhau.
"Em không mệt
sao?" Giang Nhược Trần thấy Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn ngực mình, cho
rằng oắt con này lại muốn làm bậy gì nữa, hai tay thâm ý vỗ vỗ hai bên
hông.
Đương nhiên mệt
rồi! Dịch Diệp Khanh cảm thấy thân thể hiện giờ không còn là của mình
nữa rồi. Không chỉ có nhức eo, đau lưng, suy thận, ngay cả chân tay cũng mềm nhũn như bún. Đó là triệu chứng điển hình của sự 'túng dục quá độ'. Cơ mà muốn dừng cũng không được, giống như nếu mình mà dừng lại thì
người phụ nữ trước mắt này sẽ tan biến ngay.
"Nhược Trần, em cũng không biết em bị gì nữa. Em rất sợ mất chị. Lúc bị cậu
bắt giam, người em nhớ nhất chính là chị. Em muốn đào tẩu, muốn gặp mặt
chị dữ lắm. Khi em bỏ chạy còn ngã lộn mèo một cái rất thảm. Em sợ lắm,
sợ chỉ cần mình sơ ý một chút sẽ rơi vào tay kẻ xấu, sợ sẽ không được
gặp chị lần cuối."
Đương
nhiên Giang Nhược Trần nhận ra người yêu thay đổi, cũng nghĩ qua một
thời gian ngắn sẽ ổn, nào ngờ Dịch Diệp Khanh lại vì thế mà lo lắng, "Đã qua hết rồi, chị luôn ở đây mà, cũng không đi đâu cả, ở bên cạnh em
suốt đời luôn!" Tổng giám đốc Giang nói rồi ôm chặt người nọ vào ngực.
Dịch Diệp Khanh cũng vùi vào đó khóc oa oa. Hai người cứ thế cảm nhận
được hơi thở và nhịp tim của nhau.
Không biết qua bao lâu, Đại tiểu thư bỗng nhiên mở miệng nói rằng, "Lê Nặc
cầu hôn thành công rồi. Nghe nói hai người họ qua Châu Âu kết hôn, cũng
không biết cục dân chính bên đó có cho họ đăng ký không nữa. Giang Nhược Trần, chúng ta cũng kết hôn được không? Em nên cầu hôn chị thế nào đây? Mấy trò hay đều bị Lê Nặc với Nghiêm Gia Lăng dùng hết rồi. Em không
thể thua họ được!" Lê Nặc cầu hôn thì không cần phải nói, cô cũng có
tham dự mà. Tuy náo loạn đến mức được cảnh sát mời uống trà nộp tiền
phạt, nhưng cô rất vui vẻ. Vui như thể gả được 'gái lỡ thì' trong nhà
vậy đó. Còn bà chủ Nghiêm cưỡi ngựa trắng cướp cô dâu, lãng mạn cấp lũy
thừa không ai địch nổi. Dịch Diệp Khanh có chút khổ não, ai bảo cô đụng
phải một đám gái bí hiểm làm chi.
"Tiểu Dịch, thứ họ cần, chúng ta cũng không nhất định cần. Thật ra chỉ đơn
giản sống chung với nhau là tốt rồi. Em đừng quên chị hiện đang là bà
Dịch. Một chiếc nhẫn và một tờ giấy không thể nói lên gì cả!" Giang
Nhược Trần vừa nói vừa nâng đầu Dịch Diệp Khanh lên đối diện mình. Thấy
dáng vẻ ủ rũ của oắt con, cô lại cười cười nói tiếp, "Hay chị cầu hôn em ha! Em có nguyện ý làm vợ của chị hơm?"
"Sao chị giống như đang dụ dỗ con nít vậy?"
"Thì em chính là cục cưng của chị mà!"
Dịch Diệp Khanh tủm tỉm cười, thình lình lại bị Giang Nhược Trần hôn cái
chụt, cảm giác không vui phút chốc liền tiêu tán theo, có chút hạnh
phúc, có chút thỏa mãn.
Buổi chiều Dịch Diệp Khanh phải ra sân bay tiễn Đường Lễ Đức, không thể đến
công ty cùng Giang Nhược Trần được. Đồng nghiệp rất có ý kiến với việc
Đại tiểu thư bất ngờ xin nghỉ, cô cũng lười giải thích, ai thích nói gì
thì cứ nói đi! Cơ mà điều làm cô hiếu kỳ nhất chính là Giang Nhược Trần
vốn luôn nghiêm khắc tự nhiên lại ngó lơ sự lười biếng của cô.
Đại khái là bị sự kiện "bắt cóc" và giam lỏng để lại ám ảnh, nên lúc gặp
mặt cậu họ, Dịch Diệp Khanh vẫn còn hơi hơi khó chịu. Ông Đường nhìn
thấu tâm tư của oắt con này, bất đắc dĩ thở dài.
Thừa dịp máy bay chưa cất cánh, ông Đường liền lôi Đại tiểu thư vào tiệm cà
phê, muốn nói chuyện đàng hoàng với đứa cháu gái duy nhất này một phen.
"Tiểu Dịch, có phải con có vướng mắc gì với cậu không?" Thấy Đại tiểu thư
hung hăng khuấy khuấy ly capuchino, ông Đường cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề, "Tai nạn giao thông của con quả thật là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì tới cậu đâu. Là chú hai với cô của con thuê
người làm đấy. Lúc cậu hay chuyện thì con đã nằm ở bệnh viện rồi. Khi đó cậu rất phẫn nộ, hận không thể làm thịt hai anh em khốn nạn kia, nhưng
họ còn nắm cổ phần trong tay nên cậu tạm thời không thể trở mặt được. Có điều sau đó cậu đã giáo huấn họ rồi, họ cũng đã trả một cái giá rất
xứng đáng."
Đường Lễ Đức
nói không sai. Mấy ngày trước, Dịch Diệp Khanh có nghe nói em trai ông
Đường đi cướp gái bị chém trọng thương, phỏng chừng nửa đời sau không
thể đứng tè. Còn cô em họ Dịch Thần Hi cũng đã chính thức bị công ty xoá tên đuổi về quê nhà.
Mặc dù Dịch Diệp Khanh vẫn còn buồn bã trong lòng, nhưng trải qua nhiều
chuyện như thế, cô cũng không dại dột trả thù. Tuy nhiên, cô không chủ
động đi hại người không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua.
Song, cô vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu, thí dụ như mấy bức thư nặc danh và
bưu kiện chuyển phát nhanh kia. Vì sao phải bắt cóc cô? Lẽ nào thật sự
xuất phát từ ý muốn bảo vệ? Lần này Đường Lễ Đức hiển nhiên trả lời cô
rất thẳng thắn, "Thư và bưu kiện là do cậu gửi đấy! Mấy thứ này đã sớm
nằm trong tay cậu rồi. Nếu lúc đó ba con không giao di thư cho cậu thì
cậu cũng hoài nghi thân phận của Giang Nhược Trần. Gửi cho con để xem
niềm tin của con bao lớn thôi. Ba con từng nói hai đứa phải đồng tâm
hiệp lực mới có thể bảo vệ gia nghiệp! Một khi Dịch Hằng đi xuống thì
mấy công ty còn lại cũng không có lối thoát, tương lai sẽ bị người khác
thôn tính. Cậu định tự mình cứu lấy Dịch thị. . . ít ra... sẽ giữ được
gia nghiệp. Cũng may hai đứa đã vượt qua được thử thách, Dịch Hàn Khiêm
không nhìn lầm người!""
Thì ra tất cả mọi chuyện không đơn giản chỉ là một trò chơi. Bây giờ nghĩ
lại, Dịch Diệp Khanh có hơi lo sợ, cô thiếu chút nữa đã trở thành đứa
phá gia chi tử rồi. Nếu thật sự như vậy thì cô còn mặt mũi nào đi gặp ba mẹ dưới lòng đất đây. Đại tiểu thư không biết nên vui vì bản thân
trưởng thành hay nên mừng vì có người yêu như Giang Nhược Trần nữa. Cũng nhờ chị ấy giúp cô thay đổi mới có thành tựu như bây giờ.
Đại tiểu thư khẽ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng với đáp án, nghi ngờ trong lòng
xem như đã tiêu giải hơn phân nửa, cũng không còn dè dặt với ông Đường
nữa, "Cậu, còn một vấn đề cuối cùng, lúc trước cậu và ba con giận dỗi
chuyện gì thế?" Nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu họ, Dịch cô nương bèn
dùng chiêu quen thuộc của Tổng giám đốc Giang 'lùi một bước để tiến hai
bước', nhún nhún vai, "Nếu cậu không muốn nói thì coi như con chưa hỏi
gì." Dịch Diệp Khanh ra vẻ ta đây rất hiểu ý người, nhưng kì thực trên
mặt đều viết đầy chữ 'bà tám'. Cô loáng thoáng cảm thấy chuyện năm đó
liên quan mật thiết đến mẹ mình.
Chỉ nghe Đường Lễ Đức húng hắng ho nhẹ một tiếng, "Chuyện năm đó rất phức
tạp. Tuy nói cậu và mẹ con cùng nhau lớn lên. Tuổi của chị ấy cũng lớn
hơn cậu, nhưng cậu luôn xem chị ấy là một người phụ nữ chứ không phải
chị hai..."
Dịch Diệp
Khanh vừa nghe xong liền cắn răng hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh.
Việc này đúng là liên quan tới mẹ, quả nhiên máu chó năm nay đặc biệt
nhiều.
Lại nghe ông Đường nói tiếp, "Lúc đầu ba mẹ con kết hôn, cậu quả thật cảm thấy hơi mất
mác. Nhưng thấy mẹ con sống hạnh phúc, cậu liền bình thường trở lại. Sau khi Dịch Hằng sa sút, ba con cứ mãi lo âu, mẹ con cũng vì chăm sóc
chồng con mà ngã bệnh. Cậu rất khó chịu khi thấy mẹ con bệnh tật nặng nề mà còn cố sức giúp chồng chống đỡ công ty. Sau khi mẹ con qua đời, cậu
tình cờ biết Dịch Hàn Khiêm lén nhận nuôi một cô bé gái, rất có thể là
con riêng của ông ấy với người đàn bà khác. Cậu không thể không hận ông
ấy, cứ nhất quyết nhận định ông ấy phụ bạc tình cảm của mẹ con nên mới
tức giận bỏ đi. Đến lúc bệnh tình nguy kịch thì Dịch Hàn Khiêm mới tìm
cậu giải quyết hiểu lầm. Chuyện sau đó con cũng biết rồi ha!"
Nói xong, ông Đường hớp một ngụm trà, đúng lúc phát thanh viên nhắc nhở
hành khách vào đăng ký. Đường Lễ Đức vỗ vai Dịch Diệp Khanh nói, "Tuy ba con không đề cập trong di thư, nhưng ông ấy có một câu nhờ cậu chuyển
cho con. Ba con không hy vọng con giống ông ấy, đợi mất đi mới biết quý
trọng. Thà con sống một cuộc sống tầm thường vô vị, cũng không muốn con
buồn phiền. Tiểu Dịch, tình thâm không dài, cậu cũng hy vọng con có thể
sống cả đời vô tư..."
Đường Lễ Đức tựa như một đại hiệp giang hồ, đến và đi như một cơn gió, dập lửa cứu dân nhưng không để lại chút khói bụi nào.
Trên đường lái xe trở về, Dịch Diệp Khanh suy nghĩ rất nhiều chuyện. Ba cô
bận rộn cả đời, tuy không giàu nhất nước nhưng dù sao cũng giàu nhất
tỉnh. Nhưng như thế thì đã sao? Người yêu mất sớm, con gái ngỗ nghịch,
ngay đến người để nói lời nói thân mật cũng không có thì có tiền để làm
gì? Không thể mua hạnh phúc, cũng không thể giao dịch với Tử Thần. Thật
sự rất đáng thương! Cô không thể giẫm lên vết xe đổ ấy được.
Nghĩ tới đây, cô lập tức điện thoại cho Giang Nhược Trần. Tổng giám đốc
Giang mới vừa họp xong, bây giờ trên dưới Dịch thị đều thống nhất ý
kiến, không có người ngoài nhúng tay nên cô cũng bớt lo hơn nhiều, thời
gian rãnh tự nhiên tăng lên không ít.
"Giang Nhược Trần, không cho phép chị chết trước em!" Điện thoại vừa được
tiếp, Dịch đại tiểu lập tức chém ngay một câu như thế. Giang Nhược Trần
nghe oắt con nói đến chữ "Chết", trái tim tức thì nhảy nhót ầm ầm, "Dịch Diệp Khanh em khỏe mạnh như trâu, không cho phép hở một chút là đòi
sống đòi chết!" Tổng giám đốc Giang cũng không kịp để ý ánh mắt kỳ dị
của mọi người, vội vàng hò hét quát Đại tiểu thư một câu.
"Chúng ta phải sống khỏe mạnh, em không muốn giống ba. Chúng ta không thể có
con, nếu chị không còn thì em cũng sống không nổi đâu! Đương nhiên em
cũng không để chị phải khổ sở. Giang Nhược Trần, cho em nghỉ vài ngày
nha! Đợi em làm xong chút chuyện được không?" Lại xin nghỉ! Giang Nhược
Trần không nhịn được gắt gỏng một cái, sao cô không thể tin cậy được ai
hết vầy nè!? Lòng có bất mãn nhưng lại không dám bức Đại tiểu thư, đành
phải gật đầu đồng ý.
Nói
Dịch đại tiểu thư không đáng tin cũng thật oan uổng. Dịch Diệp Khanh xin nghỉ để đi tìm ba vợ mà! Tuy Tổng giám đốc Giang chưa bao giờ nhắc đến, nhưng Dịch Diệp Khanh biết Giang Nhược Trần muốn đốt một nén hương cho
ba ruột của mình lắm. Dịch Diệp Khanh quá hiểu khát vọng của người yêu.
Nếu muốn làm Giang Nhược Trần vui thì chuyện đầu tiên chính là không thể chị ấy có tiếc nuối.
Một sáng nọ, khí trời mát mẻ, không khí ẩm ướt hiếm thấy nhuộm khắp thành
phố. Dịch Diệp Khanh nâng tay Giang Nhược Trần cúc cung đỡ lên bậc thang bằng đá.
Giang Nhược
Trần căng thẳng đến toát mồ hôi tay, khẩn trương chưa bao giờ có, "Tiểu
Dịch, sao chị cảm thấy như sắp đi gặp phụ huynh vầy nè?"
"Thì chị vốn là đi gặp phụ huynh mà! Họ là ba chị, là ông bà nội của chị!"
Không sai, cả nhà Lâm Kiến Quốc hầu như đều chôn ở Nam Sơn.
Hôm nay không phải Thanh Minh, cũng không phải Đông Chí, nhưng Giang Nhược
Trần lại đi tế mộ, trong nghĩa trang ngoại trừ hai người ra thì chẳng có sinh vật sống nào nữa. Khi hai người đã đến chỗ cần đến, nhìn thấy một
người phụ nữ tóc dài qua đầu gối thì không khỏi nghỉ chân liếc mắt.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng Dịch Diệp Khanh lại nhìn chằm chặp bóng lưng
của người kia hơn nửa phút. Giang Nhược Trần không phải người hay ghen,
nhưng thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của oắt con vẫn không khỏi tức giận.
"Hình như em gặp người này ở đâu rồi thì phải!" Đại tiểu thư nói thầm một
câu, không ngờ lại rước lấy cái lườm của Tổng giám đốc Giang, "Em nên
nói câu này trước mặt người ta kia kìa, không chừng có thể xin được số
điện thoại của người đẹp!" Bị chị hai Giang oán giận, Dịch cô nương liền vỗ nhẹ lên miệng mình, người kia làm gì đẹp hơn Giang cô nương được
chứ!
Hai người theo tên
tìm tới trước một tấm bia, đây là ngôi mộ hợp táng ba người, trước mộ có đặt một bó hoa Thiên Điểu nho nhỏ. Sau khi hai người Dịch, Giang chia
nhau đặt hoa trên tay xuống, Dịch Diệp Khanh cố ý liếc nhìn bó Thiên
Điểu rồi đột nhiên vỗ trán cái bốp, "Hèn gì thấy ngờ ngợ gặp đâu đó rồi! Nhược Trần, cô gái lúc nãy là cô của chị đấy!"
Dịch Diệp Khanh vì tìm Lâm Kiến Quốc nên đặc biệt đi gặp mấy ông bạn còn
sống của ông Dịch truy lùng manh mối. Lâm Kiến Quốc sinh ra trong gia
đình y sĩ, ba mẹ ông đều là bác sĩ bệnh viện tỉnh, cấp bậc tuyệt đối
không thua kém bác sĩ Trần bao nhiêu. Năm đó họ bất đắc dĩ đưa con trai
về nông thôn, không ngờ đứa con độc nhất cũng bỏ mạng ở đó.
Chuyện này đả kích họ rất lớn, muốn sinh đẻ tiếp cũng không còn cơ hội. Cũng
may trời cao có mắt, sau khi Lâm Kiến Quốc mất năm, sáu năm, Lâm phu
nhân nhận nuôi một đứa trẻ tên là Lâm Mộng Phạm, cũng chính là cô gái
lúc nãy.
"Tuy hai người
không có huyết thống, nhưng cô ấy thật sự là em gái của ba chị. Cô gái
nhỏ ấy cũng thật đáng thương, vừa lên đại học thì ông bà nội của chị
cũng lần lượt qua đời. Cô ấy vì chăm sóc bà nội của chị nên tạm nghỉ học một năm, ngay cả căn nhà duy nhất cũng bán để chạy bệnh. Đúng là một cô gái hiếu thảo. Tiền ngoại trừ để chữa bệnh, số còn lại đều dùng để mua
mộ."
"Đừng có gọi cô gái
nhỏ này cô gái nhỏ nọ nữa. Nếu chị phải gọi là cô thì em gọi là gì?"
Nghe không nổi lời lưu manh kia, Giang Nhược Trần nhất thời ồn ào với
Đại tiểu thư, làm cô á khẩu không trả lời được. Theo vai vế, nếu Giang
Nhược Trần là mẹ kế của cô thì cô gái nhỏ kia chính là bà cô của cô.
Dịch Diệp Khanh xin thề lần sau sẽ không đề cập tới ba chữ "cô gái nhỏ"
nữa.
Giang Nhược Trần
nhìn mộ phần của ba người nọ hồi lâu. Mặc dù không sang bằng mấy ngôi mộ xa hoa trị giá mấy triệu, nhưng đúng là lớn hơn mấy cái xung quanh rất
nhiều, cũng không dính chút bụi bặm, đúng là người kia đã bỏ không ít
tâm tư.
"Cô ấy hiện đang
làm gì? Có sống ở thành phố A không?" Giang Nhược Trần nhìn di ảnh ba
gương mặt tươi cười kia, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm thân thiết,
đó là cảm giác bắt nguồn từ máu mủ ruột thịt. Tổng giám đốc Giang biết
nhà họ Lâm theo đạo Cơ Đốc nên bớt đi nghi lễ 'ba quỳ chín lạy', chỉ
lẳng lặng nhìn kỹ ba tấm hình thôi.
"Nghe nói là chuyên gia trang điểm có tiếng. Sao vậy? Chị muốn nhận lại cô ấy hả? Có cần em sắp xếp cho hai người gặp mặt không?"
Giang Nhược Trần lắc đầu, "Đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy. Lúc cần thì
giúp là được rồi!" Đã toại nguyện nhìn thấy ba rồi, Giang Nhược Trần
thầm kêu ba vài tiếng trong lòng. Sở dĩ cô không gọi ra miệng vì cô vẫn
còn rất sợ danh xưng ấy. Hôm nay được gặp ba ruột và ông bà nội, cô cũng không có gì để tiếc nuối nữa. Tuy người thân đều đã qua đời nhưng vẫn
luôn còn người nhớ thương, sẽ không giống như rễ lục bình trôi nổi.
"Chị đã nói với ba quan hệ của chúng ta rồi, còn nói em là con gái của Dịch
Hàn Khiêm nữa!" Sau khi xuống núi, Giang Nhược Trần dí dỏm nói với Dịch
Diệp Khanh như thế.
"Ừa,
lần sau chị có tới thì nhớ báo rõ địa chỉ nha. Lúc em bị chị ăn hiếp sẽ
méc ba vợ luôn. Sẵn tiện để ba em với ba vợ chơi cờ tán dốc cho thân
thiết!"
"Dịch Diệp Khanh, em càng nói càng không đứng đắn! Coi chừng chị đánh vào mông mấy phát
nhá!" Giang Nhược Trần làm dáng muốn đánh, Dịch Diệp Khanh thấy thế liền chạy thục mạng, vừa chạy vừa trêu, "Giang Nhược Trần, có ngon thì đuổi
theo em đây này! Bắt được đi rồi hẵng đánh!"
"Chị đã đuổi theo em hai mươi năm rồi. Em cảm thấy có thể chạy thoát được
bàn tay của chị sao?" Hai người yên lặng bước xuống thềm đá, hai bóng
người một trước một sau đuổi theo nhau, giống như hai đứa nhỏ nhiều năm
trước đây.
"Chị ơi, em đang bắt bươm bướm này, chị bắt chung với em nhé!"
Em đuổi bắt bươm bướm, còn chị lại đuổi theo bóng hình em, từ đó suốt đời
suốt kiếp thành đôi không rời không bỏ. Tình yêu chính là một cuộc truy
đuổi đầy tính nghệ thuật...