Đối mặt với những cử chỉ thân mật của Nhan Dịch Trạch, Quan Hiểu Ninh lập tức dịch người qua bên cạnh vài bước để tránh né.
“Chỗ này rất được đấy, cũng không còn sớm nữa hay là gọi món trước đi.”
Nhan Dịch Trạch vẫn còn lưu luyến độ ấm và xúc cảm mềm mại trên đầu ngón tay mình, nhưng cũng không có tiếp tục hành động nữa mà chỉ cười và nói:
“Anh đã chọn món trước rồi, chọn hai phần tôm hùm, anh nhớ lúc trước em rất thích ăn hải sản.”
Nói bậy! Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên cô rất ít ăn hải sản, cô chỉ ăn qua vài lần món sò điệp thôi chắc là Nhan Dịch Trạch nhớ nhằm cô và
người khác rồi, ý nghĩ này khiến cô hoàn toàn tỉnh hẳn ra.
Sau khi hai người ngồi vào bàn thì thức ăn lập tức được dọn lên, Quan Hiểu
Ninh nhìn những chén dĩa và bộ dao nĩa tinh xảo trước mặt mình không
biết phải làm như thế nào, cô chưa từng gặp tình trạng như vậy, cũng
không biết nên dùng cái nào trước.
“Chén này là
canh khai vị, dĩa này là món khai vị và salad, còn đây là vẹm xanh em
muốn ăn bao nhiêu cũng được, món chính còn chưa dọn lên.” Nhan Dịch
Trạch giới thiệu từng món cho Quan Hiểu Ninh.
Nhưng cho dù anh rất kiên nhẫn mà giới thiệu cho cô thì Quan Hiểu Ninh cũng
cảm thấy mình không thể nào thích nghi được với trình tự bữa ăn phức tạp như thế này, cô căn bản không biết dùng dao nĩa lại sợ mất mặt trước
nhân viên phục vụ, cho nên Nhan Dịch Trạch giới thiệu xong cô cũng không dám động đậy.
“Nhan tiên xin, xin hỏi ngài muốn uống rượu gì?” Nhân viên phục vụ hỏi với thái độ vô cùng lễ phép.
“Rượu vang chardonnay đi, nhiệt độ của rượu phải thấp.” Sau khi Nhan Dịch Trạch nói xong lại bồi thêm một câu.
Nhân viên phục vụ trả lời vâng rồi lập tức đi lấy rượu, Quan Hiểu Ninh vừa
định thở phào nhẹ nhõm thì lại có người dọn món chính lên.
Tôm hùm đã được lột vỏ, từng miếng thịt tôm lớn màu trắng được xếp trên mặt dĩa, xung quanh còn được trang trí rất đẹp đi kèm với ba cái dĩa nhỏ
đựng nước sốt.
Lần này Quan Hiểu Ninh càng không dám động đậy, cô thật sự không biết nên ăn như thế nào nữa.
Nhan Dịch Trạch giống như không để ý đến sự quẫn bách của Quan Hiểu Ninh,
nhàn rỗi mà nhìn người phục vụ đem rượu đến rót cho anh và cô, sau đó
nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Dạ vâng, tôi đứng ở ngoài cửa có gì ngài cứ gọi tôi.”
Đợi nhân viên phục vụ ra ngoài rồi Nhan Dịch Trạch chỉ ba cái dĩa nhỏ trước mặt Quan Hiểu Ninh nói: “Đây là nước sốt ăn kèm với tôm hùm, loại này
là nước cốt chanh, loại kia là sốt bơ, cái còn lại là sốt mayonnaise do
nhà hàng tự pha chế, bên trong cái ống gỗ nhỏ này là tiêu đen, nước cốt
chanh có thể rưới lên trên thịt tôm hùm còn các nước sốt còn lại thì
dùng để chấm ăn. Tôm hùm anh không chọn mấy con quá lớn, chọn con cỡ nửa ký là ngon nhất, loại rượu vang này cũng rất ngon, loại nho dùng để sản xuất rượu đều là nho hái bằng tay sẽ không có quả hư, nào trước tiên
hãy cạn ly vì sự trùng phùng của hai chúng ta!”
Quan Hiểu Ninh cầm ly rượu lên cụng nhẹ vào ly của Nhan Dịch Trạch, thấy anh chỉ uống một ngụm chứ không phải thật sự uống cạn rồi cô mới nếm thử
một chút.
“Cảm thấy mùi vị như thế nào? Rượu này có chút chua nhưng cho người ta cảm giác rất dịu, điều này liên quan
đến nơi trồng nho và phương pháp bón phân.”
Quan Hiểu Ninh im lặng nhìn Nhan Dịch Trạch, nghe anh giới thiệu từ món khai vị đến rượu vang cô có cảm giác dường như mình chưa từng quen biết
người đàn ông đẹp trai vừa cao nhã vừa có phẩm vị này, một Nhan Dịch
Trạch như vậy quá xa lạ đối với cô vả lại khiến cô lần nữa cảm thấy
người đàn ông này rõ ràng đang khoe khoang cuộc sống hơn người của anh ở trước mặt mình.
Chắc hẳn trong mắt anh cô là
người có kiến thức nông cạn và chẳng làm được gì cả, có thể ăn được một
bữa tối sang trọng như vậy thì nên thể hiện vẻ mặt cảm kích đến rơi lệ
mới đúng!
Lúc này Nhan Dịch Trạch cũng dừng tay
lại nhìn Quan Hiểu Ninh đang im lặng thì đột nhiên anh bật cười thành
tiếng: “Hiểu Hiểu, có phải bây giờ em đang cảm thấy anh rất giả tạo và
rất khoe khoang?”
Quan Hiểu Ninh thật không biết mình nên gật đầu thừa nhận hay là dối lòng mà lắc đầu phủ định, sau đó
tiếp tục nghe Nhan Dịch Trạch khoe khoang.
Nhan
Dịch Trạch cũng không cho cô cơ hội trả lời, từ cái hộp dài bên cạnh lấy ra hai đôi đũa, sau đó đưa một đôi cho Quan Hiểu Ninh: “Anh cũng giống
em không quen dùng những thứ đồ Tây này, cho nên mỗi lần đều bảo họ
chuẩn bị đũa cho anh, thức ăn muốn ăn như thế nào thì ăn như thế nấy,
hải sản anh thích ăn không như vậy chấm nước sốt thì mùi vị của nó sẽ
không còn nguyên vẹn nữa, còn nữa vẹm xanh này ngoài chợ bán nửa ký có
mấy tệ mà ở đây lại trở nên quý giá.”
Nói đến
đây anh nhìn Quan Hiểu Ninh đang ngẩn ra một cái rồi mới nói tiếp: “Còn
loại rượu này anh cũng chẳng biết thưởng thức đâu anh cảm thấy rượu
trắng Nhị Oa Đầu còn ngon hơn nó. Anh chỉ là ghi nhớ xuất sứ và mùi vị
của nó mà thôi, như vậy đã đủ tỏ vẻ ở trước mặt người khác rồi. Hiểu
Hiểu, sở dĩ anh làm vậy ở trước mặt em hoàn toàn là muốn khiến em hiểu
cho dù bây giờ anh có giàu có đến mấy đi nữa, địa vị xã hội có cao đi
chăng nữa, anh vẫn là Nhan Dịch Trạch lúc trước, chưa hề thay đổi! Vả
lại cuộc sống của anh cũng không có xa hoa đòi hỏi như em nghĩ, bình
thường chi tiêu nhiều nhất là dùng trong việc may những bộ vest đi tham
gia các hội nghị mà thôi.”
Tuy Nhan Dịch Trạch có thay đổi hay không cũng không liên quan đến mình,
nhưng không hiểu vì sao sau khi trải qua bước ngoặt này lại nghe anh nói những lời như vậy trong lòng Quan Hiểu Ninh lại cảm thấy nhẹ nhõm đi
rất nhiều, vả lại sự lo lắng và khó xử trong lòng nhất thời biến mất, cô cầm đũa lên không còn bận tâm gì mà gắp một miếng tôm hùm lên ăn. Mùi
vị đúng là rất tươi ngon, kế đó cô lại gắp một miếng lên chấm sốt bơ ăn
thử cảm thấy mùi vị cũng rất thơm và ngọt, sau đó cũng không còn nghĩ
đến cái gì mà canh khai vị món khai vị gì nữa, cô uống một ngụm canh ăn
một miếng thịt lại ăn kèm salad tùy ý mà ăn.
Nhan Dịch Trạch nhìn Quan Hiểu Ninh ăn đến quá mức vui mừng mà khóe môi anh
cũng tự nhiên ngập tràn ý cười, biết rằng bản thân lần này đã làm đúng,
tâm trạng cũng trở nên tốt sau đó cũng tràn đầy hứng thú mà ăn.
Quan Hiểu Ninh ăn cũng kha khá thì cảm thấy hai người lúc này chỉ ăn mà
không nói câu nào cũng thấy hơi kỳ, sau khi trong lòng nghĩ ra một đề
tài an toàn thì cô mới lên tiếng hỏi: “Bà nội của anh có khỏe không, bà
cũng 80 tuổi rồi đúng không?”
Nhan Dịch Trạch
gật đầu: “Tháng 11 năm nay là tròn 80 tuổi, bà còn rất khỏe việc gì cũng tự mình làm anh định thuê hai bảo mẫu 24 giờ cho bà, nhưng nói thế nào
bà cũng không chịu, cuối cùng bà chỉ chịu cho anh thuê một người phụ
trách dọn dẹp vệ sinh, còn nấu cơm thì bà vẫn tự nấu.”
“Những người như bà không thích người khác hầu hạ đâu, chỉ cần có người ở bên
cạnh chăm sóc lẫn nhau là được, sức khỏe tốt làm chút việc trong lòng bà cũng cảm thấy thoải mái.”
Nhan Dịch Trạch đồng ý mà cười nói: “Em nói đúng lắm, khi nào em rảnh anh dẫn em đi thăm bà, thấy em chắc chắn bà sẽ rất vui.”
Quan Hiểu Ninh cứ tưởng là cùng anh nói chút chuyện về bà nội của anh thì
bữa cơm này sẽ trôi qua như thế, không ngờ anh còn có thể thuận nước đẩy thuyền mà đề xuất yêu cầu này. Chỉ là cô không thể nào đồng ý được, bây giờ hai người không là gì của nhau cả, mình càng không cần thiết có quá nhiều mối liên hệ với Nhan Dịch Trạch, không phải cô không nhớ bà nội
mà là nếu đi chỉ càng thêm khó xử mà thôi.
“Chuyện này nói sau đi.”
Thấy Quan Hiểu Ninh có vẻ muốn cho qua chuyện này, Nhan Dịch Trạch cười
cười: “Anh không có ý gì khác chỉ là thấy lúc trước em và bà nội rất hợp nhau, hai người gặp nhau chắc chắn bà sẽ rất vui, nếu em không muốn thì anh sẽ không nói nữa.”
“Em cũng không phải
không muốn đi, chỉ là muốn đợi cuộc sống ổn định đã rồi em sẽ đi thăm bà sau.” Nghe Nhan Dịch Trạch nói như vậy Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất
ngại, cảm thấy như mình đang lưỡng lự không buông xuống được chuyện quá
khứ.
“Được, việc này cứ quyết định như vậy đi, khi nào em cảm thấy thích hợp thì anh sẽ dẫn em qua đó.”
“Không cần, đến lúc đó anh đưa em địa chỉ, em tự đi là được rồi, nhưng mà trước khi tới đó em sẽ báo trước.”
Quan Hiểu Ninh cự tuyệt lời đề nghị của Nhan Dịch Trạch đồng thời vẫn cảm
thấy anh có thay đổi, ít nhất thì anh cũng tôn trọng mình hơn so với
trước kia, nếu là 6 năm trước thì những gì mà anh đã quyết định thì cho
dù mình không đồng ý cũng không được.
Sáu năm
nay ở trong trại giam cô cũng từng suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai người và cách thức mà hai người đối xử với nhau, cuối cùng cũng
hiểu được trong chuyện tình cảm này bản thân hoàn toàn trong trạng thái
say mê Nhan Dịch Trạch một cách mù quáng, chỉ biết nghe lời của anh, ăn
nói và làm việc gì cũng dựa trên sở thích của anh một chút cái tôi cũng
không có, cho nên đối với biểu hiện hôm nay của Nhan Dịch Trạch trong
lòng Quan Hiểu Ninh có chút thiện cảm.
Sau khi
hai người ăn xong cơm Nhan Dịch Trạch đưa Quan Hiểu Ninh về lại cửa Bắc
của ký túc xá, cửa Bắc buổi sáng không ai quản lý nhưng buổi tối và thứ
bảy chủ nhật thì có một bác họ Lý đến ở trong căn phòng nhỏ trước cửa để canh chừng, nhưng mà Quan Hiểu Ninh thấy bác họ Lý này có vẻ hơi lơ mơ, đợi lát mình vào trong tùy tiện nói vài câu với bác là được.
“Cảm ơn anh tối nay đã mời em ăn cơm, em vào trong đây, tạm biệt.” Quan Hiểu Ninh khách sáo nói lời tạm biệt với Nhan Dịch Trạch.
“Được, nhưng mà tối nay đã ăn rất nhiều đồ lỡ bao tử em khó chịu thì sao trong ký túc xá có thuốc không?”
Nhan Dịch Trạch vừa dứt lời không chỉ Quan Hiểu Ninh ngớ ra mà bản thân anh
cũng ngẩn người một lát, mấy năm nay anh chưa từng nhớ đến Quan Hiểu
Ninh, nhưng không biết tại sao sau khi gặp lại cô từng chi tiết nhỏ lúc
trước hai người bên nhau lại hiện lên rõ ràng trong đầu anh, không những thế ngay cả cô bị bệnh gì anh cũng còn nhớ mà nói ra một cách tự nhiên
như vậy, biểu hiện như vậy khiến bản thân anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Cửa xe đã bị đẩy ra Quan
Hiểu Ninh chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước rồi cười nhạt: “cuộc
sống mấy năm nay của em rất có quy luật, bệnh đau dạ dày cũng đã sớm
khỏi, cảm ơn anh đã quan tâm.” Nói xong cô trực tiếp bước xuống xe đi về phía cửa Bắc.
Ngày xưa là vì vừa phải đi học
vừa phải đi làm lại còn phải phụ giúp ba mẹ bán rau và trông coi nhà
cửa, bản thân luôn ăn uống không đúng giờ giấc nên mới bị đau dạ dày,
nhưng mấy năm trong trại giam bất tri bất giác đã khỏi bệnh.
Sau khi trải qua kiếp nạn này sự quan tâm của Nhan Dịch Trạch dĩ nhiên
khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng không thể dễ dàng khiến cô cảm động
nữa.
Nhưng nụ cười của Quan Hiểu Ninh khiến cho Nhan
Dịch Trạch vừa mới bình phục lại tâm trạng lại lần nữa thất thần, anh
không thể không lần nữa thừa nhận Quan Hiểu Ninh đem đến cho anh niềm
vui thuần túy nhất, anh cảm thấy Quan Hiểu Ninh thật sự rất đẹp, cảm
giác này khiến anh càng không muốn dễ dàng cắt đứt mối liên hệ giữa hai
người!
Quan Hiểu Ninh đi tới trước cổng vừa định vào trong thì bác Lý liền dò hỏi: “Cô có phải là tiểu Quan không?”
Quan Hiểu Ninh không ngờ bác Lý này lại nhận ra mình, sau đó liền gật đầu:
“Dạ con là tiểu Quan, bác Lý tối nay con có chút việc nên về trễ tí.”
“Không cần giải thích, không cần giải thích, bác đã thấy xe của Nhan tổng rồi, con mau vào đi.”
“Bác Lý, bác đừng hiểu lầm, con......” Quan Hiểu Ninh bắt đầu nói lắp không biết giải thích như thế nào.
“Bác không thấy gì cả, con cũng không cần phải nói với bác.” Bác Lý ra vẻ
không để ý mà phất phất tay sau đó lại quay về dáng vẻ lơ mơ.
Bác Lý này trông thì có vẻ lơ mơ, nhưng khi nói chuyện và làm việc thì
không hề lơ mơ tí nào! Quan Hiểu Ninh cười cười cũng không muốn dây dưa
chuyện này dù sao thì mai mốt cũng không định liên hệ với Nhan Dịch
Trạch nữa, một thời gian sau tự nhiên sẽ không còn ai để ý tới mình.
Về tới ký túc xá Đại Quế Hà cũng không hỏi nhiều, hai người nói chuyện một lát rồi mạnh ai nấy đi ngủ.
Chiều thứ hai, Vu Diên Danh chạy ra sau bếp thấy Quan Hiểu Ninh thì lập tức
trưng ra vẻ mặt oán trách: “Có biết tối thứ sáu tuần vừa rồi tôi đã đợi
cô tới mấy giờ không? Lỡ hẹn thì cô cũng phải nói với tôi một tiếng
chứ!”
Nhìn thấy Vu Diên Danh cô mới sực nhớ ra mình đã
hứa là thứ sáu sẽ đến văn phòng của anh tham quan, cô lập tức cúi người
xuống xin lỗi: “Thật sự xin lỗi anh, hôm đó tôi có việc đột xuất nên
quên mất chuyện này, thật ngại quá.”
“Được rồi,
cô đừng khách sáo như vậy, cô không đến thì tôi cũng phải làm việc ở văn phòng, sau này còn nhiều cơ hội mà tôi hoan nghênh cô đến bất cứ lúc
nào.” Vu Diên Danh bị lời xin lỗi thành khẩn của Quan Hiểu Ninh khiến
cho anh thấy ngại, thật ra anh không hề có ý trách cô.
“Cảm ơn anh, vậy chúng ta hẹn lại bữa khác đi.” Thấy Vu Diên Danh không phải thật sự giận mình, cô mới yên tâm cười.
Khi hai người đang nói chuyện thì bếp phó Mã Phú Ba trợ thủ của bếp trưởng
Tùng Lợi đứng kế bên lớn tiếng nói: “Tôi nói này hai người đừng hẹn qua
hẹn lại nữa, nghe thôi tôi cũng thấy mệt, tôi nghe anh Tùng nói bộ phận
tiêu thụ sẽ tổ chức tiệc ở hoa viên lộ thiên trên tầng thượng, lúc đó
nhân viên nhà ăn chắc chắn phải tăng ca, hay là tối hôm đó chị Hiểu Ninh sẵn tiện lên tham quan văn phòng của anh luôn, nếu không bình thường
qua tòa nhà a phải quẹt thẻ và đăng ký rất phiền phức.”
“Ừm, vậy cũng được.” Vu Diên Danh cũng đồng ý với đề nghị trên.
Quan Hiểu Ninh cảm thấy lời đề nghị này cũng rất hợp lý, tập đoàn Trung Hiểu quản lý rất nghiêm ngặc nhân viên ra vào tòa nhà đều phải quẹt thẻ, nếu tự mình qua đó tìm Vu Diên Danh còn phải đến chỗ phòng bảo vệ để đăng
ký đúng là rất phiền phức, vẫn là sẵn tiện qua đó dễ dàng hơn nhiều, vì
vậy cô cười nói với Mã Phú Ba: “Vậy thì làm theo ý em đi, nhưng mà tại
sao bộ phận tiêu thụ lại tổ chức tiệc vậy?”
“Vì
đạt được doanh số, bộ phận của họ hoàn thành nhiệm vụ của năm trước thời hạn, Nhan tổng cũng nể mặt mà tham gia đấy, nếu lần này nhà ăn của
chúng ta làm tốt công việc phí tăng ca chắc cũng được gấp đôi!”
Quan Hiểu Ninh vốn dĩ rất vui nhưng nghe Mã Phú Ba nói hết câu cô lập tức
cảm thấy trong lòng không được thoải mái, theo trực giác của cô có mặt
Nhan Dịch Trạch thì sẽ là chuyện phiền phức với cô!