Sở Dịch bị dọa đến không muốn sống mà chạy như điên, mạnh mẽ như con báo
mà nhanh chóng đuổi đến trước căn phòng đang khói um lên.
Triệu Nhạc Quân đứng ở trong đám người, cực kỳ nổi bật. Hắn nhìn thấy người
thì trong lòng mới như trút được gánh nặng. Sở Dịch đẩy đám người ra
nhìn tiểu phụ nhân trên mặt dính bẩn nhem nhuốc, hai tay ôm bụng nhìn
hắn với khuôn mặt còn mang theo kính hách.
“Sao lại thế này?” Hắn tiến lên, nâng mặt nàng lên dùng tayl lau tro bụi trên mặt cho nàng.
Nàng quẫn bách cực kỳ, giống như đứa nhỏ làm sai việc mà chớp mắt, hơn nửa
ngày mới trả lời được: “Ta muốn nấu cơm sáng cho chàng, đêm qua chàng
dập hết lửa nên một tẩu tử nhóm lửa cho ta. Ta thấy lửa không đủ to nên
thêm củi vào cho to hơn nhưng lúc thêm củi ta bị nóng, tay vừa buông……
đã cháy.”
Nàng dùng giày thêu dẫm lên
nhưng lửa không tắt vì thế vội chạy ra. Sở Dịch nghe nàng nói thì dở
khóc dở cười, trong lòng lại cảm động. Khẳng định là nàng thấy người
khác đều mang theo cơm sáng ra ngoài nên mới muốn mang cơm sáng cho hắn.
“Nàng không biết làm thì thôi, đừng cậy mạnh!” Hắn nhéo mũi nàng một cái.
Nếu đổi lại là ngày thường thì nàng khẳng định sẽ dẫm lên chân hắn một cái
nhưng hiện tại nàng chỉ có thể chấp nhận, cúi mặt áy náy.
Sở Dịch thấy bộ dáng đáng thương của nàng thì không đành lòng trách cứ.
Hắn cúi đầu vừa thấy giày thêu của nàng cũng đen như mực, váy cũng bị
lửa bén vào thì sắc măt lập tức thay đổi. Trước mặt nhiều người như thế
hắn bế nàng lên đi vào trong phòng.
Đám
lửa sớm đã được không chế, khói nhiều là do nước dội vào gây ra. Mọi
người thấy hai vợ chồng vào phòng thì kiểm tra lại phòng bếp bị cháy một nửa, thấy không còn tàn lửa mới tản ra.
Sở Dịch vào nhà thì lập tức chởi giày tất cho nàng, bàn chân vốn trắng nõn đã bị nóng đỏ lên.
“Nàng còn lấy chân dẫm lên sao?”
Nàng gật gật đầu. Sở Dịch tức giận đến cắn răng, nâng hai chân nàng lên xem
xét cẩn thận, thấy không có bọt nước thì mới thở nhẹ một hơi.
“Cháy thì cháy, nàng chạy là được còn dẫm lên làm gì? Không biết nên nói nàng thế nào mới tốt!” Hắn nâng hai chân nàng lên giường đất, chạy đi múc
một xô nước để nàng ngâm chân sau đó dùng nước trong cho nàng lau sạch
mặt mũi.
Nàng vẫn luôn trầm mặc nhìn hắn
bận rộn chăm sóc mình. Sở Dịch ôm mặt nàng ngó trái ngó phải, cuối cùng
đã khôi phục bộ dáng vốn có. Lúc này hắn cầm chân nàng thấy khối đỏ kia
đã nhạt bớt thì lau khô chân cho nàng rồi bật cười.
Nàng thông tuệ thật sự, chuyện triều đình và hành quân nàng nắm được hết
nhưng vừa đụng tới may vá và nấu nướng là nàng luôn ăn mệt. Lần trước
giặt quần áo nàng vụng về cực kỳ, lần này suýt nữa thì thiêu rụi phòng
bếp. Tất cả mọi người ở đây đều biết hành động vĩ đại của trưởng công
chúa.
Sở Dịch cười khiến Triệu Nhạc Quân
càng hận không thể vùi mặt vào ngực, và không hiểu sao nàng càng cảm
thấy tủi thân hơn. Nàng chỉ nghĩ chồng nhà người ta có người đưa cơm chỉ có nhà nàng không có thì hắn sẽ cảm thấy khổ sở. Nàng cũng không phải
cố ý.
Nghĩ đến đây cảm xúc của nàng đúng
là không thể cứu vãn được, cứ thế đỏ mắt mà khóc. Ý tưởng này cũng khiến Triệu Nhạc Quân bị chính mình dọa cho nhảy dựng. Nàng ngước hai mắt đẫm lệ bối rối nhìn về phía Sở Dịch.
Sở Dịch còn đang cười nhưng vừa thấy nàng thì đã bị bộ dạng nước mắt lưng tròng của nàng dọa sợ. Hắn luống cuống tay chân dán lên lau nước mắt cho
nàng: “Làm sao vậy, có phải còn chỗ khác bị thương không?”
Triệu Nhạc Quân lắc đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống, “Ta cũng không biết làm sao.”
Cái này khiến Sở Dịch sợ hãi vội ôm nàng vào lòng. Kết quả càng dỗ nàng
càng khóc kinh hơn, hắn sợ đến nóng nảy hô một câu: “Tổ tông của ta ơi!”
Triệu Nhạc Quân bị hắn rống đến sửng sốt, sau đó lập tức oa một tiếng thống
khoái gào khóc. Nàng không nhớ đã bao lâu mình không khóc thế này, giống một đứa nhỏ khóc đến độ nấc cục, mí mắt cũng nặng đến không mở ra được.
Sở Dịch suýt nữa thì đã nghĩ đến việc rút kiếm tự vẫn để tạ tội mới làm nàng thút tha thút thít nín khóc.
Lúc cả người hắn là mồ hôi lạnh thì vừa cúi đầu đã thấy nàng ngủ rồi! Sở
Dịch không biết nên cười hay nên khóc mới tốt. Hắn đặt nàng nằm nghiêng, động tác nhẹ nhàng giúp nàng thay cái váy bị cháy kia sau đó đắp chăn
che cho nàng, vừa lúc thấy bụng nàng nho lên một đống nho nhỏ.
Trong lòng hắn vừa động đã vươn móng vuốt to của mình đặt lên bụng nhỏ gồ lên của nàng. Nhưng đứa nhỏ lại chậm rãi dịch người sang một bên, mà hắn
cũng dịch theo. Kết quả tiểu gia hỏa kia vẫn tiếp tục dời đi, thật giống như đang ghét bỏ hắn.
Sau lần trước hồ
đồ, Sở Dịch đã thấy thai động, nhưng thời gian không liên tục như lần
này, giống như đứa nhỏ đang đùa với hắn vậy. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm
cái bụng nhỏ kia cười nhạo một tiếng: “Tiểu gia hỏa, thật khó chơi như
mẫu thân con vậy.”
Cũng không biết là con trai hay con gái. Hắn thích con gái nhưng nghĩ đến cảm xúc thất thường
không thể hiểu được vừa rồi của Triệu Nhạc Quân thì hắn bỗng nhiên giật
mình.
Con gái thì thích thật đấy nhưng
ngàn vạn đừng thích khóc. Hắn yên lặng cầu nguyện sau đó dựa gần nằm
xuống cạnh nàng, cứ thế thảnh thơi cả buổi sáng.
Triệu Nhạc Quân tỉnh lại thì cảm thấy thực thần kỳ, cảm xúc của nàng lại khôi phục như thường, còn ngượng ngùng mà nói xin lỗi hắn. Nhưng cái loại
tủi thân vừa rồi nàng không hiểu dâng lên từ đâu.
Sở Dịch thấy nàng đã tốt hơn thì mới đứng lên thu dọn phòng bếp. Phòng bếp bị cháy đen một phần, một ít củi bị tưới ướt không thể dùng nữa.
Hắn đem củi ướt ném ra sân, chọn củi còn tốt mà nhóm lửa, lại ném những nồi niêu cháy đen kia đi.
Lúc này Lý đại thẩm ở cách vách mang đến cho hắn một ít thịt cá, nhỏ giọng
nói: “Buổi sáng Nhị Lang nhà chúng ta trở về nhà nói là nghe được tiếng
trưởng công chúa khóc…… Tướng quân, trưởng công chúa cũng là vì tốt cho
ngài, buổi sáng còn muốn nấu cơm cho ngài. Nàng lại đẹp, cười rộ lên
xinh như tiên, trong bụng có đứa nhỏ nên ngài đừng làm nàng khóc nữa.”
Sở Dịch đen mặt nghĩ hóa ra mọi người cho rằng hắn mắng nàng khóc sao?
Nhưng hình như hắn cũng không thoát được có liên quan nên đành giải
thích một chút: “Sao ta nỡ trách nàng ấy chứ? Nàng ấy là lá ngọc cành
vàng, có lẽ bị dọa thôi.”
Lý thẩm hiểu rõ gật gật đầu: “Cũng phải, thai phụ nói khóc là khóc, nói không vui là
không vui, giống hệt trẻ con. Tướng quân mau nấu chút canh cá bồi bổ cho trưởng công chúa đi.”
Sở Dịch cảm tạ rồi như suy tư gì mà hồi tưởng lại lời Lý thẩm nói. Nữ tử mang thai còn có
chuyện này sao? Tốt nhất là Triệu Nhạc Quân đừng khóc nữa nếu không tim
hắn tan nát mất.
Hắn nghĩ nghĩ sau đó buông cá đi về phòng hỏi nàng: “Nàng muốn học nấu cơm không?”
Mắt Triệu Nhạc Quân vẫn còn sưng nhưng lúc này lại mân mê cuốn vở nhỏ kia, thấy Sở Dịch tiến vào nàng vội vàng thu cuốn vở lại.
“Được, chàng dạy ta đi?” Nàng phát hiện những việc Sở Dịch biết thì nàng đều không biết, hai người giống như bổ sung cho nhau.
Sở Dịch quét mắt nhìn cuốn vở nàng mới thu lại, sau đó cầm giày mặc vào
cho nàng rồi đưa nàng tới phòng bếp. Lý thẩm đem cá đến thì đã xử lý
qua, lúc này hắn sai nàng đi hái rau trồng cạnh hàng rào rồi để nàng đi
rửa rau.
Tuy nàng không biết mấy thứ này
là gì nhưng làm rất thuận tay. Còn Sở Dịch đã bắt đầu hầm canh cá, hắn
ôm nàng đứng đằng trước bếp để nàng nắm lấy cái xẻng rồi hướng dẫn.”
Triệu Nhạc Quân thật cẩn thận mà lật mặt cá, nước đang sôi trào, lực tay nàng lại nhỏ nên không khiến cá bị nát. Nàng vui vẻ cười híp mắt, Sở Dịch
nhìn thấy nàng cười thì âm thầm thở dài một hơi. Hắn đúng là cưới phải
tiểu tổ tông mà.
Sau khi dùng cơm trưa
xong Triệu Nhạc Quân cũng không ngủ được nên Sở Dịch đội mũ trùm của
mình lên cho nàng rồi dắt tay nàng ra ngoài đồng đi dạo.
Lúc này mọi người đều đang trốn dưới tàng cây râm mát để ăn cơm, nhìn thấy
hai vợ chồng tới thì nhiệt tình đón tiếp. Sở Dịch xua xua tay, ý bảo mọi người đừng câu nệ.
“Quan hệ của chàng với bọn họ thật tốt.” Triệu Nhạc Quân phát hiện thôn dân này không hề sợ hãi hắn mà cực kỳ thân cận.
Sở Dịch nói: “Rất nhiều người trong số họ lúc trước là nạn dân, sau đó
biến thành lưu dân. Không phải có một hồi lũ lụt sao? Tiên đế hạ lệnh
xua đuổi những người này, không cho dừng chân ở gần Lạc Thành, lúc ấy ta cũng bắt đầu mang bọn họ lên Thượng Quận và Hà Tây. Nơi này đã số là
lưu dân lúc đó.”
Triệu Nhạc Quân nhớ tới
ba năm trước đây phía nam có lũ lụt, lúc ấy nàng còn cứu tế không ít
nhưng vì nạn dân quá nhiều nên nàng không thể cứu xuể, chỉ đành để thế
gia các quận giúp đỡ dân chúng một chút.
Trách không được bạc mấy năm của hắn chẳng thấy đâu.
Sau khi đi một vòng Sở Dịch đưa nàng về nói là buổi chiều sẽ ra sông bắt cá.
Tới buổi chiều, không ít trẻ con nhìn thấy Sở Dịch mang theo lưới đi ra bờ
sông thì đều hùa nhau bám theo, cao giọng cười đùa nói tướng quân muốn
đại triển thần uy. Triệu Nhạc Quân nhắm mắt theo đuôi bọn họ, cảm thấy
đám trẻ con này có phải quá khoa trương rồi không.
Chờ đến khi nàng nhìn thấy Sở Dịch có thể một hơi lặn xuống nước mãi không
ngoi lên thở thì thật sự kinh ngạc quá rồi. Lúc đầu nàng cũng lo lắng
nhìn mặt sông nhưng sau đó thấy hắn ngoi lên vài lần không hề hấn gì thì dần dần cũng an tâm ngồi trên bờ chờ hắn bắt cá mang lên.
Bọn nhỏ được phân không ít ca thì ôm cá tung tăng nhảy nhót nói cảm ơn tướng quân sau đó chạy về nhà.
Cả người Sở Dịch thì ướt sũng, hắn còn hất đầu cho nước trên tóc văng ra
bắn lên người Triệu Nhạc Quân. Nàng cười mắng hắn là con chó lớn sau đó
móc khăn tay ra lau mặt lau tóc cho hắn, khóe mắt nhìn qua lồng ngực rắn chắc dính bọt nước của hắn thì đỏ cả tai. Người này cởi hết áo trên
không còn gì khiến người ta nhìn thấy thì không nhịn được đỏ mặt.
Nàng đang nghĩ ngợi thì phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng cười
nhẹ. Nàng vừa quay đầu lại thì thấy mấy cô nương đang giặt quần áo bên
bờ sông, bọn họ đều che miệng bước nhanh qua, đương nhiên còn không quên nhìn Sở Dịch nhiều vài cái.
Nàng vội
nhặt áo lên liếc xéo bảo hắn mau mặc vào. Sở Dịch làm sao mà không nhìn
ra được. Hắn ôm nàng vào lòng, đắc ý cười to. Sau khi cười xong hắn nhỏ
giọng nói bên tai nàng: “Về sau chỉ cho mình nàng nhìn thôi.”
Triệu Nhạc Quân phi hắn một ngụm.
Buổi tối Sở Dịch đem chút cá chia cho mọi người, còn mình thì ở trong sân
nướng cá cho nàng ăn. Triệu Nhạc Quân ngồi ở đống đệm cũ hắn trải ra,
trong ánh chiều hôm nàng không khác gì người ngọc. Sở Dịch thỉnh thoảng
quay đầu lại nhìn nàng, trong nụ cười điềm tĩnh của nàng hắn cũng nhếch
miệng cười theo.
Vào lúc nửa đêm lại có
khách không mời mà tới. Tạ Tinh đột nhiên chạy tới, một thân phong trần
nhưng đôi mắt sáng quắc như sao trời.
Sở
Dịch bị động tĩnh này nháo tỉnh, hắn vốn còn tưởng có cấp báo nhưng vừa
nhìn thấy biểu tình của hắn thì biết mình lo lắng xuông. Hắn nhẹ nhàng
ra hiệu cho Tạ Tinh đi đến căn phòng cách vách.
“Chỉ có thể miễn cưỡng để đệ ngủ ở đây, bây giờ là mùa hè cũng không lạnh.”
“Không có việc gì, đệ ngủ một đêm là đi, chẳng qua đệ muốn thăm a tẩu và cháu
trai đệ.” Tạ Tinh không thèm để ý, hắn còn ngủ được ngoài ruộng thì xá
gì chỗ này.
Sở Dịch cũng hỏi: “Sao đệ biết chúng ta ở đây?”
“Đệ về phủ một chuyến thì lão tướng quân nói huynh bắt cóc a tẩu. Đệ nghĩ
ngay ra huynh ở chỗ này nên đuổi qua.” Tạ Tinh vừa nói vừa liếc mắt nhìn nghĩa huynh, “A huynh, sao huynh lại đắc tội lão tướng quân nữa rồi?
Ông ấy nói muốn đánh gãy chân huynh đó.”
Biểu tình trên mặt Sở Dịch cứng đờ, hắn không được tự nhiên ho khan một
tiếng quát Tạ Tinh mau ngậm miệng ngủ để ngày mai xuống ruộng làm việc.
Chờ hắn nhẹ nhàng trở lại nhà chính thì Triệu Nhạc Quân vẫn đang ngủ ngon
lành, Sở Dịch cũng trở về giường đất, vừa quay nhìn một cái túi để đầu
giường đã thấy cuốn sổ nhỏ đặt ở phía trên. Hắn nghĩ nghĩ sau đó lật
lật, phát hiện dấu xổ dọc kia lại xuất hiện vào hai ngày trước.
Hắn cẩn thận hồi tưởng ngày đó đã xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ thì trong lòng hắn đã nhảy dựng, vội lật đi và phát hiện mặt sau cũng có dấu gạch dọc, sau đó còn có một ít ký sự nho nhỏ. Đều là những việc nhỏ xảy ra ở đây.
Hắn lại lật trở về thì trái tim nhảy lên, liếm liếm môi. Dấu gạch lúc trước là vào ngày bọn họ rời khỏi phủ đệ ở Thượng Quận. Một ngày trước đó cả
ngày bọn họ không gặp, chỉ có buổi tối…… Mặt sau là ngày đầu tiên bọn họ tới đây, trước khi hắn triền miên với nàng thì chính là giúp nàng lau
người.
Có những sự kiện này rồi thì Sở
Dịch rốt cuộc cũng hiểu mấy dấu gạch dọc này đại biểu cho cái gì. Hắn
yên lặng thả cuốn sổ nhỏ lại.
Sáng sớm
Triệu Nhạc Quân là không thở nổi nên tỉnh lại. Nàng trợn mắt nhìn thấy
khuôn mặt anh tuấn của Sở Dịch ở ngay trước mặt. Nàng còn chưa phản ứng
lại có chuyện gì thì môi hắn đã hạ xuống. Nàng mờ mịt trong nhiệt tình
lúc sáng sớm của hắn. Cả người nàng mềm xuống dưới sự vuốt ve của hắn
khiến nàng không nhịn được phun ra một tiếng rên rỉ.
Sở Dịch hơi hơi thở hổn hển, cắn răng nói: “Đừng lên tiếng, A Tinh ở ngay cách vách đó.”
Tạ Tinh? Triệu Nhạc Quân cả kinh, nhưng hắn đã chơi xấu mà mút vánh tai
mẫn cảm của nàng. Triệu Nhạc Quân sáng sớm suýt nữa bị hắn nháo đến muốn xấu hổ khóc thành tiếng, nhưng hắn lại nhất nhất nỉ non bên tai nàng:
“Quân Quân có phải thích ta đối đãi với nàng thế này không……”