Người khiến tâm trạng Xà Nhan Lệ tức thì xoay 180 độ không ai khác chính là
lão phật gia nhà họ Lê. Nhìn thấy mẹ Lê hiên ngang đứng trước cửa bệnh
viện, dáng người nghiêm túc bị ánh tà dương kéo dài trên đất, không
hoang mang, không luống cuống. Xà Nhan Lệ cảm giác mình chính là con thỏ sớm muộn gì cũng bị người ta đốn cây bắt sống, mà bà lão trước mắt
chính là nông phu đem cô "tróc nã quy án".
"Bác gái!", Xà Nhan Lệ chủ động chào hỏi bà Lê, thái độ đúng mực, thấp thoáng có mấy phần khí phách nữ liệt sĩ cách mạng.
Đáng ghét đáng trách nhất là "phe phản động" không bao giờ để lộ bộ mặt ghê
tởm của mình trước dân chúng. Lão phật gia nhẹ "Ừ" một tiếng, sau đó khẽ nói, "Xà tiểu thư, chúng ta tìm chỗ nào tâm sự được không?" Tuy là dò
hỏi, nhưng yêu tinh tự giác biết nếu mình dám nói "không" một tiếng, thì đời này đừng hòng bước chân vào nhà họ Lê. Cô rập khuôn theo sát bà Lê
vào con đường vắng, đến một quán trà nhỏ mới dừng lại.
Tìm một căn phòng, rồi đóng cửa. Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, tay nâng ly trà nhìn từng cái lá trôi nổi ở miệng ly. Giờ khắc này, tâm tình của Xà yêu tinh cũng trập trùng lên xuống như chiếc lá ấy, không có rễ bồng bềnh, càng bất lực không nói được câu gì.
Không có người thứ ba biết ngày đó hai người phụ nữ nói gì trong phòng trà.
Dù sau này người trong cuộc như Lê Nặc mãi truy hỏi cũng không ra kết
quả gì. Chỉ biết ngày ấy mắt bà lão đỏ ửng ra khỏi phòng, còn cô gái trẻ xinh đẹp ngồi uống trà liên tục, mãi đến khi quán trà đóng cửa mới rời
khỏi.
Ngày hôm ấy, Xà Nhan Lệ hiểu rõ một đạo lý, 'trà tuy thơm nhưng rất đắng'. Kể từ đó, cô không khỏi mê luyến vị cay đắng này.
Những thứ này để sau hẵng nói, giờ ta bàn vào chuyện chính. Quản lý Lê thật
sự đi làm lại ngay hôm sau. 'Gái trí thức' không bận trăm công nghìn
việc như tổng giám đốc Giang, một ngày nghỉ phép liền có một đống công
văn chờ phê duyệt chồng chất như núi. Lê Nặc xử lý xong một hai văn kiện quan trọng, liền bưng ly trà tới phòng giải khát. Nói trắng ra thì buổi sáng là thời gian hoàng kim để nghỉ ngơi, nhất là mấy người lười nhác.
Quản lý Lê loay hoay một vòng quả nhiên có không ít người bưng trà, bưng cà phê đợi lấy nước.
Đã
lâu không gặp quản lý Lê, nhân dân đại chúng dồn dập bày tỏ hoan nghênh, làm 'gái trí thức' gật đầu cảm ơn liên hồi. Thăm hỏi xong, Lê Nặc xoay
người về văn phòng. Vừa thả ly xuống, trong đầu cô lập tức sắp xếp lại
vô số tin tức ngầm. Trong đó có hai tin đáng chú ý, tổng giám đốc ban
thường vụ mới tới xung khắc với tổng giám bộ phận đầu tư mới nhậm chức
không lâu. Dựa vào thống kê chưa trọn vẹn, trong thời gian họp hội ngắn
ngủi, hai người này đã cãi lớn 18 lần, cãi nhỏ 29 lần. Phàm chỗ nào có
hai người, chỗ nấy nhất định náo loạn như gà bay chó chạy, không thể can ngăn.
"Đứa phá đám" này
và Đại tiểu thư có ân oán lâu năm, đứa bạn thân nối khố như Lê Nặc tất
nhiên biết quá rõ. Thậm chí Lê cô nương còn được công nhận là nửa nhân
chứng, nửa tham dự trận chiến ấy. Có câu 'đầu của ba người thợ giày gộp
lại cũng hơn ông Gia Cát Lượng', năm đó hai chị em họ đánh đến một mất
một còn không phân thắng bại, ngay thời khắc mấu chốt, người bạn nhỏ họ
Lê chắp thêm đôi cánh, gia nhập phe đảng Đại tiểu thư.
Phải nói Dịch đại tiểu thư là 'con nít xấu tính', nhưng Lê Nặc còn xấu tính
hơn. Hai cô nương song kiếm hợp bích khiến tình thế lập tức nghiêng về
một phía. Từ đó về sau, Dịch Thần Hi không chiếm được của "Tình Một Đêm" tí xíu tiện nghi nào.
Bây giờ đối thủ không đội trời chung của Đại tiểu thư đã quay lại. Dịch
Thần Hi cũng không đơn giản về ôn lại chuyện xưa, có điều Lê Nặc không
biết tại sao Giang Nhược Trần lại thả đứa này vào vị trí đó. Đừng cố
đoán tâm tư của bà chủ lớn, dù có cào nát đầu cũng nghĩ không thông đâu. Lê Nặc cân nhắc một lúc vẫn là không nên suy nghĩ nữa, ngưng thách thức bản thân đi.
Bắt đầu xét tới tin tức khác, cái thứ hai là một tin lá cải chính hiệu, tuyệt đối
đặc sắc hơn tin thứ nhất nhiều. Tổng giám đốc Giang cử thân tín là
'Triệu tháo vát' tham gia gameshow 'hẹn hò nóng bỏng' mới ra mắt. Phụ nữ được mời sẽ ra sân tuyển đàn ông, chọn trúng thì đèn liền sáng, chọn
không trúng thì đèn liền tắt. Hồi trước, lúc tẻ nhạt, Lê Nặc và Xà Nhan
Lệ cũng từng chơi qua mấy kỳ. Tóm lại đây là một tiết mục giải trí điển
hình chọc cười đại chúng, không ngờ đệ nhất thư ký tài trí hơn người của chúng ta lại tham gia. Không chỉ có tham gia, mới đụng một cái thôi cô
nàng đã khăng khăng chọn "cao to, giàu có, đẹp trai". Mặc dù thư ký
Triệu đã sớm làm người ta tắt đèn, nhưng ngọn lửa nhỏ kia vẫn cứ một mực đuổi theo cô.
Cây già
cũng đã có mùa xuân, Lê Nặc vì cây già Triệu tiểu thư cảm thán, cuối
cùng coi như đã tìm được 'mỹ nam nhân' thưởng thức tâm hồn. Hai người
yêu nhau có thể không phân tuổi tác, quốc tịch, thân phận, đẹp xấu,...
Tại sao lại có nhiều người phân biệt giới tính đây? Lẽ nào yêu đương
đồng tính là tội không thể tha thứ sao?
Nghĩ tới chuyện tình yêu không nhìn thấy ánh mặt trời của mình cùng yêu
tinh, Lê Nặc liền buông tiếng thở dài. Thở dài rồi lại thở dài, tháng
ngày cứ thế trôi qua, cô vẫn phải lo làm việc, không có tiền cũng chẳng
ai sống sót được. Quản lý Lê phấn chấn tinh thần, tiếp tục chiến đấu
trong toilet. Công việc của 'gái trí thức' không đơn giản, ngoại trừ mỗi ngày phải nghĩ cách đuổi theo doanh số, còn phải đúng lúc đúng chỗ làm
khó làm dễ người ta. Thủ đoạn nhất định phải nham hiểm, thái độ phải ám
muội, bằng không sẽ trở thành bia đỡ đạn bất cứ lúc nào.
Chớ xem thường chốn hố xí này nha. Tuy quản lý Lê liều lĩnh 'buồn tè' liên
miên, nhưng điều này góp phần làm nên một nửa sự nghiệp của cuộc đời đó. Mỗi ngày Lê Nặc đều kiên trì dạo chơi từ tầng 58 đến tầng 48, gió mặc
gió, mưa mặc mưa! Đại khái là bởi thời điểm con người thả lỏng rất dễ
tiết lộ bí mật, nói chút chuyện bình thường không dám nói. Đặc biệt là
phụ nữ thích tụ tập thành đàn trong toilet, hơn nữa đa số còn có quan hệ khá mật thiết, vậy nên góp nhặt không ít tin tức tuyệt mật chuẩn xác
nhất từ trước đến giờ.
Tòa nhà Dịch Hằng là do danh gia thiết kế, đặc biệt là bồn cầu các tầng
hoàn toàn phù hợp với nhân tướng học 'ngồi thoải mái, xả thư thản, là
nơi giải trí nhàn nhã', nên Lê Nặc có thể vơ vét tin tức khắp nơi tại
đây. Ăn ở phòng ăn nhỏ xíu của công ty cũng không thu nhặt được tin gì
đâu. Ngay cả chuyện ông chủ nào đó với trợ lý nào đó cùng xuất hiện ở
khách sạn nào đó. Chuyện lớn như tổng giám đốc Giang khẩu chiến với mấy
ông già đổng sự cũng được lên sóng. Chuyện to chuyện nhỏ, nói có thành
không, then chốt chính là sửa cũ thành mới.
Phàm thì từ hai người trở lên biết chuyện sẽ bị đồn đãi rộng rãi ngay lập
tức, nhưng ở toilet nữ luôn có bí mật để nói. Có chuyện suốt cả tuần ở
văn phòng cũng chưa chắc nghĩ thấu, đi toilet một chuyến là giải quyết
êm xuôi liền. Không phải vậy thì tại sao lại có câu "nhà vệ sinh thông
thoáng" đây!
Lê Nặc biết
rõ điểm này nên mới chịu khó lội lầu trên lầu dưới. Sở dĩ chọn tầng 58
đến tầng 48 là bởi cấp quản lý đều nằm trong 11 tầng này. Xuống chút nữa chỉ có thể nghe được ít chuyện tình truyền hình không bổ béo gì sất.
Tiếng xả nước vang bên tai, sau đó truyền đến tiếng giày cao gót lộp cộp, một trước một sau, mãi đến khi hai người đi xa, Lê Nặc mới đứng lên lật nắp bồn cầu xuống. Cô ló nửa cái đầu từ phòng tận cùng thăm dò, xác định
bốn bề vắng lặng mới thẳng người đi ra.
Lần này thu hoạch không nhỏ. Hai cô thư ký truyền tin Giang nữ vương hôm
nay rất không cao hứng, hậu quả nghiêm trọng . Còn lý do tại sao không
cao hứng, hai người kia không nói, nhưng đó cũng không phải chuyện 'gái
trí thức' quan tâm. Tổng giám đốc Giang sướng vui đau buồn sẽ có người
bận tâm. Quan trọng nhất chính là mấy ngày nay, Lê cô nương nhất định
phải đi đường vòng, vạn lần không được đụng vào họng súng của Giang
Nhược Trần.
Khi Lê Nặc
quay lại văn phòng đã qua giờ cơm rồi. Đang nhẩm tính hẹn người đẹp đi
ăn mì dưới lầu để "khảo sát", nào ngờ điện thoại đã reo ầm lên. Vốn
tưởng tiểu yêu tinh không chịu được cô đơn triệu hồi mình, ai nhè là
ngân hàng nhắn tin nhắc nhở, 'Tài khoản hôm nay của quý khách nhận được
200 ngàn nhân dân tệ.'
Lê Nặc nhìn thấy tin nhắn còn tưởng nó đang lừa dối chọc mình vui. Sau khi xác nhận đúng số tài khoản, Lê cô nương mới kinh sợ chảy mồ hôi lạnh
khắp người. Đối với cô mà nói, đột nhiên có người chuyển hai trăm ngàn
cho mình còn kinh khủng hơn chuyện mình chuyển cho người khác. Là ai cho cô nhiều tiền đến vậy?
"Tình một đêm?" Cái tên đầu tiên Lê Nặc nghĩ đến chính là Dịch đại tiểu thư
nhà giàu mới nổi. Đứa này từ khi yêu mẹ kế giàu có càng hào phóng hẳn
ra.
Lê Nặc dù sao cũng có chút cảm động, bạn bè thân thiết đến vậy còn cầu mong gì nữa. Nhưng khi cô gọi điện, Dịch Diệp Khanh lại một mực phủ nhận, "Không có! Tuyệt đối không có! Tuy Dịch Diệp Khanh tớ hiền lành như Bồ Tát, lòng dạ từ bi,
nhưng chưa tới cảnh giới cao thượng vậy đâu. Hay là cô bé 'ốc bươu vàng' nào đó lỡ làm chuyện ngu xuẩn?"
"Rốt cuộc là ai?" Lê Nặc vừa ăn mì, không nhịn được nhắc tới bà chị tên 'ốc
bươu vàng' kia, nhưng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là ai, "Lẽ nào
gửi lộn tài khoản?"
"Em
nói nhảm gì vậy? Ăn đi!" Chờ yêu tinh đánh chiếc đũa lên bát cái 'boong' giòn giã, Lê Nặc mới tỉnh hồn lại, "Tài khoản của em tự dưng có thêm
200 ngàn. Em nghĩ chắc ai gửi lộn rồi. Theo chị, nếu ngân hàng yêu cầu
em trả tiền lại thì có nên trả không?"
"Em cả nghĩ quá rồi. Tiền đó do chị chuyển khoản đó!" Cuộc sống giống như
một hộp sô cô la, bạn vĩnh viễn không biết mình sẽ nhận được vị gì. Lúc
này Lê Nặc cảm thấy mình còn ngu hơn Forrest Gump (1) cả trăm lần ấy
chứ. Thấy vẻ mặt khinh thường của yêu tinh, cô mới ngộ ra mình ngây ngô
ngu ngốc.
"Sao chị không
báo trước với em một tiếng?" Lần này Lê Nặc cuối cùng cũng thả được tảng đá trong lòng xuống, nhưng muốn ăn tiếp cũng không có khẩu vị nữa, vừa
hút sợi mì lại cảm thấy có gì đó không đúng, "Chị lấy đâu ra nhiều tiền
vậy?" Lê cô nương biết yêu tinh khi xưa tiêu pha như nước. Song từ lúc
Lê Nặc làm chủ gia đình, toàn bộ tiền lương đều nộp lên trên, không ngờ
bàn tính thép cũng có lúc sai lầm thất thoát!
"Lần trước chị có nói em rồi mà. Chị chơi chứng khoán có lời nên rút ra đó."
"Em nghe nói ai cũng lỗ mà, sao chị kiếm lời hay vậy?" Đầu năm thói đời
không tốt, cổ phiếu lao dốc không phanh, quỹ đầu cơ mất sạch, ngay cả
bất động sản cũng phải nhảy lầu!
"Vậy thì chứng minh chị có bản lĩnh đó! Em có ý kiến à? Mau mau ăn đi!" Xà
Nhan Lệ vỗ bàn một cái, Lê Nặc không dám có ý kiến nữa, mau chóng cúi
đầu ăn cơm, chỉ thầm lẩm bẩm người đẹp là vợ mình, vừa là người, vừa là
tiền.
Hai người cơm nước
xong liền về tầng của mình làm việc. Hôm nay yêu tinh có chút khác lạ,
lạnh lùng, ít nói. Hỏi gì chị ấy hầu như mất tập trung, chẳng lẽ kinh
nguyệt đến thăm? Lê Nặc bấm tay tính toán, trùng hợp đúng hai ngày nay,
trong lòng chợt cảm thấy an tâm không ít.
Một buổi trưa bình an vô sự, Lê Nặc vừa mừng thầm sắp qua một ngày thật may mắn, thì cấp trên lâm thời ban xuống một ý chỉ 'quản lý chi nhánh họp
hành trước khi tan ca, lắng nghe pháp chỉ của Giang nữ vương!'
Vốn tưởng mình có thể an toàn vòng qua thùng thuốc súng, nào ngờ "thùng
thuốc súng" đã tự tìm tới cửa. Đối với chuyện này, Lê Nặc cũng có chút
xíu ý kiến, nhưng nể tình Giang Nhược Trần là nửa chị dâu của mình, đành phải chuẩn bị giấy bút cẩn thận sẵn sàng nghe dạy.
Khác với ngày thường, Lê Nặc vừa bước chân vào phòng họp lập tức cảm thấy
nhiệt độ thấp hơn khí áp chuẩn vài độ. Ai vào cũng đều im lặng, không
dám lên tiếng, y chang kẻ trộm vừa bị bắt.
Lê Nặc lặng lẽ tìm một góc ít ai chú ý ngồi xuống, vừa ngẩng đầu thấy
'người yêu dấu' ngồi chếch ở đối diện. Vị trí này đúng đẹp, khiến Lê cô
nương rất hài lòng, lấy cuốn sổ ra đợi nữ vương đại giá. Nghe kể không
bằng gặp mặt, mặt nữ vương quả nhiên rất đen, rất nghiêm túc, vừa vào
cửa liền đông thành miếng. Lê Nặc khẽ co người cố gắng đạt tới mức nhỏ
nhất trong phạm vi thị lực của Tổng giám đốc Giang.
"Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?" Sư
tử Hà Đông hống lên một tiếng, trái tim bé bỏng của Lê Nặc không khỏi
run bần bật. Thật sự có nguyên nhân, cũng không thể trách Tổng giám đốc
Giang của chúng ta thô bạo. Dịch thị đang khai thác một nhánh sản phẩm
mới, đóng gói, tuyên truyền đều thuận lợi, nào ngờ lại bị người khác
nhanh chân đến trước, làm tiền đầu tư lạc trôi theo nước, hỏi sao Giang
Nhược Trần có thể bình thản được cơ chứ!?
"Quản lý Lâm có gì muốn nói với tôi không? Hả? Tại sao sản phẩm của mấy người sản xuất lại trở thành sản phẩm của công ty khác? Còn bộ phận điều tra
và nghiên cứu thị trường, tổng giám đốc Trình, các người phải cho tôi
một lời giải thích!"
Giang Nhược Trần thản nhiên vứt ra một xấp tư liệu sản phẩm dày cộm, chi chít chữ nghĩa làm hội nghị dấy lên một trận cuồng phong. Lê Nặc cảm thấy
cơn lốc nhỏ này hệt như vô ảnh kiếm trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả,
thổi vù vù vào mặt cô thật là đau.
Có điều Lê Nặc đúng là thanh thản không ít, ít ra cô biết Giang Nhược Trần không thổi gió độc vào mình. Lê Nặc nhiều lắm cũng chỉ bị mắng mỉa tí
xíu thôi, xui nữa thì sợ bị điểm tên trong danh sách. May mắn thì bị
xuống chức cắt lương, bất hạnh thì đóng gói rời đi. Xem ra lúc này Lê cô nương phải cải trang mặt đen rồi, ai bảo cô là quản lý hành chính làm
gì chứ!
Tình huống như
vậy không ai dám mở miệng. Ai dám "trượng nghĩa nói thẳng" chẳng khác
nào đưa đầu hứng đạn. Trầm mặc không lâu, Dịch Thần Hi đã mở miệng, tự
nhận công việc thất trách, sau đó ba người Lâm, Lâu, Trình cũng dồn dập
tự thuật khuyết điểm.
Tự
phê bình đến một nửa, cửa phòng họp bỗng vang lên tiếng gõ cửa, hội nghị tạm dừng. Người tiến vào không phải ai khác mà chính là thư ký Triệu
Tháo Vát của Tổng giám đốc Giang. Phụ nữ biết yêu đúng là khác hẳn,
Triệu tiểu thư hôm nay đặc biệt có khí chất, ít ra Lê Nặc cho là thế.
Thấy trợ lý Triệu tới bên người nữ vương rồi thì thầm bên tai một hồi, trực
giác nói cho Lê Nặc biết không phải chuyện tốt lành gì, bởi người Giang
Nhược Trần đã gần óng băng đến nơi rồi, mặt mày càng âm u khủng bố. Đợi
cô Triệu nói xong, trên mặt Tổng giám đốc Giang đã không còn máu sắc.
Đôi mắt sắc bén đảo qua toàn phòng họp, cuối cùng rơi ngay đầu Xà Nhan
Lệ, "Quản lý Xà đến phòng làm việc của tôi một chút, những người khác
tan họp!"
Nghe Tổng giám
đốc Giang vô cảm ra lệnh, lồng ngực Lê Nặc bỗng nhiên căng thẳng, một
luồng linh cảm chẳng lành chém thẳng xuống đỉnh đầu cô.
(1) Forrest Gump: Forrest Gump là một bộ phim của điện ảnh Hoa Kỳ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. Nội dung của bộ phim trải dài xuyên suốt một thời kỳ lịch sử của nước Mỹ. Bộ phim đã kể lại một giai đoạn
nhiều biến động trong lịch sử nước Mỹ qua góc nhìn ngây thơ và trong
sáng của một người chỉ có IQ 75. Sự vô tư của Forrest đã giúp anh vượt
qua mọi biến cố của cuộc đời và thậm chí giúp những người khác vươn
lên.Bộ phim được chuyển thể từ một tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom.