"Dạ, rất tốt ạ." Lê cô nương miễn cưỡng cong mí mắt, liếc nhìn ông già đang
đọc báo trên giường rồi thở ra một hơi. Cha cô muốn cái gì, cô dùng đầu
ngón chân cũng nghĩ ra được. Nhưng Lê Nặc là ai chứ, người khác có thể
tự quyết chuyện của cô được sao?
"Cái đứa Lâm Thụy này hơn hai mươi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Lúc trước còn cẩn thận hỏi thăm con từng li từng tí nữa. Trẻ ranh to
xác mà còn đỏ mặt. Ba cho nó số điện thoại của con rồi đó."
"Ba!" Chả trách gần đây cô cứ nhận được tin nhắn lạ, hoá ra là ba lấy danh
thiếp của mình làm tờ rơi để phát. Lê Nặc tiếp tục bóp chân giúp giáo sư Lê, bệnh tình phát triển rất nhanh, bây giờ hai chân của ba Lê đã xuất
hiện hiện tượng sưng phù. Để giúp ông nhà thoải mái một chút nên Lê Nặc
cứ cách một, hai giờ liền bóp chân cho ba một lúc. Hai người phụ nữ
không quản đêm hôm, ngày qua ngày thay nhau chăm sóc thầy giáo già, hỏa
khí cũng không dữ dội như trước nữa. Mẹ Lê thỉnh thoảng cũng muốn tự tay dạy cho khuê nữ một "khóa Chính trị". Đối với chuyện này, Lê Nặc rất
thoải mái đối phó, kiên quyết không thay đổi chính sách, mặc bão táp mưa sa, cô đây vẫn luôn nhất quán không đổi dời.
"Lâm Thụy là một đứa trẻ ngoan, điều kiện gia đình ổn. Ba thấy cũng được lắm nha!"
"Tiếc là không phải khẩu vị của con. Nhìn anh ta mặt mũi non choẹt. Hai đứa
con đi chung ra đường, thế nào cũng bị dân chúng nói 'Trời, trào lưu
tình chị em'. Rồi mười năm sau lại bị nói 'Tình mẹ con, thật không biết
xấu hổ'!" Lê cô nương kích động bắt đầu khua tay múa chân, y chang đang
bị người ta chỉ vào mũi mắng "Không biết xấu hổ" vậy.
"Làm gì quá đáng như con nói chứ! Hai đứa cách nhau có ba tuổi thôi, gái hơn ba như ôm gạch vàng!"
Dù Giáo sư Lê có đưa ra ngàn lời hùng biện, nhưng thái độ của Lê Nặc vẫn
rất quyết tuyệt, "Ba, con không muốn cưu mang đứa trẻ to xác như vậy!"
"Cái này không được, cái kia cũng không xong. Lớn tuổi hơn một chút thì con
chê già, trẻ tuổi thì bảo tình mẹ con. Rốt cuộc con muốn người như thế
nào hả?" Ba Lê tức giận định ngồi dậy, nhưng đau đớn bên hông buộc ông
tức thì nằm lại trên giường.
"Sức khỏe ba không tốt rồi thì còn bận tâm mấy chuyện này làm chi!?" Lê Nặc
rất muốn nói 'con muốn Xà Nhan Lệ', nhưng lúc này cô nào dám dùng lưỡi
sát thương người chứ. Cô chỉ qua loa vài lời, nói bậy bạ dăm ba câu rồi
thôi.
"Nặc Nặc, ba rốt
cuộc bị bệnh gì vậy? Đừng có nói là bị viêm thận gì đó nha, miệng với
mặt con lòi ra chữ 'xạo' luôn kìa, chả bù với mẹ con. Ba thấy hai ngày
nay bà ấy nặng nề tâm sự, cũng không giữ con khư khư như trước nữa."
"Ba đừng nghĩ lung tung, ba chỉ bị viêm thận thôi." Lê Nặc lần này không để giáo sư Lê nói hết lời, cô lập tức đứng lên giúp ông đắp chăn, còn mình chuẩn bị ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Mỗi lần cha và con gái nói tới đề tài này, Lê Nặc cũng không biết nên nói thế nào cho
phải.
"Nếu chỉ là viêm
thận thì con làm thủ tục xuất viện cho ba liền đi! Ba về nhà dưỡng bệnh
cũng vậy thôi, đừng ở lì chỗ này chiếm dụng tài nguyên y tế quốc gia!"
Giáo sư Lê nói gió giận mưa. Xét thấy không thể giấu nổi sự tình, Lê Nặc chán nản ngồi ở mép giường, ảo não bảo, "Chiếm dụng gì mà chiếm dụng!
Ba không chiếm thì người khác cũng dùng thôi. Ba lúc nào cũng lo cho
người ta, nhưng ba có biết nếu ba không nằm viện thì bất cứ lúc nào cũng sẽ..."
Lê Nặc dừng một
chút rồi khẽ liếc nhìn ba mình, trong mắt là bi thương vô tận, "Ba, bác
sĩ nói... nói ba bị suy thận, phải cấy ghép..." Hai người nhất thời rơi
vào trầm mặc, cũng không ai lên tiếng. Lê Nặc nhìn ba mình, cô sợ sẽ
nhìn thấy sự tuyệt vọng trên mặt ông. Cơ thể suy sụp không phải điều
đáng sợ nhất, nếu tinh thần đổ vỡ thì người này coi như xong.
Giáo sư Lê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên đối diện với Lê Nặc,
nhẹ nhàng thở dài nói, "Ai sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy mà! Đời
ba không dài hơn người khác bao nhiêu đâu, bệnh như vậy cũng không trách ai được. Ba chỉ lo lắng cho con với mẹ thôi. Con cũng biết đó, ba mẹ
làm gì cũng đều muốn tốt cho con thôi, ba mẹ không hại con đâu nhóc à."
"Ba, chúng ta đừng nói tới mấy chuyện này được không? Trước mắt là phải chữa bệnh cho ba cái đã, chữa bệnh quan trọng hơn, còn chuyện khác thì sau
này nói sao cũng được."
"Nói sao cũng được? Vậy để ba tìm ngay cho con một người đàn ông tốt để gả,
vậy thì ba mới an tâm trị liệu!" Lê Nặc không nghĩ tới giáo sư Lê thật
thà trung hậu sẽ đưa ra yêu cầu ngay lúc cấp bách như thế này. Đầu cô
vừa xót vừa đau, nhưng lại không thể lên cơn trước mặt bệnh nhân được,
"Lẽ nào ba mẹ cho rằng con cưới một người đàn ông tốt thì sẽ hạnh phúc
sao? Có thể anh ta sẽ yêu thương con như ba mẹ tưởng tượng, nhưng trong
lòng con đã có người khác rồi, vậy sẽ công bằng với anh ta sao?"
"Vậy cô cho rằng hạnh phúc là cái gì hả?" Hai cha con bất thình lình bị
giọng nói của phụ nữ làm giật mình. Cả hai đồng thời nhìn về phía cửa
thì đã thấy mẹ Lê đứng đó tự lúc nào, "Sống chung một người phụ nữ chính là hạnh phúc cô nói sao?! Không có hôn nhân, không có con cái, những
lời thề non hẹn biển đó có thể duy trì được bao lâu? Khi cô già yếu,
không thể nhúc nhích, nằm chết dí trên giường thì có ai đến hầu hạ không hả?"
Từ khi bị bà Lê bắt gặp được chuyện tốt, hai mẹ con liền chỉa mũi nhọn đấu kiếm với nhau,
không để ai thấy bình yên chút nào. Trong lòng Lê Nặc biết mình nhiều
lời vô ích nên chỉ nói với ba vài câu, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Sau
khi đóng cửa, cô vẫn nghe được hai tiếng thở dài nặng nề trong đấy.
Một mình Lê cô nương quẩn quanh khu nội trú khuất sau hành lang. Cô đi từ
đông tới tây, rồi lại đi từ tây sang đông, không biết mệt. Lúc Lê Nặc đi tới lần thứ n thì tình cờ bắt gặp Trần đại thiếu gia đang tiện đường đi thăm bệnh. Bác sĩ Trần mặc áo trắng như thiên thần cứu thế, bàn tay
nhân ái như Hoa Đà tái thế, tiếc là lúc này anh ta lại chẳng mang được
tin gì tốt lành đến.
Lê
Nặc cùng mẹ Lê làm kiểm tra, đáng tiếc là không ai có thận phù hợp với
giáo sư Lê hết, nên chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Tuy nhiên, nhiều người
dân Trung Quốc xếp hàng cấy ghép, có người đợi tới mấy năm song cuối
cùng vẫn không đợi được, cũng có vài người ghép xong nhưng cơ thể lại
bài trừ, rốt cuộc cũng đi đời nhà ma dưới phòng mổ. Nội tạng người thân
còn không hoàn toàn phù hợp, huống chi là người dưng nước lã! Nghĩ đến
đây, mặt mũi Lê Nặc lại sầu muộn thêm vài phần.
"Thật ra bệnh tình của bác trai chưa tới mức tệ nhất đâu. Tạm thời lọc thận
có thể duy trì, quan trọng là phải giữ tâm trạng vui vẻ. Nếu người nhà
đều mặt cau mày có thì làm sao người bệnh lạc quan cho nổi!?"
Cô cũng muốn lạc quan lắm chứ, nhưng nước dâng tới háng rồi thì làm sao có thể vô tư cười cho được. Lê Nặc tức giận quát Trần đại thiếu gia một
hơi, "Có biện pháp gì tìm được thận nhanh hơn một chút không?"
Hỏi vậy cũng còn đỡ hơn tới đồn cảnh sát hỏi cách làm sao kiếm tiền nhanh
hơn một chút. Đáp án không cần nói cũng biết, chuyện như vậy trong xã
hội hiện nay cũng không lạ gì mấy. Đối với vấn đề này, bác sĩ Trần sớm
đã hiểu thấu.
"Chờ đợi
cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng đâu. Bây giờ giá thận mắc lắm á!" Trần Dạ Phàm âm thầm chà chà hai ngón tay với Lê Nặc, "Nếu là hàng
chợ đen thì giá cũng cỡ này", Trần công tử lại giật giật ngón tay tiếp
tục nói, "Có điều bây giờ chợ đen cũng không có hàng ngon đâu, hơn nữa
cũng không an toàn tí nào. Nếu có thể thì chính quy vẫn tốt hơn!" Lê Nặc không nói gì nữa, gật đầu xem như tạm thời buông xuôi ý niệm này.
Nói thật, cho dù muốn mua thận ở chợ đen thì e rằng sẽ rất khó khăn với
tình hình kinh tế của nhà họ Lê hiện giờ. Giáo sư Lê và mẹ Lê cũng đâu
giàu có gì. Tuy lương và đãi ngộ của giáo viên không thấp, nhưng mấy năm nay, hai ông bà già này đều đem tiền giúp đỡ học sinh nghèo hết rồi.
Phàm là chứng kiến học sinh khó khăn, không quan tâm có phải học trò
mình hay không, ba Lê đều sẽ giúp một ít. Còn mẹ Lê hầu như gởi hết tiền cho trẻ em vùng núi và trẻ em mồ côi, thậm chí ngay cả gặp mặt tụi nhỏ
cũng chưa từng. Đồng nghiệp của giáo sư Lê đều xây nhà lầu hết rồi, vậy
mà gia đình họ Lê vẫn ở mãi trong khu nhà nhỏ suốt hai mươi năm trời.
Đối với chuyện này, Lê Nặc không có gì bất mãn, chỉ thường hay đau lòng
dùm hai ông bà già này thôi.
Khi đó, Lê Nặc thường trêu ghẹo ba mẹ rằng cô là con gái thiên hạ. Bản thân có bao nhiêu chị em cũng chả biết, nhưng chỉ có mình cô kiếm tiền, còn
người khác đều ăn chơi phá của!
"Ở hiền gặp lành, hôm nay con giúp người này, mai sau sẽ có người khác
giúp con. Gieo thiện nhân sẽ gặp thiện quả!" Đây là lời mẹ Lê răn dạy Lê Nặc nhiều nhất. Trớ trêu thay, ông bà Lê làm thiện hơn nửa đời người
nhưng không ngờ lại gặt được quả như vầy.
"Ai nói thế giới này công bằng?" Lê Nặc cúi đầu nhìn nền đá cẩm thạch trắng xóa dưới chân. Bệnh viện này từ tường gạch đến ga trải giường đều được
phủ một màu trắng. Những ngày qua, cô bị cái thế giới trắng toát này làm buồn ói đến phát sợ.
Lê
cô nương lầm bầm như thể hỏi người đi bên cạnh. Trần Dạ Phàm không chắc
con nhóc này có phải hỏi mình hay không, nhưng vẫn lịch sự đáp lại, "Thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối, mọi người chỉ theo đuổi công
bằng tương đối mà thôi!"
Sợ rằng ngay cả thượng Đế cũng không hiểu "Công bằng" rốt cuộc là thứ gì,
nếu có cũng vì ngài chưa rõ chuyện thôi. Lê Nặc cũng không làm quá, chỉ
nói vài câu hay hay rồi mời bác sĩ Trần ăn cơm, nhân tiện tận dụng cơ
hội thông qua anh ta để gặp trưởng khoa thảo luận phương án trị liệu kế
tiếp cho ba Lê luôn.
Bác
sĩ Trần biết rõ mình chỉ là sản phẩm kèm theo, người ta muốn mời bác sĩ
phụ trách là chính kìa, bảo anh đi theo chỉ là cái vỏ bọc thôi. Trần
công tử rộng lượng cho qua, vui vẻ làm "vỏ bọc', hớn hở đáp ứng. Lê Nặc
quay qua quay lại mấy vòng rồi trở lại phòng bệnh, vừa đến thì phát hiện ở đó có thêm bốn khuôn mặt quen thuộc.
"Gì đây? Bây giờ đi thăm bệnh đều tổ chức theo phái đoàn sao?"
Người mới đến chính là cặp mẹ kế và cặp đôi cẩu nữ nữ. Giang Nhược Trần thì
cũng được đi, dù gì thì trước đây cũng đã ra mắt ba mẹ Lê, họ cũng rõ cô ấy là mẹ kế của Dịch đại tiểu thư rồi. Nhưng Nhị cô nương và người
"chồng" ở rể kia cũng tới góp vui là thế quái nào đây!? Còn tay nắm tay, liếc mắt đưa tình thắm thiết làm như sợ người ta không biết hai người
đang ân ái mặn nồng không bằng. Lê cô nương rất muốn trùm bao bố đánh
hai đứa kia một trận lắm, đúng là ăn no không lo chết đói mà. Hai người
này quậy còn chưa đủ sao lại tới đây tưới thêm dầu vô lửa làm chi.
Lê Nặc lén liếc nhìn lão phật gia ở bên kia, may mà sắc mặt của bà vẫn còn bình thường. Trên thực tế, khi bốn người họ vừa vào cửa thì mẹ Lê đã
nhận ra hai vị 'cô dâu chạy trốn' và 'người đẹp cướp cô dâu' lừng danh
bấy lâu rồi. Phải cảm ơn mấy tờ báo lá cải có kèm hình minh họa, khiến
trí nhớ của cô giáo Lê trội hơn bình thường. Lúc đầu, chỉ cần liếc sơ
qua quyển tạp chí thôi là mẹ Lê lập tức nhớ kỹ hai cô gái xinh đẹp khác
người này rồi. Bây giờ bắt gặp người thật việc thật, bà không kiềm được
tiếng thở dài trong lòng. Sao hai đứa kia thân với con gái mình dữ vậy?
Chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao?! Bà và ông
Lê bình thường đến không thể bình thường hơn, tại sao Lê Nặc lại không
theo học đây!
Tuy nhiên,
bà lão phải thừa nhận hai cô gái xinh như tiên nữ kia đứng chung nhìn
rất đẹp mắt. Nếu tách hai người ra riêng thì có nhét đứa khí chất như
học trò của ông Lê vào cũng chả hợp với hai cô này tí nào đâu. Vậy khuê
nữ nhà mình cùng vị Xà tiểu thư kia có phải cũng giống thế không? Bà Lê
không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Bàn tính Lê đương nhiên không biết trăm mối ngổn ngang trong bụng mẹ mình
ra sao. Cô đưa mắt nhìn giỏ hoa quả của mấy người kia đem tới, lại còn
có hoa và thuốc bổ nữa, giống như cầm hoa hiến Phật ở Mỹ vậy.
"Đừng có rửa, tụi này không ăn đâu." Đại tiểu thư cũng muốn khách sáo lắm,
nhưng không ngờ con nhỏ họ Lê này lại không hề khách khí với mình, "Đừng tưởng bở, tớ rửa cho ba ăn mà."
Kỳ thực từ lúc nằm viện đến giờ, ông Lê rất ít ăn đồ bên ngoài. Tuy mấy
loại hoa quả này có thể tăng cường đề kháng, nhưng sẽ tăng thêm gánh
nặng cho cơ thể ông, vậy nên có thể không ăn liền dứt khoát không ăn.
Trong phòng bệnh có toilet riêng, Lê Nặc vừa rửa hoa quả, vừa dỏng tai nghe
động tĩnh bên ngoài. Có hai đứa dở hơi như Dịch Diệp Khanh và Nhị cô
nương thì bên ngoài cũng không yên tĩnh gì cho cam. Ngay cả người bi
thảm như mẹ Lê, cùng người nghiêm túc như ba Lê đều bị chọc cười ha hả.
Lê Nặc đột nhiên cảm thấy mất mác quá. Tại sao ba mẹ có thể khoan dung cho mấy đứa khác mà lại không thể đối xử như thế với người yêu của con gái
mình cơ chứ!?
Thật ra yêu tinh vẫn luôn quan tâm bệnh tình của ba Lê. Mỗi lần chị ấy đưa cơm cho
Lê Nặc cũng đều chuẩn bị cho giáo sư Lê ít thuốc bổ, nghe bác sĩ Trần
nói thuốc này rất có lợi cho thân thể ba Lê. Lê Nặc biết người kia để
tâm, nhưng cô không dám nói cho ba mẹ nghe. Cô chỉ có thể nói mấy món
này đều do mình nhờ người ta xin bác sĩ thêm. Nghĩ đến đây, Lê Nặc chỉ
biết lặng lẽ đau lòng vì người yêu mà thôi.