Mới sáng sớm người đẹp Xà đã giật mắt phải không ngừng. Có câu 'giật mắt
trái có tài, giật mắt phải có tai'. Đừng trách cô tuổi trẻ mê tín dị
đoan, có lúc dự cảm cũng đúng lắm, nên không thể không tin.
Vừa vào phòng làm việc, liền có người bưng cacao nóng hôi hổi đến tận tay.
Nếu không phải bác sĩ Trần nhắc nhở cơ thể còn non yếu nên ít dùng chất
kích thích, thì cái cô thực muốn lúc này là một tách cà phê to đùng kia
kìa. Ai bảo lúc nào cũng có bóng dáng một người phụ nữ lắc lư trước mặt
cô, buổi tối cùng cô đi ngủ, sáng sớm gọi cô thức dậy, đâm ngón tay một
phát người nọ liền vỡ tan như bong bóng.
"Tổng giám đốc Xà, đây là báo cáo dự toán quý này, phần này là kế hoạch phát
triển sản phẩm mới, chiều nay có cuộc họp chi nhánh cần chị chủ trì."
"Ngoài mấy việc này ra thì không còn gì khác nữa sao?" Yêu tinh mở máy tính,
rà rà lướt lướt, thả lỏng tinh thần, ngày mới phải bắt đầu với tâm trạng vui vẻ mà. Cũng may gần đây Hách tiểu thư hiền hòa, khiến cho hiệu suất công việc của Tổng giám đốc Xà tăng cao không ít.
"Không ạ. Chỉ có... Kiều tiên sinh muốn hẹn chị ăn tối để thương lượng chuyện sản phẩm mới của đại lý ở Châu Âu thôi."
"Tối nay tôi bận việc rồi, đúng không nào?" Mày ngài khẽ nhíu, nhan sắc xinh đẹp quyến rũ như vậy, ngay cả phụ nữ cũng không thể cưỡng lại báu vật
này.
"Vâng!" Trợ lý bé
nhỏ hiểu ý, gật gật đầu nói, "Đúng rồi, vậy để tôi giúp chị dời lịch hẹn lại lần sau nhé. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước."
Đây đúng là một cô nàng thông minh, nói chuyện với người khôn ngoan có
khác, Xà Nhan Lệ biết "cuộc hẹn" này sẽ không có "lần sau". Làm Tổng
giám đốc thật là sướng, chuyện gì cũng đều có người sắp xếp thoả đáng,
không cần phải nhọc tâm. Khó trách Tổng giám đốc Giang có con gái phiền
phức như vậy, mà công việc vẫn thuận lợi như thường. Đúng rồi, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, người đẹp Xà từ chức Giám đốc tiêu thụ đã thăng tiến thành Tổng giám đốc kinh doanh của công ty. Tốc độ lên chức cực nhanh
khiến người ta tặc lưỡi thèm thuồng. Đối với việc này, nội bộ Hách thị
xôn xao rất nhiều giải thuyết. Có người nói Tổng giám đốc Xà thực ra chỉ là cái tên thôi, dù sao thì dư chấn dữ dội của người đẹp lúc mới tới
vẫn còn. Cũng có người nói đây là điềm báo mai nở lần hai của tổng giám
đốc Hách, đưa tình nhân lên cai quản công ty. Dù gì cả công ty đều biết
Xà Nhan Lệ là con gái nuôi của đồng chí Hách Ái Quốc mà.
Nhìn người đi khỏi, Xà Nhan Lệ dời tầm mắt lên màn hình lần nữa. Con gái
nuôi cũng được, tình nhân cũng được, cô chả thèm quan tâm người ngoài đó nói gì. Người duy nhất cô quan tâm đã không còn quan tâm đến cô thì cô
còn quan tâm đến việc quái gì nữa! Nóng nhưng không đến mức gây phỏng,
người đẹp Xà ôm cái ly trong lòng bàn tay sưởi ấm, vừa mới hớp một ngụm
cãi nóng liền bị sặc phun hết ra ngoài. Dấu vết màu nâu chảy tràn lan,
người đẹp chật vật kéo mấy tờ khăn giấy chùi khoé môi. Làm tổng giám đốc Xà ra nông nỗi như thế, đầu sỏ gây tội hẳn là hai cái bắp đùi trắng nõn của Lê cô nương.
"Nữ thần mới của trạch nam (1) từ trên trời rơi xuống", tiêu đề không khỏi làm người ta tưởng tượng viễn vong.
"Cái quỷ gì vầy nè!" Xà Nhan Lệ tức giận ném khăn giấy dùng xong lên mặt
người phụ nữ dám để lộ chân trần, dĩ nhiên chỉ là hình ảnh mà thôi. Có
điều bây giờ nếu người thật xuất hiện ở trước mặt, cô không chỉ có ném
khăn giấy không đâu, mà còn có thể xông vào người nọ rống to "Đồ mất
nết!"
Hoá ra hình ảnh Lê
cô nương mặc váy ngủ đêm qua vẫn không tránh khỏi 'hỏa nhãn kim tinh'
của người ta. Chẳng biết là bác sĩ trực ban, y tá hay bệnh nhân nhanh
tay chụp được cảnh đẹp thoáng qua kia. Tuy hình hơi mờ ảo, dung mạo nữ
chính cũng không rõ lắm, nhưng hai cái chân thon dài trần trụi tức thì
trở thành tiêu điểm hấp dẫn mọi ánh nhìn. Đầu tiên là từ một bài viết
"Nữ vương đùi đẹp bất ngờ xuất hiện tại bệnh viện", rồi sau hơn một vòng like dạo trên mạng, chỉ vỏn vẹn một đêm, Lê Nặc nghiễm nhiên trở thành
nữ vương mới trong lòng trạch nam.
Nữ thần của trạch nam? Người đẹp khẽ quát một tiếng, mang theo chút khổ
tâm buồn cười, cũng không còn tâm trạng bất cần trước đó nữa. Thân thể
kia đã từng được mình yêu thương mơn trớn biết bao đêm, giờ đây lại chịu vạn lời xỉ vả của bọn đàn ông thô thiển, sao không khiến cô đau lòng
cho được. Xà Nhan Lệ ấn chặt huyệt thái dương, dây thần kinh co giật bần bật. Điều càng khiến cô đau đầu là lỡ như những kẻ này nhất thời cao
hứng tìm ra tên họ của Nữ thần, đưa cả lên mạng thì biết làm sao bây
giờ?
"Đầu óc con oắt này
làm từ bã đậu hay sao? Đêm hôm khuya khoắt còn ra vẻ lẳng lơ, định quyến rũ ai đây?!" Tổng giám đốc Xà tức muốn cành hông, nhưng cũng may lý trí không bị thiêu đốt. Lê Nặc không phải người không có đầu óc, ăn mặc như vậy ra đường chắc chắn phải là chuyện vô cùng khẩn cấp. Lại còn xuất
hiện ở nơi nhạy cảm như bệnh viện, thật khiến người ta lo lắng cho thân
thể của ba Lê. Người đẹp Xà luôn là người thuộc trường phái hành động,
những vấn đề như vậy tìm bác sĩ Trần hỏi là được rồi. Người kia không hổ danh là anh em sinh đôi với em gái hắn, ngay cả tật xấu nhiều chuyện
cũng giống nhau như đúc. Gọi cho Trần thiếu gia ba cuộc, đều không ai
nghe máy. Yêu tinh nghĩ chắc tên kia đang đi kiểm tra phòng bệnh, bất
đắc dĩ cúp điện thoại, do dự có nên hỏi mẹ Lê bệnh tình của giáo sư Lê
không. Trong lúc Xà Nhan Lê đang lưỡng lự, ngờ đâu Hách tiên sinh lập
tức xuất hiện giúp cô giải quyết mọi hoài nghi.
Hôm nay Hách Ái Quốc đặc biệt vui mừng. Cặp chân gần hết xí quách chạy như
bay không khỏi khiến người ta nghi ngờ, phải chăng Tổng giám đốc Hách
vừa uống trúng thuốc cải lão hoàn đồng?!
"Biết gì chưa? Dịch gia xảy ra chuyện lớn rồi!" Xà Nhan Lệ hiển nhiên vẫn
không thể lèo lái mớ suy nghĩ lộn xộn đang đặt ở chỗ ba Lê lên lời của
Hách tiên sinh được, "Dịch gia? Dịch gia nào?"
"Con nghĩ Dịch gia nào nữa!" Tổng giám đốc Hách đặt mông ngồi xuống ghế đối
diện, đưa tờ báo trong tay cho Xà Nhan Lệ, "Dịch gia Đại tiểu thư tối
qua gặp tai nạn giao thông mém chút mất mạng!" Vừa nói chuyện, Hách Ái
Quốc vừa tỏ vẻ vui mừng, bộ dáng hả hê.
Sao lại là cái đứa quỷ nhỏ đó?! Xà Nhan Lệ miệng vừa nói không thể nào,
ngoài mặt không thể tin đảo nhanh tờ báo. Mặc dù tin tức không chỉ mặt
gọi tên, nhưng có nhắc tới "một người họ Dịch" cùng với chiếc xe việt dã đặc thù khiến cho cô không thể không tin.
"Vậy giờ người đâu, thế nào rồi?" Trước nếu còn có ba phần không tin, giờ
này Xà Nhan Lệ đã hết sức chắc chắn. Khó trách Lê Nặc ăn mặc như vậy
xuất hiện ở bệnh viện. Lần trước Dịch Diệp Khanh bị chém ở bả vai, Giang Nhược Trần đã đau lòng muốn chết rồi. Lần này nếu lỡ xảy ra chuyện gì,
cô không dám nghĩ người phụ nữ kiên cường, điềm tĩnh ấy sẽ có phản ứng
thế nào.
"Nghe nói là
mạng sống tạm thời đã được cứu, nhưng chưa biết có thể tỉnh lại hay
không. Mà dù có tỉnh lại, không chừng sẽ trở thành một kẻ ngu đần cũng
nên". Không phải là Hách Ái Quốc cay nghiệt. Năm đó Dịch Diệp Khanh hại
con trai ông bị té suýt thành phế nhân, sau lại còn xúi giục con gái nhà họ Trần huỷ hôn. Từng chuyện, từng chuyện, ông đều ghi vào sổ thù vặt.
Hôm nay Dịch Diệp Khanh sống dở chết dở ở bệnh viện, ông càng hận không
thể mướn ban nhạc thổi kèn Tây ba ngày ba đêm điếu tang, trù ẻo cho nó
sớm lên đường.
"A Lệ, sao nhìn con có vẻ không vui gì hết vậy?" Hách Ái Quốc vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Xà Nhan Lệ. Trong mắt cô toát ra sự âu lo và sốt ruột
không lẫn đi đâu được. Hách tiên sinh dám khẳng định, dù người làm cha
như ông lỡ có chết đi thì đứa con gái ruột này cũng không có sắc mặt như thế. Lão nghĩ vậy mà trong lòng có chút khó chịu.
"Tôi nên thấy vui mừng à?" Nghe Hách tiên sinh nói, Xà Nhan Lệ bất giác cười lạnh ra tiếng. "Hách tiên sinh cảm thấy tôi nên giống như ngài đây vỗ
tay ăn mừng mới đúng, đúng không? Đừng nói là tôi với Dịch Diệp Khanh có mấy năm tình cảm đồng nghiệp, chỉ riêng bản thân tôi cũng không thể làm được việc máu lạnh giống ngài được!"
Không khí tức thì lạnh xuống, thấy đứa con gái trước sau luôn làm mặt lạnh
với mình, Hách tiên sinh cũng không còn tâm tình tốt đẹp như trước nữa.
"Chuyện này chắc do Hách tiên sinh ngài ra tay đúng không?" Hách Ái Quốc mất
hứng, đang định đứng dậy bỏ đi, lại thình lình bị câu ám chỉ của Xà Nhan Lệ làm cho kinh ngạc, ngồi lại xuống ghế. Quả thực Hách tiên sinh không chỉ có động cơ, mà còn có năng lực tạo ra một vụ tai nạn giao thông như vậy.
"Xà Nhan Lệ, con
thật sự xem ba là kẻ máu lạnh sao? Đúng là con nhóc họ Dịch kia thiếu
chút nữa hại Mạn Tư thành người què, lại còn quấy rối đám hỏi giữa hai
nhà Hách Trần. Nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, nếu ba muốn trả thù, họ
Dịch kia sợ rằng đã sớm ngay cả xương cũng không còn, chờ đến phiên con ở đây chất vấn ba sao? Huống chi ba chẳng thèm ra tay với một đứa nhóc
miệng còn hôi sữa!" Hách tiên sinh càng nói càng giận, một chưởng lại
một chưởng đập lên bàn làm việc ầm ầm, may là bàn gỗ tốt, nếu không đã
sớm bị đập thành đống củi mục rồi.
"Tôi chỉ đùa chút thôi, xin Tổng giám đốc Hách bớt giận." Xà Nhan Lệ ái ngại nhún vai, nhìn thần sắc hung dữ của Hách Ái Quốc thì biết là mình nghĩ
oan ông. Tổng giám đốc Hách mặc dù bình thường bá đạo ngang ngược, nhưng vốn là người xuất thân quân đội, rất tôn trọng quy tắc giang hồ, chắc
chắn sẽ không động thủ với hậu bối, vả lại bộ dáng tức giận khi nãy cũng không giống như đang diễn trò.
"Vậy chẳng lẽ đúng là chuyện ngoài ý muốn?"
"Dịch thị là món mồi béo bở, ai cũng muốn cắn một miếng. Nói không chừng có
kẻ cố ý âm mưu gây chuyện!" Đúng là gừng càng già càng cay, nghĩ kỹ thì
Hách tiên sinh phân tích không phải không có lý
"Vậy thì là ai? Chẳng lẽ là Giang Nhược Trần?!" Xà Nhan Lệ dĩ nhiên biết là
không phải, nếu hai người ôm nhau tự sát vì tình thì cô còn dễ tin hơn.
Cô chỉ muốn thăm dò cái nhìn của lão hồ ly trước mặt mà thôi. Quả nhiên, Hách tiên sinh liền lộ vẻ mặt 'con quá ngây thơ' rồi nói, "Đó đều là
những lời vô căn cứ của mấy kẻ bên ngoài không rõ tình hình! Tạm không
nói đến quan hệ giữa Dịch đại tiểu thư và Giang Nhược Trần. Nếu ba là
Giang Nhược Trần, muốn ra tay cũng sẽ làm trước khi Dịch Diệp Khanh hai
mươi tám tuổi. Di chúc của ông Dịch viết rất rõ ràng, sau khi Dịch Diệp
Khanh hai mươi tám mới có được cổ phần Dịch thị, nếu không sống được đến lúc ấy, toàn bộ sẽ là của Giang Nhược Trần. Còn hiện tại, nếu Dịch Diệp Khanh chết đi thật thì mớ cổ phần kia lập tức trở thành tài sản phân
chia, Giang Nhược Trần sẽ ít có cơ hội nhận được. Ngoài ra, hai ngày
nay, ba thấy cổ phiếu Dịch thị dao động rất lớn, không giống như là
chuyện ngẫu nhiên."
Nói
xong, Hách tiên sinh đứng dậy, vỗ vỗ vai Xà Nhan Lệ, thành khẩn nói
"Dịch thị này là hố nước sâu không thấy đáy, con vẫn còn non lắm, phải
học hỏi nhiều hơn! Đúng rồi, Kiều Vĩ đã chính thức đệ đơn ly hôn lên tòa án. Hôn nhân của Mạn Vân đại khái là không giữ được nữa, Nhã Nhã cũng
bị người họ Kiều đón đi rồi. Đứa bé vô tội, dù không muốn ba mẹ nó ly
hôn, nhưng chuyện đã đến nước này, ba hy vọng có thể tận lực giảm bớt
tổn thương cho nó. Ba nghe nói gần đây con thân thiết vời Trần thiếu gia hả? Người này tốt thì tốt đó, nhưng lại không có chí lớn, hơn nữa ba và Trần Vạn Kim... Con nên suy nghĩ cho kỹ với lựa chọn của mình." Ý của
Hách Ái Quốc rất rõ ràng, lão coi trọng quyền thế của con rể họ Kiều. Dù Kiều Vĩ không thể trở thành chồng của Hách Mạn Vân, lão cũng không muốn ả nào chiếm tiện nghi. May cho ông là Xà yêu tinh đang lo lắng cho hai
người Giang Dịch, nên không có thời gian so đo với "lão già không biết
xấu hổ" này, nếu không thì cái ly cacao hẳn là bay thẳng vào mặt lão
rồi.
Xà Nhan Lệ bên này
đang tự phân tích chuyện Dịch Diệp Khanh, bên kia Trần thiếu gia đã gọi
điện lại. Người đẹp xác nhận tình huống của Dịch cô nương, hỏi rõ phòng
bệnh, dự tính đi thăm con nhóc kia.
Sau khi được Hách tiên sinh nhắc nhở, Xà Nhan Lệ bắt đầu lưu ý đến cổ phiếu Dịch thị. Quả nhiên lên xuống cả ngày khiến người ta kinh hãi, tới
chiều thì xuống thẳng một đường luôn. Dù cho Giang Nhược Trần cố ý phong tỏa tin tức tai nạn của Dịch đại tiểu thư, nhưng vẫn không phòng được
kẻ cố ý. Chẳng biết là ai tiết lộ tin tức Dịch Diệp Khanh không ổn, trên dưới nhà họ Dịch đã chuẩn bị xong hậu sự. Thế là trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tiêu điểm của giới truyền thông vốn dĩ tập trung vào vụ
tai nạn lại gần như nhắm vào Giang Nhược Trần. Cái khác không nói, nhưng cái tội "sao chổi" khắc chồng khắc con bị gán hết cho cô.
Tan ca, tổng giám đốc Xà tức tốc chạy tới bệnh viện, nhưng chưa đến cửa đã
bị một đám người đè ép sợ gần chết. Trong đám người đó, có kẻ chụp hình, thậm chí có người còn mang tới biểu ngữ "Dịch tiểu thư ngàn phúc bình
an, sống lâu trăm tuổi!" Đây là câu khẩu hiệu kiểu gì? Yêu tinh nghi ngờ vội lấy di động ra cầu cứu google. Thì ra trong đám người kia, một nửa
là phóng viên tới săn tin, nửa còn lại là "đồng chí" hội viên hiệp hội
tới cầu nguyện cho đồng chí cách mạng của họ vạn thọ vô cương! (ai bảo
Đại tiểu thư công khai oanh liệt vậy làm chi?)"
Nhận thấy tình huống không ổn, bệnh viện không thể không điều động quân đội
nhân dân. Nghe nói bây giờ muốn đi vào bệnh viện, không chỉ phải mang
theo chứng minh nhân dân, thẻ công tác, hồ sơ bệnh án, mà còn phải mang
theo hộ khẩu gốc đúng với tên đăng ký mới được vào viện. Xà Nhan Lệ thấy mình nhất thời không vào được cũng không miễn cưỡng, tranh thủ ăn cơm
tối ở gần đó. Đợi đến khoảng hơn mười giờ, rốt cuộc người ở bệnh viện
cũng giải tán bớt, người đẹp bèn nhờ Trần thiếu gia mở cửa sau đi vào.