Bà lão từng chỉ tay trợn mắt giờ đây đã gần đất xa trời, nhưng tinh thần
chỉ đạo tựa hồ vẫn còn khá tốt. Bà đeo kiếng tơ vàng, mắt hơi nheo lại,
nhìn người đẹp chằm chằm. Xà Nhan Lệ thầm thấy thú vị, khẽ nhếch môi,
lạnh nhạt nói, "Xin chào lão phu nhân!"
Bà lão kia ngay cả liếc cũng không thèm, chỉ khẽ hừ một tiếng, "Cô phải
gọi tôi là bà nội. Ái Quốc không dạy cô sao?" Giọng nói thật cao ngạo,
giống như một người cao cao tại thượng đang ban ơn bố thí. Xà Nhan Lệ
nghe không vui mấy, nhưng trên mặt cũng chả buồn lộ ra nửa phần cảm xúc, chỉ cười lạnh, "Tôi từ nhỏ đã là đứa con hoang không có cha nuôi, dĩ
nhiên cũng không có bà nội sang trọng duyên dáng như thế." Lão thái thái đại khái chưa từng gặp ai dám nói móc mình như vầy. Bà lập tức ngẩn
người, đợi phản ứng kịp thì khuôn mặt đã tối đen, há mồm như muốn mắng
mỏ một trận. Bà trừng mắt nhìn Xà Nhan Lệ một hồi, cuối cùng ngậm miệng, chỉ gọi người giúp việc đỡ đi chỗ khác. Đoán chừng bà lão nuốt cục tức
không nhỏ, lúc bỏ đi, hai chân khô gầy đều run lẩy bẩy.
"Con cần gì so đo với một bà lão chứ!?" Dường như nhìn ra ý đồ của Xà Nhan
Lệ, Hách Ái Quốc có chút đau đầu, nhưng lại không tiện phát tát, chỉ
biết cắn răng, hung hăng liếc cô một cái. Đối mặt với lời chỉ trích của
gã đàn ông này, người đẹp Xà nhướng mi cười không thèm nói, trong lòng
thầm nhủ "Ai làm tôi nhất thời không vui, tôi sẽ khiến người đó cả đời
mất vui."
Không khí tại
biệt thự nhà họ Hách y chang nội dung của cuộc nói chuyện, tối tăm, lạnh lẽo. Có lẽ là sợ cơn giận dữ của Xà cô nương bộc phát, nên người trong
nhà đều giữ khoảng cách an toàn với cô, ngay cả nữ chủ nhân khác của
ngôi nhà cũng không có phản ứng gì quá lớn đối với sự xuất hiện của cô.
Nhất thời không tìm được đối thủ, Xà cô nương bất giác hơi hơi thất
vọng, nhìn người diễn trò đầy trong phòng mà cảm thấy thật vô vị.
Vốn tưởng cứ yên ổn vậy cho xong chuyện, nào ngờ Đại tiểu thư nhà họ Hách
xuất hiện tức thì đẩy màn kịch 'máu chó' này đến cao trào. Có lẽ là bị
chuyện ly hôn ảnh hưởng, một Hách tiểu thư vốn luôn rực rỡ hào quang giờ đây lại héo hon tàn úa, thần trí tựa hồ có chút rã rời. Nhưng vừa thấy
Xà Nhan Lệ, hai mắt Hách đại tiểu thư lập tức sáng rực, giống như sói mẹ nhịn đói lâu ngày gặp được cừu non.
Yêu tinh sở dĩ được gọi là yêu tinh không chỉ vì cô có khuôn mặt khiến
chúng sinh điên đảo, mà còn bởi khả năng làm người khác lên cơn suy tim. Khi chống lại đôi mắt tràn đầy thù hận của Hách Mạn Vân, Xà Nhan Lệ đã
chuẩn bị sẵn sàng khai chiến. May mà có chuẩn bị, lúc ả đàn bà kia bất
ngờ quơ lấy ly rượu định chọi, cô phản ứng khá nhanh, lấy tay cản lại
mới không bị bể đầu chảy máu. Song, cả người yêu tinh dính đầy rượu,
chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ đáng sợ. Có điều Xà cô nương cũng không phải người xui xẻo nhất. Lúc cô đẩy ly rượu ra, vô tình đập lên đầu
đồng chí Hách Ái Quốc làm rách da chảy máu. Trong giây lát, cả bộ mặt
ông toàn là máu.
Tất cả
mọi người bị biến cố bất thình lình doạ sợ đến ngây người. Người bị đập
đầu là Ái Quốc tiên sinh lại có phản ứng trước tiên. Chắc bị đánh trúng
não nên quăng cho Hách tiểu thư một cái tát, đúng là một màn kịch hoàn
hảo.
Đợi đến khi vở hài
kịch kết thúc, Xà Nhan Lệ chỉ chỉ vết đỏ trên áo rồi bỏ đi một mình. Nhà họ Hách lúc này mới náo loạn, ông nội Hách dưới suối vàng biết được
chắc tối về báo mộng phải gõ đầu mấy đứa con cháu bất hiếu này quá!
Xà cô nương đến Hách gia lần này vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng đến mức
"đầu rơi máu chảy" vầy thì có hơi quá. Lúc cô và Giang Nhược Trần lập ra kế hoạch, một người vì muốn trả thù cho thỏa lòng căm phẫn bấy lâu, trả cho mẹ khuất nhục năm nào. Xem ra diễn biến hôm nay khiến Hách Ái Quốc
ngộ ra chuyện vợ con ly tán là điều đáng phê phán. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, chính cô lại nhận được gì? Là lợi danh chưa bao giờ có? Là đuợc
Hách Ái Quốc nhìn với cặp mắt khác xưa? Hay là sảng khái vì trả được
thù? Có lẽ tương lai cô có thể nhận được nhiều thứ hơn, nhưng khi tự hỏi lòng mình có hạnh phúc không? Không. Cô không có bạn bè và người yêu
bên cạnh, còn là một kẻ phản bội vô sỉ trong mắt người yêu. Không ai
hiểu, cô đơn mà sống, đâu là điểm kết thúc đây?
Cái tên "Lê Nặc" bất thình lình nhảy ra trong đầu yêu tinh. Dường như kể từ lần gặp mặt không vui ở bệnh viện, cô đã lâu không gặp lại 'người
thật'. Nói là 'người thật' bởi cô thường xuyên có thể nhìn thấy cái đứa
bị lộ chân trên mạng. Đúng như Xà Nhan Lệ dự đoán, sau sự kiện "khoe
chân" không lâu đã có người truy ra bối cảnh gia đình Lê Nặc, soi kỹ từ
trong ra ngoài, Xà cô nương cũng có chút bái phục mấy người đó. Tuy các
cô đã từng yêu nhau, đã từng làm tình, nhưng lại không hoàn toàn hiểu rõ đối phương. Chuyện lần này ngược lại giúp cho cô biết được nhiều hơn về Lê Nặc.
Vừa nhớ tới Lê
Nặc, Xà Nhan Lệ lại thơ thẩn trở về nhà, cũng không thèm để ý ánh mắt
khác thường của mọi người nhìn dấu vết loang lỗ trước ngực. Về tới nhà,
vọt vào phòng tắm đại một phát, sau đó vô lực nằm sấp trên giường đi gặp Chu công. Xà yêu tinh ngủ mê man không biết trời trăng. Lúc bên tai
truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô liền cúp máy nhét lun xuống gối.
Không ngờ đối phương rất có kiên nhẫn, một lần lại một lần gọi mãi, đến
khi Xà cô nương không thể nào ngủ tiếp, miễn cưỡng tiếp điện thoại.
Đối phương nghe được cô giả giọng bình tĩnh, cười ha hả một trận. Xà Nhan
Lệ bị người kia cười đến phát cáu, nhưng cũng không tiện phát tát, chỉ
lạnh lùng nói, "Kiều tiên sinh, nếu không có gì thì tôi cúp đây"
"Đừng cúp! Anh muốn hẹn em để bàn chuyện hợp tác..." Lại là hợp tác? Cô cũng
biết Kiều Vĩ kia sẽ lấy việc này làm lý do. Trong lòng ảo não, giọng nói bất giác quên lạnh lùng, "Kiều tiên sinh định thế nào?"
Đầu kia tựa hồ không ngờ cô sẽ dễ dàng đáp ứng như thế, thinh lặng hồi lâu
mới nói, "Anh chưa ăn cơm tối, vừa ăn vừa bàn được không?"
Bên môi cười lạnh càng sâu, Xà cô nương cơ hồ cắn chặt răng nói được, liền
cúp máy. Cô thay một bộ đồ sạch sẽ rồi đi ra ngoài, chưa đến bãi đỗ xe
đã thấy Kiều tiên sinh đứng khoanh tay trước ngực. Gã tươi cười, bí hiểm nhìn cô, giống như đã sớm đoán trước được.
"Sao anh lại xuất hiện ở đây?" Nếu là trước đây, Xà Nhan Lệ rất chán ghét
cách dây dưa của gã nhưng vẫn giấu trong lòng. Giờ phút này, ngay cả che giấu căm hận cô cũng lười.
"Mời khách ăn cơm luôn cần thành ý mà!" Dường như gã đàn ông này không hề
nhận ra sự mất kiên nhẫn trong lời của Xà Nhan Lệ, vẫn cười đến "xuân ý
dạt dào."
"Anh biết tôi
hỏi không phải ý này. Tại sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi?"
Trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện phẫn nộ khó nén.
"Anh đã muốn biết chuyện gì thì có rất nhiều cách". Kiều tiên sinh một mặt
không khỏi đắc ý, một mặt kéo cổ tay Xà cô nương nhét vào ghế phụ lái.
Lên xe quân giặc, Xà Nhan Lê hít sâu vài hơi, bình tĩnh tâm tình, không
muốn dây dưa nhiều với gã này.
"Muốn ăn gì? Món Nhật, món Tây hay món địa phương?"
"Lẩu!" Xà cô nương nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, khóe môi câu lên một tia cười lạnh, "Lẩu Tứ Xuyên!"
"Em thay đổi khẩu vị lúc nào vậy? Thích ăn cay đến vậy sao?" Lựa chọn của
Xà cô nương đích thực nằm ngoài dự tính của gã. Cái thể loại dầu mỡ, đỏ
au au lại đượm mùi kia thật không hợp với style quần tây áo sơ mi của
Kiều thiếu gia.
Nhìn gã
một tay che mũi, mặt mày u sầu, nhăn nhó, Xà cô nương chọn đại một chỗ
rồi ngồi xuống, "Tôi là vậy đó. Tôi quên nói anh biết thật ra tôi rất
ghét ăn cơm Tây. Dao nĩa vướng víu, ngay cả miếng bít tết máu chảy đầm
đìa cũng không đủ no bụng. Nếu Kiều thiếu gia ăn không quen mấy món này, có thể đi thẳng ra khỏi cửa, quẹo trái 200m sẽ thấy một nhà hàng Italy. Tôi thì không muốn đi, đói bụng lắm rồi..." Xà cô nương bắt đầu gọi
thức ăn, Kiều thiếu gia hết cách, chỉ có thể ngồi xuống, nhăn nhó, liên
tục sửa áo, làm như không khí tràn ngập dơ bẩn, dính vào một chút là
chết ngay.
"Sao lại ngồi ở ngoài đây? Bên trong không phải có phòng riêng ư?"
Nhìn vẻ mặt gã mất tự nhiên, Xà Nhan Lệ như nhìn thấy quái vật, "Ăn lẩu là
phải ồn vậy đấy. Vào phòng riêng thì làm gì còn không khí nữa!" Bình
thường gặp mấy tên háo sắc chấm mút trong phòng VIP còn chưa đủ nhiều
sao? Cô chưa ngu xuẩn đến mức tự chui đầu vào lưới đâu.
Uống bia, ăn lẩu cay vốn là một chuyện vui sướng trong đời. Nếu mặt người nọ đổi thành tiểu nương tử xinh đẹp thì còn gì bằng. Dưới làn sương khói
lượn lờ, Xà Nhan Lệ lại nhớ đến tháng ngày ở chung Lê Nặc.
Đêm mùa hè, các cô sẽ mang dép lê, mặc áo ngủ, lái xe đi khắp thành phố tìm món ngon. Từng chuyện từng chuyện tựa như vẫn còn trước mắt, món ăn mỹ
vị vẫn còn trên miệng, vậy mà các cô đã không thể trở về ngày xưa được
nữa. Ngừng lại hồi tưởng, Xà Nhan Lệ giơ ly lên uống một hớp bia lớn,
sau đó liếc nhìn vẻ mặt táo bón của gã đàn ông nọ, hừ một tiếng, "Khổ
cho Kiều thiếu gia quá. Nơi này không hợp với anh chút nào, tôi cũng
không hợp với anh đâu. Chúng ta sau này chỉ bàn chuyện công, được chứ?"
"Chúng ta không hợp thì ai mới hợp với em hả A Lệ? Cái con nhỏ họ Lê kia sao?" Kiều Vĩ vừa nói vừa rút ra điếu thuốc, châm lửa đốt. Thấy Xà cô nương
không lên tiếng, gã tiếp tục nói, "Sao không trả lời? Anh biết em và nó
đã chia tay hơn nửa năm rồi. Các người căn bản không cùng con đường, nó
cũng chỉ là một con oắt thôi."
"Câm miệng!" Xà Nhan Lê chợt hung tợn ngắt lời lải nhải của gã. Cô rất ghét
mấy đứa tự cho mình là đúng, "Anh không có tư cách đánh giá em ấy! Em ấy ở trong lòng tôi đáng giá hơn anh gấp trăm lần!" Nói xong ném khăn ăn
trong tay xuống, lảo đảo đi vào toilet. Có lẽ lúc thức dậy đầu còn hơi
ngây ngất chứ không phải do say. Từ lúc Xà Nhan Lệ ra đời đến nay, thành tích trong công việc cô có bao nhiêu, tửu lượng của cô có bấy nhiêu.
Năm đó, cô uống rượu với bảy tám gã đàn ông còn có thể toàn thân trở về
mà. Đối với Kiều tiên sinh người Giang Nam này, cô căn bản không để vào
mắt. Bàn về thực lực, hai mươi Kiều Vĩ uống có gục xuống thì cô vẫn có
thể đứng thẳng không ngã. Vậy nên cô mới không cố kỵ mà uống thả cửa
trước mặt gã.
Lúc này Xà
cô nương nhức đầu đứng không vững nữa. Xà Nhan Lệ ngồi ngay ngắn trên
nắp bồn cầu, khẽ vuốt cái ót đau nhức, trong lòng có dự cảm xấu. Yêu
tinh suy xét một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra tìm kiếm rồi nhấn một
cái tên, không đợi đối phương mở miệng liền nói, "Giang hồ cấp cứu, cứu
hay không cứu?" Sau đó báo địa chỉ liền cúp máy.
Lúc trở lại, Kiều tiên sinh vẫn đang cầm thuốc hút, không hề đụng tới ly
chén. Thấy yêu tinh trở lại, gã liền mở chai rượu rót cho cô một ly,
đồng thời bưng ly mình lên nói, "A Lệ, anh thật sự thích em. Nếu không
anh cũng không hạ đuợc quyết tâm ly dị với Hách Mạn Vân. Anh biết trước
đây anh làm nhiều chuyện sai lầm, em còn hận anh cũng đúng. Hôm nay, một ly này là anh muốn xin lỗi em, là anh sai, anh muốn xin lỗi em". Gã vừa nói vừa giơ ly rượu lên trước mặt Xà Nhan Lệ, ý bảo cô cùng gã nâng ly. Thấy gã thành khẩn, Xà Nhan Lệ hồ nghi liếc nhìn rượu trong ly, lại
nhìn mắt Kiều Vĩ, hai tay vẫn đặt trên đầu gối, chần chừ bất động.
"Sao thế? Ngay cả rượu em cũng không muốn uống cùng anh?" Nói đến đây, gã
làm như tự giễu cười nhẹ một tiếng, "Sau này chúng ta là đối tác. Dù em
có nghĩ thế nào, anh cũng hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!" Gã
nói xong cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn Xà Nhan Lệ chằm chặp. Xà cô
nương nhìn thẳng gã hồi lâu mới từ từ đưa tay cầm cái ly trên bàn lên
khẽ cụng một cái. Tầm mắt của cô vẫn giằng co trên mặt gã, "Kiều Vĩ, anh sẽ không bỏ thuốc tôi chứ?" Cụng ly xong, Xà cô nương không vội uống
ngay, cô buông ly xuống, không khỏi nói khẽ.
"Vậy chúng ta đổi ly!" Kiều Vĩ làm bộ muốn đổi ly với cô. Thấy vậy, Xà Nhan
Lê thu hồi cái ly trong tay, ngửa cổ chậm rãi rót hết chất lỏng lạnh như băng vào miệng. Nhưng ánh mắt vẫn sắng quắc nhìn gã đàn ông ngồi đối
diện chằm chằm.