Có thể khiến Lê Nặc cô nương công nhận bốn chữ "nghiêng nước nghiêng
thành", trừ người đẹp Xà ra trên đời này sợ rằng không có người thứ hai. Xa cách gặp lại, nếu nói trong lòng không có chút rung động là giả.
Không thể phủ nhận, lúc hai mắt giao nhau, dù chỉ trong một khắc thôi,
cô cũng khó áp chế được nhịp tim đập thình thịch của mình.
Hôm nay Xà Nhan Lệ không còn diện một thân lửa đỏ như bươm bướm lạc giữa
đám đông nữa, chỉ mang quần tây, áo sơ mi đen. Ăn mặc bình thường như
vậy giữa rừng mỹ nữ, sợ rằng không ai thèm chú ý. Nhưng người này không
phải ai khác mà chính là yêu tinh khiến người ta vừa yêu vừa hận, vĩnh
viễn là trung tâm thu hút mọi ánh mắt. Dù có ở giữa hàng ngàn đóa hoa,
ánh sáng trên người cô vẫn luôn chói mắt nhất.
Theo như người đưa thiệp mời nói, Hách thị căn bản không quan tâm đến các
cô. Sau khi Dịch đại tiểu thư làm Hách công tử té gãy chân, hai nhà Dịch – Hách từ đấu đá trong tối biến thành chiến tranh công khai. Hôm nay
ngươi giành đơn hàng của ta, ngày mai ta đoạt khách hàng của ngươi. Chỉ
cần ở đâu có người Hách thị thì ở đó có nhân viên Dịch thị. Nói tóm lại, hai nhà không chỉ là đối thủ thông thường mà còn là kẻ thù một mất một
còn. Bình thường họ cũng không có qua lại với nhau, đừng nói đến lần này Hách thị lại phái người đến dự tiệc tư nhân tại Dịch gia, càng làm Lê
Nặc bất ngờ lại chính là Xà Nhan Lệ!
Yêu tinh thấy Lê Nặc há miệng ngây người nhìn mình chằm chằm, không khỏi
cảm thấy buồn cười. Chỉ vì ngại quan hệ giữa hai người hiện giờ nên cô
không bật cười thôi. Có điều nhìn bộ dáng như "hổ rình mồi" kia, trong
lòng không chịu được. Thấy em ấy bận rộn cả đêm không ăn gì, Xà Nhan Lê
trong lòng mềm nhũn, nên xoay cổ tay gắp cái bánh sầu riêng hướng đến
đĩa của Lê cô nương. Ai ngờ Lê Nặc làm như có ai liện thuốc nổ cho mình, lập tức giựt lùi ra sau đúng lúc người đẹp Xà buông đũa, làm miếng bánh sầu riêng duy nhất bị rơi xuống đất.
Trong nháy mắt, Xà Nhan Lệ cảm giác trên mặt mình giống như vừa bị tát một
phát, vừa thẹn vừa tức. Chút tâm tình tốt đẹp lúc gặp lại 'tiểu oan gia' cũng biến mất không còn sót lại chút nào.
"Quản lý Lê, cô có cần phải đến mức đó không?"
Thấy Xà Nhan Lê bực tức xoay người bỏ đi, Lê Nặc mới khom lưng nhặt miếng
bánh sầu riêng vàng ươm lên, sau đó một mình yên lặng rời khỏi phòng
khách. Cô lên sân thượng, mở cửa ra ngoài, cách ly tiếng ồn ào náo
nhiệt. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Lê Nặc cuối đầu nhìn chăm chú miếng
bánh sầu riêng trong tay, đến khi hai mắt cay cay mới từ từ bỏ vô miệng.
Mùi vị lẽ ra phải xốp giòn, thơm mát giờ cũng chẳng nếm ra được gì, chỉ còn cảm giác khổ đau hoà tan trong cổ họng. Đôi mắt chua xót không chịu
được nữa mà tràn đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Quản lý Lê, cô có cần phải đếm mức đó không?"
Lời nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, trái tim co rút mãnh liệt, đau đớn như
cuồng phong kéo đến. Lê Nặc ôm tay trước ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống,
gần như đặt mông ngồi bẹp dưới đất, vô lực dựa lưng vào lan can.
Nước mắt không cách nào khống chế, giống như nước vỡ đê, một cơn đau đớn tê
tâm liệt phổi xâm nhập toàn thân. Lê Nặc cắn môi ra sức khắc chế tiếng
nức nở ở cổ họng, nhưng càng như vậy ngực lại càng đau, "Lê Nặc, là cậu
sao?" Trong bóng tối thình lình vang lên âm thanh, Lê Nặc còn chưa kịp
đáp lại, bản năng tự đưa tay áo lau nước mắt.
Nước mắt thì có thể lau khô đó, nhưng cặp mắt sưng đỏ kia vô luận thế nào
cũng không thể che giấu, "Lê Nặc, thật sự là cậu sao? Sao cậu lại khóc?"
"Đâu có, là bụi bay vào mắt thôi." Cô cũng không biết vì sao mình khóc. Cô
rõ ràng đã tự nói với bản thân phải quên đi quá khứ, quên đi người phụ
nữ kia, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác đều không giữ được lý chí. Chỉ cần một câu nói của người nọ thôi đã khiến cô lập tức mất khống
chế.
"Cậu gạt quỷ hả? Mắt cậu khóc sưng như hai hột đào rồi kìa! Nó còn thành thật hơn cậu!"
Người vừa nói là Trần gia nhị cô nương. Nàng ở trong phòng khách chán
quá chịu không nổi nên bèn lôi người đẹp Nghiêm nhà mình lên sân thượng
hóng gió, thuận tiện hôn môi một chút. Trùng hợp bắt gặp Lê Nặc đang một mình khóc ở đây. Trên đời này, người có thể khiến cho Lê cô nương rơi
nước mắt, ngoài cái đứa họ Xà kia ra thì còn ai vào đây.
Gần đây Tần Dạ Ngưng nghe nói anh trai mình và yêu tinh qua lại rất thân
thiết, bảo sao Trần Dạ Phạm dạo này xuân quang phơi phới, nghiễm nhiên
là có chuyện tốt mà. Cũng bởi vì chuyện này mà nàng cảm thấy có chút tội lỗi với Lê Nặc. Tuy nói hai người Xà Lê đã chia tay, nhưng họ vốn là
một đôi trời sinh. Nếu Trần Dạ Phàm và Xà Nhan Lê có gì xảy ra thì đứa
em gái như nàng sẽ phải đối mặt với mấy đứa bạn thân thế nào đây.
"Lê Nặc, có phải cậu nhìn thấy Trần Dạ Phàm cùng Yêu tinh..." ở cạnh nhau.
Tần Dạ Ngưng chưa kịp nói ra miệng ba chữ này thì đã bị Nghiêm Gia Lăng
đẩy đẩy sau lưng, khiến nàng lập tức ngậm miệng.
"Anh cậu và chị ấy?" Hốt hoảng nói, đầu lưỡi bị hàm răng hung hăng cắn một
phát. Cái gì gọi là đau thấu tận tâm can, Lê Nặc lúc này coi như là chân thật cảm nhận. Nhưng dù vậy, Lê Nặc vẫn cắn răng lau khô hốc mắt ướt
át, "Hai người đó thế nào cũng không liên quan tớ!" Nói xong, cô lảo đảo đứng dậy, không để ý tới phản ứng của hai người kia. Dù bóng lưng cô
rời đi rất oai phong, nhưng chỉ trong lòng cô mới hiểu rõ mình hoảng sợ
cỡ nào.
Đêm nay, dù Lê cô nương hốt hoảng bỏ đi, nhưng những cử chỉ vô tình của cô đích thật đã
làm Xà Nhan Lệ bị tổn thương. Nếu nói trước đây Xà Nhan Lệ chưa từng có
ước muốn quay lại là giả. Tuy cô đã hứa với mẹ Lê, nhưng chỉ cần hai
người nhất quyết không kết hôn, kéo dài mười bảy mười tám năm, cô không
tin người nhà họ Lê có thể chống đối mãi. Huống chi khi chân tướng được
làm sáng tỏ, cô đoan chắc Lê Nặc sẽ lập tức cầu xin tha thứ. Vậy nên lúc đầu bày 'khổ nhục kế' với Giang Nhược Trần, người đẹp Xà đã đánh cược
tình cảm của hai người rốt cuộc có thể vượt qua mọi chướng ngại hay
không. Đến hôm nay, xem ra cô đã sai lầm rồi, tình cảm trên đời không
chấp nhận sự "phản bội". Lê Nặc đã mất đi niềm tin đối với cô, ngay cả
lòng quý trọng và tình thương yêu cũng thu hồi lại.
"Xà tiểu thư! Này, Xà Cốc nương! Xà mỹ nhân!" người đàn ông quơ quơ năm
ngón tay trước mặt Xà Nhan Lê. Thấy cô liếc mình một cái, sau đó quay
lại vẻ mặt hờ hững, rồi xoay người nhìn về phía cửa sổ, khiến anh không
khỏi thở dài, "Hối hận hả? Nếu hối hận thì chúng ta nói rõ ràng cho cô
ấy biết đi. Chỉ cần trong lòng cô có cô ấy, trong lòng cô ấy có cô, hai
người còn có thể trở về như trước kia. Cô cũng hy sinh thân thể vì cô ấy mà, đừng để cho con oắt đó hời vậy chứ! Ít ra cũng phải để cô ấy vì cô
mà làm trâu làm ngựa nửa đời còn lại!"
"Chúng tôi không thể quay lại được nữa!" Xà Nhan Lệ đau xót nói xong, hai dòng nước mắt trong suốt chảy xuống. Lúc bị ngăn ở bức tường trắng cao ngất
bên ngoài, hay lúc bị người ta khi dễ kêu 'đồ con hoang', cô chưa từng
khóc. Lúc bạn trai mà mình yêu thương nhiều năm kết hôn, nhưng cô dâu
không phải là mình, cô cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt nào. Lúc
một thân một mình nằm trên giường bệnh, bị cắt đi một trái thận, đau đớn tưởng chừng không chịu nổi, cô cũng không cảm thấy như bây giờ. Đau,
đau đến không thể hô hấp. Nhưng tất cả những chuyện này, âu cũng là
'gieo gió gặt bão', không thể trách người khác, chỉ có thể tự mình chịu
đựng.
Người đẹp rơi lệ,
dù có là một tên đầu đất cũng phải động lòng. Không thể phủ nhận, trong
phút chốc nào đó, Trần Dạ Phàm rất muốn ôm cô gái trước mắt mà vỗ về,
muốn an ủi tâm hồn cô đơn của cô. Nhưng ý niệm thoáng qua rồi biến mất,
bởi vì anh không thể cho cô hơi ấm cô cần, cô cũng không phải là người
phụ nữ mà anh có thể có được.
"Tôi cũng nên lên lầu rồi. Trần đại thiếu gia, cám ơn anh đã đưa tôi về. Tôi không thể mời anh uống chén trà được rồi." Đôi mắt sáng ngời còn đọng
nước mắt, khóe miệng cũng nhẹ cong lên. Nói xong, người đẹp Xà mở cửa
xe, phất ống tay áo, tự rời đi.
"Thứ đàn bà qua cầu rút ván!" Trần Dạ Phàm bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, thở
dài nhìn bóng dáng Xà Nhan Lệ càng lúc càng xa, nhưng vẫn không rời đi
ngay. Hiện tại, anh coi như là nửa bạn trai của yêu tinh. Nói là một nửa mà không phải một bởi vì người ta căn bản chỉ xem anh là bạn thân chứ
không phải 'lam nhan tri kỷ'.
Trần công tử ở trong xe hút hết một điếu thuốc, vẫn không nhìn thấy đèn của
căn phòng vốn nên sáng. Anh đã tới tiểu khu của Xà Nhan Lệ không ít lần, chỗ này hoàn cảnh tốt, đứng nhất nhì trong thành phố. Dân sống ở đây
phải là người có thu nhập cao, trị an dĩ nhiên tốt miễn bàn. Chẳng qua
là với gương mặt kia của yêu tinh, người ta dù không muốn phạm tội cũng
có thể trở thành tội phạm mà. Trần Dạ Phạm cuối cùng không yên lòng, lập tức xuống xe, đi thang máy lên tầng lầu của yêu tinh. Cửa thang máy còn chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng một nam một nữ cãi nhau.
Người nữ kia tất nhiên là Xà yêu tinh hại nước hại dân, về phần người nam,
Trần công tử cũng không xa lạ gì, "Kiều thiếu gia, thật đúng lúc, giờ
này vẫn còn có thể gặp được anh!" Trần Dạ Phạm vừa nói vừa đi tới bên
cạnh hai người, tự nhiên khoác tay lên hông người đẹp Xà.
Chỉ trong một đêm mà Xà Nhan Lệ lại bị thằng nhóc này sỗ sàng lặp đi lặp
lại mấy lần, nếu cô không phải xem anh như chị em gái thì đã sớm một dao cứa cổ rồi. Người đẹp Xà liếc nhìn Trần Dạ Phàm, người đã đi rồi mà còn quay lại thật là đáng ngờ.
Trần Dạ Phạm dĩ nhiên biết cô đang nghi ngờ điều gì, ngay lặp tức ám muội
nháy mắt mấy cái, vỗ vỗ túi quần, "Mua được đồ rồi. Trễ rồi sao Kiều
thiếu gia vẫn chưa về nhà thế?" Nửa câu đầu là nói với Xà Nhan Lệ, nửa
câu sau là nói cho họ Kiều nghe. Kiều Vĩ nhìn theo tay anh đang ôm Xà
Nhan Lệ, đôi mắt trừng đã muốn rớt ra ngoài. Đây là người phụ nữ của gã! Dù đã chia tay, nhưng chỉ có A Lệ đơn phương nói ra thôi. Gã có thể dễ
dàng tha thứ chuyện cô và Lê Nặc quấn lấy nhau, một mặt là do chuyện nhà còn chưa giải quyết, một mặt khác là Lê Nặc cũng là phụ nữ. Trong tư
tưởng của Kiều thiếu gia, phụ nữ cùng phụ nữ cò cưa qua lại cũng không
thể đi đến đâu, nên gã nhất thời có thể nhẫn nhịn. Nhưng nếu người chiếm đoạt Xà Nhan Lệ là Trần Dạ Phạm thì lại là chuyện khác.
Giờ phút này, Kiều Vĩ nhìn chằm chằm cái vật hình hộp trong túi quần Trần
Dạ Phàm mà mắt thiếu chút phun lửa tới nơi. Thêm vào bộ dáng hai người
ngọt ngào ắp ôm nhau, khiến tim gã như bị ai đâm một dao. Trước tình
cảnh này, nếu gã còn ở lại thì chỉ tự rước lấy nhục, "Vậy không quấy rầy hai người nghỉ ngơi." Kiều Vĩ bước đi ra vẻ phóng khoáng, nhưng tay nắm chặt thành hai quả đấm, âm thầm thề 'nhục nhã hôm nay nhất định phải
trả lại bọn họ gấp đôi'.
"Người ta đi mất rồi, anh còn định ôm đến bao giờ?" Xà Nhan Lê vừa thấy người
nọ xuống thang máy, liền hung hăng giẫm đôi cao gót bảy phân lên giày da của Trần công tử, khiến anh lập tức hít hà một tiếng, đồng thời buông
cánh tay đang khoát trên người yêu tinh ra, "Tôi sai rồi, phiền Xà cô
nương nhấc chân ngọc chân ngà lên được không?" Anh nói tới oan ức, nước
mắt lưng tròng sắp tuôn chảy như mưa làm cho người ta chịu không nổi.
Người đẹp Xà run lên một cái, mở lòng từ bi thu lại gót chân, "Còn không mau đi đi!?"
Phụ nữ và
tiểu nhân thật khó đối phó! Trần công tử tức muốn hộc máu, nhưng trên
mặt vẫn giữ bộ dáng điềm đạm đáng yêu, "Cô thật sự nhẫn tâm vậy sao?!
Mũi chân tôi giờ đau nhức đi hết được rồi, nói chi tới lái xe. Dù tự tôi đau cũng không sao, lỡ như đụng phải người ta, hay biết đâu đang xuống
lầu mà Kiều thiếu gia còn chưa đi... "
"Vậy thì vào đi!" Yêu tinh liếc Trần Dạ Phạm một cái, rõ ràng giận đến cắn
răng nghiến lợi, thật hết cách với cái đứa vô lại thêm vô sĩ này ghê,
đành phải để anh ta vào nhà.
Xà Nhan Lệ đổi dép, do dự chốc lát mới lấy ra một đôi dép nhung màu sắc
sặc sỡ giống của mình đưa cho Trần thiếu gia. Trần công tử nhìn hai con
thỏ con có lỗ tai dài dưới chân mình, đáng thương cho anh chân voi to
đùng chỉ xỏ được nửa chiếc dép. Dù sao Trần Dạ Phàm cũng vô cùng cảm
kích, nhìn thái độ vừa rồi của Xà Nhan Lệ xem, nếu không phải trời lạnh, sàn nhà lạnh, người ta căn bản cũng không lấy dép cho anh mang đâu.
"Đúng rồi, anh nói anh mua cái gì?"
"À, cô nói cái này à." Trần Dạ Phàm móc từ trong túi quần ra một cái hộp
hình vuông, vô tư quơ quơ trước mặt người đẹp Xà, "Tôi lấy hộp thuốc giả bộ thôi, còn Kiều Vĩ muốn nghĩ nó là gì thì tôi không biết!" Trần công
tử nhún nhún vai, từng bước lẹp xẹp đến chiếc ghế salon giữa phòng
khách. Thấy yêu tinh đen mặt nhìn mình chằm chằm, anh liền ngó chung
quanh tìm cách đổi chủ đề, "Nhà các cô bố trí thật ấm áp." Có thể không
ấm áp sao, trên ghế salon là một đôi gấu bông hình hai đứa bé Trung Hoa, trên bàn trà thuỷ tinh còn có một bộ trò chơi điện tử. Khắp nơi đều
toát ra hơi thở của thế giới hai người. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy tình trạng gần đây của Xà Lê, anh có thể lầm tưởng họ giả bộ chia tay.
"Uống cà phê đi, ở đây cũng không có gì khác đâu!" Trần Dạ Phàm nhận lấy cái
ly giấy, nhìn chất lỏng màu nâu toả khói nóng hổi, "Đây là đạo đãi khách của cô hả?" Thổi thổi ly nước, không cam lòng nhìn yêu tinh rót nước
nóng hổi vào ly thuỷ tinh. Mặt ly vốn đang mờ mờ lập tức hiện ra khuôn
mặt Lê Nặc. Thấy vậy, Trần công tử không khỏi thầm than một câu "Thì ra
bên trong có càn khôn!"
Xà Nhan Lệ không muốn thấy bộ mặt uất ức của gã đàn ông này, ánh mắt nhìn
gã như lưỡi dao giết người, "Giờ có uống hay không? Không thì đổ đi, tôi cũng đâu muốn mời anh tới, là anh mặt dày đòi chui vào thôi!"
"Phải, coi như tôi mặt dày, khi không tự chuốt lấy nhục đi!" Trần thiếu gia
lớn như vậy, ngoại trừ bị hai người phụ nữ trong nhà khi dễ ra, vẫn chưa có người nào dám không để ý sắc mặt của anh. Trong bụng lại lần nữa kết luận, 'dù ả đàn bà trước mắt có miễn cưỡng bị uốn thẳng lại, cũng là
một nữ chúa tể chuyên đi ức hiếp thiện dân như mình. Song mình cũng
không thể cả đời bị ba người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ được. Vì tinh thần và thể xác mạnh khỏe của bản thân, vẫn nên cách Xà yêu tinh một khoảng
tương đối xa!', chút ý nghĩ không an phận đã từng có cũng bị đánh gãy
nốt.
Suy nghĩ thông suốt, Trần Dạ Phàm ngon lành hớp vài ngụm cà phê, còn suýt nữa làm phỏng đầu
lưỡi. Hai người lại hàn huyên một lát, Trần thiếu gia cũng không dám
ngây ngốc ở lại Bàn Ti Động của yêu tinh nữa, đứng dậy cáo từ. Tiễn Trần Dạ Phàm về, yêu tinh dường như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân. Cô ảm đạm ngã ngồi trên ghế sofa, khẽ thổi ly nước còn nóng trong lòng bàn
tay. Nhiệt độ này cũng không mang lại hơi ấm nào cho trái tim đang lạnh
giá của cô. Trên ly nước, nụ cười của người phụ nữ kia vẫn như cũ, mà
đoạn tình duyên giữa hai cô đã bị đứt lìa. Xà Nhan Lệ tựa vào ghế salon
êm ái, giống như mọi đêm trước, một mình tịch mịch ôm lấy nỗi cô đơn vào lòng. Đêm vừa mới bắt đầu, mộng sẽ không bị đứt.