Ôm ấp một bó hoa tươi đi theo sau lưng bác sĩ Trần, Xà Nhan Lệ ân hận hôm
nay ra cửa không đem bùa giải hạn. Cô trang bị kính đen như khủng bố lén lén lút lút cùng Trần đại thiếu gia vào bệnh viện, vừa đúng có thể đóng phim hành động tâm lý hồi hộp. Đến tầng hai mươi tám chỗ Đại tiểu thư
nằm, Xà cô nương mới coi như chân chính hiểu được câu Trần Dạ Phàm nói
hồi nãy, "Tôi chỉ dẫn đường, không thể vào chung cô!".
Vừa ra cửa thang máy, hai người liền bị bốn anh vệ sĩ cao to cản lại. Xà
Nhan Lệ mặt mũi tối sầm trừng mắt cái đứa đang cười trên sự đau khổ của
người khác bên cạnh.
"Tôi đã nhắc nhở cô rồi mà." Bác sĩ Trần nhún nhún vai, ra vẻ ta đây vô tội.
"Vậy tại sao anh có thể vào?" Người đẹp tức giận suýt chút xù lông. Muốn gặp mặt Đại tiểu thư còn khó hơn vào Trung Nam Hải (1) bắt ngũ quan, trảm
lục tướng. Bị dằn vặt cả đêm, tên nhóc này tính thổi lửa chơi cô đây mà!
"Tôi là bác sĩ!" Nghe giọng nói muốn ăn đòn kia thật giống như đang nói 'ba
tao là Lý Cương' (2) vậy. Hai người bên này cãi nhau chí chóe, bên kia
bộ đàm truyền đến tiếng vang, anh bảo vệ tuyên bố Xà tiểu thư đã được
chứng thực được phép vào trong.
Toàn bộ phòng bệnh ở tầng 24 mà Đại tiểu thư nằm phô trương vô cùng. Năm
bước có một người gác, sáu bước có một đồn nhỏ, canh phòng nghiêm ngặt
đến độ làm Xà Nhan Lệ tưởng mình đang vào cung điện Buckingham thăm nữ
hoàng Anh quốc. Nhưng bác sĩ Trần lại nói, "Cái này chả là gì đâu! Lần
trước còn có một vị quan bao hết bệnh viện của tôi luôn đó!" Chẳng trách tháng trước có tin bệnh viện nhận một bệnh nhân bị truyền nhiễm, còn cố ý đóng kín mọi cửa nẻo. Xấu hổ, thật quá xấu hổ mà! Các người làm nhân
dân cần cù lao động vất vả đóng thuế thất vọng quá! Người đẹp không hề
che giấu oán hận của mình với chuyện này, nhưng bác sĩ Trần chỉ nói một
câu lập tức làm cô ngưng nghẹn, "Tiền thuế của người dân được dùng để
bảo đảm lợi ích của người không đóng thuế!" Xà cô nương cảm thấy mình
trước đây đúng là vừa ngốc vừa ngơ, bây giờ được Trần thiếu gia chỉ dạy
cũng không tính là quá muộn. Xà Nhan Lệ bước nhanh hơn, ứ thèm cãi nhau
với con nhà giàu nữa, bởi vì mỗi lần trao đổi với mấy người này đều sẽ
phát hiện mình sai lầm.
Sau khi âm thanh lộp cộp của gót giầy dừng lại, bác sĩ Trần mở ra một cánh
cửa. Yêu tinh ôm chặt bó hoa trước ngực, hít sâu một hơi theo đi vào.
Quét mắt sơ qua căn phòng VIP rộng trăm mét vuông được chia làm hai
gian. Bên trong được ngăn cách bằng kính thủy tinh có đủ bình dưỡng khí
và máy móc các loại, bên ngoài có một đám người đẹp đang đứng. Nếu trong đó không có bệnh nhân đang nằm, cô còn tưởng đám mỹ nhân này tới đây
tham gia dự thi hoa hậu!
"Tổng giám đốc Xà thật có tâm, nhưng Tiểu Dịch vẫn chưa tỉnh..." Tổng giám
đốc Giang nói bốn chữ "tổng giám đốc Xà" rất lạnh nhạt, ai nghe cũng
thấy xa cách.
"Tổng giám
đốc Giang khách khí rồi! Dù sao cũng từng là đồng nghiệp mà!" Hai người
này chính là một đôi diễn viên trời sinh. Một đứa giả vờ khách khí, một
đứa làm bộ ngại ngùng, người ngoài không nhìn ra kẽ hở, còn tưởng hai
người đang diễn "Cung tâm kế" phiên bản hiện đại.
Người đẹp Xà giao bó hoa trong tay cho y tá, một mình đi tới trước cửa kính,
thuận tiện liếc mắt nhìn cô gái hay lắc lư trong mơ một chút. Cô thề với trời là cô tuyệt đối 'thuận tiện' thôi, không có ý muốn ngắm ai kia
đâu. Lê cô nương hôm nay... ừ thì ăn mặc rất ư là chỉnh tề. Một thân
công sở từ đầu tới đuôi, cả mu bàn chân cũng không lộ ra miếng da nào.
Từ lúc cô vào cửa, đứa này cũng chả buồn liếc cô lấy một cái chớ nói chi tới nhìn thẳng. Ngược lại, tầm mắt gian tà của yêu tinh vẫn đặt lên ba
người Tần nhị cô nương, Trần Dạ Phàm và Lê Nặc.
Yêu tinh đi ngang qua Lê Nặc, chỉ nghe hai người khẽ hừ một tiếng, sau đó nhìn Đại tiểu thư chằm chặp.
Cái đứa hay chạy nhảy như điên giờ đây bị bó thành xác ướp Ai Cập, nằm trên giường không thèm nhúc nhích. Cũng may máy đo lường số liệu vẫn bình
thường, căng thẳng cả ngày cuối cùng coi như thả lỏng được chút.
"Tình trạng này kéo dài tới bao lâu mới tỉnh?" Yêu tinh vừa nhìn về phía
Giang Nhược Trần, lại phát hiện Tổng giám đốc Giang cũng mê man quan sát Trần Dạ Phàm, sau đó cả phòng nhất trí đưa mắt đặt trên người vị bác sĩ nam duy nhất. Tổng giám đốc Xà giờ mới hiểu ra câu hỏi "một kiếm xuyên
tim" của mình cũng là câu mà tất cả mọi người muốn hỏi mà không dám hỏi.
"Trước mắt thì ca phẫu thuật rất thành công, còn lúc nào mới tỉnh thì phải đợi thân thể của bệnh nhân thôi!" Bác sĩ Trần nói như không nói. Người khác hiểu hay không thì không biết, ngược lại đám người đẹp ở đây không hiểu rồi đó.
"Nói tiếng người dùm đi!" Xà cô nương không ngờ cái đứa câm như hến nãy giờ lại đột
nhiên mở miệng, còn nói ra tiếng lòng của mọi người nữa. Cô hận không
thể vỗ tay khen hay ngay tức khắc. Nhưng giờ họ đang trong tình thế địch ta, chỉ biết nín cười tiếp tục nhìn sang gã bác sĩ mặt đỏ như đít khỉ
kia thôi.
Trời thương
Trần đại thiếu gia từ nhỏ đã bị hai người phụ nữ thân yêu sỉ nhục. Anh
tưởng có thể làm lá xanh được đãi ngộ như khách quý giữa quần thể mỹ nữ, nào ngờ vẫn bị con oắt kia bắt nạt. Cũng không thể trách anh già cả mà
chẳng thèm có bồ, phụ nữ đối với anh mà nói còn tàn khốc hơn cả cuộc
sống thực tế.
"Trên lý thuyết thì sau khi phẫu thuật 72 giờ là tỉnh, đương nhiên cũng có bệnh nhân mất cả tuần mới tỉnh."
"Vậy nếu qua một tuần cũng chưa tỉnh thì sao?" Không có ai muốn biết đại
tiểu thư lúc nào mới tỉnh hơn Giang Nhược Trần cả, vì cô sợ hãi kết quả
cuối cùng hơn bất kỳ ai hết, vậy nên cô mới lưỡng lự không dám hỏi ra
lời. Hiện giờ rốt cục đã có người nói ra, cô cũng không có lý do gì để
trốn tránh nữa.
"Nếu bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại thì. . ." Bác sĩ Trần chần chờ một
chút mới nói tiếp, "Thân nhân nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng cũng
không phải là không có kỳ tích xảy ra. Dù sao có người hôn mê hơn mười
năm cũng tỉnh lại được mà. Tóm lại là bệnh nhân rất cần người nhà quan
tâm chăm sóc, vậy nên mấy người rãnh rỗi thì thăm nuôi cô ấy nhiều nhiều vào. Mặc dù cô ấy không nói được nhưng có thể nghe được từng câu từng
chữ chúng ta đang nói. Cố gắng đừng rời bỏ cô ấy mới là cách trợ giúp
tốt nhất!"
Nghe xong câu
này, vẻ mặt mấy người phụ nữ lộ càng rõ nỗi ưu lo, tất cả đều tỏ thái độ đồng ý lui tới đây thường xuyên đến khi bạn nhỏ Tiểu Dịch tỉnh lại mới
thôi. Tần Nhị thế càng muốn dựng lều đóng quân trường kỳ ở căn phòng
"Tổng Thống" này luôn. Tổng giám đốc Giang tất nhiên sẽ không đồng ý,
từng câu cảm ơn mọi người. Vẫn là Xà cô nương dời bước trước hết. Đêm đã khuya, người đẹp hà một hơi biểu thị đã tới giờ về ngủ, sáng mai phải
đi làm sớm. Người ta giờ là con nhà giàu ngồi ghế đại BOSS rồi, không
thể "Chấp pháp phạm pháp" được. Người ta không muốn để nhân viên chỉ trỏ cười mình thối đầu. Trước khi đi, tổng giám đốc Xà ẩn ẩn ám chỉ giá cổ
phiếu Dịch thị. Đều là hồ ly ngàn năm tu luyện thành tinh, Tổng giám đốc Giang lúc này 'tâm lĩnh thần hội'. Xà Nhan Lệ chân trước vừa đi, Trần
đại thiếu gia cũng hí hửng theo ra ngoài, lại mở cửa, rồi mở đường, rất
ân cần.
Nếu nói bác sĩ
Trần có ý đồ bất chính với Xà Nhan Lệ thì thật là oan uổng quá. Trong
mắt hắn, người đẹp Xà xem như là nửa bệnh nhân gia nhập liên minh bè
bạn, hắn đương nhiên phải hầu hạ người ta cho tốt rồi. Nhưng trong mắt
người khác, hiện tại hai người vẫn là bạn bè trong sáng, song tương lai
chưa chắc là thế.
Lê Nặc
là người thứ ba rời đi. Xe cô bị hư mấy ngày trước, bị kéo vào tiệm sửa
xe rồi, giờ chỉ có thể đón taxi về nhà thôi, chậm trễ tí xíu sợ là ông
bà Lê sẽ lo lắng. Lê Nặc vừa ra khỏi khu nội trú liền bắt gặp đôi "cẩu
nam nữ" đang trốn dưới gốc cây, lớn giọng cười cười nói nói như thể sợ
người khác không biết hai đứa này đang thông gian. Tuy lần này Lê Nặc đã cố khắc chế nhưng vẫn không thể nhịn được nữa. Cô đi tới bụi cây đằng
ấy, đến gần hai người, cũng học dáng vẻ yêu tinh hồi trước khẽ hừ một
tiếng xem như đáp lễ, sau đó vểnh mũi lên trời, bước chân thoăn thoắt về phía trước. Đi xa hơn hai mét liền nghe đằng sau có người nói, "Tôi còn phải trực, không tiễn cô được. Cô về chú ý an toàn, nhớ ăn cay ít thôi. Nếu chỗ nào khó chịu nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra, chú ý giấc
ngủ nữa!"
"Lời dặn" quái
lạ của bác sĩ dịu dàng mém chút chảy ra nước. Nếu là quan hệ nam nữ bình thường cũng không đến nỗi, chẳng lẽ người phụ nữ kia có gì đó? Lê Nặc
đột nhiên bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, cô muốn quay đầu xem bụng
đứa kia có giấu cái gì không. Dường như có con quỷ nhỏ đang kêu gào cô
phải liếc mắt nhìn, nhưng nhìn vậy để làm chi? Nếu ngày mai yêu tinh
muốn cưới gã đàn ông kia thì liên quan gì tới mày đây? Bọn mày đã chia
tay nhau rồi, ngay cả bạn bè cũng không dám làm mà!
Lê Nặc tháo chạy như bay, cô muốn mau chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái
này. Đôi cao gót tám phân bị cô đập "lộp cộp" vang dội. "Ạch" một tiếng, đi gấp quá, bất thình lình bị trẹo chân. Gót giày bên chân phải lấy bi
tráng làm hình thức cáo biệt, tương thân tương ái bái bai đế giày.
"Có cần giúp một tay không? Chị đưa em về?" Xe Audi hầu như dí sát sau đít
Lê cô nương, chân ửng đỏ làm đau lòng người. Đúng là ngày xui xẻo nhất
trần đời mà (đương nhiên không tính đêm trước), lại còn gặp bạn gái cũ
nữa chứ, đúng là xúi quẩy! Lê Nặc âm thầm thở dài.
"Không cần, chỗ này dễ đón xe lắm!", hiện tại Lê cô nương xấu hổ muốn chết,
nhưng vẫn không quên nhìn chằm chặp cái bụng của đồng chí 'bạn gái cũ',
bằng phẳng không chút lồi lõm, bên trong không giống chứa "càn khôn".
"Không cần sao? Nhưng nhìn chân em cũng không dễ đi lắm." Lúc Lê Nặc nhìn chằm chằm cái bụng người đẹp, yêu tinh cũng nhắm vào hai bắp đùi thẳng tắp
thon dài lôi kéo người ta phạm tội. Đây là cội nguồn tội ác của biết bao nhiêu trạch nam. Xà cô nương thiệt muốn lấy sợi dây thừng trong cốp xe
ra trói hai cái bắp đùi kia lại rồi đóng gói mang về nhà. Nhưng giọng
nói lạnh lẽo của chân chủ đã phá vỡ ước mơ đẹp đẽ không đúng lúc, "Không cần, cảm ơn!"
Lê Nặc cúi người xuống nhặt chiếc còn lại lên, dùng sức bẻ gẫy gót giày, sau đó
mang như mang hài, rồi vỗ tay phủi bụi. Động tác như nước chảy mây trôi, thành thạo vô cùng, nhưng tim đang chảy máu. Ba ngàn nhân dân tệ xem
như thành tro rồi, Bàn tính nhỏ tính toán tỉ mỉ sao có thể không tiếc
đứt ruột đây?
Gót chân
truyền đến cơn đau kinh hồn, Lê cô nương cũng không hơi đâu tính toán
nữa, khập khễnh đi lang thang trên đường cái. Cô có chút tức giận bản
thân hôm nay không được bình tĩnh, "Đáng đời mày lắm!" Lê Nặc tàn nhẫn
tự khinh bỉ chính mình. Con Audi màu đỏ cũng đã dừng lại sau lưng cô một khoảng không xa. Lê cô nương nói muốn gọi xe, yêu tinh cũng không miễn
cưỡng. Mãi đến tận khi thấy con nhỏ kia "dễ dàng" đón được xe sau mười
phút đợi chờ, mới khởi động xe đuổi theo.
"Tiểu thư, cô quen chiếc xe đằng sau hả?" Lê Nặc xoa xoa ngọn núi nhỏ trên
chân, trừng mắt nhìn kính chiếu hậu, tức giận nói, "Không quen!"
"Cô nương cãi nhau với bạn trai hả?" Tài xế cười ha hả ra vẻ người từng
trải, "Tôi cũng hiểu mà!", khuyên nhủ, "Hai người đầu giường cãi nhau
cuối giường làm hòa, đừng quá tức giận!"
Lê Nặc đau chân muốn chết, cũng lười cãi lại ông chú này, chỉ nói một câu, "Chú lái xe cẩn thận chút, kệ cmn đi!" đúng là hai người cũng không
tranh cãi nữa. Càng nghĩ đến đứa kia càng ghen tuông dữ dội. Nước mắt lơ đãng chảy ào ạt như bão lũ, từng giọt nhỏ rơi mãi thành dòng, buổi tối
ngày hè ấy lại hiện lên trước mắt:
"Cô đi đường cô, tôi đi đường tôi. Lối rộng hè thoáng thế nào là quyền của
tôi. Cô không phải cảnh sát giao thông, dám nhảy ra quản chuyện hả?"
"Cô làm vậy thấy vui lắm sao?"
"Vui? Vào trời đêm thế này đi ngắm trăng, ngắm sao tất nhiên là phải vui rồi! A... hôm nay trăng thật sáng, thật tròn, thật to!"
Trong trí nhớ, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của người kia hiện lên thật rõ
ràng, nhưng tại sao bây giờ em lại không thấy rõ chị nữa! Nếu được, Lê
Nặc hy vọng có thể quay về mùa hè năm ấy, báo cho Lê Nặc ngay lúc đó
tuyệt đối không được lên xe, không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc.
Hồi ức vẫn còn tiếp tục, nhưng xe đã đi tới điểm cuối. Lê Nặc không thể
không lau nước mắt, bác tài xế cũng không quên có lòng tốt nhắc nhở, "Cô nương đừng lau nước mắt, để nguyên vậy thì hai người mới hòa được. Đàn
ông chúng tôi sợ nhất là phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ. Vợ tôi mà
chơi trò này, tôi nhất định bó tay đầu hàng."
Lê cô nương bị tài xế chọc cho hết hứng lau khô nước mắt, chỉ biết cười
nói "Cảm ơn". Sau khi xuống xe, chiếc Audi đỏ quả nhiên vẫn còn cách đó
không xa. Lê Nặc nhìn bóng dáng mơ hồ trong xe, chần chờ thật lâu không
bước chân.
Cùng lúc đó,
người trong xe cũng chăm chú nhìn lại. Hai mắt nhìn nhau, tuy không thấy rõ ánh mắt của đối phương, nhưng có thể cảm giác được sự cô đơn của
nhau. Xà Nhan Lệ kích động muốn lao xuống xe nói rõ với người trước mắt, rằng cô không hề phản bội lời thề, không hề phản bội ai hết, rằng cô
vẫn là cô thuở ban đầu. Loại kích động này đã bắt đầu sinh sôi lúc nhìn
thấy Lê Nặc ở bệnh viện rồi. Chịu em ấy đối xử lạnh lùng, nhìn em ấy cô
độc đón xe, đến tận giờ phút này cũng không còn cách nào kiềm chế muốn
phá kén bay ra. Cô không muốn lo lắng nhiều vậy nữa, cô phải nói cho cô
bé kia biết cô yêu em ấy biết bao nhiêu. Ngón tay phủ trên cánh cửa chỉ
cần nhẹ nhàng đẩy một cái, ngày mai của hai người sẽ khác.
(1) Trung Nam Hải: là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là
trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân
Trung Hoa. (Như nhà trắng ở Mỹ ấy)
(2) Hồi tháng 10-2010, Lý Khởi Minh – 22 tuổi, con trai ông Lý Cường, phó
cục trưởng Cục Công an khu bắc thành phố Bảo Định, Hà Bắc – đã lái xe
trong tình trạng say rượu và đâm chết một sinh viên. Khi bị đám đông
người qua đường vây lại, Lý Khởi Minh gào lên rằng: "Có giỏi thì kiện
tao đi. Ba tao là Lý Cương đấy". Tháng 1-2011, Lý Khởi Minh bị xử tù
giam sáu năm. Đoạn video quay cảnh Lý Khởi Minh gào thét được tung lên
mạng. Kể từ đó, câu "Ba tao là Lý Cương đấy" trở thành câu nói "nổi
tiếng", biểu thị sự tham nhũng và thói "con ông cháu cha" ở Trung Quốc.