Vốn dĩ chân hắn
đã gãy rồi, nỗi đau đớn do gãy chân thống khổ không chịu nổi. Bây giờ Lý Thiệu Minh lại bắn một phát lên chân gãy của hắn, cơn đau này không thể nào hình dung được.
Lam Đồ chỉ kinh ngạc nửa giây rồi lập tức ôm chân rống lên thảm thiết.
Ánh mắt Lý Thiệu Minh lạnh lùng.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh có súng, hơn nữa lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đám
người Doãn Thành, Lý Tích Đồng, Heo Rừng, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã sợ
tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Có không ít học viên nhát gan, sợ tới mức lập tức òa khóc. Đôi mắt Thẩm Hân trở nên mờ mịt.
Anh ta thật sự là anh rể của cô sao?
“Tôi chỉ đếm đến ba, sau ba giây, tôi không muốn nhìn thấy người ngoài và
Lam Đồ này, đưa theo chủ nhân của mấy người rồi cút đi. Ba giây sau nếu
không cút, tôi sẽ khiến mấy người trở thành Lam Đồ thứ hai”, Lý Thiệu
Minh cầm súng, thản nhiên nói.
“Một!”
Nghe thấy vậy, đàn
em của Lam Đồ hoảng hốt lo sợ. Chưa chờ Lý Thiệu Minh đếm đến hai, thì
đã lao tới Lam Đồ, cũng không để ý sự đau đớn ở chân của Lam Đồ, nâng
hắn lên chạy nhanh ra khỏi võ đường.
Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã
và Dương Siêu lần đầu tiên gặp Lý Thiệu Minh đã sợ hãi không thôi, lần
thứ hai gặp Lý Thiệu Minh, nhìn thấy Lý Thiệu Minh còn tàn nhẫn hơn lần
thứ nhất, tất cả bọn họ đều sợ chết khϊế͙p͙, cùng với các học viên của
võ đường vội vàng trốn đi, đến chiếc xe sang trọng dừng ở cửa cũng không dám lái.
“Bảo người lau sạch máu đi, võ đường huấn luyện bình
thường, tôi lên tầng nghỉ ngơi”, khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm, cầm súng đi lên tầng hai.
Phát súng vừa nãy đã phế bỏ chân
của Lam Đồ. Chân của hắn rồi sẽ chữa khỏi, nhưng nếu hắn muốn đạt tới
cảnh giới Tông Sư thì là chuyện không thể nào.
Võ công là một con dao hai lưỡi, nếu bảo Lý Thiệu Minh lựa chọn, là nhân từ tha thứ cho
một người hay là cứu lấy tương lai của trăm người, anh sẽ chọn giết một
người mà cứu trăm người. Lam Đồ này tính tình quá hống hách, ỷ vào bản
thân có võ công cao cường mà đi bắt nạt người khác, tính cách của hắn,
sớm muộn cũng sẽ trở thành La Vĩnh Liệt thứ hai.
Khi Lý Thiệu
Minh lên tầng hai một lúc lâu, tất cả mọi người vẫn sững sờ tại chỗ, duy trì biểu cảm khϊế͙p͙ sợ. Đột nhiên Heo Rừng vỗ mạnh vào ót một cái, hai mắt đỏ bừng nói: “Tên ngu ngốc Lý Phong này, dám có cả súng, còn dùng
súng đánh bị thương chân của Lam Đồ, cậu ta muốn gây chuyện lớn à!”
Súng của Lý Thiệu Minh là anh thu được khi bắt một tội phạm bị truy nã, anh
vẫn luôn mang theo bên mình. Heo Rừng cho rằng anh là Lý Phong, chỉ là
tính cách trở nên ngang ngược tàn nhẫn hơn thôi.
Anh ta lập tức
chạy lên tầng, muốn đánh Lý Thiệu Minh một trận, mắng hành vi kϊƈɦ động
vừa nãy của anh. Nhưng vừa mới chạy lên tầng, anh ta nghĩ một lát rồi
lại lui xuống dưới.
Không biết vì sao, trong lòng anh ta bắt đầu thấy sợ Lý Thiệu Minh.
Hôm qua Lý Thiệu Minh một đêm không ngủ, bây giờ đã nằm trêи giường đã ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc anh ngủ vẫn luôn nắm chặt cây súng.
Đừng có quá lời mà đánh cậu ta, hay là thôi đi.
Nếu Lam Đồ báo cảnh sát, bảo cảnh sát đến đây thì biết làm sao…
Anh ta không hề biết Lý Thiệu Minh bây giờ còn là một nhân viên cảnh sát
cấp cục, chuyên viên điều tra tội phạm của tỉnh, anh có quyền mang súng.
“A, thì ra anh ta mới là chủ nhân võ đường của chúng ta, sư phụ của chúng ta?”, một học viên suy nghĩ và hỏi.
“Ừ”, Heo Rừng không dám cướp đoạt danh tiếng của Lý Thiệu Minh nữa.
“Lợi hại ghê, chúng ta luyện võ đi”, học viên kia nói tiếp.
Khi mọi người tiếp tục luyện võ, ngoài sợ hãi còn thấy hưng phấn. Thì ra sư phụ của họ là một cao thủ, hơn nữa còn có súng. Có lẽ sư phụ này của họ còn có thể là một đại ca của xã hội đen, đi theo sư phụ như vậy có thể
đảm bảo an toàn. Nếu có thể học thêm một chút công phu thật sự thì quả
thực rất thích thú.
Sắc mặt Doãn Thành vẫn trắng bệch, trong lòng Lý Tích Đồng không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra có thể làm người phụ nữ của đại ca cũng tốt, dù anh ta mặc đồ rằn ri.
Hai mắt Thẩm Hân mờ mịt một lúc, muốn đi ra khỏi võ đường, đi vào chiếc xe Porche mà mình tự lái đến.
Anh rể của cô có cả súng, còn đánh gãy chân của Lam Đồ, chuyện này phải nói với chị họ mới được.
Buổi tối, lúc Lý Thiệu Minh tỉnh dậy thì võ đường đã không còn ai ngoài Heo
Rừng. Anh đã giải quyết Lam Đồ, lại còn hung dữ đe dọa đàn em của hắn,
anh xác định việc Heo Rừng giúp anh mở võ đường ở đây tuyệt đối sẽ không gặp phiền phức nữa. Tư chất của những học viên hôm nay anh gặp đều khá
bình thường, không có gì khiến anh có hứng thú bồi dưỡng.
Ngàn
quân dễ có, một tướng khó tìm, anh cần một đối tác tinh anh, là cao thủ
Thần Cấp giống như anh. Nếu anh chỉ muốn có binh sĩ, anh hoàn toàn có
thể đi nước Na, nước Oa, hay những khu vực khác để tuyển binh, chỉ cần
có tiền, anh muốn bao nhiêu binh lính thì có bấy nhiêu, hơn nữa toàn bộ
đều là những người chỉ cần cho một khẩu súng là dám giết người. Những
học viên bây giờ ở võ đường không được, nếu như tương lai dẫn đến chiến
trường, nhất định toàn là bia đỡ đạn.
Heo Rừng vẫn coi như được thông qua, quan sát anh ta thêm một thời gian nữa.
“Anh Heo, bên võ đường chắc không còn việc gì nữa, mấy ngày nay anh cứ như
trước, nhận đồ đệ bình thường đi. Tôi về nhà vài ngày, nếu anh gặp phải
chuyện phiền phức gì thì thông báo cho tôi, tôi sẽ đến”, ánh mắt Lý
Thiệu Minh lạnh lùng, nhìn Heo Rừng đang thu dọn lại võ đường và nói.
“Ừ…”, trong lòng Heo Rừng đã thấy khá sợ Lý Thiệu Minh, không dám lắm lời như trước nữa.
“Tôi đi đây”, Lý Thiệu Minh gật đầu, rồi lấy chìa khóa xe ra, rời khỏi võ đường.
“Cậu còn có xe à?”, nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Lý Thiệu Minh, sắc mặt
Heo Rừng lập tức thay đổi, đi theo Lý Thiệu Minh ra khỏi võ đường, dè
dặt hỏi.
“Một chiếc xe tải nhỏ”, ánh mắt Lý Thiệu Minh bất lực, nghĩ thầm điều này cũng có thể khiến Heo Rừng khá ngưỡng mộ nhỉ.
“Lúc nào cho tôi mượn lái một chút đi”, Heo Rừng nghĩ rồi nói.
“Lúc nào cũng được”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, cám ơn cậu, có xe rồi, tôi có thể giả ngầu tán mấy cô em”, Heo Rừng hơi phấn khởi.
Anh ta vẫn luôn muốn có một chiếc xe, bất kể là xe gì cũng được, cho dù chỉ là một chiếc xe Santana cũ rẻ nhất. Nhưng bố anh ta biết tính cách của
anh ta, sợ anh ta có xe lại lái xe khắp nơi gây họa, cho dù anh ta cầu
xin thế nào cũng không cho mua xe, chỉ đồng ý đợi đến khi anh ta kết hôn rồi tính tiếp.
Bây giờ ngay cả người yêu Heo Rừng cũng không có, kết hôn hoàn toàn là chuyện xa vời, anh ta vô cùng ngưỡng mộ Lý Thiệu
Minh có chiếc xe này, cho dù là một chiếc xe tải nhỏ.
Bệnh viện thành phố.
Một đám người lúc này đang vây quanh bốn phía giường bệnh của Lam Đồ, nhìn
chiếc chân gãy đã được băng bó kỹ của hắn, mặt mày bố mẹ Lam Đồ xanh
mét.
“Sư phụ, Lý Thiệu Minh này có lẽ là một cao thủ, ít nhất là
thực lực cấp Tông Sư”, một thanh niên đi giày tây xoay người lại, nhìn
ông già ở đằng sau, lộ ra nụ cười u ám.
Chim Ưng vốn là cao thủ
số một trong thành phố, chưởng môn Ưng Trảo Công – một trong bảy mươi
hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, cao thủ Tông Sư cấp cao. Năm nay ông ta đã hơn năm mươi tuổi, nhíu chặt đôi mày, dường như trong lòng đang suy
nghĩ điều gì đó.
“Tiểu Hổ, nhà họ Lam có ơn với chúng ta, năm đó
tôi đơn thương độc mã đi tới thành phố hải cảng này phấn đấu, tất cả là
nhờ sự chiếu cố của nhà họ Lam, mới khiến Ưng Trảo môn của chúng ta có
ngày hôm nay, chúng ta nhất định phải giúp con trai nhà họ Lam trả thù.
Lý Thiệu Minh này là cao thủ, cậu có chắc sẽ xử được cậu ta không, trả
thù cho con trai nhà họ Lam sao?”, ông già suy nghĩ một lát, sắc mặt
nghiêm trọng nhìn về phía thanh niên cường tráng bên cạnh.
“Phì…”, gã thanh niên lộ ra hàm răng trắng, trêи mặt đầy vẻ khinh thường.