Gần đây bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Trung Hiểu đã trở
thành bộ phận nổi tiếng nhất của tập đoàn, hoàn thành doanh thu của cả
năm trước ba tháng không chỉ khiến cho khoảng thời gian cuối năm của họ
được nhẹ nhõm mà trong thông báo nội bộ họ còn được tuyên dương, Nhan
Dịch Trạch còn tuyên bố tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho bộ phận
tiêu thụ.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ Vương Kim
Bình rất vui, ông đặc biệt xin phép được tổ chức tiệc ăn mừng với hình
thức tự chọn ở hoa viên lộ thiên trên tầng thượng còn mời Nhan Dịch
Trạch tham gia, Nhan Dịch Trạch cũng rất nể mặt mà đồng ý.
Lần này Vương Kim Bình có thể xóa hết mọi phiền muộn của dạo trước vì bị
Nhan Dịch Trạch quở trách, đích thân chạy đến nhà ăn nhờ vả Vương Thuận
Kiệt bảo ông ta nhất định phải giúp ông tổ chức thật tốt bữa tiệc ăn
mừng này, ông còn hứa là sẽ tăng thêm phí tăng ca, sau khi Vương Thuận
Kiệt biết Nhan Dịch Trạch cũng sẽ tham gia bữa tiệc thì ông cảm thấy
thật ra đây cũng là cơ hội tốt để mình thể hiện. Tuy nói vụ ngộ độc thức ăn là do có người giá họa nhưng cũng là do sự sơ xuất trong việc tuyển
người, ông là giám đốc của nhà ăn nên cũng không thể trốn tránh trách
nhiệm, vả lại lần này bộ phận tiêu thụ tổ chức tiệc ăn mừng là cơ hội
tốt để Nhan tổng và những nhân viên khác trong tập đoàn thấy được diện
mạo mới và hình tượng mới của nhân viên trong nhà ăn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Thuận Kiệt lập tức triệu tập tất cả nhân
viên trong nhà ăn đến họp và sắp xếp phân công công việc cho từng người, Quan Hiểu Ninh được phân công phụ trách công việc tiếp thêm đồ ăn ở khu vực bánh Âu, thật ra đây là một công việc rất nhẹ nhàng vì đồ ăn ở khu
bánh Âu so với những khu có món ăn tinh tế khác mà nói thì lượng tiêu
hao tương đối ít, vả lại có rất nhiều nhân viên nữ vì giữ dáng có lẽ sẽ
không ăn những món này, như vậy có nghĩa là cô không cần phải đi qua đi
lại thậm chí có khả năng cả buổi tiệc cô chỉ cần đứng yên một chỗ là
được.
Sau khi Vương Thuận Kiệt phân công xong
mọi người cũng không có ý kiến gì, tuy rằng Quan Hiểu Ninh là người mới
nhưng vì là em họ của Nhạc Đông vả lại còn quen biết Nhan Dịch Trạch từ
nhỏ, cho nên cũng không ai đi soi mói công việc của cô làm nhiều hay làm ít.
Buổi tiệc được tổ chức vào lúc 6h tối,
Vương Thuận Kiệt đưa tất cả nhân viên nhà ăn đã chuẩn bị sẵn sàng đến
nơi làm việc trước nửa tiếng, sau đó bảo mọi người đứng ở khu vực mà
mình phụ trách đợi những người tham gia bữa tiệc đến.
Vì khu vực bánh Âu tương đối hẻo lánh nên Quan Hiểu Ninh rất mừng, Nhan
Dịch Trạch vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt, hơn nữa ở vị trí trong góc này cô có thể tránh đụng phải mặt Nhan Dịch Trạch.
Đúng 6h buổi tiệc bắt đầu, Nhan Dịch Trạch cùng đoàn người ở bộ phận tiêu
thụ đi vào, vì còn có một cuộc họp nên anh chỉ lên sân khấu nói vài câu
để cảm tạ và biểu dương toàn thể nhân viên của bộ phận tiêu thụ rồi sau
đó vội vàng rời khỏi.
Quan Hiểu Ninh thở phào
nhẹ nhõm, xem ra sự lo lắng trước đó của mình là dư thừa, nhưng mà cô
vẫn rất kinh ngạc vừa rồi đứng phát biểu trước mặt nhiều người như vậy
Nhan Dịch Trạch biểu hiện rất tự tin ung dung và có một sức hấp dẫn mê
người không nói rõ được, hoàn toàn không giống với tên lưu manh từ trong miệng những người hàng xóm vào 6 năm trước.
“Chị Hiểu Ninh, chị
mau lên tầng 34 đi, lúc này chắc chắn không ai đến ăn bánh Âu đâu.” Lời
của Mã Phú Ba khiến Quan Hiểu Ninh bừng tỉnh từ trong suy nghĩ của mình.
Quan Hiểu Ninh có chút do dự: “Bây giờ chị rời khỏi đây có ổn không?”
Mã Phú Ba mím môi nói: “Có gì mà không ổn, nếu chị không yên tâm hay là em trông coi giùm chị, có việc gì em sẽ gọi điện cho chị.”
“Cảm ơn em nhiều nha.” Quan Hiểu Ninh nhìn Mã Phú Ba tràn đầy sự cảm kích,
cậu thanh niên với vẻ mặt già dặn này tuy chỉ mới 21 tuổi nhưng được bếp trưởng Tùng Lợi vô cùng yêu quý, bình thường cậu rất thích giúp đỡ
người khác, là một người có lòng dạ tốt và được mọi người trong nhà bếp
quý mến.
“Chuyện nhỏ thôi mà, chị đi nhanh đi.”
Mã Phú Ba khoát tay với cô, lúc này cô mới yên tâm rời khỏi tầng thượng ngồi thang máy xuống tầng 34.
Sau khi ra khỏi thang máy, dựa vào chỉ dẫn lúc trước của Vu Diên Danh cô
tìm được đến văn phòng làm việc của anh, gõ cửa vài tiếng sau khi nghe
thấy bên trong có người đáp lời thì cô mới đẩy cửa đi vào, vừa bước vào
trong cô đã bị những bộ trang phục đẹp mắt thu hút.
“May mà lần này cô không thất hứa, không để tôi uổng công đợi cả đêm.” Vu Diên Danh vừa cười vừa dẫn cô đi vào bên trong.
Quan Hiểu Ninh cảm thấy được mở rộng tầm mắt, cô chỉ vào con ma nơ canh hỏi: “Những bộ trang phục này đều là do anh thiết kế ư?”
Vu Diên Danh tự hào mà gật đầu: “Đương nhiên, những bộ mà cô thấy đều là
bộ sản phẩm mới nhất của tôi, cũng là ý tưởng mà cô đem đến cho tôi nó
có tên là kích động, lấy phong cách thoải mái tươi mát làm chủ đạo, bên
này còn có bản vẽ áo cặp.”
“Đẹp thật, quá tuyệt
vời, nếu tôi có 10% bản lĩnh của anh thôi thì tôi đã mãn nguyện lắm
rồi.” Quan Hiểu Ninh quyến luyến không rời mà lật qua lật lại xem những
bộ quần áo.
“Nếu cô đã thích thiết kế thời trang như vậy thì sao hồi trước cô không có nghĩ đến việc đi học chuyên ngành này ư?” Vu Diên Danh rất hiểu nét mặt này của Quan Hiểu Ninh là biểu
thị cái gì, cũng như anh vậy đó là loại yêu thích xuất phát từ nội tâm
đối với công việc thiết kế thời trang.
Quan Hiểu Ninh mím môi cười cười: “Gia đình tôi không có điều kiện, với lại ngành thiết kế thời trang còn phải học mỹ thuật nữa học phí rất mắc.”
“Ah, tôi còn định khi nào rảnh sẽ dạy cô, nhưng mà nếu như cô một chút kiến
thức cơ bản cũng không có thì việc này hơi khó.” Vu Diên Danh vừa nói
vừa thấy tiếc nuối mà vỗ vỗ tay.
Quan Hiểu Ninh
vội nói: “Tôi ở trại......, tôi từng học qua phát họa ở chỗ khác tôi còn biết may quần áo, cái này có được xem là kiến thức cơ bản không?”
“Cô biết cắt may ư?”
“Ừm, các kiểu đơn giản tôi đều có thể may, tôi cũng từng thử thiết kế trang phục nhưng mà ko được đẹp.”
Vu Diên Danh hai mắt sáng ra: “Nếu cô biết cắt may thì quá tốt rồi, thật
ra có nhiều nhà thiết kế nổi tiếng cũng xuất thân từ các tiệm may mặc,
ngược lại có những người tự xưng mình xuất thân từ chuyên ngành nhưng
ngay cả việc may một cái áo mẫu cũng không biết, lý thuyết không quan
trọng có kinh nghiệm thực tế mới quan trọng, cô nói cho tôi biết về
thiết kế của cô đi.”
Quan Hiểu Ninh hơi đỏ mặt: “Những cái đó sao được xem là mẫu thiết kế được, chỉ là tự nghĩ bậy ra mà thôi.”
“Chỉ cần là mình tự nghĩ ra thì đó chính là thiết kế, cô không cần phải xấu hổ đâu cứ nói đi.”
Có sự cổ vũ của Vu Diên Danh Quan Hiểu Ninh bớt căng thẳng hơn: “Tôi từng
muốn thiết kế túi áo thành kiểu hộp đựng bút chì kiểu cũ, có phải là rất mắc cười không?”
Sau khi Vu Diên Danh nghe xong không những không cười, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới
cười nói: “Ý tưởng này của cô rất tuyệt vời, hoàn toàn phù hợp với yêu
cầu của bộ sản phẩm kích động lần này, lát nữa tôi sẽ cho cô vài quyển
vở phát thảo và bút vẽ khi nào cô rảnh thì cô vẽ mẫu thiết kế của mình
ra, nếu như khả thi thì tôi sẽ đề tên cô vào trong danh sách tên những
nhà thiết kế của bộ sản phẩm này, tất nhiên đây cũng là thiết kế có
lương, tôi sẽ trả cho cô tiền thù lao tương ứng .”
“Anh không cảm thấy ý tưởng
chiếc hộp bút chì này lỗi thời sao?” Quan Hiểu Ninh không tin ý tưởng
không chín chắn này lại có thể nhận được sự khen thưởng của Vu Diên
Danh.
Vu Diên Danh cười ha hả: “Hiểu Ninh, cô
phải biết là ở trong giới thời trang này phục cổ cũng là một loại mốt,
cũng là một loại trào lưu, ý tưởng của cô không hề lỗi thời tí nào,
đương nhiên cũng là vì có tôi ở đây nếu không làm sao cô có thể dễ dàng
có cơ hội được đề tên vào bộ sản phẩm thời trang. Cô xem thêm mẫu thiết
kế này của tôi như thế nào?” Vừa nói anh vừa lấy bản thảo của một chiếc
váy cho Quan Hiểu Ninh xem.
Quan Hiểu Ninh xem
xét kĩ càng có chút không xác định mà nói: “Cái váy rất đẹp nhưng tôi
cảm thấy mấy nếp gấp này không nên nằm ở phần eo.”
“Tại sao?” Vu Diên Danh cảm thấy hứng thú với câu trả lời của cô, nếp gấp ở
phần eo là điểm nhấn mà anh thiết kế cho cái váy này anh rất muốn biết
tại sao Quan Hiểu Ninh lại không đồng ý.
“Tôi cứ cảm thấy nếu đặt nếp gấp này ở phần eo thì nó sẽ làm cho phần bụng có
vẻ hơi mập phần eo trông cũng hơi thô.” Ý nghĩ của Quan Hiểu Ninh hoàn
toàn là theo cảm giác, sau khi nói xong cô lại cảm thấy mình có hơi tự
cho mình là đúng.
“Hiểu Ninh, cô rất có mắt thẩm mỹ đấy, dù sao thì tôi cũng là đàn ông không thể nào suy xét toàn diện
về cách nghĩ của phái nữ, đề nghị này rất quan trọng, tối nay tôi sẽ sửa lại nó, cảm ơn cô!”
Quan Hiểu Ninh cũng rất
vui, ý nghĩ của mình lại được nhà thiết kế chuyên nghiệp như Vu Diên
Danh chấp nhận đã làm tăng thêm sự tự tin trong lòng cô, cũng khiến cô
nảy sinh ý nghĩ có phải nên nghiêm túc suy xét việc theo ngành thiết kế
thời trang không.
Trong lúc cô còn định hỏi thêm vài vấn đề nữa thì di động reo lên, cúi đầu xuống nhìn thấy người gọi
đến là Mã Phú Ba cô lập tức nghe máy: “Alo, tiểu Mã.”
“Chị Hiểu Ninh, chị mau về đi, Nhan tổng lại quay lại rồi, giám đốc đang kiểm tra từng khu vực đấy!”
Quan Hiểu Ninh vội trả lời, sau khi cúp máy không dám chậm trễ một phút nào
liền nói lời tạm biệt với Vu Diên Danh rồi lập tức chạy ra khỏi phòng,
may mà lúc này không ai sử dụng thang máy nên cô rất nhanh đã lên tới
tầng thượng.
Tránh những nơi đông người, Quan
Hiểu Ninh lẳng lặng quay về khu vực mình phụ trách, lại quay qua nhìn Mã Phú Ba đang đứng gần đó thể hiện sự cảm tạ với cậu, cô thật không muốn
đem lại phiền phức cho người khác.
Đợi đến khi
ổn định lại bây giờ cô mới phát hiện không khí buổi tiệc đã rất náo
nhiệt, mọi người đang hò reo muốn Nhan Dịch Trạch lên hát.
Quan Hiểu Ninh biết Nhan Dịch Trạch là một người chơi rất được, ca hát đối
với anh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề chỉ là không biết bây giờ
anh có phải nên để ý đến thân phận mà từ chối lời đề nghị này của mọi
người.
Nhưng Nhan Dịch Trạch không khiến mọi
người ở đây thất vọng, rất phóng khoáng mà bước lên sân khấu chọn một
bài hát sôi động, không những hát rất hay, hát được một nữa anh còn cởi
luôn áo khoác ngoài và cà vạt quăng xuống sân khấu rồi nhảy một đoạn
ngắn khiến mọi người xem đến lóa mắt, phía dưới sân khấu reo hò ầm lên.
“Tiết mục này là tôi đặc biệt tặng cho các đồng nghiệp của bộ phận tiêu thụ,
vì có sự nỗ lực của mọi người nên Trung Hiểu mới có thể không ngừng phát triển lớn mạnh, tại gia đình lớn Trung Hiểu địa vị của mọi người không
ai có thể thay thế được, cảm ơn mọi người!” Cùng với lời cảm ơn chân
thành của Nhan Dịch Trạch bài hát cũng dần dần kết thúc.
Sau khi Nhan Dịch Trạch đi xuống Vương Kim Bình lập tức chạy lên sân khấu
la to rằng toàn thể nhân viên của bộ phận tiêu thụ nhất định sẽ hết lòng hết sức vì Trung Hiểu, những người ở dưới cũng hò la theo.
Đây chính là sự cao minh của Nhan Dịch Trạch, lúc anh muốn đối tốt với bạn
thì không ai có thể chống cự được sức hấp dẫn của anh, Quan Hiểu Ninh
nhìn vẻ mặt kích động của mọi người cô chỉ cười nhẹ.
Lúc này đang đứng trên sân khấu Vương Kim Bình cũng đã lấy lại bình tĩnh,
ông cười và nói: “Mọi người đều rất xúc động, sau đây để thư giãn một
chút, lúc trước tôi từng xem một chương trình nước ngoài có một trò chơi tôi cảm thấy rất có ý nghĩa, thật ra trò chơi này rất đơn giản chính là thi khiêu vũ, cần có một nam và một nữ kết hợp làm bạn nhảy của nhau để tham gia. Nhưng thi đấu ở đây không phải là xem ai nhảy giỏi mà là thi
xem cặp đôi nào nhảy được lâu nhất, cặp nào có thể kiên trì nhảy đến
phút cuối cùng thì là người chiến thắng, tôi đã chuẩn bị giải thưởng cho người thắng cuộc—một cặp thiên nga bằng pha lê, đây là sản phẩm của
thương hiệu nổi tiếng đấy! Có ai muốn tham gia không? Nhan tổng, anh có
nguyện ý dẫn đầu không!”
Mọi người nghe thấy đều cười, ai cũng hiểu rõ điều quan trọng của cuộc thi này không phải là
thắng hay thua mà là nếu Nhan Dịch Trạch tham gia thì ai sẽ là bạn nhảy
của anh, cơ hội này còn hấp dẫn hơn việc được chia tiền hoa hồng nhiều!
Nhan Dịch Trạch lần nữa bước lên sân khấu khóe môi mang đậm ý cười: “Giám
đốc Vương hôm nay không định tha cho tôi thì phải, phương châm của tôi
là lúc làm việc thì phải làm hết sức lúc chơi thì cũng phải chơi hết
mình, trò chơi này tôi chắc chắn sẽ tham gia rồi.”
“Cảm ơn Nhan tổng nể mặt, vậy
ngài tự chọn bạn nhảy đi ạ.” Vương Kim Bình vui đến mức miệng cười không khép lại được, các chị em phụ nữ có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay
chỉ cần tuổi tác không quá lớn thì vừa khẩn trương vừa mong đợi nhìn về
phía người đang chọn bạn nhảy—Nhan Dịch Trạch, họ đều mong mình là người được chọn.
“Giám đốc Vương lần này lại ra một
đề khó cho tôi rồi, vậy thì tôi chọn em họ của giám đốc Nhạc Đông làm
bạn nhảy của tôi. Hiểu hiểu, mời em lên đây, có được không?”
Quan Hiểu Ninh đang ở dưới sân khấu xem đến say mê thích thú, khi Nhan Dịch
Trạch nói em họ của giám đốc Nhạc Đông thì cô còn chưa kịp phản ứng là
đang nói người nào, nhưng khi ngón tay của Nhan Dịch Trạch chỉ chuẩn xác về hướng của cô vả lại nghe đến câu Hiểu Hiểu thì mặt cô lập tức đông
cứng lại.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình,
Quan Hiểu Ninh vẫn đứng yên ở đó, căn bản là không muốn lên sân khấu
nhảy với Nhan Dịch Trạch.
“Hiểu Ninh, sao còn
đứng ngẩn ra vậy, mau lên đó đi, đừng để Nhan tổng đợi lâu.” Không biết
từ khi nào Vương Thuận Kiệt đã đứng kế bên cô và hối thúc cô lên đó, cho dù giọng nói rất vội nhưng thái độ của ông vẫn rất tốt vì dù sao thì
ông cũng không muốn đắc tội với Nhạc Đông, hơn nữa cô em họ này của Nhạc Đông còn được Nhan Dịch Trạch xem trọng như vậy.
Quan Hiểu Ninh chớp chớp mắt rồi lại hít vào thật sâu, sau đó lê từng bước
nặng nề đi về phía sân khấu, mặc dù cô có không muốn phối hợp với Nhan
Dịch Trạch đi chăng nữa nhưng vào lúc này bất luận như thế nào thì cũng
không thể khiến anh mất mặt được.