Quan Hiểu Ninh đem găng tay bằng len mình vừa mới
đan xong bỏ vào trong túi, đây là món quà mà cô chuẩn bị tặng cho bạn
trai của mình Nhan Dịch Trạch, chất liệu len vừa đẹp lại vừa mắc, là mẹ
của Tiêu Tuyết bạn tốt của cô dùng để đan áo còn dư lại, Tiêu Tuyết cố
tình lén đem cho cô một ít, bản thân cô không nỡ xài mà lại đem chúng
đan thành đôi găng tay cho bạn trai.
Ở cái khu nhà ở cũ kĩ này điều kiện gia đình Tiêu Tuyết cũng được xem là
khá giả, ba của Tiêu Tuyết làm nghiệp vụ ở xưởng sản xuất thép thường
xuyên đi công tác ở những nơi khác đồng thời cũng giúp cơ quan kiếm lợi
nhuận, cô cùng Tiêu Tuyết còn có một người bạn cùng trang lứa ở kế nhà
tên là Đinh Nạp, 3 người các cô chơi với nhau từ bé thân như chị em
ruột.
Cho dù thời tiết rất oi
bức, nhưng chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai và nụ cười lưu manh của
Nhan Dịch Trạch là Quan Hiểu Ninh nhịn không được cười, ba mẹ sống chết
cũng không đồng ý cho cô và Nhan Dịch Trạch qua lại. Vì Nhan Dịch Trạch
24 tuổi từ nhỏ ba mẹ đã ly dị, hắn sống với bà nội không học hành đàng
hoàng suốt ngày đi đánh nhau với người ta lại thường đem những thứ lai
lịch bất minh đi bán, vì vậy trong mắt mọi người Nhan Dịch Trạch là một
người không có tiền đồ vã lại là một kẻ chuyên gây sự sớm muộn gì cũng
gây ra việc lớn bị bóc lịch.
Nhưng Quan Hiểu Ninh không cho là vậy, cô cảm thấy Nhan Dịch Trạch không hư
hỏng như người ta nói, anh ấy rất thông minh lại hiểu biết rộng cũng rất hóm hỉnh luôn khiến cô cười, vã lại chỉ cần kiếm được tiền là thường
xuyên mua quà tặng cô, cho dù cô không để ý những thứ đó cũng không muốn Nhan Dịch Trạch lãng phí tiền, nhưng không thể phủ nhận là mỗi khi nhận được quà cô đều cảm thấy rất vui và rất tự hào.
Cô
không phải là một người tùy tiện nhưng một năm trước cô lại cam tâm tình nguyện đem bản thân giao cho Nhan Dịch Trạch, vì cô đã nhận định rằng
Nhan Dịch Trạch là người mình sẽ yêu thương suốt đời, hai người họ mãi
mãi cũng sẽ không chia lìa!
“Chị, sao lại đứng trong nhà cười một mình như vậy, lại còn thay đồ, chị định ra ngoài à?”
“Ừ, ra ngoài một lát, em định đi đâu?” Quan Hiểu Ninh hỏi đứa em trai nhỏ hơn mình 2 tuổi- Quan Hiểu Phong.
“Em cũng có việc phải ra ngoài. Chị, chị không quên hôm nay là ngày gì chứ?”
Quan Hiểu Ninh liếc trắng em mình một cái cười nói: “sinh nhật 17 tuổi của
em chứ gì, chị nào dám quên, em muốn quà sinh nhật gì, chị mua về cho
em, nhưng không được chọn món quá đắc đâu đấy.”
“Em không cần quà, chị trực tiếp cho em 300 tệ được không?”
Quan Hiểu Ninh kinh ngạc nhìn em mình, đây là lần đầu tiên nó xin mình cho
tiền, vã lại vừa mở miệng là xin 300 tệ nhiều như vậy, lúc trước nó luôn quấn lấy mình đòi ăn, cho nên nhịn không được cô liền hỏi: “ em cần
nhiều tiền như vậy để làm gì?” cô nhân lúc rảnh rỗi đi làm thêm khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, không phải là không nỡ cho nó, nhưng phải
hỏi cho rõ thằng nhóc này cần nhiều tiền như vậy để làm gì.
Quan Hiểu Phong ngại ngùng lắc đầu: “cũng không có gì, chỉ là đã hẹn người
ta đi tham quan tháp truyền hình mới xây thôi.” Vé vào cổng khá là mắc,
một tấm vé phải 50 tệ, nhưng vì muốn có một cuộc hẹn lãng mạn với người
trong mộng của mình, một Quan Hiểu Phong ngày thường luôn hiểu chuyện
vẫn phải mặt dày mà xòe tay xin tiền chị mình.
Quan Hiểu Ninh đột nhiên hiểu ra: “tên tiểu tử này có phải là đang quen bạn
gái không? Em sắp phải thi tốt nghiệp rồi, dù sao cũng đừng có mà phân
tâm đừng không có tiền đồ như chị đây chỉ học trung cấp, em phải thi vào trường đại học nổi tiếng, đến lúc đó chị sẽ tìm một công việc ổn định
để kiếm tiền đóng học phí cho em.”
“Chị, em biết rồi, em sẽ không làm trễ nãi việc học đâu. Vã lại vì bạn gái
của mình em cũng sẽ cố gắng nổ lực, nếu mà suốt đời có cô ấy bên cạnh
thì cuộc đời này em không còn cần gì nữa! Đúng rồi, năm nay chị tốt
nghiệp không phải là vẫn tiếp tục học lên cao đẳng sao, sao mà có thể
tìm việc được?”
Quan Hiểu Ninh
lắc đầu: “ Tên tiểu tử như em thì hiểu gì về tình yêu chứ, bây giờ nói
những chuyện đó còn quá sớm đợi 10 năm sau em xem lại mình còn có thể
nghĩ như thế nữa không? Hằng ngày ba mẹ phải ra ngoài bán rau cực khổ
như vậy, chị không định học tiếp nữa, vã lại học phí lại mắc đến vậy, em không cần
phải lo những chuyện này chỉ cần cố gắng học tốt là được. Em cầm 300 tệ này đi nhớ là đừng
có tiêu xài phun phí đấy, cô gái mà em hẹn là bạn học cùng lớp với em
à?”
Quan Hiểu Phong cầm tiền
vui mừng đến nổi ôm lấy Quan Hiểu Ninh nhảy cẫng lên: “ không phải bạn
học cùng lớp, để sau này em sẽ nói rõ hơn với chị em đi trước đây, em đã nói với ba mẹ là tối nay không về ăn cơm.”
Quan Hiểu Ninh nhìn em trai chạy vội ra ngoài cửa cảm thấy buồn cười, thời
gian qua nhanh thật lúc trước vẫn còn là một thằng nhóc luôn đi theo
mình thế mà bây giờ đã biết yêu rồi.
Dọn dẹp đồ xong Quan Hiểu Ninh cũng nhanh chóng ra ngoài, không ngờ vừa ra
tới cửa đã đụng phải mẹ mình là Lý Tố Khiết vừa ở chợ đầu mối rau củ lấy hàng về.
“Đi đâu đây?” Lý Tố Khiết vừa nhìn thấy cách ăn diện của con gái mình thì sắc mặt liền trở nên khó coi.
Quan Hiểu Ninh chột dạ nhìn xuống mặt đất nói: “ đi dạo cùng bạn học.”
Lý Tố Khiết đặt túi khoai tây xuống đất: “ tôi là mẹ cô, cô không cần nói
tôi cũng biết là cô đang nói dối, có phải là tên lưu manh họ Nhan đó lại tới tìm con phải không? Hiểu Ninh, ta và ba con hằng ngày dằm mưa dãi
nắng đứng bán rau bên đường là vì cái gì chứ, ba mẹ chưa từng nghĩ là
con và Hiểu Phong có thể đại phú đại quý, chỉ cần tương lai hai con có
thể tự nuôi sống bản thân, có thể tìm được một đối tượng đàng hoàng để
kết hôn là được rồi, hôm nay ta nói với con lần cuối cùng, tên Họ Nhan
đó là một tên cặn bã của xã hội, con mà cứ đòi qua lại với nó cho bằng
được thì sau này mà có xảy ra chuyện gì con cũng đừng có trách ta và ba
con không nhận đứa con gái này, đường đường một cô gái trong sạch đem
dâng đến tận cửa cho người ta chà đạp, mặt mũi của cái nhà này bị con
làm mất hết rồi! Còn Hiểu Phong nữa, thử hỏi sau này nó làm sao mà dám
ngẩng đầu lên làm người đây khi có một người chị như mày!”
“Mẹ, mẹ chưa từng gặp anh ấy, sao mẹ có thể tùy tiện nói xấu người khác như vậy được, anh ấy cũng không trộm không cướp gì……”
Lý Tố Khiết giơ tay lên cắt đứt lời nói của con gái: “ Ta không rảnh nghe
những lời nhảm nhí của con, cho dù chưa gặp qua tên đó thì cũng đã nghe
qua những chuyện xấu của nó rồi, hôm nay hoặc là con ngoan ngoãn ở nhà,
thì ta và ba con xem những chuyện không biết xấu hổ mà lúc trước con
từng làm như chưa hề xảy ra, hoặc là con cứ đi mà gặp nó, nhưng trước
khi đi nhớ để lại chìa khóa nhà và sau này đừng quay về nữa!”
“Không về thì không về!” Quan Hiểu Ninh vốn còn định giúp đem túi khoai tây
vào nhà, nhưng khi nghe mẹ không nói lý lẽ mà lăn nhục mình như vậy thì
lập tức từ trong túi lấy ra xâu chìa khóa quăng xuống đất và chạy ra
ngoài.
Lý Tố Khiết nhìn con gái mình chạy ra đầu ngõ mệt mỏi mà than, không thể trách bà nói năng khắc
nghiệt như vậy, con gái của mình vừa ngay thơ lại nhẹ dạ, chỉ cần người
ta đối xử với nó tốt một chút thì nó liền trao cả trái tim cho người ta, tên Họ Nhan đó là người lăn lộn trong xã hội xảo quyệt như vậy, Hiểu
Ninh làm sao có thể chịu được những lời ngon tiếng ngọt của nó, nhất
định là bị mê hoặc rồi, bây giờ chịu thiệt cũng đành vậy đừng bị hủy
hoại cả cuộc đời nữa là được rồi!
Lý Tố Khiết càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng quyết định đợi tối nay con gái
về hai vợ chồng làm thế nào cũng phải bắt nó đoạn tuyệt quan hệ với tên
họ Nhan đó!
Quan Hiểu Ninh chạy một mạch đến ngã tư cách nhà mình hai con phố mới dừng lại lau nước mắt trên mặt mình, ổn định lại tâm trạng cô đứng đợi Nhan Dịch Trạch đến
đón mình, vì sợ ba mẹ và hàng xóm nhìn thấy nên mới chọn nơi xa chút để
gặp nhau.
“ Tin! Tin!” đột
nhiên vang lên tiếng còi xe ở phía sau khiến cho Quan Hiểu Ninh đang
đứng trông ngóng về phía xa hết hồn, cô quay đầu lại lập tức lùi về sau
vài bước nhường đường cho một chiếc xe hơi màu trắng.
Không ngờ cô lùi về sau vài bước, chiếc xe đó cũng quẹo theo hướng của cô,
lần này thì Quan Hiểu Ninh cũng không biết phải làm sao nữa, người này
định làm gì đây! Cô liên tiếp tránh ra, sợ chiếc xe đụng phải mình.
Đến khi cô không thể tránh được nữa thì đột nhiên chiếc xe dừng lại, cửa xe được mở ra và một thân hình cao gầy đi về phía cô, khi nhìn thấy khuôn
mặt đẹp trai với nụ cười đểu thì Quan Hiểu Ninh liền bổ nhào vào người
đó mà đánh: “ tên xấu xa này, cho anh hù dọa em này!”
Nhan Dịch Trạch mặc cho Quan Hiểu Ninh đánh và cười : “vốn dĩ chỉ muốn hù
dọa em một chút nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của em thì anh lại nhịn không được đùa giỡn em thêm chút nữa.”
“Anh chỉ biết bắt nạt em!” Quan Hiểu Ninh cũng cảm thấy mắc cười đồng thời
dừng động tác trên tay lại, tuy là đánh vào người của Nhan Dịch Trạch,
nhưng xương cốt của anh ấy cứng nên người đau tay lại là bản thân mình.
“Người khác muốn được anh bắt nạt còn không có cơ hội nữa kìa. Hôm nay anh dẫn em đi xem phim, sau đó chúng ta đi ăn thịt dê nhúng, thời tiết như thế
này mà ngồi bên máy lạnh ăn lẩu thì không gì tuyệt vời bằng, trời nóng
như vậy sau này em không cần phải ra đợi anh sớm như vậy đâu.” Nhan Dịch Trạch nhìn thấy hai bên má của Quan Hiểu Ninh bị đỏ lên vì nắng, anh
lập tức mở cửa xe bên ghế lái phụ ôm cô ngồi vào trong, sau đó mình vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái.
“Xe
này ở đâu ra vậy, anh lại kiếm được tiền rồi phải không?” đi ăn món thịt dê nhúng không hề rẻ, cô không muốn anh quá tốn kém.
“Đây là xe của người bạn, nhờ anh bán giúp, đã tìm được người mua và đã trả
tiền cọc mai tới lấy xe, anh chở em đi hóng gió trước đã.”
Quan Hiểu Ninh nghe xong liền chau mày lại “cũng đâu phải tiền của anh, anh đừng có mà tiêu xài lung tung đấy.”
“Em đừng lo, xe này bán được 18 ngàn tệ, trong đó có 3 ngàn tệ là phí dịch vụ cho anh.”
Quan Hiểu Ninh trợn to mắt: “Cho anh nhiều như vậy, chủ xe có bằng lòng không?”
Nhan Dịch Trạch nhướng mày cười: “không nhờ anh, xe của hắn 8 ngàn tệ còn
không ai mua, nể mặt bạn bè anh mới lấy giá hữu nghị mà giúp hắn đấy.”
“Nói dốc.” Quan Hiểu Ninh giơ tay véo mặt Nhan Dịch Trạch một cái, khi nhìn
thấy da mặt của anh bị véo đến đỏ cô mới lập tức xoa mặt anh, sau đó
nhìn vào vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ của anh mà phát ngốc.
Nhan Dịch Trạch cũng nhận ra ánh mắt si ngốc của cô, nên nở nụ cười càng
thêm ngạo nghễ: “cũng nhìn trộm lâu vậy rồi còn chưa đã hay sao?”
Mặt Quan Hiểu Ninh đỏ lận lên, ngại ngùng dời tầm mắt đi: “mặt vốn dĩ là để người ta ngắm, sợ người ta nhìn thì đeo khẩu trang đi.”
Nhan Dịch Trạch cười to nói: “nói rất đúng, em muốn ngắm thì ngắm suốt đời luôn đi.”
Mặt Quan Hiểu Ninh càng đỏ hơn, tim cô vừa loạn vừa thấy ngọt ngào đi suy
đoán ý nghĩa trong lời nói của anh, anh ấy nói như vậy có phải là đã hẹn ước với mình rồi không.
Nhan
Dịch Trạch thấy cả khuôn mặt đỏ lận của Quan Hiểu Ninh thì trong lòng
cũng rất đắc ý, anh thích nhất là vẻ đơn thuần và sự si mê của cô đối
với mình, cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ mà anh quen trước
kia, những cô gái xinh đẹp biết ăn mặc theo mốt thì anh gặp nhiều rồi,
nhưng có ngụy trang thế nào đi nữa thì cũng không thể nào che đậy được
vẻ phong trần trên người những phụ nữ đó.
Anh có thể quen được Quan Hiểu Ninh cũng là nhờ anh em tốt của anh Nhạc
Đông muốn theo đuỗi một cô gái tên là Đinh Nạp nhờ anh ra mặt giúp,
không ngờ mỗi lần Nhạc Đông và Đinh Nạp quấn quýt bên nhau, Đinh Nạp vẫn chưa có phản ứng gì thì Quan Hiểu Ninh đứng bên cạnh đã đỏ cả mặt, cứ
như vậy nhiều lần đã khiến anh để ý đến, đổi lại Nhạc Đông còn chưa theo đuỗi được Đinh Nạp thì anh và Quan Hiểu Ninh đã có đôi có cặp trước
rồi, khiến cho Nhạc Đông tức đến nổi mắng anh không có nghĩa khí.
Cũng chính vì vẻ thanh thuần và thái độ mọi việc cũng đặt hắn lên hàng đầu
của Quan Hiểu Ninh khiến Nhan Dịch Trạch không muốn quá vội phát sinh
quan hệ với cô, tư tưởng của những cô gái đơn thuần như vậy đều rất bảo
thủ, phải từ từ đợi đến khi nước chảy thành sông thì cái tư vị đó mới
gọi là tuyệt, phụ nữ hắn không thiếu và loại phụ nữ như Quan Hiểu Ninh
thì phải chơi theo tâm trạng và cảm giác!
Nhưng mà kể từ một năm trước hai người bên nhau thì Quan Hiểu Ninh đã chăm
sóc cho hắn rất tốt, giặt giũ nấu cơm sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong
cuộc sống thường ngày của hắn, vã lại hoàn toàn phù hợp với thói quen và sở thích của hắn, điều quan trọng nhất là Quan Hiểu Ninh làm nhiều việc như vậy nhưng không hề đề cập đến bất cứ điều kiện gì mà chỉ lẳng lặng
cam tâm tình nguyện cho đi. Cho nên dần dần hắn cũng tình nguyện nói với cô những chuyện trong nhà và bên ngoài, chung sống với nhau như vậy
khiến hắn cảm thấy rất tốt, đặc biệt là khi ở bên Quan Hiểu Ninh cái
loại cảm giác vui vẻ và thân thiết đó khiến hắn cảm thấy rất mãn nguyện.
Quan Hiểu Ninh liếc mắt tầm mắt đúng lúc rơi vào bàn tay đang đặt trên vô
lăng của Nhan Dịch Trạch, nghĩ đến năm ngoái bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh ấy vì trời quá lạnh mà bị nứt nẻ thì cô liền nhanh chóng lấy đôi
găng tay từ trong túi ra đưa đến trước mặt Nhan Dịch Trạch: “ Em đã đan
cho anh đôi găng tay, khi trời lạnh anh ra ngoài nhớ đeo nó vào đấy.”
Nhan Dịch Trạch tùy ý liếc mắt một cái: “ Trời nóng như thế này còn đan găng tay cho anh? Màu sắc có phải là quá tươi rồi hay không?”
Quan Hiểu Ninh áy náy: “ đây là len mà mẹ của Tiểu Tuyết dùng để đan áo len
cho cô ấy còn dư lại, anh đeo đỡ trước đi, đợi khi em để dành đủ tiền em sẽ mua cho anh một đôi bằng da.”
Tuy
chưa từng gặp qua Tiêu Tuyết nhưng Nhan Dịch Trạch biết ngoài Đinh Nạp
ra đây là người bạn thân còn lại của cô, hắn nhận lấy đôi găng tay sau
đó tùy tiện quăng ra dãy ghế sau, sau đó từ trong ngăn đựng đồ lấy ra
một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Quan Hiểu Ninh: “cầm lấy.”
“Đây là gì vậy?”
Quan Hiểu Ninh vừa hỏi vừa mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc đồng
hồ kiểu dáng sang trọng, liền ngẩng đầu lên nhìn Nhan Dịch Trạch: “ Cái
này cho em ư?”
“ Không phải,
chỉ là muốn em nhìn và góp ý xem có đẹp không, nếu đẹp thì anh sẽ đem
tặng người khác.”- Nhan Dịch Trạch trả lời với tốc độ rất nhanh.
Quan Hiểu Ninh vốn định sờ thử lên mặt chiếc đồng hồ, vừa nghe được lời đó
liền rụt tay về, ánh mắt nhìn thêm vài lần rồi nói: “ đồng hồ này đẹp
quá, anh mau cất nó đi đi.”
Nhan Dịch Trạch nhìn thấy vẻ mặt của Quan Hiểu Ninh liền cười lên thành
tiếng: “cô gái ngốc này, anh đã cho em lấy ra xem không phải tặng cho em thì còn có thể tặng ai?”
Quan
Hiểu Ninh vô cùng kinh ngạc: “ Tặng cho em thật ư, cái này mắc lắm phải
không? Em chưa từng thấy qua chiếc đồng hồ nào đẹp như vậy.”
Trong ấn tượng của cô mọi chiếc đồng hồ đều giống như chiếc đồng hồ mặt tròn
màu bạc cũ kĩ đeo trên tay mẹ, làm sao mà biết được đồng hồ cũng có
nhiều kiểu dáng như thế.
Nhan
Dịch Trạch không để ý mà nhúng vai: “ Cái này được gọi là đồng hồ thời
trang, ở nước ngoài rất thịnh hành, giá cả cũng khoảng hơn một ngàn tệ,
chủ yếu là xem thương hiệu của nó.”
“Một chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ như vậy mà trị giá hơn một ngàn tệ ư?” Cái
giá này kể cả lúc Quan Hiểu Ninh nằm mơ cũng nghĩ không ra, ba mẹ cô vất vả đứng bán rau cả tháng trời cũng chỉ có thể kiếm được khoảng hơn một
ngàn tệ.
“Thì em cứ đeo chơi
đi.” Cho dù phản ứng mạnh của Quan Hiểu Ninh đã làm mãn nguyện lòng hư
vinh của đàn ông trong Nhan Dịch Trạch, nhưng hắn không có tính nhẫn nại cứ quanh quẩn với vấn đề trên.
Quan
Hiểu Ninh cũng nghe ra sự không kiên nhẫn trong ngữ khí của Nhan Dịch
Trạch, liền im lặng không nói nữa mà vui vẻ đeo đồng hồ lên tay.
“Ngày mai đến nhà anh, bà nội nhớ em lắm đấy, còn định gói bánh xếp cho em ăn nữa đấy.” Nhan Dịch Trạch đột nhiên nhớ đến lời dặn của bà nội Đơn Thục Vinh.
Những người phụ nữ mà
lúc trước hắn từng qua lại, không một ai khiến bà vừa lòng chỉ có Quan
Hiểu Ninh là hợp ý bà nhất, còn nói ở bên hắn là ủy khuất cho cô, bảo
hắn phải trân trọng cô.
Nghĩ
đến đây Nhan Dịch Trạch rất không đồng ý, bà nội quả là rất không hiểu
hắn, nếu nói tiền không dễ kiếm thì đúng, còn phụ nữ đối với hắn mà nói
muốn theo đuỗi được thì dễ như trở bàn tay, nói đi thì phải nói lại một
người hợp tâm ý như Quan Hiểu Ninh đây thì đích thật là rất khó gặp!
Sau khi đậu xe ở trước cửa rạp chiếu phim xong, Nhan Dịch Trạch ôm lấy vai
của Quan Hiểu Ninh hai người cùng đi vào trong rạp, đừng trước quầy bán
vé hắn không cần suy nghĩ đã chọn bộ phim hành động. Quan Hiểu Ninh cũng không để ý, ngoài trừ lúc học tiểu học trường tổ chức đi xem phim chiếu rạp thì cô cũng rất ít đến rạp chiếu phim, cô không nhàn rỗi đến thế vã lại trong nhà cũng không có dư tiền, cho nên chỉ cần là đến rạp chiếu
phim dù xem phim gì thì cô cũng cảm thấy vui.
Những
cảnh hành động đấu súng xuất hiện liên tục trên màn hình, sự chú ý của
Nhan Dịch Trạch từ trên màn hình từ từ chuyển sang khuôn mặt của Quan
Hiểu Ninh, nhìn thấy người bên cạnh đang nhìn vào màn hình đến nổi mắt
cũng không chớp môi hắn vô thức vễnh lên, không ngờ cô ấy còn xem đến
say mê hơn cả anh.
Giơ tay lên
vén mái tóc dài mượt qua vai của Quan Hiểu Ninh, môi của Nhan Dịch Trạch dính sát vào vành tai của cô thấp giọng cười hỏi: “ thích xem đến vậy
sao?”
Quan Hiểu Ninh bị hơi thở của anh làm cho có chút ngứa ngáy, vội rụt vai lại gật đầu nhưng ánh
mắt vẫn nhìn màn hình không rời nửa bước: “ ừm, rất hay, anh cảm thấy
thế nào?”
Nhan Dịch Trạch lại
cố tình thổi khí nóng vào tai cô: “ anh cũng cảm thấy rất hay, nhưng mà
vẫn là em trông đẹp hơn.” Nói xong còn hôn lên vành tai của cô.
Quan Hiểu Ninh lập tức tránh né, xoay đầu lại nhìn vào ánh mắt sáng rực
trong bóng tối của Nhan Dịch Trạch: “Đừng đùa, ở đây có rất nhiều người
đấy.”
Nhan Dịch Trạch xoay đầu
Quan Hiểu Ninh lại hôn lên môi cô: “những cặp đôi đến rạp chiếu phim có
bao nhiêu người là thật sự xem phim chứ, vã lại tối thui như thế này em
sợ gì chứ.”
Quan Hiểu Ninh bị
anh hôn cả người liền mềm xuống, đầu choáng mắt hoa chỉ có thể dựa vào
ghế ngồi mặc cho Nhan Dịch Trạch càng hôn càng sâu.
Nhan Dịch Trạch liền thuận thế ôm lấy Quan Hiểu Ninh, tay anh đặt trên eo
cô, hắn bình thường rất thích ôm Quan Hiểu Ninh vào lòng như vậy, vì như thế rất dễ gợi lên dục vọng bảo vệ của hắn, đồng thời khiến hắn cảm
thấy mình rất to lớn vững trải và tràn đầy lòng tin.
Nhan Dịch Trạch tăng thêm lực đạo trong tay, trong lòng đang nghĩ sau khi
xem xong phim ăn xong cơm sẽ tìm một nơi nào đó qua đêm với cô.
“Muốn hôn hít quấn quýt thì đến khách sạn ấy, rạp chiếu phim là để cho người
ta xem phim, không ai muốn xem hai người biểu diễn đâu!”
Nhan Dịch Trạch vừa định đưa tay vào áo của Quan Hiểu Ninh, đột nhiên có
người ở dãy ghế phía sau đá hắn hai cái, sau đó là một loạt âm thanh
châm biếm vang lên, cùng với tiếng nói còn có thể nghe thấy vài tiếng
cười của những người bên cạnh.
Quan Hiểu Ninh ngớ ra một lát mới phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra,
lập tức đẩy Nhan Dịch Trạch ra, cũng không còn mặt mũi tiếp tục ngồi xem phim nữa định đứng lên chạy ra ngoài, nhưng lại bị Nhan Dịch Trạch kéo
lại.
Nhan Dịch Trạch ấn cô ngồi lại vào ghế, bản thân lại đứng lên quay người lại phía sau nhìn.
Lần này những người ngồi phía sau bị anh che tầm nhìn không còn ngồi yên
được nữa: “này, tôi nói anh bị làm sao vậy, có còn để người khác xem
phim nữa không!”
Nhan Dịch Trạch vẫn đứng đó không dộng đậy, hắn nhìn người ngồi phía sau vài lần rồi cất tiếng biếng nhát: “Tôi thích đứng đấy, không vui thì đổi
chỗ khác mà xem, chỗ trống còn nhiều kia kìa, vừa rồi là đứa cháu trai
nào đá vào lưng ghế? Có dám đứng ra đây trả lời một tiếng để ông xem
nào!”