"Chúc mừng em?" Nhị tiểu thư bỏ ly xuống, nhướng mày hừ nhẹ, "Có phải chị nên tặng em một món quà thiệt bự không? Làm dâu phụ của em chẳng hạn?"
"Được thôi", người đẹp giật giật khóe môi, nụ cười tà tà hiện trên mặt, "Thêm ly nữa nào, chị uống tới bến với em luôn!", Nghiêm Gia Lăng giơ ly rượu cụng vào ly của Tần Dạ Ngưng một cái.
Cuối cùng một âm thanh vang lên.
Hai ly rượu va vào nhau cái "choang", Nghiêm Gia Lăng tức thì nghe tiếng tim mình vỡ nát.
"Chị ăn từ từ thôi, em đi toilet một chút", Tần Dạ Ngưng cầm khăn lau miệng
rồi đứng dậy. Nhị tiểu thư vừa bước ra khỏi cửa, Nghiêm mỹ nhân lập tức
rụt lưng xuống, dựa hẳn vào ghế. Mùi rượu đắng chát quấn quanh đầu lưỡi, vui sướng mới đầu gặp gỡ bỗng chốc tan thành bọt nước.
Một tay Nghiêm Gia Lăng lay lay ly rượu, tay còn lại lấy trong túi quần một chiếc hộp gấm nhỏ màu đỏ ra. Cô đã thầm tập nói hàng trăm ngàn lần,
nhưng rốt cuộc không thể thốt ra được câu nào. Cô rót thêm một ly rượu
nữa, nỗ lực trấn áp phiền muộn trong lồng ngực, cảm giác lạnh lẽo bức
người ta đau đớn khủng khiếp.
Kể tới Nhị tiểu thư tức giận bỏ đi, lúc này lửa giận trong lòng Tần Dạ
Ngưng hoàn toàn bị Nghiêm Gia Lăng thổi bùng lên. Cái thái độ lạnh lùng
thờ ơ đó làm nàng tức giận, nàng cũng không biết tại sao đầu óc mê muội
của mình lại nói ra lời kết hôn hùng hồn. Lớn đến ngần này rồi, ngoại
trừ lúc nằm mơ thấy bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa tới cưới mình thì nàng
chẳng bao giờ cân nhắc phải sống với ai. Từ lúc ở cạnh người phụ nữ lưu
manh họ Nghiêm ấy, nàng đã cắt đứt ý nghĩ kết hôn sinh con rồi, không
ngờ lần này lại thuận miệng nói ra một câu đả kích Nghiêm Gia Lăng như
thế, lại càng tự dọa mình sợ hết hồn.
Tuy nhiên, mấu chốt ở đây là tìm đâu ra chú rể, lời đã nói như bát nước hất ra ngoài không hốt lại được. Tần Dạ Ngưng cầm điện thoại lục tới lục
lui danh bạ. Phải chi Trần Dạ Phàm không phải anh trai của nàng thì tốt
rồi, tại sao Dịch Diệp Khanh lại không phải đàn ông chứ. Nàng thiệt muốn tự tát mình một phát, nói xạo làm chi để giờ tìm không ra gã nào để kết hôn hết đây trời!
Tần cô nương đang ảo não gần chết, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, âm
thanh đến quá đột ngột suýt nữa hù Tần cô nương hết hồn làm rớt điện
thoại. Nàng thở phì phò nhìn hai chữ "Cặn bã" lấp lóe trên màn hình. Tần Dạ Ngưng cười ha hả nảy ra ý hay, lập tức nghe điện thoại, cũng không
phí lời nói thẳng luôn, "Anh có đồng ý cưới tôi không, đính hôn trước
rồi đám cưới sau! Nếu anh không chịu thì tôi có thể tìm người khác!" Bên đầu kia trầm mặc hồi lâu, lúc Nhị tiểu thư sắp mất kiên nhẫn thì đầu
máy bên đó mới có phản ứng.
"Đồng ý, tôi đồng ý..." Tần Dạ Ngưng ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt mày nhăn nhó,
mắt liếc qua liếc lại rồi nói, "Cứ như vậy đi, không có chuyện gì thì
tôi cúp máy. . ."
"Khoan, chúng ta cũng nên bàn bạc chuyện hôn sự một chút đi chứ, dù sao đó cũng không phải chuyện nhỏ, em... bây giờ đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau đi!" Tần nhị tiểu thư suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Tắt điện thoại
xong, nàng đột nhiên cảm thấy không khí thật trong lành, đám mây lo lắng bay quanh đỉnh đầu cũng tiêu tán. Chỉ trong chớp mắt, Tần tiểu thư hồi
phục vui vẻ như xưa, hí hửng về phòng.
Nghiêm Gia Lăng thơ thẩn nhìn bàn tay ẩm ướt của mình, chẳng biết đang suy
nghĩ chuyện gì. Lúc Tần Dạ Ngưng trở về, cô nhanh chóng giấu bàn tay,
nhét hộp gấm vào túi quần.
"Thế nào, bít tết hôm nay có vừa miệng chị không? Sao không thấy chị cắn
miếng nào vậy..." Nhìn dáng vẻ buồn hỉu buồn hiu của Nghiêm Gia Lăng,
ngực Tần cô nương càng thoải mái. Nàng đẩy dĩa của mình tới trước mặt
người đẹp, không cần Nhị cô nương lên tiếng, Nghiêm Gia Lăng cũng biết
nàng muốn gì. Cô nhận đĩa rồi nhanh chóng cắt thịt bò thành từng miếng
nhỏ, sau đó trả lại cho Tần Dạ Ngưng. Đó là một thỏa thuận ngầm giữa hai người vô cùng ăn ý giống như vợ chồng lâu năm.
"Chị đối với em tốt như vậy, lỡ như sau khi em kết hôn, chồng em đối xử không tốt bằng thì làm sao đây?"
"Còn sao nữa, chị giúp em làm thịt hắn ta!" Nghiêm Gia Lăng vừa nói vừa
"chiến đấu" với đĩa rau, gắt gao cắn chặt răng, ánh mắt lộ ra sát khí.
Nếu bây giờ gã họ Hách đứng trước mặt cô, không chừng sẽ bị xé thành
trăm mảnh.
"Nhưng chị không thể giết anh ta, em không muốn làm góa phụ trẻ vậy đâu..."
"Vậy chị giúp em dạy dỗ anh ta một trận", độc nhất là lòng dạ đàn bà, tốt
xấu gì thì Nghiêm mỹ nhân cũng muốn để nàng thủ tiết, sống cô đơn, làm
góa phụ cũng được. Lúc này Nhị tiểu thư không nói gì, chỉ tập trung ăn
uống, lòng nở đầy hoa. Có phải Nghiêm Gia Lăng đang ghen không ta?
Bữa ăn tràn đầy mỹ vị, nhưng tư vị trong đó e rằng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Dùng bữa xong, do tâm tình không tốt nên kế hoạch bị Nghiêm mỹ nhân đơn
phương hủy bỏ. Lúc về nhà, hai người lại nổi lên tranh chấp. Nghiêm Gia
Lăng nhất quyết muốn đưa Nhị tiểu thư về nhà, hiển nhiên Nhị tiểu thư
không chịu, lập tức cự tuyệt.
Trước đây trời đông giá rét, hai người họ vẫn cưỡi yamaha đi chơi, ngắm hoa
dưới trăng, giờ đây cô đổi xe mới thế mà nàng lại chê! Giá trị chênh
lệch tới ba ngàn lận đó, Nghiêm Gia Lăng hận đến nghiến răng. Nếu là
người khác thì cô chỉ cần đá lông nheo một phát là tự động nhào vô rồi.
Hiếm khi người đẹp lộ ra vẻ tức giận, tên đầu sỏ gây chuyện vẫn cười cợt
nham nhở. Hai người không ai chịu nhường, mãi đến khi cậu "hai" nhà họ
Hách chạy tới.
Đây không
phải lần đầu Nghiêm Gia Lăng gặp người tên Hách Mạn Tư này, nhưng mỗi
lần gặp cũng không có tâm tình tốt. Ngược lại, Hách thiếu gia nhìn thấy
Nghiêm mỹ nhân lại phấn khởi như thấy vàng, hưng phấn nhiệt tình làm
người kia ghét dữ dội hơn.
"Anh ta là chồng sắp cưới của em", Nhị tiểu thư nhảy tới bên người Hách
thiếu gia, nghiêng đầu cười nói, "Ảnh tới đón em rồi, chị còn muốn đưa
em về nhà nữa không?"
"Đương nhiên muốn", nhường tên cặn bả này đưa nàng về nhà chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp. Nghiêm Gia Lăng hung hăng liếc gã họ Hách, nhưng Hách
Mạn Tư lại xem đó là liếc mắt đưa tình, tâm tư nở hoa càng nóng lòng
muốn thử, nhìn người đẹp đến chảy nước miếng. Hôm nay gã đi Audi TT so
với Porche 911 không to hơn bao nhiêu. Cha gã cũng hay trêu xe gã giống
đàn bà.
Tần Dạ Ngưng
không nghĩ nhiều lập tức ngồi vào xe của Hách Mạn Tư. Dù lúc này Hách
thiếu gia có chạy máy cày thì nàng cũng chả quan tâm. Hách Mạn Tư thỉnh
thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc Porche vẫn cứ chậm rãi theo
sau. Hách Mạn Tư không khỏi nói thầm, "Bạn của em thật là kỳ quái. . ."
"Có gì mà kỳ, chị ấy sợ anh có mưu đồ xấu xa với tôi thôi", nhị tiểu thư
lạnh lùng nói một câu rồi nhìn ra cửa sổ, không nhiều lời nữa. Một lúc
sau cũng đến biệt thự nhà họ Trần, trùng hợp Trần Dạ Phàm cũng vừa lái
xe vào gara.
Hai chiếc xe một trắng một đen chạy chậm rì đặc biệt chướng mắt. Nhất là nhìn thấy
em gái nhà mình cùng thằng nhãi Hách Mạn Tư chui ra từ chiếc TT. Mắt
Trần Dạ Phàm thiếu chút nữa rớt hết xuống đất, lại thấy người đẹp Nghiêm bước ra từ con Porche "911". Vẫn là người xưa, anh từ lâu đã cảm nhận
cô nhất định không phải dạng tầm thường. Hệt như nữ vương trở về khiến
trái tim của cô gái nhỏ nhảy tưng tưng.
"Anh trai, tôi muốn kết hôn!" Nhị tiểu thư nói một câu khiến Trần Dạ Phàm
run bắn cả người. Lúc trước chúng ta có đề cập rằng hiếm khi Tần Dạ
Ngưng kêu anh là anh trai. Mỗi lần kêu anh trai là y như có âm mưu gì
đó, có điều lúc này nàng không hề có âm mưu gì với anh hết.
"Kết hôn với ai?" Trần Dạ Phàm đảo mắt quanh ba người. Là Nghiêm Gia Lăng?
Trần Dạ Phàm âm thầm lắc đầu, nếu là cô ta thì con nhóc này sẽ không
ngồi xe của Hách Mạn Tư. Nếu là thằng phá của kia. . . Không thể, không
thể nào, trong lòng anh nói một trăm lần câu không thể, nhưng sự thực
đúng là như vậy.
"Sao cô không thương lượng với ba mẹ mà lại tự quyết định?"
"Chẳng lẽ các người muốn ép duyên? Cứ vậy đi, tôi chia tay Nghiêm Gia Lăng
rồi, ông có thể yên tâm rồi!" Tần nhị thế hừ một cái rồi vênh mặt bỏ đi. Hách nhị thiếu gia cũng theo sát phía sau. Chứng kiến hai thanh niên 2B lơ nhau, Trần Dạ Phàm khó hiểu hỏi người bên cạnh, "Chuyện gì xảy ra
vậy, các người cãi nhau hả?"
Cô cũng đâu biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nghiêm Gia Lăng bất đắc dĩ
nhún vai, bây giờ cô mới thấy phiền não trong lòng không hề mạnh mẽ như
trước nữa.
"Không được,
tôi phải ngăn cản con điên kia lại!" Mặt người đẹp Nghiêm như bị táo
bón, đảo mắt qua lại không có bóng người. Nghiêm Gia Lăng ngẩng đầu nhìn trời, trăng mờ mịt, lòng nặng nề. Cô bất đắc dĩ thở dài, nhìn thoáng
qua ánh đèn trong biệt thự rồi xoay người lái xe đi.
Thời kì giả trai mưu sinh lại đến.
Trên dưới nhà họ Trần đang trải qua một cơn bão tố chưa từng có. Tần nhị
tiểu thư vừa vào cửa lập tức la lên, "Ba mẹ, con sắp kết hôn rồi!" Hai
bô lão nhà họ Trần nghe tiểu bảo bối nhà mình nói, ban đầu cả kinh, sau
khi nghe chính Hách nhị thiếu gia khẳng định thì nhất thời hoảng loạn.
Nhưng họ lại ngại lên tiếng vì Hách Mạn Tư đang ở đây. Hách thiếu gia cả buổi không thấy nhà họ Trần phản ứng, nên đành mất hứng bỏ về. Đợi thằng
nhãi kia vừa đi, không đợi Trần Dạ Phàm mở miệng, Trần lão gia đã trừng
mắt, thổi râu mép nói, "Con gái cưng, thằng nhóc kia làm gì con hả, đừng sợ nói ba nghe đi, ba nhất định sẽ không tha cho nó!"
Nhưng Hách Mạn Tư làm gì có can đảm đó? Nếu gã dám thì bảo gã đời này ngồi
chồm hổm đi tiểu là vừa, Tần Dạ Ngưng tức giận liếc mắt nói, "Không có" .
"Vậy sao con? . . ."
"Ông Trần, có phải ông bị nhà họ Hách nắm tẩy gì rồi hả?" Tần Dạ Ngưng không thể không bội phục mẹ nàng có trí tưởng tượng phong phú. Dù cô có định
dâng hiến cơ thể cho Trần thị, cũng không phải trái tim đâu!
"Mọi người đừng đoán mò nữa, chỉ là con muốn kết hôn rồi", chỉ cần người đó
có khả năng kích khởi phản ứng của Nghiêm Gia Lăng, thì có là ai cũng
không quan trọng.
"Bé con à, người này vốn không xứng với con, mẹ sẽ tìm cho con người tốt nhất.
Con rể nhà họ Trần, tướng mạo, nhân phẩm cũng phải là nhất đẳng. Ai bảo
con gái nhà chúng ta ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy!"
"Mẹ, không cần chọn nữa, chính là anh ta đó. Hôm nay con mệt chết đi được",
Tần Dạ Ngưng vươn vai, cũng chả quan tâm người phía sau khuyên nhủ thế
nào. Cô kiên quyết với quyết định của mình, lần này không buộc Nghiêm
Gia Lăng nhảy tường, nàng sẽ không mang họ Trần!
Tần Dạ Ngưng nhận định phải gả cho Hách Mạn Tư, nhà họ Trần cũng không tiện nói thêm nhiều. Chỉ có Trần Dạ Phàm biết rõ em gái điêu ngoa của mình
đang định làm gì, nhưng khổ nỗi không có cách nào nói rõ được, nên chỉ
có thể trơ mắt lo lắng.
Tần cô nương cũng khá nghiêm túc, chủ động thu hút sự chú ý. Nàng thông báo cho bạn tốt, xin nghỉ phép để chuẩn bị hôn sự, nghiễm nhiên thành cô
gái nhỏ sắp sửa lấy chồng. Nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ
hội nào kích thích Nghiêm Gia Lăng. Một sáng nọ, Nghiêm mỹ nhân còn đang ngủ mê trong khách sạn thì bị chuông điện thoại đánh thức. Cô nhìn màn
hình hiện tên của bà hai họ Tần, rồi nhanh chóng bắt máy.
"Nghiêm Gia Lăng, chị quên hôm nay là ngày mấy rồi hả? Lại còn ở trên giường!
Cho chị mười lăm phút tới nhà em!" Nói xong, Nhị tiểu thư cúp điện
thoại, làm hại người đẹp không kịp đáng răng, rửa mặt, chỉ nhai miếng
kẹo cao su vội vã chạy tới nhà họ Trần. May là xe thể thao của cô cũng
xịn, đạp ga một phát chừng 14 phút 50 giây là tới trước cửa biệt thự.
"Em đi mua áo cưới, sao không đi với chồng tương lai, tìm chị làm gì?"
Nghiêm Gia Lăng vừa lái xe vừa gặm miếng sandwich mà Nhị tiểu thư đưa,
không quên trêu chọc cô gái này.
"Anh ấy bận rồi. Hơn nữa ở nước ngoài, chú rể không được đi mua lễ phục
chung cô dâu..." Tần Dạ Ngưng thu tay về, cắn miếng sandwich rồi tiếp
tục nói, "Sao? Không muốn đi với em à? Chị hứa làm dâu phụ rồi mà!"
"Chị rất sẵn lòng, chị tình nguyện. Em kêu chị đi chết cũng được!" Nghiêm
Gia Lăng vội vàng gật đầu. Nếu trả lời trễ thì không biết nàng sẽ làm gì cô nữa. Mấy hôm trước, cô chỉ lỡ để con nhóc kia đợi có tí xíu thôi mà
đã bị cằn nhằn hơn cả tiếng, dỗ thế nào cũng vô dụng. Hôm nay, cô sẽ
không dại gì giẫm lên vết xe đổ lần nào nữa!
Khi từ nhà họ Trần trở về, Nghiêm Gia Lăng nhớ lại thái độ của Trần Dạ Phàm thì đột nhiên thấu ra một việc. Chuyện kết hôn kia nhất định do Tần Dạ
Ngưng tự ý quyết định, "gã sừng heo" đó cũng là quơ đại thôi. Nếu không
thì tại sao Trần đại thiếu gia lại hết hồn khi nghe em gái bảo muốn kết
hôn. Bởi vậy, cô có thể kết luận Tần cô nương đang hát bài ca "khổ nhục
kế" !
Nếu nhị tiểu thư có "khổ nhục kế" của nàng, thì cớ gì Nghiêm Gia Lăng lại không dùng một người khác để tương kế tựu kế. . .