Sở Dịch bị đá lăn xuống giường thì ngồi dưới đất ngẩn ra. Sau đó hắn mới
nhớ ra đứa nhỏ của Hoàng Hậu và Triệu Nhạc Quân khác tháng. Lúc này hắn
mới hậm hực bò lại lên giường.
Triệu Nhạc Quân đã nghiêng người vào trong, cũng không để ý đến động tĩnh phía
sau. Lúc hắn lại vươn móng vuốt qua ôm eo nàng thì nàng giơ tay đánh hắn một cái.
“Quân Quân……” Nam nhân hơi mang theo tủi thân mà hô một tiếng.
Nàng vẫn lạnh lưng quay đầu, lại rút tay vừa đánh hắn về bên mặt, ai ngờ lại ngửi được mùi máu nhàn nhạt. Từ khi mang thai tới nay nàng cực kỳ mẫn
cảm với mùi vị vì thế nàng nhìn tay mình phát hiện ngón tay dính máu
tươi.
Ở đâu ra đây? Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, bởi vì động tác quá nhanh nên trước mắt tối đen một hồi.
Sở Dịch còn đang ảo não chính mình vừa rồi ngu xuẩn, kết quả lại thấy nàng bật dậy thì vội hỏi: “Nàng muốn đi vệ sinh hay là đói bụng à?”
Nàng mím môi túm lấy tay phải của hắn. Nương theo ánh đèn mờ ảo chiếu qua
từng lớp màn lụa, nàng không nhìn thấy vết thương nàng vì thế lại chuyển tầm mắt qua nhìn tay trái của hắn chống ở một bên, trên mu bàn tay có
một miệng vết thương đang chảy máu.
“Chàng không biết đau sao?!” Sao tay lại bị thương rồi?
Bị nàng nhắc nhở, Sở Dịch mới theo tầm mắt nàng cúi đầu thì thấy mu bàn
tay mình đang chảy máu. Hắn sửng sốt nâng mu bàn tay lên để bên miệng
mút. Lúc này hắn mới thấy một vết xước lớn, máu lúc này lại trào ra.
“Sao lại bị rách vậy?” Chính hắn cũng kinh ngạc, còn Triệu Nhạc Quân thì cho rằng vừa rồi mình đạp hắn xuống thì đã đụng phải cái gì đó.
Nàng nhanh chóng vén màn, thật cẩn thận dịch tới bên mép giường nhưng cánh
tay rắn chắc của hắn đã duỗi ra chắn nàng lại nói, “Nàng đừng nhúc
nhích, để ta nhìn xem có cái gì thò ra không, đừng để bản thân bị đâm.
Nàng kiều nộn hơn ta nhiều.”
Sở Dịch vừa
nói vừa xuống giường, đầu tiên là sò soạng mép giường, ngón tay sờ thấy
một khối nhọn nho nhỏ, vừa cúi xuống đã phát hiện ngọn nguồn.
“Còn may lúc nàng lên giường không đảo qua chỗ này, ở đây không biết sao lại nứt. Ngày thường bọn họ không biết mà kiểm tra sao?” Ở trong bóng tối
hắn tinh tế nhìn qua vài lần sau đó túm chặt lấy chăn đệm lấp lên chỗ
kia rồi mới thoái mái đứng lên nói: “Được rồi, bây giờ nàng có xuống
dưới cũng không sợ bị xước xát.”
Triệu
Nhạc Quân vẫn luôn ngồi ở trên giường, nhìn hắn thật cẩn thận kiên trì
chắn vết nứt kia, trong đầu hắn chỉ có một ý tưởng là để nàng không bị
thương. Lòng nàng như con sóng gợn từng vòng mang theo ấm áp lan ra vọt
lên hốc mắt khiến mắt nàng nóng bỏng.
Sở
Dịch sợ chưa che kín vết nứt kia nên lại lôi kéo chăn đệm. Nàng mở hai
tay ra ôm lấy cổ hắn, rúc đầu vào cổ hắn thở dài mà thấp giọng nói:
“Chàng không biết xử lý miệng vết thương của mình trước sao?”
Dứt lời nàng xuống giường lôi kéo hắn ngồi qua một bên. Bên ngoài có người
trực đêm, rất nhanh đã mang nước ấm và thuốc trị thương tới. Triệu Nhạc
Quân cúi đầu giúp hắn lau sạch máu trên vết thương, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.
“Rõ ràng có thể sống tốt
sao chàng cứ nghĩ linh tinh để biến khéo thành vụng khiến người ta tức
giận?” Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, lúc này ngồi trước mặt hắn giúp xử lý vết thương khiến đỉnh đầu cọ qua cằm hắn. Cảm xúc nhung nhung mềm
mại khiến tâm tình người ta tốt lên.
Hắn mỉm cười nghe nàng lải nhải, đột nhiên túm cả người vào trong lòng mình, che chở eo nàng rồi cúi đầu ngậm vành tai nàng.
“Vậy nàng đừng tức giận nữa…… Ta biết có đôi khi mình thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, tính tình xấu tệ nhưng đó là do ta không khống chế
được. Giống như khi ta xé lá thư kia là vì biết Ngụy Xung cầu hôn nàng,
mà suy nghĩ đầu tiên của ta là sợ nàng sẽ đồng ý. Ta chính là không có
tự tin với bản thân, có người nào trong số bọn họ không ưu tú hơn ta
chứ? Ta chỉ có một ưu điểm là mặt dày một chút mới có thể đoạt được nàng vào tay.”
Hơi thở của hắn đảo qua bên
tai nàng, khiến cả người nàng nóng lên, cả người cũng mềm theo. Nàng rũ
mắt, ngón tay túm lấy vạt áo hắn âm thầm nghĩ: Hắn cũng biết nói lời âu
yếm sao? Nói trắng ra như thế, một chữ “đoạt” này thật sự khiến người
ta mặt đỏ tai hồng.
Hắn thấy nàng không
nói lời nào thì hôn lên tai nàng: “Quân Quân, không tức giận được
không?” Hắn bắt đầu phát huy sở trường da mặt dày của mình, ôm lấy mặt
nàng nói một lời lại hôn một cái.
Triệu Nhạc Quân bị hắn nháo đến gương mặt đỏ bừng, hai cánh môi bị hắn mút đến đỏ bừng, khóe mắt nhếch lên liếc hắn.
Mặt giai nhân như phù dung, một ánh mắt đã phong tình vạn chủng khiến hô hấp của hắn cứng lại, ánh mắt sâu kín.
Hắn nói xong một câu kia thì cũng quên câu tiếp theo muốn nói gì chỉ ngậm
lấy môi nàng, giống như đất hạn gặp cam lộ, thật lâu không muốn buông
ra. Triệu Nhạc Quân nắm chặt vạt áo hắn, vì dùng sức mà ngón tay trắng
bệnh, cả người run lên, đôi tay lúc sau vô lực rũ xuống.
Bàn tay to của hắn không biết từ lúc nào đã chui vào trong áo nàng, da thịt nóng bỏng khiến nàng không nhịn được run rẩy, cảm thấy mình như một
dòng nước ấm trong tay hắn.
Ngọn đèn dầu lập lòe, trong phòng an tĩnh chỉ có tiếng hô hấp hỗn loạn vang lên trong đêm hè.
“…… Nàng còn tức giận sao?” Trước khi lý trí hoàn toàn hỏng mất, Sở Dịch
rốt cuộc gian nan chấm dứt nụ hôn này, cả người căng cứng ôm nàng thật
chặt, vùi đầu vào cổ nàng cố bình ổn tâm tình.
Triệu Nhạc Quân nhấp nhấp môi, mềm mại dán tay lên ngực hắn, cảm nhận trái
tim hắn đang đập kịch liệt. Nàng hỏi lại: “Chàng thấy sao?” Người này
sao cứ thích nghĩ vớ vẩn trong thời điểm này chứ?
Trái tim Sở Dịch lại nhanh chóng nảy lên vài cái. Hắn ngửi mùi hương trên
tóc nàng, trong đôi mắt hắn có ý cười nồng đậm không tan. Hắn lại quấn
quýt si mê môi nàng, sau đó thở hồng hộc như trâu mà bế nàng về giường,
đắtp chăn cho nàng rồi mình xoay người đi tới phòng tắm.
Triệu Nhạc Quân không phản ứng lại đã hỏi: “Chàng làm gì đó?”
Hắn cũng chút hề kiêng dè nói: “Giải quyết chuyện hiện tại nàng không làm được!”
Nàng chớp chớp mắt, sau đó trừng mắt nhìn căn phòng trống trơn. Cũng đâu phải nàng chưa từng giúp hắn?!
Ngày kế là đại lễ đăng cơ của Triệu Tấn. Triệu Nhạc Quân phá lệ đứng trước
bá quan, nhìn Triệu Tấn chậm rãi đi tới, bước lên vị trí trên ngôi cao.
Đứa nhỏ kia ngày nào con bi bô tập nói nay đã thành quân lâm thiên hạ,
trong lòng nàng vui mừng lại có cả phiền muộn và mất mát. Đứa em trai
nàng vẫn luôn che chở hiện giờ đã không cần nàng bảo vệ nữa.
Triệu Tấn đi đến trước mặt a tỷ sau đó đột nhiên dừng chân lại. Hắn nhoẻn
miệng cười với chị mình nói: “A tỷ, về sau đến lượt đệ che chở tỷ.”
Triệu Nhạc Quân cũng chậm rãi cười với hắn, ôn nhu trả lời: “Được.”
Tân hoàng đăng cơ, xưng là Hành đế. Ngày đầu tiên đăng cơ đã chiêu cáo
chuyện của Hòa Thị với toàn bộ thiên hạ, phong trưởng tôn của Hòa Thị là Thục Vương. Trong tiếng ồ lên của các đại thần, có hai đạo ý chỉ khác
được hạ chỉ, một là cho Liên Vân một là Sở Dịch đã là Đại Tư Mã.
Chuyện phong tước cho Sở Dịch thì Triệu Nhạc Quân nghe xong chỉ lắc đầu bật
cười. Em trai nàng đúng là không nhất bên trọng nhất bên khinh. Nhưng
đạo thánh chỉ nữa càng khiến người ta kinh ngạc, Triệu Tấn một hơi nhận
Thục Vương và Liên Vân mới được phong tước làm nghĩa huynh.
Liên Vân ở đại điện sửng sốt nửa ngày mới cảm tạ ân điển, Sở Dịch vì một
chiêu này của Triệu Tấn mà suýt nữa đắc ý đến ngửa đầu cười to. Chỉ một
chiêu này đã chặn đứng âm mưu của Liên Vân và Ngụy Xung, sao hắn có thể
không đắc ý cho được.
Chờ Ngụy Xung thu được ý chỉ thì sợ là ruột cũng xanh lên, ước gì lúc trước không cứu tên tiểu tử này.
Sau khi tan triều Liên Vân bị Triệu Tấn giữ lại dùng cơm trưa. Hắn đi theo
phía sau Triệu Tấn rồi đột nhiên nói: “Bệ hạ để chúng ta dùng thân phận
nghĩa huynh này là có thể chính đại quang mình tới gần trưởng công chúa, quả là hao tổn tâm tư……”
Triệu Tấn nghe vậy thì cười quay đầu lại: “Cũng không phải là vì các ngươi mà là vì thanh danh của a tỷ.”
Liên Vân cũng cười, tươi cười mang theo bất đắc dĩ. Đúng vậy, có thân phận
nghĩa huynh trói buộc thì bọn họ có thể tới gần nàng cũng chẳng thể thế
nào. Triệu Tấn thật đúng là giống như Ngụy Xung nói, một đứa nhỏ bướng
bỉnh thiếu dạy dỗ, thật khiến người ta đau đầu.
Mà sở Dịch vốn đang vô cùng vui vẻ đi tới chỗ mẹ mình sau khi tan triều
rồi đi đến trong cung của Triệu Tấn thì gặp phải Thượng Thư Lệnh đang có việc gấp muốn đi gặp tân hoàng. Hắn luôn không ưa đám người trong
Thượng Thư Đài, lần trước lão già này còn ở trước mặt Triệu Nhạc Quân
nói những lời khốn nạn kia. Hắn vẫn nhớ trong lòng, sau khi trở về hắn
còn nghe nói ông ta bất mãn với mình.
Hắn híp mắt lại, không nói hai lời đã đi tới phía sau Thượng Thư Lệnh,
không hề báo trước đã túm lấy tay người kia trực tiếp quăng ngã cái bộ
xương già của ông ta. Thượng Thư Lệnh bị ngã đến choáng váng, mãi lâu
vẫn chưa bò dậy được. Lúc này Sở Dịch đã không thèm giải thích một câu
đã chạy ngay.
Hắn công khai hành hung,
kiêu ngạo đến cực điểm, Thượng Thư Lệnh đỡ eo, tập tễnh đi tới trước mặt tân hoàng tố cáo hắn. Triệu Tấn quét mắt nhìn anh rể mình ngồi bên dưới cười lạnh, lại nhìn chị gái mặt không biểu tình của mình, trong lòng
cân nhắc một chút.
Chuyện hỗn trướng mà
Thượng Thư Lệnh làm hắn cũng có nghe nói qua nhưng với thân phận của ông ta thì không dễ xử lý cho lắm. Triệu Tấn đang nghĩ ngợi thì Triệu Nhạc
Quân đã nhàn nhạt cất lời, “Nếu như ta là Thượng Thư Lệnh thì ta cũng
ngại không muốn đến khóc lóc kể lể trước mặt bệ hạ. Chính mình nói cái
gì thì chẳng nhẽ ngươi còn không rõ sao? Phu quân của ta chỉ đẩy ngươi
một cái, đổi lại là ta thì đã cho ngươi một đao, lúc đó thì ngươi chỉ có nước nghẹn về nhà mà khóc!”
Mặt Thượng
Thư Lệnh lúc xanh lúc trắng, một câu này khiến mặt ông ta nóng rát, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén của tân hoàng ông ta giả bộ bất tỉnh ngã trên mặt đất.
Sở Dịch bị hành động không biết xấu hổ này làm cho kinh ngạc há hốc mồm. Triệu Tấn thì tức quá bật cười còn Liên Vân thì chậm rì rì đứng lên nói: “Bệ hạ, để thần xem tình hình Thượng Thư Lệnh thế nào.”
Thượng Thư
Lệnh giả bộ bất bình biết Liên Vân y thuật tốt nên sợ đến mức hô hấp đều cứng lại, nghĩ đến mình có nên kịp thời tỉnh lại hay không, nhưng lúc
này tay đã bị người ta cầm lấy.
Giọng
Liên Vân vang lên: “Thật khéo, Thượng Thư Lệnh bị bệnh lao, sau này
không thể hao phí tinh thần, bằng không tính mạng sẽ khó giữ.”
Thượng Thư Lệnh nghe thế thì còn chưa kịp mở mắt đã thật sự hôn mê, là bị lời
của Liên Vân dọa hôn mê. Hắn nói thế này chính là đập vỡ bát cơm của ông ta rồi còn gì.
Triệu Nhạc Quân nhìn
Thượng Thư Lệnh mới bị nói hai ba câu đã bị ‘ bệnh tình nguy kịch ’ thì
đột nhiên dâng lên đồng tình với đại thần trong triều. Một tia không yên tâm cuối cùng cũng tan đi.
Em trai nàng
giữ Liên Vân bên người trợ giúp thì nàng cũng chẳng còn gì phải lo. Nàng dựa gần Sở Dịch, thấp giọng nói: “Lần trước chàng nói có tính toán gì?”
“Cái gì?” Sở Dịch bị hỏi đột ngột thì không hiểu gì hết.
“Chàng nói mang ta đi xem việc trồng trọt gì đó mà……”
Bàn tay Sở Dịch dò qua, cầm chặt lấy tay nàng: “Nàng muốn đi đâu ta sẽ đi theo……”
Trong mắt nàng là ánh sáng lộng lẫy nói: “Tốt.”
Nhưng rất nhanh Sở Dịch đã nghĩ đến một sự tình nghiêm trọng: “Tiên đế được
hạ táng khi nào? Bao giờ mới có thể gả cưới!” Con mẹ nó, đến bây giờ hắn còn không danh không phận đây này!