"Tướng phụ thê thuần chủng?" Cùng lúc quét mắt qua sáu chữ mấu chốt "Không có
quan hệ huyết thống" chình ình trước mặt. Khí lực toàn thân của Giang
Nhược Trần dường như bị hút ra không còn một mống. Cô buông vai xuống,
lưng thuận thế dựa sát ghế ngồi. Ngoài cửa sổ gió nhẹ hiu hiu, thổi bay
mấy cọng tóc che mặt cô, lộ ra cái cổ đầy mồ hôi.
Giang Nhược Trần thở phào một cái, sau đó hung dữ trừng mắt về Lê Nặc đang
ngồi bên cạnh, "Doạ tôi vui lắm hả?" Lê cô nương thấy Tổng giám đốc
Giang lộ vẻ buồn bực, khóe môi không khỏi nổi lên ý cười, hào phóng thừa nhận, "Xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ Tổng giám đốc Giang như vậy nha.
Đúng là giỡn vui lắm!" Nói xong lại ngửa đầu cười ha hả không chút hình
tượng.
Lê Nặc cười ngã
nghiêng không thèm kiêng dè gì. Giang Nhược Trần tức đến nghiến răng
nhưng cuối cùng cũng ngớ người cười ra tiếng. Cô đã bao lâu không cười
thoải mái vậy rồi?
Mây
đen giăng kín mấy ngày liền rốt cuộc cũng hoàn toàn tiêu tan. Trong lòng vui sướng như chết đi sống lại, "Lê Nặc, tôi có linh cảm Tiểu Dịch sẽ
tỉnh lại sớm thôi. Đây là một khởi đầu tốt đẹp!"
Lê Nặc gật đầu đáp, "Đúng đúng! Xui xẻo lâu rồi, nên chấm dứt thôi. Tổng giám đốc Giang có tính toán gì không?"
"Không thể ngồi chờ chết. Bây giờ đến phiên chúng ta phản kích!" Thấy sự thù
hận nổi lên trong mắt Giang Nhược Trần, Lê Nặc bỗng dưng run lập cập.
Người giật dây đại khái không ngờ Giang Nhược Trần sẽ giải quyết nhanh
chóng chuyện "nghiệm máu nhận thân" với Đại tiểu thư như thế. Dù sao
cũng chẳng có mấy ai đồng ý xác minh vụ scandal này đâu. Hoặc có thể
người kia biết Dịch Diệp Khanh nhát gan sẽ không dám đi chứng thực, nên
mới rắp tâm chia rẽ mối quan hệ của hai người.
Lê Nặc thật sự khâm phục cái người tên Giang Nhược Trần này lắm, chị ấy cứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Tuy đã chứng thực hai người Giang – Dịch không phải chị em ruột, nhưng Tổng giám đốc Giang vẫn để tâm tới thân
thế của mình. Thế nên cô cố ý trở về Huyện Giang một chuyến, thề phải
làm cho ra lẽ. Nhưng vậy thì Đại tiểu thư bên này sẽ không có người chăm sóc, Lê Nặc đương nhiên xung phong nhận việc.
Hôm đó, Lê cô nương làm bạn với Dịch Diệp Khanh. Đêm đến, Lê Nặc thức không nổi liền nằm ngủ chèo queo sát bên Đại tiểu thư. Ngủ thẳng cẳng tới nửa đêm, mơ màng cảm thấy có ai đó đứng cạnh giường. Ban đầu bé Lê tưởng
mình đang nằm mơ, hừ hừ vài tiếng rồi nghiêng đầu che chăn ngủ thiếp đi. Cuối cùng thấy có gì đó không đúng, cô mới nửa tỉnh nửa mê kéo góc chăn ló đầu nhìn ra ngoài. Cái nhìn này cũng không quan trọng lắm, chỉ suýt
chút làm ba hồn bảy vía chạy biến lên mây thôi.
Nói đến Giang Nhược Trần đến Huyện Giang tìm chị em thân thiết của mẹ
Giang, muốn nghe bà kể chút chuyện năm xưa. Ban đầu người kia chỉ nói
'người chết đã lâu rồi, không muốn nhắc sâu'. Sau đó bị Giang Nhược Trần áp bức hết đường trốn mới thả miệng. Chân tướng từng điểm từng điểm
hiện ra trước mắt.
Năm đó Dịch Hàn Khiêm đi công tác được sắp xếp đến làng của mẹ Giang Nhược
Trần. Đi chung ông còn có mấy người nữa, trong đó có một người bạn thân
tên là Lâm Kiến Quốc, hai người họ ở nhà của mẹ Giang. Tuy mẹ Giang là
gái quê nhưng dịu dàng, hiền hậu, thường xuyên qua lại với Lâm Kiến
Quốc. Hai người có cảm tình vô cùng tốt, ông Lâm vì mẹ Giang thậm chí
còn chủ động từ bỏ cơ hội về thành phố. Hai người ước hẹn tu thành chính quả, nhưng nào ngờ có lần thanh niên trí thức Lâm Kiến Quốc đi chặt gậy trúc, bất cẩn rơi xuống núi chết tươi. Mẹ Giang lúc đó đã có thai. Ở
thời đại ấy, chưa kết hôn mà mang thai trước là chuyện vô cùng trọng
đại. Miệng người đáng sợ, nhất là mỗi người trong thôn một ngụm nước bọt đều có thể dìm hai mẹ con Giang chết đuối. Vì bảo vệ đứa bé trong bụng, mẹ Giang lúc này mới cưới một gã lưu manh trong thôn.
Thì ra là như vậy. Nghe xong cố sự, Giang Nhược Trần thấy trong lòng trống
trải vô bờ. Ba cô quả thực là một người khác. Có điều cô chưa từng gặp
người này, không biết diện mạo của ông thế nào, cũng không biết ông được chôn cất ở đâu, chỉ biết mỗi họ tên mà thôi.
Chẳng biết có bao nhiêu thương tâm, khổ sở, dù sao không sống chung nên sẽ
không có quá nhiều cảm tình. Cô chỉ thấy có chút mờ mịt, như lục bình
trôi nổi trong bể nước. Trong lòng dâng lên nỗi sầu não không tên, như
cơn sóng dập dờn vô định. Cô cần lắm một cái ôm, cần lắm người an ủi.
Người có thể an ủi Giang Nhược Trần đương nhiên là Dịch Diệp Khanh. Dù hiện
tại em ấy đang nằm trên giường không thể động đậy, nhưng em ấy lại như
Tiểu ma nữ trong thế giới tâm linh của Giang Nhược Trần. Ma nữ chỉ cần
cầm gậy phép thuật vung lên, hết thảy đau khổ đều tan thành mây khói. Cô một khắc cũng không thể đợi thêm, muốn bay ngay đến bên cạnh Đại tiểu
thư, nên lập tức cáo biệt người dì kia rồi trở về thành phố A.
Lúc Giang Nhược Trần trở lại bệnh viện, đèn cũng mới lên rực rỡ. Vừa vào
phòng liền ngửi thấy mùi thơm của nước hầm giò heo, đi vào bên trong quả nhiên thấy Lê cô nương đang vội vã dọn dẹp bát đũa.
"Sao chị về sớm vậy? Chẳng phải nói ở lại dăm ba bữa sao? Điều tra xong chưa?"
"Mọi chuyện đã rõ rồi. Tôi không yên tâm bên này nên về sớm một chút.", Phản ứng của Lê Nặc có chút kỳ quái, Giang Nhược Trần lo lắng tới bên giường quan sát Dịch Diệp Khanh kỹ hơn, thấy em ấy vẫn ổn mới thoáng an tâm
với linh cảm lạ thường của mình. Có điều nhìn đồ ăn ở đầu giường vẫn
không khỏi nhíu mày, "Lê Nặc, em ăn uống giống Tiểu Dịch hồi nào vậy?
Nếu tôi nhớ không lầm thì em đâu có thích mấy món dầu mỡ. . ."
"À, cái này..." Lúc này Lê Nặc đã không còn hoang mang như trước nữa. Thấy
Tổng giám đốc Giang nghi hoặc nhìn mình mới lên tiếng, "Tôi nghe bác sĩ
nói cần phải kích thích Tiểu Dịch. Chẳng phải cậu ấy hay ăn giò heo lắm
sao? Tôi cố tình ăn cho cậu ấy ngửi chút mùi heo. Biết đâu chừng con
nhóc này nhất thời thèm ăn có phản ứng thì sao!"
"Em có tâm quá!" Giang Nhược Trần nghe xong nở nụ cười, sau đó xoay người
ngồi vào mép giường nhìn Dịch Diệp Khanh. Cô nắm tay em ấy sưởi ấm, dịu
dàng nói, "Mọi chuyện đã điều tra xong. Tiểu Dịch, chị không phải là chị ruột của em. Có người ác ý bịa đặt mọi chuyện thôi. Nếu em không chịu
tỉnh lại thì người kia sẽ đắc ý lắm đó."
Cô nhiều lần nằm mơ bàn tay mình đang nắm chặt sẽ nắm lại tay mình, sau đó người kia mở hai mắt ra cười nhạt nói "Chào buổi sáng!" Nhưng mơ chỉ là mơ thôi, mỗi lần tỉnh lại chỉ thêm thất vọng. Nếu cứ lập lại như vậy sẽ có lúc mệt mỏi, Giang Nhược Trần sợ sẽ có một ngày bản thân 'tay ngắn
với chẳng tới trời', chẳng ai chăm sóc.
"Tổng giám đốc Giang, tôi thấy chị uể oải lắm rồi, lại mới vừa xuống máy bay
nữa. Hay để tôi ở lại chăm sóc Tiểu Dịch cho!", Nãy giờ quá mức tập
trung, Giang Nhược Trần dĩ nhiên quên béng đi bên cạnh còn có một người
khác tồn tại, "Không cần. Tôi còn có nhiều lời muốn nói cho em ấy nghe.
Hơn nữa sức khỏe ba em cũng đâu tốt lắm, nên chăm sóc bác trai nhiều
chút."
"Ba tôi bây giờ
khỏe lắm rồi. Tiểu Dịch là nửa con gái của ông, mẹ tôi đối xử với cậu ấy còn tốt hơn con gái ruột của bà nữa là. Cứ để tôi chăm sóc Tiểu Dịch
cho.", Lê Nặc nhìn Giang Nhược Trần vừa nói vừa toét miệng cười duyên,
"Tổng giám đốc Giang, thương lượng với chị chuyện này nè!"
"Chuyện gì?" Giang Nhược Trần theo bản năng ngửa mặt lên nhìn đôi mắt dâm tà,
nụ cười lộ ra hai cái răng khểnh của Lê Nặc khiến người ta cảm thấy thật nguy hiểm. Theo kinh nghiệm xử sự trong những năm qua, Tổng giám đốc
Giang sâu sắc cho rằng con oắt này có quỷ!
"Tổng giám đốc Giang, gần đây bà con thân thích nhà tôi cứ hối thúc tôi đi
coi mắt. Tôi phiền muốn chết, nhưng lại hết cách rồi, tôi muốn..."
"Lẽ nào em muốn tôi giúp tìm người làm bia đỡ đạn?" Giang Nhược Trần khẽ
hất lông mày ra vẻ chị đây đã hiểu. Không ngờ Lê Nặc lại lắc lắc tay,
"Không phải, không phải." Dừng một chút lại lắc đầu, "Cũng không hẳn.
Tôi muốn mỗi tối có thể đến đây chăm sóc Tiểu Dịch để tránh bọn họ càu
nhàu, được không?"
"Em
định tới đây gác đêm hả, như vậy được không đó?" Giang Nhược Trần có
chút khó xử, nhưng thấy dáng vẻ khổ sở của Lê Nặc lại không đành lòng.
Giang Nhược Trần tự trách, Lê Nặc lâm vào cảnh ngộ này, cô ít nhiều gì
cũng phải có chút trách nhiệm. Nếu sau này Lê cô nương thật sự bị bức ép cưới đại ai đó thì cô lấy gì để đền cho Xà Nhan Lệ đây?
"Không có gì không được hết! Tổng giám đốc Giang, chả phải chị nói muốn phản
kích sao? Chuyện nhi nữ tình trường sẽ làm lỡ chính sự đó. Huống hồ Tổng giám đốc Giang cực nhọc ngày đêm. Nếu không thể yên ổn nghỉ ngơi mà cứ
cố chăm sóc Tiểu Dịch, e rằng sẽ có người nhìn ra đầu mối, đến lúc đó
lại là chuyện khác. Tôi thì không như thế, hiện tại cũng coi như nửa
'người nổi tiếng' rồi, giúp chị dời đi sự chú ý cũng tốt mà!"
Lê cô nương không biết sự kiện lộ bắp đùi có sức ảnh hưởng bao nhiêu,
nhưng bây giờ cứ mười người đàn ông thì sẽ luôn có một hai người chỉ chỉ trỏ trỏ cô, già trẻ đều có. Bởi vậy có thể thấy được mạng internet độc
hại cỡ nào! Có điều trong cái họa có cái phúc, mấy gã coi mắt thấy Lê cô nương đều kính sợ tránh xa, không dám làm phiền lần hai. Lê Nặc đúng là rất thỏa mãn với thu hoạch ngoài ý muốn này.
Giang Nhược Trần có hơi hoài nghi lời đề nghị của Lê Nặc nhưng cũng không
ngăn nổi cái lưỡi uốn éo ba tấc ấy, nên đành phải đáp ứng. Hai người
thay phiên chăm sóc Đại tiểu thư. Tính ra thì Đại tiểu thư cũng thật tốt số, có hai vị hồng nhan tri kỷ hầu hạ, nếu cứ mãi hôn mê thì e rằng ông trời cũng sẽ đố kị.
Bỏ
qua việc ai đó đố kị Dịch đại tiểu thư, chúng ta hãy nói tới chút chuyện nổi bật của thiếu nam thiếu nữ Xà yêu tinh. Vận mệnh của Xà cô nương
không được tốt như Đại tiểu thư của chúng ta đâu. Lần trước ta nói đến
việc Hách Ái Quốc tiên sinh cố ý động viên con gái về nhà nhận tổ quy
tông, song bản thân Xà Nhan Lệ lại chả thèm để ý tới. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ tới bản mặt đưa đám của cả nhà họ Hách, cô liền đổi ý. Cô phải
vênh vang đắc ý trở lại chỗ đó để nhìn mấy người từng khinh mình một
phát mới hả dạ, để xem nhà họ Hách bây giờ tan nát ra sao. Người đẹp Xà
xưa nay có thù tất báo, ai làm cô khó chịu một phần, cô tất trả lại vô
cùng tận. Yêu tinh vẫn luôn sống theo phương châm "Quân tử báo thù mười
năm chưa muộn" mà. Huống hồ cô đã chờ hơn cả mười năm, mầm móng cừu hận
đã mọc rễ trong lòng từ lâu rồi. Sau nhiều năm trở lại chốn cũ, cảm xúc
tự nhiên cũng khang khác.
Hồi cô còn nhỏ, mẹ có dẫn cô đến trước sân nhà này rồi. Lúc đó mẹ đã tới
giai đoạn ung thư thời kỳ cuối. Họ quỳ ở đây ba ngày ba đêm, nhưng không một ai thương tiếc, thậm chí chẳng ai thèm nhìn họ lấy một cái. Lũ chó
giương nanh múa vuốt, sủa inh ỏi cách họ một bức tường, ngay cả loài
sinh vật thấp hèn cũng có thể ức hiếp họ. Bây giờ cô được Hách Ái Quốc
tự mình dẫn vào trong bức tường cao ngất đó, mấy con súc sinh kia thì
ngoan ngoãn nằm rạp dưới chân, ra sức lấy lòng cô. Những người giúp việc gọi cô là "Xà tiểu thư", thần sắc nghiễm nhiên cung kính chủ nhân. Nếu
không có người ngoài ở đây, chỉ sợ người đẹp Xà đã nói to một câu, "Xà
Nhan Lệ tôi trở lại rồi này!"