Một tháng sau, giáo sư Lê trở về nhà khi cơn bạo bệnh đã qua. Mặc dù mạng
sống được bảo toàn, nhưng vẫn cần phải uống thuốc này thuốc nọ để kiểm
soát. Thân thể già nua không còn khỏe như xưa, sức chống cự cũng kém
theo. Dù gì thì cả nhà họ Lê đều hiểu đây đã là kết quả tốt nhất rồi,
nên mặt mày ai nấy đều vui vẻ. Nhưng khi đối mặt với Xà Nhan Lệ, mẹ Lê
cười có chút miễn cưỡng, lúc nhìn Lê Nặc cũng có hơi chột dạ. Trong lòng bà cất giấu một bí mật quá lớn, bất an cũng là điều khó tránh khỏi. Do
thẹn với hai đứa nhỏ, nên bà không còn đòi sống đòi chết với chuyện kết
hôn của Lê Nặc như hồi xưa nữa. Ví dụ rõ rệt nhất là khi thấy bác sĩ
Trần đẹp trai, phong độ, hai mắt bà cũng không còn sáng rực lên như thấy con rể như trước nữa.
Xà Nhan Lệ xuất viện sớm hơn ba Lê một tuần. Nghỉ ngơi được mấy ngày, trừ
miệng vết thương còn hơi đau ra, thì sắc mặt cô hồng hào hơn trước rất
nhiều. Chắc cũng do Giang Nhược Trần và mẹ Lê liên hợp lấy thuốc "thập
toàn đại bổ" bồi dưỡng. Phải nói là sau hôm đó, lão thái thái cuối cùng
cũng hổ thẹn trong lòng, nên mới nghĩ ra biện pháp đối xử thật tốt với
Xà Nhan Lệ. Mỗi lần bà nấu canh cho chồng đều sẽ chừa một phần cho người đẹp Xà. Sau đó, mẹ Lê canh lúc không có lão Trương mới tự giác đi gặp
cô. Phần lớn thời gian đều không có mặt cô trong phòng, bà chỉ để canh
lại đấy rồi về. Đến khi Xà Lệ xuất viện, lão thái thái vẫn cách dăm ba
bữa lại đem canh đến chỗ cô một lần. Thường xuyên qua lại như vậy nên
quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn trước rất nhiều.
Ngược lại, sau khi Giáo sư Lê xuất viện, Lê Nặc cứ mãi nghĩ đến tiền viện phí hơn mười mấy vạn tệ kia. Cô không cần đoán cũng biết là ai trả dùm mình số tiền đó. Xà Nhan Lệ nói là làm, nói trả tiền thì lập tức đem tiền
tới. Bất quá tiền có thể lấy về, nhưng tình cảm làm sao có thể thu về
được...
Lê Nặc cũng là
người nói sao làm vậy, lập tức đem tiền chuyển khoản lại. Nhưng cô không ngờ tới Xà Nhan Lệ đã sớm chuẩn bị, khóa tài khoản liên doanh của cả
hai, báo hại tiền của cô chuyển đi bị trả về. Cuối cùng Lê cô nương
quyết định gửi tiền mặt tới tận cửa Hách thị, nhưng chưa hết một ngày,
yêu tinh đã hoàn trả nguyên trạng. Mấy lần chuyển qua chuyển lại như
thế, Lê Nặc đành phải bỏ cuộc. Dù sao cô cũng không xài số tiền bất
nghĩa này đâu, cùng lắm thì cuối năm sẽ quyên cho cô nhi viện, để tụi
nhỏ có thêm quần áo mới, thêm đồ ăn ngon. Lê cô nương nghĩ vậy nên lòng
cũng an tâm không ít. Trong khi Lê Nặc và yêu tinh mỗi người một ngã,
thì cuộc sống của Dịch đại tiểu thư gần đây cũng không khá hơn chút nào.
Dịch Diệp Khanh không hiểu vì sao lại bị Giang Nhược Trần điều đến chi nhánh công ty bên Mỹ hơn cả tuần. Cô vốn dĩ cho rằng lần này đi để làm quen
thôi, ai ngờ người phụ trách lại là cậu họ của mình. Mẹ cô không có anh
chị em, khi còn sống, bà thân với người cậu họ này nhất. Về sau, người
cậu này cùng vợ chồng nhà họ Dịch tay trắng làm nên sự nghiệp. Sau khi
mẹ của Dịch Diệp Khanh qua đời, ông ấy vẫn theo làm việc cho Dịch Hàn
Khiêm. Đến khi Dịch lão gia – người đã đến tuổi ngũ tuần – chẳng màng
đến sự phản đối của mọi người, cố ý kết hôn với Giang Nhược Trần trẻ
tuổi, xinh đẹp. Lúc này, cậu họ mới tức giận bỏ đi nước ngoài.
Hai cậu cháu gặp mặt, đương nhiên không thể thiếu một phen thân thiết, tâm
tình trò chuyện. Ngoại trừ chuyện phát triển Dịch thị trong tương lai,
thì chính là về người phụ nữ tên Giang Nhược Trần kia. Sau khi sống
chung với Giang Nhược Trần, Đại tiểu thư lập tức không còn hoài nghi gì
nữa. Nếu người khác nói chị ấy không tốt này nọ, Dịch Diệp Khanh sẽ giả
câm giả điếc. Nhưng khi cậu họ nhắc đến Giang Nhược Trần, cô chẳng thể
giả ngu được nữa. Cô không muốn nghe cậu họ nói Giang Nhược Trần thế này thế nọ. Nhưng nào ngờ ông ta cũng không có ý kiến gì nhiều với tổng
giám đốc Giang, thậm chí còn khen ngợi chị ấy làm việc tốt. Ông chẳng
qua chỉ canh cánh trong lòng chuyện chị ấy lấy Dịch Hàn Khiêm, nghĩ chị
ấy có tâm địa bất chính.
Tâm địa bất chính? Vừa nghe đến hai từ "bất chính", Đại tiểu thư suýt nữa
cười ha hả. Trong lòng cô biết rõ Giang Nhược Trần không những bất
chính, mà ngay cả bản thân cô cũng bị chị ấy bẻ cong, nhưng Dịch Diệp
Khanh chỉ cười trừ. Sau khi từ Mỹ trở về, Dịch Diệp Khanh bị đảo lộn múi giờ, cộng với khí hậu không tốt, khiến thân thể khỏe như trâu của Đại
tiểu thư rốt cục cũng được trải nghiệm cảm giác bệnh nặng như bị núi đè.
Lúc ý thức mơ hồ, ngay cả cảm xúc cũng chậm chạp. Bản thân Đại tiểu thư
cũng không bị tội gì, nhưng tổng giám đốc Giang vì phục vụ con nhóc này
mà nghỉ dăm ba ngày phép. Cô hầu như đem tất cả hội nghị đổi thành video hoặc điện thoại, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc người tình nhỏ phiền
muốn chết này. Thấy cô bé ngay cả nuốt thức ăn lỏng cũng khó khăn, Giang Nhược Trần cau mày. Lần đầu tiên cô có cảm giác mình đang làm chuyện
ngu xuẩn, tự đem đá đập vào chân.
Câu "họa vô đơn chí" thật không sai. Dịch đại tiểu thư mơ mơ màng màng hết
bảy ngày. Lúc tỉnh lại, khắp người đau nhức như bị người ta lột da rút
gân. Đó là "di chứng sau cơn sốt", đại tiểu thư quả quyết tìm ra được
tên y học của triệu chứng đau đớn vô đối này mới yên tâm thoải mái trùm
chăn ngủ như chết. Đợi đến khi Giang Nhược Trần phát hiện chiếc chăn
dính đầy vết máu đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau.
Theo lời kể của người chứng kiến, cảnh "máu chảy thành sông" dọa Giang Nhược Trần suýt kêu thành tiếng. Đáng tiếc Đại tiểu thư lại hồn nhiên không
hay biết gì hết. Sau khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, Dịch đại tiểu
thư "khó chịu cự nự", bực bội dữ dội, mặt đỏ bừng bừng, giữ góc chăn
thật chặt, không chịu phối hợp. Mãi đến khi mẹ kế đại nhân liên tục bảo
đảm sẽ không giễu cợt, cô mới nguyện ý từ từ buông góc chăn ra.
"Đừng có để vú Ngô giặt! Đừng để bà ấy nhìn thấy! Đừng để ai phát hiện! Vứt
nó đi! Nếu có thể thiêu hủy càng tốt!" Nghĩ đến giọng điệu ra lệnh của
Dịch Diệp Khanh lúc đi vào toilet, Giang Nhược Trần cảm thấy buồn cười,
cuối cùng cũng nín không được nên cười ha hả. Đúng là cười ha hả. Một
người phụ nữ luôn lấy sự đoan trang, lễ độ làm phong thái bà chủ của nhà họ Dịch lại cười đến nghiêng tới ngửa lui, hầu như có thể dùng từ 'vỗ
ngực dậm chân' để hình dung. Bên tai cô chợt vang lên một câu mà Xà Nhan Lệ từng nói rất đúng.
"Cậu yêu cô ta, cả hai không thể nắm tay nhau đi dạo giữa đường lớn như
những cặp tình nhân khác; không thể khiêu vũ dưới ánh đèn đẹp đẽ, thậm
chí không thể nhắc đến tên của đối phương trước mặt quá nhiều người. Còn cậu nữa, cậu thích trẻ con như vậy, mỗi khi có bé nào vừa vào cô nhi
viện, cậu phải ôm ấp, hôn hít mới chịu. Vậy cậu có thể sống một cuộc
sống không có trẻ con được không?"
Giang Nhược Trần đã quên mình từng trả lời những vấn đề này như thế nào.
Nhưng giờ phút này, cô nghĩ mình đã tìm được đáp án rồi. Dịch Diệp
Khanh, cô gái làm cô mê muội, vừa là người yêu, lại vừa là con gái. Cô
có thể vì em ấy mà cam nguyện buông bỏ vài thứ. Cuộc sống thực tế vốn
không thể hoàn mỹ. Cô không thể tham lam vừa muốn có được Dịch Diệp
Khanh, lại còn muốn có toàn bộ thế giới. Nói cách khác, dù bây giờ có
người dùng cả thế giới đổi lấy người tình đứng bên cạnh cô, cô cũng sẽ
không đổi.
"Chị không được cười nhạo em!"
"Nhưng chị đang cười nhạo em đây, my girl", Giang Nhược Trần ngẩng đầu lên dõi mắt nhìn theo cô gái bên cạnh cửa, nháy mắt, nghiêm túc cất lời đầy
thành ý, "I love you!" Giang Nhược Trần vừa nói, vừa tiện tay để cái
chăn dính máu xuống. Cô buớc nhanh tới trước mặt Đại tiểu thư, rồi nhẹ
hôn lên khóe môi em ấy, sau đó nói, "Em thật là đáng yêu! Chị không để ý đâu. Chị cũng không có ý giễu cợt em, chẳng qua là... Chẳng qua là..."
Tổng giám đốc Giang còn chưa nói xong thì bản thân đã cười to một trận. Đối
với người phụ nữ đang cười như điên như dại này, Dịch Diệp Khanh vừa tức vừa chẳng biết làm gì. Cô dứt khoát đặt mông xuống giường quý phi nhắm
mắt dưỡng thần, không thèm nhìn tới bà điên kia nữa.
"Đừng giận mà! Em còn bệnh đó. Chị bảo đảm ngoài chị ra sẽ không cho bất cứ
ai thấy những thứ này, OK?" Giang Nhược Trần vứt cái chăn qua một bên,
rồi thay cái mới lên giường, giống như bà mẹ chào đón đợt kinh nguyệt
đầu tiên của con gái mình. Cô kiên nhẫn nói cho người bạn nhỏ kia biết
đây là chuyện rất bình thường, không cần lo lắng, cứ giao cho cô là ổn
hết.
Nếu Giang Nhược Trần đã nói vậy, thì quả thật sẽ đúng như lời nói, sẽ không có người thứ ba
biết chuyện mất mặt này của Dịch đại tiểu thư. Nhưng cô nương thẹn thùng kia lại không thể quên được chuyện xấu hổ ấy. Bản năng cô cũng muốn
vượt qua cảnh khó xử lắm chứ, nhưng chỉ cần nghĩ tới Giang Nhược Trần,
cô lập tức nhớ ngay tới trận cười ác ý kia. Vậy nên Dịch Diệp Khanh trải qua kỳ sinh lý khá dài này với tâm trạng cáu kỉnh và phiền muộn hơn hẳn trước đây.
"Tổng hợp các triệu chứng của kỳ kinh nguyệt ", Đại tiểu thư an ủi mình như thế, đồng thời lại cố sức tránh gặp cái người họ Giang kia, để tránh nhớ lại cảnh lúng túng ấy. Tổng giám đốc Giang cũng hiểu rõ tính tình khó chịu của
bảo bối nhà mình, nên hoàn toàn phối hợp, không đi nghịch phá oắt con
này nữa.
Song, khi những
phiền não của kỳ kinh nguyệt qua đi, quan hệ của hai người tựa hồ vẫn
không có chuyển biến tốt. Đại tiểu thư ngượng ngùng nhất định sẽ không
làm những việc mang tính chủ động, nhưng hai cô đã ba tuần không nảy
sinh quan hệ xác thịt rồi. Lửa tình cuồng nhiệt bất cứ lúc nào cũng có
thể phun trào. Dung nham ẩn sâu dưới thân thể sắp dâng tới miệng núi
rồi, nhưng Tổng Giám Đốc của chúng ta lại giống như Thánh nữ trong Tu
viện, chậm chạp không chịu nhúc nhích. Việc này làm Đại tiểu thư phiền
não, lại chẳng thể làm gì. Cô cũng không thể mặt dày van xin Giang Nhược Trần rằng 'Tổng giám đốc Giang ơi, tới cưng chìu thiếp đi! Khuê phòng
của nô tì tịch mịch lạnh lẽo quá trời nè!'
NO! NO! NO! Đây không phải style của Dịch Diệp Khanh. Gái nhà lành thùy mị
nết na không nên làm như vậy! Nhưng mà... Đại tiểu thư nghiến răng thầm
mắng đứa họ Giang kia, người gì mà vô sỉ quá, chuyện nên làm cũng không
chịu làm.
Đêm dài đằng
đẵng, gối đơn khó ngủ. Dịch đại tiểu thư đáng thương chỉ có thể mở máy
tính giết thời gian. Bệnh trên người đã sớm khỏi, nhưng khoảng trống
trong lòng lại càng ngày càng sâu.
Từng âm thanh trên QQ báo tin nhắn mới không ngừng nhảy ra. Cô nói chút
chuyện râu ria với vài người bạn, hello xong rồi good bye, có thể cùng
tán dóc nói nhảm, từ thức ăn đến quần áo,... Tùy tiện chat một chút, chỉ khi nhắc tới chuyện công việc mới ngừng lại mà thôi.
Ảnh avatar lần nữa chớp động, Dịch Diệp Khanh còn chưa kịp di chuyển chuột, thì cửa sổ lập tức rung lên hiện lời đề nghị chat video, lần này Đại
tiểu thư không chút do dự liền nhấn chấp nhận
Trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trên khuôn
mặt vui vẻ chói mắt này chính là làn da màu đồng tự nhiên.
"Hello, four one nine!" Betty là bạn cùng phòng với Dịch Diệp Khanh hồi đi du
học, là người thứ hai ngoài Lê Nặc gọi cô là "Tình một đêm". Dù không
phải người Mỹ, nhưng để giải thích mối liên hệ giữa Dịch Diệp Khanh với
"Tình một đêm" có chút khó tin. Cũng may Betty có khả năng ngôn ngữ
thiên phú, nên Dịch đại tiểu thư bèn dùng Hán ngữ bác đại tinh thâm của
mình để đổi lấy cơ hội cùng Betty học tiếng Pháp, tiếng Đức và tiếng Áo.
Năm năm qua, các cô đã xây dựng tình cảm rất thâm hậu, đáng nhắc tới chính
là B – một LES rất có thâm niên. Nếu nói Giang Nhược Trần bị Dịch tiểu
thư ngây thơ hồn nhiên của chúng ta bẻ cong từ thuở nhỏ, thì vị này trời sinh đã là LES. Lúc học mẫu giáo đã bắt đầu hôn trộm nữ sinh. Chết
người ở chỗ là vị này rất yêu nghiệt, mức độ xinh đẹp tuyệt đối có thể
so sánh với yêu tinh.
"Đừng trách tớ nói thẳng, trông cậu không được tốt lắm! Thế nào, chẳng lẽ cậu bị mẹ kế giày vò dữ vậy hả?"
"Giày vò?" hai mắt Đại tiểu thư nhìn chằm chằm màn ảnh, không khỏi cong khóe miệng, "Tiếng Trung của cậu tiến bộ không ít ha!"
"Đúng rồi, sau khi cậu đi, tớ lại cặp với một cô bạn gái người Trung Quốc."
"NO! NO! Làm ơn đừng dùng chữ 'lại', OK?" Từ này khiến Đại tiểu thư ảo giác mình là bạn gái Trung Quốc trước đây của người kia!
"OK! Nhưng sao tớ nhìn cậu thế nào thì trên mặt cũng hiện ra hai chữ 'bất
mãn' vậy hả?" Không thể phủ nhận người nước ngoài có ánh mắt sáng như
tuyết. Đại tiểu thư bội phục cô gái này có thể nói một câu trúng tim
đen. Cô lại hận Giang Nhược Trần đầu sỏ gây tội, nhất thời tức giận giơ
ngón giữa về phía đối phương.
Hành vi bộc phát này xác nhận suy đoán của mình. Betty liền cười lớn hỏi
người kia là ai mà lại có ma lực hấp dẫn nữ tu sĩ như Dịch đại tiểu thư? Điều này dường như kích thích lòng hiếu kỳ của nữ yêu tinh ngoại quốc
nọ. Rốt cuộc trong một phen điên cuồng bùng nổ, Dịch Diệp Khanh cũng
thừa nhận thật sự có nhân vật kỳ bí này.
Nhưng khi Betty tỏ ý muốn nhìn hình ảnh hoặc người thật một chút, Dịch Diệp
Khanh suy tư chốc lát, sau đó nhún nhún vai lắc đầu. Thứ nhất, cô suy
nghĩ hồi lâu mới phát hiện mình không có hình chụp của Giang Nhược Trần. Mặc dù các cô cùng tham gia du lịch với công ty, dù các cô đi làm và
tan việc, một ngày hai mươi bốn giờ đều ở chung một chỗ, nhưng ngay cả
hình chụp chung cũng không có mới đau. Dù cô chỉ cần gõ ba chữ Giang
Nhược Trần, cũng có thể tìm thấy hình ảnh tư liệu về chị ấy, nhưng cô
không có quyền làm vậy, cô phải được Giang Nhược Trần cho phép.
"I am sorry", Đại tiểu thư bất đắc dĩ bĩu môi, có chút băn khoăn.
"Tớ hiểu, vậy tớ có thể biết được người kia là she or he không?" Nhìn bộ
mặt tò mò của cô gái kia, Đại tiểu thư lúc này không có ý giấu giếm nữa. Cô quả quyết nói là phụ nữ, lập tức làm người đẹp Betty cười ha ha,
"Cậu bị bẻ cong hay cậu vẫn luôn cong vậy hả? Thật không ngờ đó nha! Oh
my god, buồn cười thật, tớ vốn nghĩ cậu là gái thẳng như thước luôn ấy
chứ!"
Betty mới đầu vừa
vỗ bàn, vừa bắt đầu ra vẻ hối tiếc không kịp, sau đó lại bày ra tư thái
'chị em tri kỷ' hỏi thăm Dịch Diệp Khanh 'sau khi chuyển từ thẳng sang
cong, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?'
Đại tiểu thư đang khổ tâm, nỗi niềm không biết bày tỏ cùng ai. Khi cùng
Betty nói chuyện, Dịch Diệp Khanh hoàn toàn không cần băn khoăn đề tài
này có làm đối phương chán ghét hay không, cũng không cần phải lo lắng
người này có cười nhạo mình hay không. Đây không chỉ bởi vì B sinh
trưởng ở một nơi tương đối thoáng với vấn đề này, mà cũng bởi vì các cô
là đồng chí cùng chung chí hướng.
Dĩ nhiên Dịch đại tiểu thư vẫn giữ lại một số chi tiết, chỉ nói đại khái.
Ngược lại, với năng lực lĩnh ngộ cực mạnh của Betty, sau khi nghe xong,
cô nói một câu chỉ ra chân tướng, "Trong tình cảm của hai người, chị ấy
vẫn chiếm địa vị chủ đạo, tựa như một nữ vương cao cao tại thượng. Sau
khi bị chị ấy chinh phục, cậu cam tâm nằm rạp như thần tử ở dưới chân
chị ấy, mất đi năng lực chủ động. Nếu cậu không thay đổi mà vẫn yếu đuối như vậy, nhất định là muốn cả đời bị nữ vương nắm mũi dẫn đi!"
Muốn chiếm lấy nữ vương có ba cách. Thứ nhất, trở thành nữ vương, bắt nữ
vương là người phụ nữ của mình, trực tiếp nói cho chị ấy biết 'I want to **** you!' Không để chị ấy cự tuyệt, lập tức hung hăng đè ra hôn! Nhưng sau khi phân tích xong, khả năng để Dịch Diệp Khanh hold Giang nữ vương không phải là số lẻ mà là số âm! Không thể được.
Thứ hai chính là lấy thân dụ dỗ, để Đại tiểu thư yếu đuối đi dụ dỗ. Nhưng
lần trước đi hấp dẫn nữ vương, cô đã xài chiêu "quyến rũ" này đến cực
hạn rồi. Với công lực hiện tại của Dịch cô nương, chỉ sợ khó có thể đột
phá. Thế nên chỉ có thể chọn phương pháp thứ ba.
Trong khi đại tiểu thư âm thầm chuẩn bị kế hoạch C của mình, Giang Nhược Trần vẫn không có động tĩnh gì. Cũng không phải là Tổng giám đốc Giang của
chúng ta hoàn lương 'đốt đèn hướng Phật', mà là tiếp nối theo Đại tiểu
thư, "bạn tốt" của mẹ ghẻ đại nhân cũng mãnh liệt kéo đến, báo hại Giang Nhược Trần bất đắc dĩ ăn chay mấy ngày, nào ngờ lại bị khuê nữ nhà mình hiểu lầm, thật là oan uổng quá đi!
Con oắt kia mấy ngày nay có gì đó là lạ, lầm lì khó hiểu, tan việc cơm nước xong liền trốn trong thư phòng, cũng không biết làm quái gì mà lần nào
cũng đến sau nửa đêm mới trở về phòng. Gần đây phòng đầu tư cũng không
có dự án gì lớn, Tổng Giám đốc Giang vốn định góp ý đôi lời, nhưng hôm
sau Đại tiểu thư lại tưng bừng khí thế, tinh thần hưng phấn như gà trống đá, khiến cô không còn lời nào để nói. Chịu không được tò mò, vào một
đêm gió lớn, Giang Nhược Trần mò tới cửa thư phòng, quyết tìm hiểu đến
cùng.
Vẻ mặt Đại tiểu thư lúc thấy cô rất quái lạ, mới đầu là sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhảy
dựng lên khỏi ghế ngồi, bất cẩn đụng trúng thùng khoai chiên bên tay.
"Chị lấy cho em ly sữa tươi", Dịch Diệp Khanh hốt hoảng, luống cuống đều rơi vào trong mắt mẹ kế, vậy mà cô lại không vội vạch trần con nhóc đó. Cô
thản nhiên đi tới trước mặt Tiểu Dịch, liếc mắt nhìn qua cái laptop đặt
trên bàn, trên màn ảnh mở ra hộp email, cũng không có gì quá mức kỳ
quái, đồng thời phía dưới còn mở một cửa sổ đang ẩn.
Giang Nhược Trần hé mắt, sáng tỏ cười một tiếng, rồi để ly xuống, sau đó vòng qua Đại tiểu thư, đi tới trước ghế ngồi. Chuyện quá bất ngờ, Đại tiểu
thư giống như con mèo bị đạp phải đuôi, thừa dịp Giang Nhược Trần còn
chưa phản ứng kịp, cô đã tức tốc đoạt lấy con chuột, rồi giấu sau lưng.
Hành động bộc phát như vậy càng làm Giang Nhược Trần nghi ngờ, không
khỏi cười lạnh, nói một câu, "Em giấu được sao?"
Giang Nhược Trần nói xong lập tức động tới bàn phím, mở lớn cửa sổ kia lên.
Hai cơ thể trần truồng của phụ nữ đập ngay vào mắt làm Tổng Giám đốc
Giang bất ngờ trợn mắt há hốc mồm. Ngây ngốc chừng hơn mười giây, cô
uống một ngụm sữa tươi để giấu đi bối rối của mình, sau đó mới từ từ đặt tầm mắt trên mặt Đại tiểu thư.
"Đây là một bộ phim rất hay của một người bạn ngoại quốc gửi cho em. Sau khi diễn viên chính vào Hollywood, thì những thứ này cũng tuyệt tích..."
"Vậy nên em cảm thấy những thứ này rất tuyệt hả?" Giang Nhược Trần khó tin
nhìn cô bé đối diện. Giờ phút này, cô thật cảm thấy có nên vỗ tay khen
đứa nhóc này có nội tâm dũng cảm quá không. Cô chưa bao giờ nghĩ tới một cô nương khi bị người khác bắt gặp đang xem phim đen mà còn có thể
đường hoàng giải thích như thế.
"Dĩ nhiên, 84 62 86, perfect! Tỷ lệ hoàn mỹ, giống như họa sĩ lúc có thể
gặp được tỷ lệ vàng vậy, em có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."
"Vậy sao?" Tổng Giám đốc Giang hừ lạnh một tiếng, rồi khiêu khích nhìn Đại
tiểu thư gật đầu, không khỏi nhíu mi xuống. Cô trầm mặc mấy giây, sau đó khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một lúm đồng tiền giết người không đền mạng.
Cô chậm rãi dời hai tay tới bên hông của mình, rồi sau đó nhanh chóng
cởi bỏ áo T-shirt cùng quần jean trên người, chỉ chừa lại một bộ đồ lót
đen, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Đại tiểu thư nói, "Họ có đẹp hơn
chị không?"