Trong mắt Nhan Dịch Trạch biểu hiện của Vu Diên Danh chính là đang khiêu khích và tuyên chiến với mình, anh đưa tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi vờ như tùy ý hỏi: “Có tránh ra hay không?”
Vu Diên Danh tỏ vẻ không hề gì mà cười cười: “Không tránh!”
“Vu Diên Danh, anh đi nghỉ ngơi chút đi, em muốn nhảy một bản với Dịch Trạch.”
Không đợi Nhan Dịch Trạch tỏ phản ứng trước lời nói của Vu Diên Danh, Quan
Hiểu Ninh lập tức tỏ rõ thái độ, cô hiểu rõ tính tình của Nhan Dịch
Trạch nhất, đừng tưởng anh ta mặt không đổi sắc là không có gì, nhưng cô biết giây tiếp theo nắm đấm có thể trực tiếp rơi vào mặt Vu Diên Danh,
vì không muốn gây tranh chấp nên cô chỉ có thể khuyên Vu Diên Danh đi
trước.
“Em có chắc là mình muốn nhảy với anh ta không?” Vu Diên
Danh không yên tâm mà hỏi Quan Hiểu Ninh, mặc dù anh không rõ Quan Hiểu
Ninh sao mà quen biết Nhan Dịch Trạch, nhưng vào giờ phút này anh vẫn
phải làm tròn trách nhiệm của mình, ít nhất cũng không thể khiến Quan
Hiểu Ninh bị ức hϊế͙p͙ được.
Quan Hiểu Ninh cười nói: “Em rất chắc chắn, anh mau đi đi.”
Vu Diên Danh lúc này mới không tình nguyện mà rời khỏi.
“Sao em quen biết anh ta?” Nhan Dịch Trạch hỏi đồng thời nắm lấy tay cô và ôm eo cô dẫn dắt cô theo điệu nhảy.
“Quen biết ở nhà ăn.” Quan Hiểu Ninh thành thật trả lời.
“Em thích hắn ta à?” Câu hỏi của Nhan Dịch Trạch càng ngày càng trực tiếp.
Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Em và anh ấy vừa là bạn bè vừa là thầy trò, đi theo anh ấy em học được rất nhiều thứ.”
Nhan Dịch Trạch nghe xong không cho là vậy: “Em cũng nhiều thầy quá nhỉ.”
Quan Hiểu Ninh sao mà không nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của anh, lập tức muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Không ngờ phản ứng của Nhan Dịch Trạch còn nhanh hơn, anh đã ôm chặt lấy cô
trước: “Anh xin lỗi vì lời nói vừa rồi của anh.” Anh không dễ dàng nói
lời xin lỗi như vậy, nhưng đối mặt với Quan Hiểu Ninh lại cảm thấy không sao cả.
Quan Hiểu Ninh thấy anh thành khẩn như thế mới lần nữa thả lỏng cơ thể mà tiếp tục điệu nhảy.
Sau đó Nhan Dịch Trạch không nói thêm gì nữa, Quan Hiểu Ninh cũng cảm thấy
nhẹ nhõm hơn, cho đến khi bản nhạc thứ ba vang lên Nhan Dịch Trạch cũng
không có ý định buông tay, cuối cùng cô cũng chịu không nổi nữa: “Chúng
ta có phải nên nghỉ một lát không?”
Nhan Dịch Trạch cúi đầu
xuống, môi anh gần như dính vào vành tai của cô: “Hiểu Hiểu, tối nay em
đẹp lắm, anh không muốn em làm bạn nhảy của người khác.”
Hơi thở
ấm nóng bên tai khiến Quan Hiểu Ninh rùng mình một cái, giọng nói trầm
thấp đầy mê hoặc của Nhan Dịch Trạch khiến mỗi một sợi dây thần kinh
trêи người Quan Hiểu Ninh đều căng ra hết cỡ.
Chỉ là chưa đợi cô
có phản ứng gì, ngón tay của Nhan Dịch Trạch đã di chuyển từ eo cô từ từ đi lên trêи và dừng lại ở bờ vai mềm mại của cô mà vuốt ve.
Lần
này ngay cả hô hấp của Quan Hiểu Ninh cũng trở nên đình trệ, đồng thời
cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, không khí xung quanh cũng trở
nên loãng ra, ánh đèn mờ tối cũng khiến người ta cảm thấy như bị say.
Rồi lại từ từ trượt tay xuống phía dưới eo của cô, Nhan Dịch Trạch lại sờ
qua sờ lại những đường cong lồi lõm mê người kia, đồng thời cũng cảm
thấy được sự khô nóng của mình, vả lại tối nay sau khi gặp được một Quan Hiểu Ninh mê người như vậy, lại nghĩ tới những người đàn ông lần lượt
xuất hiện bên người cô, đặc biệt là Vu Diên Danh khiến anh cảm thấy đó
là một mối nguy rất lớn, cùng là đàn ông với nhau cho nên anh vừa nhìn
là có thể nhận ra ngay sự thù địch trong mắt đối phương.
Chỉ là
tuy cảm nhận được nguy cơ, nhưng anh tin bất cứ ai cũng không thể đoạt
được cô từ trong tay anh, cho dù là ai nếu muốn đối đầu với anh, vậy thì phải sớm có sự chuẩn bị cho cái giá mà mình phải trả!
Sau khi
bản nhạc thứ ba kết thúc Nhan Dịch Trạch sợ Quan Hiểu Ninh mệt nên đã
rất tự nhiên mà ôm lấy eo cô bước ra khỏi sân khấu.
Lúc này có
rất nhiều người đến chào hỏi anh, đối diện với ánh mắt của những người
xa lạ Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất không tự nhiên, cô nhòm ngó bốn phía
tìm xem Vu Diên Danh đang ở đâu, nhưng vì ở đây nhiều người quá lại cộng thêm những bộ trang phục diễm lệ và ánh đèn sáng trưng khiến người ta
hoa cả mắt vốn dĩ không thể tìm được anh.
“Em gái Hiểu Ninh, hôm
nay em thật sự rất đẹp!” Lúc này Chu Huệ Bân cười ha hả bước tới nhìn
Quan Hiểu Ninh mà cất lời khen ngợi.
Có thể nhìn thấy một người
quen ở đây khiến Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất thân thiết, cô vội cười
nói: “Anh Chu, anh quá khen rồi.”
“Những gì tôi nói đều là lời
thật lòng không hề khoa trương tí nào đâu, bộ lễ phục này cũng rất đẹp,
là tác phẩm của nhà thiết kế nào vậy, tôi thấy tuổi tác của em chắc cũng cỡ con gái tôi, tôi cũng muốn tìm nhà thiết kế này thiết kế một bộ lễ
phục cho con gái của tôi.”
“Bộ lễ phục này là do em tự tay thiết
kế.” Lời nói của Chu Huệ Bân khiến Quan Hiểu Ninh cười tít mắt, nhưng cô cũng không có không biết chừng mực mà thật sự đi thiết kế cho người ta.
Chu Huệ Bân kinh ngạc mà dựng ngón cái lên: “Ha, thật không ngờ em lại là một cô gái tài giỏi như vậy, khá lắm đấy!”
Dĩ nhiên Nhan Dịch Trạch cũng nghe được những gì hai người nói, anh không
dấu vết mà đánh giá cô một lần nữa, dường như đang suy nghĩ việc gì đó
một lát sau mới cười nói: “Em vẫn là nên để tóc dài, nhìn xem khi hai
chúng ta đứng cạnh nhau có phải là sẽ không cảm thấy anh già hơn em.”
Sau đó lại nhìn về phía Chu Huệ Bân: “Hiểu Hiểu làm thiết kế thời trang vả
lại còn rất có thiên phú, anh nhớ giúp cô ấy tuyên truyền đấy.”
Chu Huệ Bân cười lớn tiếng: “Không phải cậu già, mà là em gái Hiểu Ninh
trông có vẻ rất trẻ mà thôi, giúp tuyên truyền là chuyện nhỏ tôi còn
phải ủng hộ nữa là, tôi đặt hai bộ cho con gái của tôi trước, nó phải
sang Mỹ tham gia party trêи du thuyền gì đó, phiền em gái Hiểu Ninh dụng tâm thiết kế cho nó, vài hôm nữa tôi sẽ bảo nó bay qua đây tìm em.”
Quan Hiểu Ninh lập tức muốn giơ tay cự tuyệt, nhưng Nhan Dịch Trạch lại
trước cô một bước nhận lời giùm cô, Quan Hiểu Ninh chỉ có thể tạm thời
nhẫn nhịn không nói chuyện.
Tiêu Tuyết bước ra từ phía hậu trường nhưng lại chần chừ không đi vào phòng tiệc, vì khi cô nhìn thấy Nhan
Dịch Trạch đang ôm chặt lấy Quan Hiểu Ninh thì trong đầu cô trống rỗng,
tình trạng mà cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, Nhan Dịch Trạch
cuối cùng cũng gặp Quan Hiểu Ninh, vả lại nhìn tư thế mà anh ôm cô ấy và vẻ mặt của anh thì có thể dễ dàng khiến người ta thấy được anh rất có
hứng thú đối với Quan Hiểu Ninh.
Để tránh đụng mặt Quan Hiểu Ninh, Tiêu Tuyết quyết định sớm rời khỏi buổi tiệc mà đáng ra thuộc về cô này.
Không ngờ vừa mới quay người lại thì đã nhìn thấy gương mặt đầy ý cười của
Dương Thể Đình, như là cố ý đựng chặn ngay trước mặt Tiêu Tuyết, Dương
Thể Đình mở miệng hỏi: “Giám đốc Tiêu định đi đâu vậy? Hôm nay cô là
nhân vật chính mà.”
Tiêu Tuyết nhàn nhạt trả lời: “Có việc bận,
hơn nữa buổi tiệc chiêu đãi này là do Vu Diên Danh khởi xướng mà, tôi
chỉ là người tham dự thôi chứ không phải nhân vật chính gì cả.”
Dương Thể Đinh cũng không hề để ý đến thái độ lãnh đạm của Tiêu Tuyết, cười
ha hả mà nhìn về phía của Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh sau đó hơi
tỏ vẻ kinh ngạc mà nói: “Chu Huệ Bân vẫn còn chưa đi nữa ư?”
Vốn
dĩ định rời khỏi nhưng khi nghe thấy câu nói đó thì Tiêu Tuyết liền dừng bước liếc nhìn Dương Thể Đình một cái, không biết cô ta muốn ám chỉ cái gì.
Dương Thể Đình không cố làm ra vẻ huyền bí nữa mà nói thẳng: “Chu Huệ Bân đã ở khách sạn này được một khoảng thời gian rồi đó, là
Nhan tổng đặc biệt mời về để làm bếp chính nấu cho vị tiểu thư đứng bên
cạnh ngài ấy ăn đấy, chỉ là không ngờ ông ta cũng có hứng thú tham gia
buổi tiệc chiêu đãi hôm nay, Nhan tổng đúng là có lòng, vị tiểu thư đó
hẳn là có mối quan hệ với vị khách lớn nào đó đây.”
“Cô nói Chu Huệ Bân đã từng nấu ăn cho họ? Đó là lúc nào?” Tiêu Tuyết nhìn chằm chằm Dương Thể Đình hỏi.
Dương Thể Đình nhún nhún vai: “Không lẽ tôi lại đi bịa ra chuyện này ư, lúc
đó tôi cũng đang dùng cơm trong nhà hàng, thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ nữa, đó đã là chuyện của hơn một tháng trước rồi.”
Tiêu Tuyết không hỏi thêm gì nữa, xoay người bước thẳng ra ngoài, không thể nào
dằn xuống nỗi căm hận trong lòng: Quan Hiểu Ninh cô giỏi lắm, thì ra sớm đã gặp lại Nhan Dịch Trạch còn giả vờ ở trước mặt mình, còn bày ra bộ
mặt đáng thương, đúng là giả tạo và buồn nôn!
Nhìn Tiêu Tuyết
nhanh chóng rời khỏi hội trường, Dương Thể Đình lại quay đầu lại nhìn
Nhan Dịch Trạch đang ôm chặt lấy Quan Hiểu Ninh khiến người khác cảm
thấy rất ghen tỵ, dựa vào những gì mà cô ta hiểu về Tiêu Tuyết với việc
thêm dầu vào lửa vừa rồi của cô ta thì Tiêu Tuyết nên trực tiếp qua đó
dạy dỗ đối phương, nhưng không ngờ sau khi nghe thấy chuyện đó thì cô ấy lại chọn cách trốn tránh, càng lạ hơn nữa đó chính là hình như Nhan
Dịch Trạch vốn dĩ không hề để tâm đến sự tồn tại của Tiêu Tuyết, mà chỉ
luôn quan tâm đến người phụ nữ đó, người phụ nữ này rốt cuộc là ai thật
khiến người khác tò mò mà.
Thời gian còn lại của buổi tiệc chiêu
đãi, Nhan Dịch Trạch không hề che giấu gì mà thể hiện sự yêu thích của
anh đối với Quan Hiểu Ninh trước mặt mọi người, lúc thì ôm vai khi thì
sờ đầu cô, hơn nữa lúc vui mừng còn ôm chặt Quan Hiểu Ninh vào trong
lòng mình.
Đối với tình trạng như vậy những người khác cũng cảm
thấy rất tò mò, tuy nói bên người Nhan Dịch Trạch không bao giờ thiếu
phụ nữ, chỉ là nhân vật chính hôm nay phải là Tiêu Tuyết mới đúng chứ?
Tiêu Tuyết dựa vào bản lĩnh mấy năm nay có thể ở bên cạnh Nhan Dịch
Trạch sớm muộn cũng nên được một danh phận, chẳng phải nhẫn đính hôn
cũng đã tặng rồi sao, vậy bây giờ là chuyện gì đang xảy ra? Những trường hợp mà có mặt Tiêu Tuyết hình như Nhan Dịch Trạch chưa từng dẫn theo
bạn nhảy khác, xem ra hôm nay không những được xem show trình diễn thời
trang mà còn có phim hay để xem nữa.
Sự tò mò này có người có thể nhẫn nhịn nhưng lại có người nhẫn nhịn đến nổi rất khó chịu, những
phóng viên có mặt tại đây đã chụp rất nhiều tấm hình nhưng không ai dám
hỏi, không hỏi thì bài báo ngày mai sẽ không biết viết như thế nào, chỉ
đành dùng bốn chữ cô gái thần bí để thay thế thôi.
Nhạc Đông nãy
giờ luôn chú ý đến tình hình bên này cũng không ngờ Nhan Dịch Trạch lại
không kiêng kỵ gì mà công khai mối quan hệ thân thiết với Quan Hiểu Ninh như vậy, việc này nếu mà lên báo để Đinh Nạp thấy được thì cô ấy nhất
định sẽ không tha cho mình, điều quan trọng hơn nữa đó là Tiêu Tuyết
biết được chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào đây? Lát nữa mình có nên nói chuyện với đám phóng viên có mặt tại đây không, bảo họ đừng để
lộ thân phận của Quan Hiểu Ninh?
Đợi đến khi những người vây xung quanh Nhan Dịch Trạch lần lượt rời khỏi lúc này Quan Hiểu Ninh mới chau mày nói: “Tại sao anh lại giới thiệu em như vậy trước mặt Chu Huệ Bân,
em vốn dĩ chẳng phải nhà thiết kế thời trang gì cả, em chỉ là nhân viên
trong nhà ăn của Trung Hiểu mà thôi, nếu anh cảm thấy thân phận như vậy
nói ra sẽ khiến anh mất mặt thì anh đừng nói cái gì cả là được, không
cần thay em bịa ra một thân phận khác đâu! Hơn nữa em cũng không có năng lực giúp người khác thiết kế thời trang đâu, bên Chu Huệ Bân anh tự mà
đi giải thích!” Thật ra ngoài việc bất mãn đối với lời nói của Nhan Dịch Trạch thì Quan Hiểu Ninh càng lo lắng về việc lát nữa Tiêu Tuyết ra
thấy được sẽ cho là lần trước mình cố tình tỏ vẻ thanh cao mà giấu diếm
về việc quen biết với Nhan Dịch Trạch— sếp lớn của cô ấy.
Nhan
Dịch Trạch cảm thấy mình đâu có nói sai: “Anh không có bịa đặt cũng
không cảm thấy mất mặt, bộ lễ phục mà em tự thiết kế này vốn dĩ đã chứng minh em thật sự rất có thiên phú, ngày mai em có thể thôi việc ở phía
nhà ăn để chuyên tâm làm một nhà thiết kế thời trang, anh sẽ mời cho em
người thầy nổi tiếng nhất, còn về phía Chu Huệ Bân thì em tùy tiện thiết kế hai bộ lễ phục cho con gái của ông ấy là được, đồng ý cho em thiết
kế đồ cho con gái của ông ta đã là nể mặt ông ta lắm rồi!”
Nụ
cười trêи mặt Quan Hiểu Ninh không thể nào duy trì được nữa, lời nói của Nhan Dịch Trạch rõ ràng là có ý phủ định sự cố gắng của cô, một sự miệt thị: “Xem ra thiên bẩm của em là thứ thứ yếu, chủ yếu là phải dựa vào
mặt mũi của Nhan tổng ngài, phải dựa vào mối quan hệ mới có người mua
trang phục mà em thiết kế. Tâm ý của anh em nhận, nhưng mà thầy thì
không cần anh phải nhọc lòng tìm cho em đâu, em đã có thầy rồi.”
“Người em nói là cái tên Vu Diên Danh đó chứ gì? Hiểu Hiểu, anh có thể tìm cho em một nhà thiết kế nổi tiếng và có thực lực hơn hắn, em đừng tin những lời ngon tiếng ngọt của tên tiểu tử đó, hắn ta nhất định là có ý đồ
xấu.”
Quan Hiểu Ninh đã rất không vui rồi, cô vô cùng tức giận mà nhìn Nhan Dịch Trạch: “Trong mắt anh phàm là người tốt với em thì đều
là có ý đồ xấu, có phải anh cho là em không xứng để nhận được sự đối đãi tốt của người khác?”
Nhan Dịch Trạch cảm thấy Quan Hiểu Ninh
chưa hiểu rõ ý của mình nên anh nhẫn nại giải thích: “Anh chỉ muốn cung
cấp cho em sự lựa chọn tốt hơn thôi mà, Vu Diên Danh chưa thể coi là
nhân vật ở cấp bậc đại sư.”
“Trong mắt em Vu Diên Danh đã là
người rất tốt rồi, nếu không có anh ấy thì em cũng sẽ không có cơ hội
mặc bộ lễ phục do chính mình thiết kế mà đứng ở đây, cũng mong anh tôn
trọng anh ấy một chút, hơn nữa buổi tiệc chiêu đãi ngày hôm nay anh ấy
là người khởi xướng, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Rốt cuộc Nhan
Dịch Trạch cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Quan Hiểu Ninh, anh cũng
nhận ra được cô đối với Vu Diên Danh là thật lòng và bảo vệ anh ta hết
mình đồng thời vì anh ta mà tức giận, anh nhếch môi mà cười khẩy: “Anh
ta là người khởi xướng buổi tiệc chiêu đãi ngày hôm nay thì sao chứ,
khách sạn này là của anh, hội trường mà anh ta tổ chức tiệc chiêu đãi
anh không thu đồng nào, ngay cả anh ta cũng là anh bỏ tiền ra thuê về,
em nói thử xem tại sao anh lại có mặt ở chỗ này!”
“Vậy được, anh
cứ ở đây một mình đi, em phải về đây.” Quan Hiểu Ninh đang tức giận nên
căn bản không để ý đến câu nói anh thuê anh ta về của Nhan Dịch Trạch,
trực tiếp muốn tránh thoát khỏi tay của anh mà rời khỏi chỗ này đi nói
một tiếng với Vu Diên Danh, ngày mai còn có cả đống việc phải làm không
có rảnh mà tốn thời gian ở đây.
Nhan Dịch Trạch vừa thấy biểu
hiện thế này của Quan Hiểu Ninh thì liền thu lại tính khí của mình, bước lên phía trước ôm lấy cô mà dỗ dành: “Là anh đã lỡ lời, em đừng tức
giận nữa.”
“Không tức sao được, vừa rồi đám phòng viên đã chụp
nhiều hình như vậy ngày mai sao mà em đi làm đây? Hơn nữa thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng phải về nghỉ ngơi đây.” Quan Hiểu Ninh cũng
không muốn tranh cãi với Nhan Dịch Trạch, chỉ muốn sớm rời khỏi đây, cô
không ngờ hôm nay lại gặp Nhan Dịch Trạch ở đây, hơn nữa với việc bị
chụp ảnh vừa rồi ngày mai cô đi làm có muốn giải thích cũng khó.
Nhan Dịch Trạch kéo lấy tay của Quan Hiểu Ninh cùng cô đi ra ngoài: “Điều
này em không cần phải lo, có chụp nhiều hình đi nữa cũng vô dụng, anh
nhất định sẽ không để họ đăng lên đâu.”
“Làm sao có thể chứ!”
Quan Hiểu Ninh cho rằng dù cho Nhan Dịch Trạch có bản lĩnh đến đâu đi
nữa thì cũng không thể nào ngăn cản đám phóng viên đăng bài được.
Nhan Dịch Trạch cười nhạt: “Nếu em không tin thì hãy đi theo anh qua đó, đợi anh xử lý xong việc của đám phóng viên sau đó anh sẽ cho người đưa em
về ký túc xá.”
Quan Hiểu Ninh quả thật muốn biết Nhan Dịch Trạch
thật sự có thể nói chuyện với đám phóng viên để họ đừng đăng tin của cô
lên không, sau đó liền gật đầu đáp ứng, dù sao cũng không tìm thấy Vu
Diên Danh, mình lại ăn mặc như vậy chỉ có thể ngồi xe của Nhan Dịch
Trạch về thôi.
Nhan Dịch Trạch nắm tay Quan Hiểu Ninh đi đến một
bên, sau đó dặn dò Hứa Hướng Dũng vài câu, chỉ thấy cậu ta liên tục gật
đầu rồi rời khỏi, một lát sau những phóng viên có mặt tại hội trường rất nhanh đã tập hợp lại với nhau.
Sau khi đợi tất cả các phóng viên đều có mặt đầy đủ, Nhan Dịch Trạch mới từ từ nói: “Hôm nay mọi người
đều vất vả rồi, tuy chủ đề của buổi tiệc chiêu đãi lần này không liên
quan đến tôi, nhưng tôi biết mọi người đều đang theo dõi tôi.”
Nghe Nhan Dịch Trạch nói vậy, đám phóng viên có mặt tại hiện trường đều cười rộ lên, có người còn thuận thế nói lớn tiếng: “Nếu Nhan tổng đã hiểu
mọi người như vậy, không biết ngài cho chúng tôi chút tin tức được
không, để chúng tôi có cái để viết.”
Nhan Dịch Trạch cười rất nhã nhặn: “Tôi mời mọi người qua đây chính là có ý này đây, mọi người cứ
hỏi tôi nhất định sẽ phối hợp hết mình.”
Lời của anh vừa dứt đám
phóng viên lập tức nhốn nháo lên, họ không dám tin tối nay lại có được
sự may mắn như vậy, vì vậy mà lần lượt đem máy ghi âm, micro, máy chụp
ảnh và máy quay phim để trước mặt Nhan Dịch Trạch, nóng lòng muốn được
moi tin sốt dẻo.