Trong lúc Nhan Dịch Trạch cảm thấy bất an và lo lắng thì Quan HIểu Ninh
bước tới, vẻ mặt cô vừa thận trọng vừa buồn thương: “Dịch Trạch, em rất
muốn cảm ơn những gì mà anh đã làm cho em nhưng em lại không biết phải
mở miệng thế nào, bởi vì nếu không phải vì anh thì rất nhiều chuyện cũng sẽ không xảy ra, cho dù là trách anh hay giận anh thì em cũng không thể nào xem như chưa từng xảy ra chuyện gì mà quay lại với anh được. Tất cả mọi chuyện cứ dừng ở đây đi, từ đây về sau chúng ta đường ai nấy đi
thôi.”
Nhan Dịch Trạch mím môi lại, rất lâu sau anh mới lên tiếng một cách vô lực: “Hiểu Hiểu, đừng vội đưa ra quyết định có được không?
Anh có thể đợi, bao lâu cũng được.”
Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Đưa em về nhà đi.”
Đến nhà Quan Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch ngừng xe lại, quay sang nhìn chằm chằm vào cô mà không nói lời nào.
Quan Hiểu Ninh cũng không biết còn có thể nói gì nữa, trong lòng cô cũng
đang rất rối, cúi đầu xuống trầm mặc một lát thấy Nhan Dịch Trạch cũng
không có gì để nói thì cô đưa tay đẩy cửa xe.
Kết quả cửa xe vừa
mở ra một kẽ hở thì cả người cô bị một sức rất lớn kéo lại, đợi cô kịp
phản ứng thì người mình đã dựa vào trong lòng của Nhan Dịch Trạch rồi,
cô muốn giãy ra nhưng Nhan Dịch Trạch ôm rất chặt, cô lại dùng sức giãy
giụa lần nữa nhưng vẫn không được, vì thế cô cũng mắc công phí sức nữa,
im lặng và cứ thế duy trì tư thế này, trong lòng cô đã nghĩ kĩ rồi, cho
dù Nhan Dịch Trạch có nói thêm gì hay làm gì đi nữa thì cô cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu.
“Hiểu Hiểu, sau này đừng để bản thân phải chịu ủy khuất, cổ phần của Trung Hiểu em cứ yên tâm mà giữ đi.”
Quan Hiểu Ninh cảm thấy mũi mình cay cay, vì bị ôm chặt lấy nên khi nói
chuyện giọng cô nghe có vẻ buồn buồn: “Em đã nghĩ kĩ rồi, sau này chỗ
cần dùng đến tiền còn rất nhiều, mẹ em chữa bệnh cũng cần dùng tiền, em
không tỏ vẻ thanh cao đến vậy. Anh……buông tay ra có được không?”
Nhan Dịch Trạch hít một hơi thật sâu, như là đang ngửi mùi hương trêи người
Quan Hiểu Ninh lần cuối cùng vậy, sau đó anh dần dần buông lỏng tay ra,
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn ngây thơ nhưng mệt mỏi của Quan Hiểu
Ninh nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Hiểu Hiểu, thật ra anh là một tên khốn
nạn, nếu như lúc trước anh trực tiếp đưa em 6 triệu và không day dưa với em nữa thì có lẽ em sẽ không cần phải chịu đựng sự đau khổ lớn như vậy, nhưng khi anh ý thức được tình cảm thật sự của bản thân đối với em và
không muốn làm một tên khốn nạn nữa thì tất cả lại trở thành quá trễ
rồi.”
Lần nữa Quan Hiểu Ninh đặt tay lên tay nắm cửa xe: “Chuyện
lúc trước anh đừng nhắc lại nữa, bất luận anh làm gì đi nữa thì nỗi đau
mà chuyện của Hiểu Phong đem đến cho em cũng không thể nào thay đổi được , đương nhiên tuy vì anh mà em đã chịu rất nhiều khổ sở, nhưng có thể
sớm biết dược tình trạng của ba mẹ em cũng là một việc đáng vui mừng, dù sao cũng tốt hơn nhiều năm sau mới biết được chân tướng khiến mình phải hối hận cả đời, anh cũng phải bảo trọng, sau này đừng làm tổn thương
những người yêu thương anh nữa, em đi đây.” Nói xong cô lập tức đẩy cửa
ra nhanh chóng rời khỏi không quay đầu lại, cô không muốn nói tạm biệt,
bởi vì không muốn gặp lại nữa!
Đợi đến khi không còn nhìn thấy
bóng dáng của cô nữa, Nhan Dịch Trạch mới vô lực mà dựa vào ghế không
ngừng nhớ lại những gì xảy ra trong mấy năm nay, có cảm giác như một
giấc mộng vậy, nhưng sự đau đớn như bị kim đâm vào lòng ngực lại nhắc
nhở anh rằng thái độ không có trách nhiệm đối với chuyện tình cảm lúc
trước định sẵn bây giờ anh phải nhận lấy hậu quả là mất đi người mình
yêu, anh đúng là một tên khốn kiếp mà, bây giờ muốn sửa đổi cũng đã quá
trễ rồi, chỉ có điều nghĩ tới việc mấy chục năm tới có lẽ vẫn bộ dạng ôm lấy sự tiếc nuối như vậy thì quả thật không cam tâm, nhưng Quan Hiểu
Phong không thể sống lại, bản thân có không cam tâm đến đâu nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật này, càng không thể khiến Quan Hiểu Ninh hóa giải khúc mắc trong lòng.
Thất vọng mà ngồi vuốt mặt, lại lần nữa nhìn về hướng mà Quan Hiểu Ninh vừa rời khỏi, anh cau chặt chân mày lái xe rời đi.
Những ngày tiếp theo sau đó Quan Hiểu Ninh trải qua một cách khá là bình
lặng, cô nhận được tiền hoa hồng của Trung Hiểu từ Nhan Dịch Trạch, Đinh Nạp nói tiền là do Nhan Dịch Trạch tạm ứng trước, đợi tới cuối năm khi
đã thật sự xác định chính xác số tiền hoa hồng, nếu như số tiền ứng
trước đưa ít hơn thì sẽ bù lại cho cô sau, nếu số tiền ứng trước mà
nhiều hơn thì cô cũng không cần phải trả lại.
Quan Hiểu Ninh cười cười rồi cũng không nói thêm gì nữa, bản thân cô thật sự cần số tiền
này, vậy thì sao phải để ý tới thời gian nhận tiền chứ.
Cho đến
khi mẹ cô—Lý Tố Khiết vì cảm thấy đau nhói ở lòng ngực phải đi bệnh viện kiểm tra, lời nói của bác sĩ lần nữa khiến cô đau lòng.
“Do mẹ
cô dùng thuốc an thần trong thời gian dài, nên dẫn đến các chức năng ở
tim bị tổn thương, đương nhiên bản thân cơ thể của bà ấy vốn dĩ đã suy
yếu, nếu như có thể hãy cố gắng giảm thiểu lượng thuốc, đồng thời phải
đến tái khám đúng hẹn, bây giờ truyền dịch một tuần trước, tình trạng
của mẹ cô bây giờ chúng tôi không thể tiếp nhận nhập viện chỉ có thể
khám ngoại trú mà thôi.”
Quan Hiểu Ninh gật đầu, cũng hiểu vì mẹ
mình thần kinh có vấn đề cho nên bệnh viện mới không đồng ý cho nhập
viện, sau khi đóng tiền và sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, cô ngồi cạnh giường
bệnh nhìn cơ thể suy yếu của bà, tim cô nhói lên từng cơn.
“Hiểu
Ninh, bây giờ trong lòng mẹ đã hiểu, chuyện của Hiểu Phong mẹ không
trách con, tuổi của các con vẫn còn nhỏ mẹ nên từ từ nói chuyện với các
con, không nên cứ đánh mắng các con.” Lý Tố Khiết nắm lấy tay con gái mà nói ra những lời trong lòng mình.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là do con đã làm sai.”
Lý Tố Khiết vỗ nhẹ tay con gái và lắc đầu: “Khi mẹ không phát bệnh thì mẹ
vẫn là một người bình thường, cho nên nhân lúc mẹ còn tỉnh táo mẹ muốn
nói rõ mọi chuyện, mẹ không muốn sau này trong lòng con lúc nào cũng
phải chịu nỗi khổ như vậy. Con và Hiểu Phong đều còn nhỏ, hai con xảy ra chuyện người cần chịu trách nhiệm nên là mẹ và ba con mới đúng, sở dĩ
mẹ oán trách con thật ra là vì bản thân mẹ không thể chấp nhận được việc mẹ đã không trông coi Hiểu Phong cho tốt. Con đã phải chịu khổ trong
trại giam sáu năm trời, mẹ có lỗi với các con, sau này con hãy sống cuộc sống mà mình muốn, đừng để mẹ liên lụy tới con nữa, chỉ là tim không
được khỏe thôi mà cũng đâu phải bệnh nặng gì sẽ không xảy ra chuyện gì
lớn đâu, con muốn làm gì thì đi mà làm, ở với mẹ hoài thì sao có thể làm ra được thành tựu gì chứ.”
Nói tới đây bà ngừng lại một lát rồi
mới từ từ nói tiếp: “Chuyện của Hiểu Phong không liên quan đến Nhan Dịch Trạch, chỉ là con ngồi tù thay nó nhưng nó lại vô tình vô nghĩa thế
này, đúng là không phải người tốt mà, hơn nữa có tiền rồi thì càng quá
đáng hơn, chuyện này thì phải xem ở con thôi, nếu con đã suy nghĩ kĩ
càng và vẫn đồng ý đi theo nó, thì mẹ cũng không can thiệp nữa, chỉ cần
con vui là được.”
Quan Hiểu Ninh cố nhịn không cho nước mắt rơi
xuống: “Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm con sẽ không ngốc như vậy nữa, con
sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ không để mẹ và ba lo lắng cho con nữa, sau
này con định tự mình làm ăn, mẹ phải giữ sức khỏe cho thật tốt, không
cần phải lo chuyện tiền bạc đâu, mẹ yên tâm con có tiền rồi.”
Từ
chỗ Đinh Nạp Lý Tố Khiết biết được Nhan Dịch Trạch đem cổ phần của Trung Hiểu cho con gái mình, sau này con gái cũng không cần phải cực khổ kiếm sống nữa, tuy bà không thích Nhan Dịch Trạch nhưng quả thực trong nhà
bà đang cần tiền, con gái cũng phải bắt đầu lại cuộc sống mới, cho nên
nghe con gái nói vậy bà cũng chỉ là gật đầu đồng ý một cách an ủi.
Qua một lúc sau Quan Hiểu Ninh thấy mẹ mình đã ngủ thì cô đi ra ngoài hành
lang để hít thở không khí một lát và suy nghĩ xem sau này phải sắp xếp
cuộc sống của mình như thế nào.
“Quan Hiểu Ninh? Cô là Quan Hiểu Ninh đúng không?” Một giọng nói khàn khàn cất lên khiến Quan Hiểu Ninh chợt bừng tỉnh.
Quan Hiểu Ninh ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ già nua đang ngồi trêи chiếc
xe lăn ở trước mặt mình mà ngẩn ra một lúc lâu, sau đó mới mở miệng hỏi
một cách không chắc chắn: “Chị là chị Lưu?”
Người phụ nữ đó cười: “Đúng là em rồi, nha đầu này xem ra sống khá là tốt nhỉ, thiếu chút nữa là chị nhận không ra em luôn, xinh đẹp hơn rồi đó!”
Quan Hiểu Ninh kϊƈɦ động mà đứng dậy: “Chị Lưu, sao chị lại ở đây, mắt của chị……”
Lưu Vạn Chi chính là người bạn lúc còn ngồi tù của cô, cô ấy vào tù vì bị
bạo hành gia đình mà nhất thời sơ ý giết chết chồng mình, cô nhớ Lưu Vạn Chi bị mất một mắt, vả lại còn bị phán tù chung thân.
“Có người
quyên góp tiền cho chị gắn mắt giả, bây giờ có thể nói là trông đỡ hơn
nhiều rồi trông không dọa người như lúc trước nữa, nhưng thật ra vẫn là
nhìn không thấy gì cả, chị được bảo lãnh ra ngoài khám bệnh, giờ phải đi làm xét nghiệm, đợi khi nào em rảnh thì qua thăm chị, hai chị em chúng
ta cùng trò chuyện tâm sự.”
Quan Hiểu Ninh bây giờ mới nhìn sang
hai người đối diện đang đứng cạnh Lưu Vạn Chi, chắc có lẽ là cai ngục
mặc thường phục, sau đó cô gật đầu đồng ý.
Vài ngày nữa trôi qua, đợi Lý Tố khiết không cần phải truyền dịch nữa thì cô vội chạy tới bệnh viện thăm Lưu Vạn Chi, cô nghĩ cũng không thể đem đồ ăn vào vậy thì
trực tiếp cho ít tiền càng thực dụng hơn, trong sáu năm ngồi tù Lưu Vạn
Chi đã chăm sóc cho cô rất nhiều, hai người cũng xem như là bạn bè thân
thiết.
“Chị Lưu, chị bị bệnh gì vậy, có nặng lắm không?” Quan
Hiểu Ninh lo lắng nhìn khuôn mặt trông như tiều tụy hơn vài phần so với
mấy hôm trước của Lưu Vạn Chi.
Lưu Vạn Chi cười nói: “Cơ thể của
chị sớm đã suy yếu rồi, tai biến mạch máu não, bệnh tiểu đường cái gì
cũng có, bây giờ đến cả mắt cũng không còn nhìn thấy rõ nữa, đây này vết thương ở chân cũng không thể lành lại được, chắc là cũng không sống
được bao lâu nữa đâu.”
Nước mắt của Quan Hiểu Ninh lập tức rơi xuống, hèn gì cai ngục trông chừng không quá nghiêm ngặt.
Quan Hiểu Ninh khóc một hồi rồi mới kể cho chị Lưu nghe những gì xảy ra sau
khi mình ra tù, khi nói đến chuyện của em trai mình thì Lưu Vạn Chi cũng khóc theo cô: “Em nói xem, sao một cô gái tốt như em lại gặp phải một
tên đàn ông khốn nạn như vậy chứ. Haiz, em cũng đừng khiến bản thân khó
xử nữa, dù sao thì người đàn ông đó cũng xem như còn có chút lương tâm
mà bồi thường cho em, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của em
trai em quả thật cũng không liên quan đến hắn ta, đều tại người phụ nữ
họ Tiêu đó quá thất đức rồi, chỉ biết tính toán hãm hại người khác, đáng đời cô ta phải trốn nợ cả đời!”
Sau khi nói xong cô lại nhìn
sang Quan Hiểu Ninh, suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: “Em có còn nhớ cái
băng rôn được dán trêи tường trong trại giam không, vốn dĩ chị nhìn cũng tưởng chỉ là một câu khẩu hiệu chả có tác dụng gì cả, nhưng giờ nghĩ
lại thấy thật sự rất có lý.”
Quan Hiểu Ninh ngẩn ra một lát, hồi
tưởng lại cái câu mà Lưu Vạn Chi nói rồi từ từ đọc thành tiếng: “Sám
hối, sửa sai, làm lại từ đầu.”
“Chính là cái câu này, lúc trước
nếu như chị không cố nhịn bị đánh tới bán sống bán chết mà trực tiếp bỏ
trốn thì tốt rồi, thì đâu đến nổi khiến bản thân bị mù một mắt và còn
gây ra án mạng nữa chứ. Hai điều đằng trước chị đều có thể làm được,
nhưng những chữ phía sau thì chị không có cơ hội rồi, nhưng em thì khác, em còn trẻ như vậy, còn rất nhiều ngày tháng tốt đẹp đang đợi em đấy,
đừng cứ đi vào ngõ cụt khiến bản thân đau khổ và làm cho ba mẹ lo lắng
nữa, dù sao đi nữa thì em cũng phải trở lại thành một người phụ nữ hoàn
chỉnh, cũng nên có một đứa con đúng không?”
Quan Hiểu Ninh chớp
chớp đôi mắt cay cay của mình để có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lưu Vạn
Chi hơn, người phụ nữ có khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng lại mang theo một
nụ cười lương thiện và dịu dàng này đã nhìn thoáng mọi thứ khi sinh mệnh sắp đi đến tận cùng, mình cũng nên cảm thấy may mắn vì còn có rất nhiều thời gian để bắt đầu cuộc sống mới, vì vậy cô gật mạnh đầu, sau đó lấy
ra một cái phòng bì dày cọm từ trong túi xách.
“Chị Lưu, em nghe
theo chị nhưng chị cũng phải nghe theo em, tiền này chị cầm lấy, đây là
một chút lòng thành của em, như chị đã nói chúng ta không kiêng kị gì
cả, muốn ăn gì thì cứ ăn!”
Lưu Vạn Chi cũng không khách sáo nữa: “Được, phần tình nghĩa này kiếp sau chị sẽ cố gắng đáp trả.”
Nửa tháng sau Quan Hiểu Ninh lo chuyện hậu sự cho Lưu Vạn Chi, vì đã nói rõ tiền đều do cô phụ trách, mấy người họ hàng xa của Lưu Vạn Chi cũng xem như có tình nghĩa, họ đã vội tới để đưa tiễn người phụ nữ số khổ này
đoạn đường cuối cùng.
Sau đó Quan Hiểu Ninh tìm đến Vu Diên Danh
nói là cô muốn cùng anh sang Pháp để học thiết kế thời trang, Vu Diên
Danh vui mừng mà đồng ý, không hề hỏi gì đến chuyện giữa cô và Nhan Dịch Trạch.
Hai tháng nữa lại trôi qua, Vu Diên Danh và Quan Hiểu
Ninh cùng nhau ra sân bay để bắt đầu cuộc sống du học của họ, Đinh Nạp
và Nhạc Đông đến tiễn, Đinh Nạp khóc đỏ cả mắt nhưng cô cũng mừng thay
cho Quan Hiểu Ninh, cuối cùng cũng xem như là đã buông bỏ được quá khứ
và bắt đầu lại từ đầu.
Nửa năm sau địa điểm tuần trăng mật của
Đinh Nạp và Nhạc Đông không còn gì để nghi ngờ nữa đó chính là nước
Pháp, trạm đầu tiên đó là đến thành phố mà Quan Hiểu Ninh đang sinh
sống.
“Hiểu Ninh, ở đây cậu sống có tốt không, học có mệt không?” Đinh Nạp nhìn Quan Hiểu Ninh như đã trở thành một người khác mà truy
vấn.
Thật ra khuôn mặt của Quan Hiểu Ninh cũng không có thay đổi
gì nhiều cũng vẫn trang điểm nhẹ như ngày trước nhưng khí chất thì như
trở thành một người khác vậy, lúc trước nhìn cô có vẻ thanh thuần còn
giờ lại trở nên trầm lắng hơn nhiều, cô yên tĩnh ngồi đó cả người toát
ra vẻ nhu hòa, không còn ánh mắt thù hận như xưa nữa.
“Cuộc sống
thì vẫn ổn, nhưng học tập thì hơi mệt, bất đồng ngôn ngữ là một trở ngại khá lớn chỉ đành cố gắng khắc phục mà thôi. Cậu kết hôn cũng không nói
cho mình biết, thật không coi mình là bạn mà.” Những gì Quan Hiểu Ninh
nói đều là sự thật, nếu là tiếng Anh thì còn đỡ hơn một chút, còn tiếng
Pháp thì khó hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng cô không những không bỏ
cuộc vả lại còn cảm thấy rất vui.
“Nói cho cậu biết mắc công cậu
lại phải quay về nữa, mình và Nhạc Đông chỉ đi đăng ký kết hôn và hai
gia đình ăn bữa cơm mà thôi ngay cả hôn lễ cũng không có tổ chức đỡ
phiền phức, người khác còn tưởng tớ và Nhạc Đông đã kết hôn vài năm rồi
cơ đấy. Hơn nữa tớ đã định là tuần trăng mật sẽ qua đây thăm cậu, thì hà cớ gì còn để cậu bay qua bay lại chi cho mệt, nhưng mà tiền mừng thì
không thể thiếu đâu đấy. Cậu phải học bao lâu mới có thể trở thành nhà
thiết kế?”
“Yên tâm, tiền mừng mình sớm đã chuẩn bị sẵn rồi. Việc học cũng không có gây trở ngại tới việc thiết kế thời trang, mục đích
mà mình học cũng là vì để làm thiết kế, mỗi ngày đều trải qua rất trọn
vẹn và vui vẻ. Mẹ mình sao rồi?” Tuy có thể thường xuyên gọi video call
với mẹ, nhưng vẫn hy vọng biết được tình hình chính xác nhất từ chỗ cô
bạn thân.
Đinh Nạp cười nói: “Bây giờ tình trạng của dì rất ổn,
có bác sĩ chuyên nghiệp chữa trị, ngoại trừ thời gian chuyển mùa thì
tình trạng có chút không ổn định thì những lúc khác đều rất tốt, vả lại
luôn có kiểm tra định kỳ nên bệnh tình luôn ổn định. Đúng rồi, sau này
cậu học xong thì cậu có định về nước không?”
“Đương nhiên là sẽ về, mình vẫn thích về nước phát triển hơn.”
“Vậy cậu có định tự mở công ty không?”
Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Mình định mở một văn phòng làm việc như Vu Diên
Danh vậy, ngay cả cách bày trí như thế nào mình cũng đã nghĩ xong rồi,
tầng một dùng để tiếp khách và trưng bày các mẫu thiết kế, tầng hai dùng để trưng bày tất cả các tác phẩm của mình, tầng ba thì……, thôi không
nói nữa tóm lại là mình sẽ thực hiện từng bước, mình có thể từ từ thực
hiện mục tiêu của mình.” Vu Diên Danh ở một thành phố khác, hai người
cũng thường xuyên liên lạc, đương nhiên là Vu Diên Danh giỏi hơn mình
nhiều rồi, anh ấy đã có thể nhận một số công việc trợ lý rồi.
“Cậu nói đi, mình muốn nghe đấy, hay là vậy đi mai mốt cậu gửi tác phẩm
thiết kế của cậu qua cho mình, cửa hàng lúc trước của mình bắt đầu kinh
doanh trở lại rồi, mình còn dự định mở thêm vài chi nhánh nữa, trang
phục mà cậu thiết kế mình có thể trưng bày ở cửa hàng của mình, tới lúc
đó mình sẽ nói là do nhà thiết kế của Pháp thiết kế, khi ấy chắc chắn sẽ có nhiều người giành mua cho mà xem.”
“Bày bán ở cửa hàng của
cậu thì được, nhưng cậu đừng có khoa trương như vậy, như thế là lừa
người đấy.” Quan Hiểu Ninh rất thích đề nghị của Đinh Nạp, ít nhất là có thể nghiệm chứng trang phục mà mình thiết kế rốt cuộc có thể có được sự khẳng định của mọi người không.
Hai người lại tiếp tục nghiên
cứu rất nhiều chi tiết, Đinh Nạp cố tình ở lại thêm một tuần lễ nữa mới
chịu đi đến địa điểm kế tiếp.
—————–
Quan Hiểu Ninh xuống
máy bay, nhìn thấy Đinh Nạp đang đợi mình ở cửa ra thì liền cười mà chạy qua đó, lại sáu năm nữa trôi qua, cô học thành tài lại ở trong giới
thời trang của nước Pháp tôi luyện một thời gian dài, tuy rằng chưa phải là nhà thiết kế nổi tiếng gì nhưng cô đã tích lũy được cho mình nhiều
kinh nghiệm quý giá và mở mang thêm nhiều kiến thức, trang phục trưng
bày ở cửa hàng của Đinh Nạp cũng có được một lượng khách nhất định, điều quan trọng hơn nữa là bản thân cô có thể có đủ dũng khí để lần nữa quay trở lại thành phố này.
“Cuối cùng cậu cũng đã về rồi, ba mẹ cậu
đang đợi cậu ở nhà đấy, ba cậu đã làm một bàn lớn thức ăn!” Đinh Nạp cực kỳ vui mừng, biết được Quan Hiểu Ninh sẽ về nước mấy ngày nay cô vui
đến nổi không ngủ được.
“Cậu có dẫn con cậu tới không?”
“Sao có thể thiếu nó được chứ, hôm nay ngay cả nhà trẻ mình cũng không cho
nó đi.” Con trai của Đinh Nạp năm nay đã ba tuổi rồi, thường ngày hay
trò chuyện video call với dì Hiểu Ninh mà nó thích nhất, mỗi lần Quan
Hiểu Ninh gửi tác phẩm của mình về thì đều gửi kèm đồ ăn và đồ chơi cho
đứa con nuôi này.
Về đến nhà Quan Hiểu Ninh thấy ba mẹ mập lên
nhiều, sức khỏe và khí sắc cũng tốt hơn nhiều so với mấy năm trước thì
cô rất vui, đồng thời không nhịn được mà cả nhà ba người ôm lấy nhau
khóc một hơi, cuối cùng vẫn là gia đình ba người của Đinh Nạp làm náo
động bầu không khí mọi người mới vui vẻ trở lại.
Sau khi ăn cơm
xong Quan Hiểu Ninh và Lý Tố Khiết đi vào phòng ngủ, quan sát con gái
mình một lát bà cảm thấy an ủi vô cùng rồi cười nói: “Cuối cùng cũng mập lên được một chút rồi, con có còn đi nữa không?”
Quan Hiểu Ninh
lắc đầu: “Không đi nữa, những gì cần học cũng đã học hết rồi, những gì
muốn thấy muốn biết thì cũng đã thấy rồi, con định tự mở một văn phòng
làm việc, lúc trước có nhờ Nạp Nạp tìm chỗ hộ con rồi.”
Lý Tố
Khiết cuối cùng cũng xem như là an tâm rồi, mặc dù nói là muốn con gái
được sống vui vẻ nhưng dù sao thì ở bên cạnh mình vẫn tốt hơn, chỉ là……, haiz.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế
nào của mẹ, Quan Hiểu Ninh lên tiếng: “Mẹ, mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng đè nén trong lòng.”
Lý Tố Khiết thở dài: ” Lúc trước Đinh
Nạp cứ không cho nói ra, nhưng bây giờ con đã về rồi mẹ cũng không thể
nào xem như không có gì xảy ra được, bác sĩ trị liệu cho mẹ mấy năm nay
là do Nhan Dịch Trạch mời tới đấy, cậu ta luôn chăm sóc cho mẹ và ba
con, lúc bà nội của cậu ta qua đời ba và mẹ cũng có đi cúng bái, cậu ta
nói đừng nói cho con biết, không muốn con có thêm gánh nặng.”
Quan Hiểu Ninh ngồi ngẩn ra, cô biết người bà có khuôn mặt từ ái đó quan
trọng với Nhan Dịch Trạch biết chừng nào, chắc chắn anh ấy đã phải trải
qua một khoảng thời gian khó khăn, chỉ có điều biết rồi thì đã làm sao,
hai người họ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
“Nếu có cơ hội con
sẽ cảm ơn anh ấy, chỉ là tại sao cần phải để anh ấy tìm giúp bác sĩ chứ, con cũng có thể tìm bác sĩ cho mẹ mà.”
Lý Tố Khiết trợn mắt nhìn con gái một cái: “Đúng là con có chút tiền, nhưng bác sĩ giỏi không
phải có tiền là có thể mời được đâu, còn phải có mối quan hệ mới được,
bác sĩ mà cậu ta tìm tới là cả một đội đấy, bệnh này của mẹ hầu như cũng không còn tái phát nữa, mấy năm nay là khoảng thời gian mà mẹ và ba con cảm thấy sống an nhàn thoải mái nhất đấy.”
Lúc này Quan Hiểu
Ninh mới hiểu được, thì ra không phải có tiền là có thể làm được mọi
thứ, chỉ là cô vốn dĩ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để lần nữa đối diện
với Nhan Dịch Trạch, dù là chỉ nói một câu cảm ơn cũng rất khó mở miệng, cho nên để mai mốt rồi hẳn nói.
Lý Tố Khiết thấy con gái không
có biểu hiện gì thì lại thở dài: “Hiểu Ninh, mẹ không định muốn con và
cậu ta như thế nào, chỉ có điều con cũng đến tuổi này rồi, cũng nên có
một gia đình riêng của mình mới được chứ.”
Nghe Đinh Nạp nói mấy
năm nay Nhan Dịch Trạch cũng vẫn độc thân, thư ký và trợ lý bên cạnh
mình đều đổi thành nam hết, ngay cả người bạn gái cũng không có, đây rõ
ràng là đang đợi con gái mình, khiến cho hai vợ chồng già này cũng không biết phải nói thế nào, hận thì hận không nổi rồi nhưng thích thì cũng
không làm được, vả lại con gái cũng không tìm một đối tượng nào đó mà
qua lại, đúng là một món nợ rắc rối không thể nào tính rõ được mà!
Không muốn nói tới vấn đề này nữa, Quan Hiểu Ninh mặc kệ sự chênh lệch giờ
giấc mà trực tiếp bảo Đinh Nạp cùng cô đi xem nơi mà mình định thuê làm
văn phòng.
Đinh Nạp không nói gì cả trực tiếp để Nhạc Đông và con trai ở lại với ba mẹ Quan Hiểu Ninh, còn mình thì lái xe chở Quan Hiểu
Ninh đi xem phòng ốc.
Xe lái vào một con đường nhỏ yên tĩnh và
rợp bóng rảm thì dừng lại, Quan Hiểu Ninh nhìn xem bốn phía cảm thấy rất vừa ý với môi trường ở đây: “Được đấy, cậu còn có thể tìm được nơi như
thế này nữa, tiền thuê ở đây chắc không rẻ đâu nhỉ?”
“Thân phận
của cậu bây giờ mà còn để ý đến chút tiền thuê đó à, cậu là đại cổ đông
đứng thứ hai của Trung Hiểu đấy.” Sau khi nói xong thì cô liền cười,
Trung Hiểu tổng cộng có hai cổ đông, một là Nhan Dịch Trạch, người còn
lại chính là Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh liếc nhìn Đinh Nạp một cái: “Mau đi thôi, mình còn chưa quen giờ giấc ở đây đâu, đang buồn ngủ đây này.”
Đinh Nạp vội bước qua quàng tay lên cổ Quan Hiểu Ninh nói: “Được, đối diện là tới rồi, cậu xem thử coi có vừa ý không.”
“Đinh Nạp, cậu đừng nói với mình là phải thuê hết cả tòa nhà này nhá, chẳng
phải mình đã nói với cậu rồi hay sao tạm thời mình chỉ thuê hai căn
phòng là đủ rồi.” Quan Hiểu Ninh nhìn tòa nhà cao ba tầng trước mắt
chẳng biết phải làm gì nữa, dù cô có tiền thì cũng không cần tiêu xài
lãng phí như thế chứ.
Đinh Nạp cười đẩy chiếc cửa kính nặng nề
ra, kéo tay Quan Hiểu Ninh bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Đây là tầng
trệt dùng để tiếp đãi khách hàng, bên này có khu vực dùng để nghỉ ngơi
và thay đồ, bên kia là khu trưng bày dùng để trưng bày tác phẩm thiết kế của văn phòng, chúng ta đừng đi thang máy, chúng ta đi thang bộ đi.”
Quan Hiểu Ninh đứng ngốc ra đó mặc kệ Đinh Nạp kéo tay mình đi lên lầu, bên
tai vang lên tiếng nói không quá chân thật của Đinh Nạp: “Tầng một là
dùng để trưng bày tác phẩm thiết kế của cá nhân cậu, mỗi một tác phẩm
đều có ghi chú thời gian thiết kế và ý tưởng của nó.”
Tầng này
như một viện triển lãm vậy, có đủ tất cả các tác phẩm mà mình thiết kế,
bắt đầu từ tác phẩm đầu tiên từ khi còn ở Pháp, có cái mình gửi về cho
Đinh Nạp và cả cái mình không gửi nữa, không thiếu một cái nào.
“Tầng hai là nơi làm việc của các nhà thiết kế khác, văn phòng của cậu sau
này chắc chắn có thể thu hút được nhiều nhân tài, tầng ba là phòng làm
việc riêng của cậu và phòng chuyên dùng để thiết kế, cách bày trí đều là dựa theo cách bày trí lúc còn ở Pháp của cậu đấy.”
“Đinh Nạp,
đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Quan Hiểu Ninh cố gắng giữ bình tĩnh,
nhưng trong giọng nói có thể nghe ra âm thanh run run.
“Còn có cái này, cậu nhìn đi.” Đinh Nạp lại đưa qua một quyển sổ rất dày.
Quan Hiểu Ninh nhận lấy, chỉ mới lật được hai trang thì mắt đã trở nên mơ hồ nhìn không rõ nữa, bên trong đã ghi lại những khoảnh khắc mà lúc cô ở
Pháp, lúc đi học, lúc đi dạo phố, tụ tập cùng bạn bè, còn có vẻ mặt
nghiêm túc lúc làm việc, sao có thể như vậy chứ!
“Có được thành quả ngày hôm nay công lao của Vu Diên Danh rất lớn, đỡ được rất nhiều việc.”
Giọng nói của Đinh Nạp như là càng lúc càng xa, đợi Quan Hiểu Ninh bình tĩnh
lại thì đã không còn thấy Đinh Nạp đâu nữa rồi, như là ý thức được điều
gì đó, cô vội quay người lại, quả nhiên nhìn thấy thân hình cao to ấy.
Vẫn khuôn mặt đẹp trai đó chỉ khác ở chỗ là đã có thêm vài vết tích của năm tháng, không còn vẻ mặt dương dương tự đắc của lúc trước nữa mà giờ đã
trở nên chín chắn chững chạc hơn nhiều.
Người đàn ông này 12 năm
trước đã gián tiếp hủy hoại cô và gia đình cô, nhưng đã dùng thời gian 6 năm để vãn hồi lại, lại tiếp tục dùng 6 năm trời âm thầm giúp cô thực
hiện ước mơ của mình.
Còn oán hận nữa hay không?
Hình như đã rất lâu không có nghĩ tới điều này nữa.
Còn thích không?
Hình như cũng không thể trả lời được.
Nhưng điều có thể xác định đó là bây giờ tim cô đang đập rất nhanh, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ngọt ngào.
“Hiểu Hiểu.”
Một câu nói với giọng trầm thấp và chứa đựng rất nhiều tình cảm trong đó khiến cô bất tri bất giác mà nở nụ cười.
“Ừ, em đã trở về.”
Lau đi giọt nước mắt trêи mặt mình, cô từ từ cất bước đi tới chỗ người đàn ông cao to đang đứng.