Tam công chúa chỉ trích sắc bén khiến người nghe đầu mang thần sắc cổ quái nhìn về phía Vưu Bằng Huyên.
Chỉ thấy nam nhân đứng trước đài thần sắc thong dong, cũng không vì lời chỉ trích này mà sợ hãi. Ông ta chắp tay với tân hoàng ở phía xa để xin chỉ thị: “Bắc Hồ Tam công chúa ở Lạc Thành đặt mạng lưới thám tử, ý đồ cùng thân huynh là Bắc Hồ Nhị Vương tử đảo loạn triều ta, đụng đến căn cơ
Triệu Quốc, kính mong bệ hạ xử lý.”
Đầu
gối đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, Tam công chúa lúc này đột nhiên nhảy về phía Vưu Bằng Huyên, mang theo hận ý kinh người mà cướp trường kiếm bên hông ông ta. Nhưng một nữ tử như nàng ta sao có thể là đối tượng của
một nam nhân xuất thân võ tướng như ông ta.
Vưu Bằng Huyên bị nàng đụng phải thì nhanh chóng chặn chuôi kiếm lại,
nghiêng người tránh thoát. Tam công chúa bắt hụt thì lập tức thét chói
tai mà trực tiếp lăn từ bậc thang cao xuống dưới.
Nàng ta đến phản ứng bản năng đều không có, cứ thế quay cuồng một trận sau đó nàng ta ngửa mặt nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.
Ánh mặt trời sáng ngời đâm thẳng vào tròng mắt nàng ta khiến Tam công chúa
nhớ tới bầu trời của Bắc Hồ, gió cát thổi qua cũng trong vắt như ngọc
quý thế này. Đau đớn trên người bắt đầu truyền đến từng đợt khiến nàng
ta hoảng hốt nghĩ nếu lúc này mình trở về Bắc Hồ, có phải đang nằm trên
cỏ xanh nhìn bầu trời không.
Nhưng đã không có nếu. Tam công chúa đột nhiên lên tiếng khóc lớn.
Triệu Tấn vẫn luôn đứng ở trước cửa điện nghe được tiếng khóc này thì thần
sắc trên mặt lạnh đến cực điểm. Hắn chắp tay phía sau gọi người: “Trước
tiên xem kỹ vết thương cho nàng ta, Liên a huynh việc này Đại tướng quân đã sớm thương nghị với huynh nên cũng giao cho huynh xử lý.”
Thiếu niên dứt lời thì đi nhanh vào, từ đầu chí cuối cũng không nhìn Vưu Bằng Huyên liếc mắt một cái. Không ít đại thần còn đang ngây người kinh
ngạc. Đang yên đang lành đón tân hoàng hồi triều sao lại náo loạn thành
thế này.
Liên Vân tiếp lệnh, các đại thần cũng không rời đi mà ghé vào nhìn xem có thêm manh mối gì không. Còn
Triệu Tấn thì một đường đi ra hậu điện.
Xa giá của Vương Hoàng Hậu đã từ một đường khác vào cung. Lúc Triệu Tấn đi tới thì vừa lúc nhìn thấy nàng được cung nhân đỡ xuống. Gần hai tháng
chưa gặp nàng lúc này bụng nhỏ đã phồng lên một lùm, lúc đi vừa thong
thả vừa mang theo vụng về, cực kỳ giống khi nàng vừa tiến cung vừa ngốc
vừa vụng về.
Triệu Tấn nhịn không được
bước nhanh đến, lúc này người bên cạnh Vương Mộ Nghiên đã phát hiện ra
bóng dáng tân hoàng. Có cung nhân kinh hỉ nói cho nàng. Vương Mộ nghiên
tạm dừng một lát, thấy thiếu niên đang đi về phía mình nhưng sau đó tiếp tục nâng bước trực tiếp bước qua ngạch cửa.
Lúc nàng nhìn qua Triệu Tấn tràn đầy ý cười trong mắt nhưng một khắc sau
nàng bước qua cửa cung thì ý cười này đã không còn sót lại gì. Nàng nhìn thấy hắn nhưng sao không dừng lại chào đón?
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ bất mãn nói không rõ, tựa hồ còn mang theo tủi thân. Sắc mặt hắn trầm xuống rồi bước nhanh đuổi theo.
Vương Mộ Nghiên đã đi vào đại điện, trực tiếp vào phòng ngủ. Lúc Triệu Nhạc
Quân rời khỏi Lạc Thành thì cũng dẫn nàng rời khỏi cung, nương theo đội
ngũ cung nhân bị thả ra.
Nhưng Triệu Nhạc Quân không để lộ chuyện này ra với ai, việc này cực kỳ bảo mật, đến Thái Úy cũng không biết.
Ở bên ngoài mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng lo lắng đề phòng. Nàng lo
lắng Triệu Nhạc Quân lại lo cho Triệu Tấn. Hiện giờ trở lại hoàng cung,
nhìn thấy thiếu niên đã lâu không gặp kia tâm tình của nàng ngược lại
không tốt hơn mà thậm chí còn có ngọn lửa vô danh dâng lên.
Nàng đi vào tẩm điện rồi thì tự mình động thủ cởi áo ngoài ra, trên đâì vốn
không có mang trang sức gì nên vừa kéo dây cột tóc thì tóc dài đen nhánh đã rơi xuống.
Triệu Tấn đi vào, cung
nhân đều quỳ xuống chào hỏi. Mắt hắn vừa lúc nhìn thấy động tác của
nàng. Gương đồng có bóng dáng mơ hồ của nàng nhưng hắn không thấy rõ
biểu tình của người kia vì thế đi đến phía sau cầm lấy bàn tay đang cầm
lược của nàng.
“—— nàng đã trở lại.”
Mu bàn tay Vương Mộ Nghiên có hơi ấm từ người hắn khiến động tác của nàng
ngừng lại sau đó nàng quay đầu lại cười nhạt với hắn: “Cung nghênh bệ hạ hồi triều.”
Giọng nàng ôn nhu, tươi cười vẫn như cũ nhưng Triệu Tấn nhìn chăm chú mới nhận thấy nàng có gì đó
khác trước. Hắn hơi hơi híp mắt tìm tòi nghiên cứu.
Mà lúc này nàng đã thoát khỏi tay hắn, quay đầu lại chấp nhất chải tóc của mình. Trên người nàng là trung y trắng như tuyết, tóc đen dày như mực,
trắng đen giao nhau tạo nên một loại phong tình nồng đậm.
Triệu Tấn nhìn lưng nàng, mím môi nhìn hai màu sắc đối lập kia sau đó lại cầm lấy bàn tay cầm lược của nàng mà trầm giọng hỏi: “Nàng đang tức giận
sao?”
Hắn không phải kẻ ngốc, hắn cảm
nhận được nguyên nhân nàng lãnh đạm với mình. Từ xưa đến nay nàng chỉ
cần thấy hắn là trong mắt đã như có cả bầu trời sao tụ lại, cuối cùng
tỏa ra ánh sáng chói mắt. Hắn thường thường bởi vì nghĩ đến tính toán
của bản thân mà không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Hắn biết mình đã lợi dụng một nữ tử vô tội như nàng, thậm chí đến cuối cùng còn mặc kệ nàng. Kể cả nang có thể sinh ra hoàng tôn thì đều có thể sẽ
chết trong cuộc đấu tranh chính trị này.
Cho nên hắn có áy náy. Mà hiện giờ hắn đã trở lại nên cũng biết mình phải
cho nàng sự tôn vinh xứng đáng và một tương lai ổn định.
Nhưng nàng lại tức giận sao? Đến ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.
Triệu Tấn mím môi, cầm lấy lược ngọc đập bang một cái lên trên bàn. Tiếng
vang thanh thúy quanh quẩn trong phòng khiến không khí chợt trở nên
ngưng trọng.
Vương Mộ Nghiên nhìn cái
lược bị đập kia thì giữa mày cũng nhảy lên. Nàng nhớ tới tính tình của
hắn. Trước giờ ở trước mặt người khác Triệu Tấn đều ôn nhuận quý nhã,
nhưng nàng đã thấy một mặt lãnh khốc của hắn. Lúc hắn xử trí cung nhân
cũng vô cùng tàn nhẫn, bộ dáng dữ tợn đó không khác gì tiên đế. Nàng đều đã thấy hết.
Tay nàng ta không tự giác
nắm chặt, cho rằng hắn khẳng định sẽ trách cứ mình. Rốt cuộc nàng chỉ là một bá tánh bình thường, bán mình thành nô, có thể lên làm Hoàng Hậu
đều là vì một ý niệm của hắn. Hiện giờ hắn đã trở lại, về sau tự nhiên
sẽ lại có người vì hắn sinh con đẻ cái.
Cho nên nàng đã không còn quan trọng như thế, hiện giờ còn dám cho hắn xem
sắc mặt này …… Nàng có chút sợ hãi, nhưng sợ hãi không phải là nguyên
nhân khiến nàng khuất phục. Nàng tức giận thì vẫn cứ tức giận.
Vương Mộ Nghiên dùng sức nắm chặt nắm tay, nhưng người bên cạnh lại cúi xuống. Nàng cảm thấy cái bụng phồng lên của mình ấm áp.
Hắn ngồi xổm xuống bên người nàng, không có chút dáng vẻ của đế vương. Hắn duỗi một tay tới dán lên bụng nàng.
“Bốn tháng……” Hắn cảm khái mà nói nhỏ.
Vương Mộ Nghiên đột nhiên thấy hốc mắt chua xót.
Hắn còn nói thêm: “Hắn có nháo nàng không? Ta thấy a tỷ nôn nghén đến mức mặt trắng bệch. Nàng có vất vả không?”
Nàng mím môi không nói lời nào, hốc mắt đã ướt, nước dính trên lông mi dài khiến trước mắt nàng trở nên mơ hồ.
“Vương Mộ Nghiên, tức giận cũng có thể nói chuyện.” Giọng hắn trở nên nghiêm
túc, “Nếu nàng tức giận thì cứ nói thẳng ra nếu không làm sao ta biết
được? Về sau có khả năng ta sẽ không có khả năng và thời gian như trước
kia để phát hiện ra nàng đang tức giận hay bị bắt nạt sau đó chống lưng
cho nàng. Hơn nữa hiện tại nàng là Hoàng Hậu, là thê tử của ta, về sau
nàng nên hỗ trợ ta không thể trốn sau lưng ta nữa. Đến tức giận cũng
không dám nói thì chứ Hoàng Hậu này nàng sợ là không đảm đương được
đâu.”
Triệu Tấn không phòng bị nên bị nàng đẩy ngã ngồi trên mặt đất, mặt cực kỳ
kinh ngạc. Con mèo nhỏ ngoan ngoãn, đáng thương hắn nuôi thế nhưng dám
động tay với hắn!
Đẩy người xong Vương Mộ Nghiên cũng sửng sốt, không biết vì vội hay vì tức giận những lời hắn
nói nên nước mắt nàng lập tức rơi xuống. Đôi mắt nàng trừng to bất chấp
tất cả mà mắng hắn: “Đảm đương được hay không thì thế nào? Thiếp còn
không muốn làm Hoàng Hậu đâu! Là ai bức cho thiếp không có lựa chọn
nào?! Chẳng phải ngài thấy thiếp dễ bắt nạt, dễ bị người ta sắp đặt nên
mới thế sao? Ngài là xấu nhất!”
Triệu Tấn ngồi dưới đất không đứng dậy, cứ thế nghe nàng mắng mình đã thế còn
nghe đến vui vẻ. Nàng không hề ngốc, cũng biết hắn tính kế nàng là bởi
vì nàng dễ bắt nạt.
Triệu Tấn bật cười, cười đến nỗi đầu vai đều run lên.
Vương Mộ Nghiên đã chuẩn bị tốt là hắn sẽ tức giận nhưng thiếu nhiên trước
mặt lại bật cười khiến nàng sửng sốt, không biết có cái gì buồn cười đến vậy.
Triệu Tấn cười đủ rồi mới xê dịch, trực tiếp ngồi dưới chân nàng, duỗi tay sờ bụng nàng.
“Mẫu thân con cũng biết mắng người, không phải trước kia chỉ là một con tiểu bạch thỏ sao?”
Vương Mộ Nghiên làm sao còn không hiểu đây là hắn đang trêu ghẹo nàng. Mặt
nàng đỏ bừng lên, lá gan cũng lớn hơn, muốn hất tay hắn ra.
Nhưng hắn lại hô to một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
Nàng bị dọa đến giật mình, còn không kịp chuẩn bị thì nước mắt đã xoạch một cái rơi xuống.
Ai động? Vương Mộ Nghiên còn đang chìm trong cảm xúc của bản thân không
phản ứng lại. Lúc này hắn cứ thế dán mặt lên, tay ôm lấy eo nàng khiến
cả người nàng cứng đờ không dám động.
Đáng tiếc sau một lúc lâu Triệu Tấn cũng không cảm nhận được động tác đạp
vào tay mình như vừa nãy nữa. Chờ hắn ngẩng đầu thì phát hiện Vương Mộ
Nghiên vẫn chưa nín khóc.
Hắn lấy tay áo, ghét bỏ mà lau nước mắt cho nàng sau đó hừ hừ cười nói: “Lợi hại quá,
có uy nghiêm của Hoàng Hậu đó. Nàng có thể tiếp tục cậy sủng mà kiêu,
tức giận thì mắng ra, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt.”
Vương Mộ Nghiên bị tay áo thêu của hắn cào ngứa thì nhịn không được bật cười.
Triệu Tấn thuận thế túm lấy nàng ôm vào trong ngực sau đó cúi đầu nói: “Đến
giờ a tỷ vẫn chưa thèm để ý tới ta. Ta chưa từng đáng thương như thế,
hiện tại đến nàng cũng không để ý tới ta thì ta quả thật cô đơn. Các
ngươi đều cảm thấy ta sai nhưng ta không đồng quy vu tận với ông ta thì
cũng khó có thể bước qua được tội giết cha kia. Đó là tội trời đất không tha, sẽ có báo ứng. Ta sợ ông trời giáng tội xuống người thân của ta
thì chi bằng để mình ta gánh vác cho xong.”
Hắn chưa từng nói những lời này với ai. Lúc này hắn có sợ không? Hiện tại
hồi tưởng lại thì hẳn là có sợ nhưng cừu hận vẫn nhiều hơn sợ hãi.
“Không, tiên đế không phải do ngài giết…… Liên đại nhân đã nói rõ với trưởng
công chúa rằng tiên đế là do ngài ấy đẩy vào biển lửa. Hơn nữa mặc dù
ngài không ra tay thì chỉ một tháng nữa là tiên đế cũng sẽ vì thuốc mà
ngừng tim rồi chết. Liên đại nhân nói…… Sau khi khắc khẩu với ngài thì
đại nhân ấy đã bắt đầu động tay chân với đồ ăn và thuốc của tiên đế,
chẳng qua ngài vẫn nhanh tay hơn.”
Vương
Mộ Nghiên hít hít cái mũi, ong ong mà nói. Triệu Tấn nghe được thì sửng
sốt. Từ sau đám cháy Liên Vân vẫn đi cùng hắn nhưng cho tới bây giờ hắn
vẫn không biết gì.
Mặt Liên Vân còn vì cứu hắn mà bị thương. Hắn vì sợ mình càng áy náy hơn nên mới không nói sao?
Triệu Tấn lại thấp giọng cười ra tiếng sau đó quay đầu hôn lên khuôn mặt còn
dính nước mắt của nàng: “Cảm ơn nàng đã nói cho ta.”
Vương Mộ Nghiên đỏ hết cả tai, cả người mềm ra, không còn hùng hổ như vừa rồi mà cũng không còn tức giận nữa.
Triệu Tấn nghỉ ngơi với Vương Mộ Nghiên một lát rồi mới chậm rãi ngồi dậy,
xuống giường thay quần áo chuẩn bị đến chính điện thảo luận công việc,
để lại nữ nhân đang ngủ say.
Trước khi
rời đi hắn lại về trước giường nhìn dung nhan đang ngủ đến thơm ngọt của nàng, tầm mắt đảo qua mặt mày của nàng, trong lòng có chút không rõ. Rõ ràng là một nữ tử chỉ coi như thanh tú nhưng không hiểu sao từ sau khi
nàng tiến cung hắn lại để ý tới nàng chứ? Là bởi vì ngay từ đầu nàng
ngốc đến mức khiến người ta không đành lòng sao?
Chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, lại càng thêm rõ ràng sự tàn nhẫn từ trong xương cốt của mình. Rõ ràng là hắn yêu thích nàng nhưng vẫn kéo nàng
vào vòng hung hiểm…… tầm mắt hắn dừng trên cái bụng phồng lên của nàng,
nghĩ đến sự cố chấp của bản thân. Khi đó hắn nghĩ rằng nếu có con thì
hắn chỉ nguyện ý để nàng mang thai con hắn.
Hắn cố chấp lại lãnh khốc, mặc kệ ý nguyện của nàng mà muốn để lại một đứa
nhỏ làm mối liên hệ duy nhất. Người như hắn chắc ai cũng cảm thấy sợ
hãi, đến chị gái hắn còn nghĩ là hắn mọc lệch.
Triệu Tấn nhìn nữ tử ngủ mơ còn hơi hơi mỉm cười nói: “Chính là bởi vì nàng đủ ngốc nên mới không sợ ta phải không……”
***
Liên Vân đang ở chính sự đợi cùng với Lưu Thái Úy và Vưu Bằng Huyên. Triệu
Tấn chậm rãi đi lên bậc thang, ngồi xuống ngôi cao rồi nhìn xuống bọn
họ.
“Bắc Hồ công chúa như thế nào rồi?”
Thái Tử ngày trước ôn nhuận hiện tại mặc một thân huyền bào, khuôn mặt vẫn
trẻ trung nhưng thần sắc lại trở nên uy nghiêm lãnh khốc, khác hẳn lúc
trước.
Lưu Thái Úy nhìn một Triệu Tấn như thế thì không biết nghĩ tới cái gì, trong lòng nhảy dựng lên vội thu
lại tầm mắt. Liên Vân thì đã sớm quen với việc thay đổi sắc mặt nhanh
như lật sách của Triệu Tấn. Lúc hai người hợp tác hắn đã biết thiếu niên này chỉ dùng vẻ ngoài vô hại cất giấu những bí mật của mình.
Hắn trả lời: “Bẩm bệ hạ, Bắc Hồ công chúa bởi vì lăn xuống nên thai nhi
trong bụng khó mà giữ được. Mặc dù không lăn xuống thì thai này cũng
không ổn, tiên đế đã sớm không thích hợp khiến hậu phi mang thai. Đây
cũng là nguyên nhân khiến nhiều năm nay hậu cung chưa tùng có người mang thai.”
Thân thể của tiên đế vẫn luôn do
hắn chăm sóc nên hắn rõ ràng hơn ai hết. Sau khi sinh Hằng Vương, tiên
đế đã xuất hiện tật xấu, lúc ấy có ghi trong y án, mà hắn cũng từng tra
qua. Nhưng vì sao sau khi sinh Hằng Vương chuyện con nối dõi của ông ta
lại gian nan thì hắn cũng không đào sâu.
Có thể là Trần Hậu, hoặc là…… Hoàng hậu quá cố. Nếu không một kẻ sống trong nhung lụa như tiên đế không thể có bệnh căn như thế.
Triệu Tấn nghe vậy thì trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, đối với việc này hắn
không có quá nhiều quan tâm mà chỉ nói: “Nếu chứng cứ đã đầy đủ hết thì
áp giải người về Bắc Hồ, trẫm sẽ tự mình đưa một phong thư cho Bắc Thiền Vu. Còn Nhị Vương tử đánh lén Thượng Quận thì Thái Úy hãy truyền tin
đến quân doanh Thượng Quận phải bắt sống, không được giao cho Bắc Hồ!”
Thái Úy rùng mình, liên tục đáp lời nhưng vẫn có chút sầu lo hỏi: “Không
biết hiện tại tình huống Thượng Quận thế nào, đến bây giờ còn không có
tin tức truyền đến.”
Triệu Tấn cười lạnh
nói: “Lúc ngoại tổ phụ của trẫm ở trên lưng ngựa thì Nhị Vương tử không
biết còn ở đâu khóc đòi uống sữa kia kìa. Hắn tưởng đánh bất ngờ thì dễ
dàng sao? Huông chi chúng ta đã sớm biết tình huống và thông báo qua.”
Tân hoàng mắng chửi người cũng thật sự lợi hại, Lưu Thái Úy cúi đầu sờ sờ
mũi. Quả nhiên đây là chị em với trưởng công chúa lúc trước mắng Trần
quốc trượng là lão thất phu. Hóa ra còn có kẻ lợi hại hơn Sở Dịch.
Vưu Bằng Huyên nghe thấy Thượng Quận sớm đã được báo tin thì trong lòng nảy lên. Hóa ra tân hoàng đã sớm biết Tam công chúa cùng Nhị Vương tử có
khác thường sao?
Ông ta tưởng đêm đó mình đi tìm Liên Vân thì tân hoàng mới phát hiện ra sự tình. Nhưng nếu thế
này tức là tân hoàng và Liên Vân đã …… sớm có phòng bị rồi sao?
Sau lưng Vưu Bằng Huyên toát mồ hôi lạnh, thoáng chốc thấm ướt trung y.
“Đại tướng quân……” Vưu Bằng Huyên đột nhiên nghe thấy giọng của tân hoàng thì lập tức đứng lên đáp, “Có thần.”
“Đại tướng quân có công, trẫm nhất định luận công hành thưởng.”
“Thần có tấu muốn bẩm với bệ hạ.” Vưu Bằng Huyên đi đến giữa sảnh, quỳ xuống
lấy một cuốn sổ con trong người ra nói, “Thần đã có tuổi, không thích
hợp thống lĩnh ba quân nữa nên thần cả gan thỉnh bệ hạ cho phép thần cởi giáp về quê.”
Tam công chúa nói không
sai. Nàng ta lợi dụng ông ta nhưng ông ta cũng lợi dụng nàng ta để lần
nữa giành được sự tin tưởng của tân đế và giữ vững ngôi cao. Nhưng lời
nói của chính thê lại một phen nhắc nhở ông ta.
Ông ta còn có thê nhi phải chăm lo, từ xưa nay kẻ nắm trọng binh trong tay
có mấy kẻ có thể chết già, thậm chí còn liên lụy cả vợ con.
Hiện giờ ông ta xem ra tân hoàng còn chưa qua tuổi thành nhân nhưng đã không phải kẻ ngu ngốc như tiên hoàng, nhưng lại mang theo mười phần lãnh
khốc của cha mình. Một đế vương thế này thì không thể dung thứ cho ông
ta đắn đo.
Lựa chọn tốt nhất của ông ta
lúc này là buông quyền bính để đế vương tín nhiệm, như vậy đời sau của
ông ta may ra mới có đường sống!
Hiện giờ của cải của ông ta cũng đủ đời sau không cần lo, hà tất phải một hai dấn thân vào nguy hiểm.
Triệu Tấn nhìn chằm chằm tờ sớ trong tay ông ta cười nghiền ngẫm. Sau khi
trầm mặc hắn rốt cuộc cũng để nội thị nhận lấy trình lên nhưng cũng
không nói đồng ý hay không đồng ý.
Mãi
đến trước đại lễ đăng cơ của Triệu Tấn một ngày Vưu Bằng Huyên cũng chưa nhận được một câu trả lời vì thế vẫn đành thượng triều mỗi ngày.
Vào ngày này rốt cuộc Triệu Nhạc Quân cũng về tới Lạc Thành. Tuy trên đường đã có người đưa tin cho nàng, Thượng Quận cũng sớm đưa tin đến nhưng
nàng vẫn không dám nghỉ ngơi quá nhiều mà lập tức gặp em trai cùng Liên
Vân để hỏi rõ ràng thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống.
Rất nhanh nàng đã phát hiện có điều không đúng nên nhìn về phía Liên Vân
với thần sắc nghi ngờ hỏi: “Nếu lúc ấy huynh đã truyền tin đến Thượng
Quận, mà đêm đó Đại tướng quân cũng tìm huynh nói thẳng chuyện của Tam
công chúa thì sao trong tin gửi cho ta huynh chỉ nói Thượng Quận khả
năng sẽ có nguy hiểm?”
Liên Vân đang chuẩn bị uống một ngụm trà đỡ khát thì lại đột nhiên nghe nàng chất vấn, động tác trên tay cũng cứng đờ.
Triệu Nhạc Quân nheo mắt, cười một tiếng nói: “Huynh cố ý để ta hiểu lầm rồi
nhanh chóng trở về sao?” Hắn không muốn nàng ở chỗ Ngụy Xung quá lâu.
Liên Vân gật gật đầu: “Rốt cuộc nàng vẫn là một nữ tử, nàng ở đất Thục mà bệ hạ đã về nhưng không thấy nàng về cùng, với thanh danh của nàng quả
thật không tốt.”
Sở Dịch nghe vậy thì lần đầu tiên mới thấy Liên Vân thuận mắt vỗ đùi nói: “Chính là ý này!”
Hắn còn dám hát đệm? Triệu Nhạc Quân tức giận hung hăng trừng mắt nhìn hắn
một cái khiến hắn lập tức ngậm miệng. Nhưng rốt cuộc nàng cũng không nói gì nữa, cách làm của Liên Vân cũng coi như không sai nếu xuất phát từ
lập trường của hắn.
Nàng chậm rãi ổn định cảm xúc, nhìn về phía em trai: “Ngụy Xung đem hổ phù của đất Thục cho
ta, mà ta cũng đã đồng ý với hắn sẽ chiêu cáo việc của Hòa thị với thiên hạ. Đạo ý chỉ này đệ nghĩ đi. Đây là thứ nhất, thứ hai là Ngụy Xung hẳn nên có được vinh dự mà lúc trước Hòa thị nên có, ta muốn hắn thành
Vương khác họ, A Tấn nghĩ sao?”
Triệu Tấn cũng nghĩ tới cái này, cảm thấy hợp tình nên nói: “A tỷ suy xét rất
đúng, ngoài Vương khác họ thì ta cũng có một suy nghĩ khác của mình……”
Triệu Nhạc Quân nhìn qua, bình tĩnh chờ câu tiếp theo nhưng không nghĩ tới
hắn lại cười thần bí nói: “Cái này ngày mai a tỷ sẽ biết.”
Nói xong chuyện Ngụy Xung, Triệu Nhạc Quân nhìn Liên Vân liếc mắt một cái
rồi nói: “Không có Liên a huynh thì cũng không có đệ ngồi lên long ỷ
ngày hôm nay, cho nên đệ đừng có quên phần của huynh ấy.”
Triệu Tấn lại gật đầu, nhưng thần sắc trở nên cổ quái, ánh mắt nhìn Sở
Dịch. Sở Dịch đã trở thành Đại Tư Mã nhưng lý ra nên được phong tước vị
nữa. Sao a tỷ lại chừa lại mình tỷ phu không nhắc đến nhỉ? Chẳng nhẽ sợ
người ta bàn tán ư?
A tỷ của hắn không phải tính tình này mà? Tỷ phu có năng lực gì nàng rõ hơn bất kỳ kẻ nào.
Sở Dịch thấy cậu em vợ là hoàng đế đang nhìn mình thì ngẩng đầu nhìn hắn,
vừa đọc đã hiểu nghi hoặc trong mắt hắn vì thế vội lắc đầu. Ý là bảo hắn không cần hỏi đến.
Triệu Tấn đành phải
coi như mình không có bất kỳ ý tưởng gì. Hắn để a tỷ lại nghỉ ngơi, lại
cho người chuẩn bị đồ ăn để đón gió tẩy trần cho nàng.
Hai chị em nàng ở cùng nhau chưa bao giờ câu nệ lễ nghi vì thế hắn trực
tiếp cho người đem đồ ăn truyền đến trong cung của Hoàng Hậu. Sở Dịch
nhìn thấy Vương Hoàng Hậu ra đón còn ngọt ngào cười với Triệu Tấn thì
đột nhiên ý thức được Triệu Tấn đã dỗ xong Vương Hoàng Hậu rồi.
Trên đường về Triệu Nhạc Quân còn lo lắng nói với hắn không biết vợ chồng
son có lục đục hay không. Nhưng nàng chỉ theo lý không theo thân, cho
nên nàng cũng không nói với Triệu Tấn nguyên nhân Vương Hoàng Hậu tức
giận. Đó là vì nàng muốn Triệu Tấn tự biết lỗi sai của mình.
Nhưng sao mới có mấy ngày mà hai người đã lại ngọt ngào là sao?! Ánh mắt Sở
Dịch nặng nề, trong lòng cuộn lên sóng to gió lớn. Đến thằng nhóc như
Triệu Tấn còn dỗ xong vợ mình rồi thế mà hắn còn bị một cuốn vở nhỏ tra
tấn là sao?
Hơn nữa trên đường về hắn
trộm bỏ thêm vài cái gạch đã bị phát hiện nên từ bấy đến giờ Triệu Nhạc
Quân còn đang lạnh nhạt với hắn kìa kìa. Hắn sợ đến nỗi vừa rồi Triệu
Tấn muốn luận công ban thưởng cho hắn mà hắn cũng không dám ngoi đầu
lên.
Triệu Nhạc Quân tự nhiên cũng nhìn
thấy em dâu đã khôi phục lại bộ dáng vừa nhìn thấy em trai mình thì hai
mắt đã sáng rực lên. Nàng cũng đoán được hai người đã làm lành như ban
đầu.
Nàng không có nhiều ý tưởng phong
phú và ghen ghét như Sở Dịch mà chỉ có vui vẻ thay hai người. Ăn cơm
xong Sở Dịch tìm cơ hội kéo Triệu Tấn qua một bên: “Sao ngài dỗ được
Hoàng Hậu hay thế?”
Triệu Tấn lập tức
hiểu ra, hóa ra tỷ phu hắn lâu thế mà vẫn chưa dỗ được a tỷ. Kẻ này ngốc quá đi, thế mà lần trước còn mặt dày bày kế cho hắn. Trong lòng Triệu
Tấn cực kỳ khinh thường tên hán tử trong ngoài đều ngốc này sau đó mới
đem những lời ngày đó nói với Hoàng Hậu kể lại hết cho hắn, cũng không
giấu diếm gì.
Nữ nhân ấy mà, chiều chuộng mềm giọng chút là được. Sở Dịch nghe xong thì như suy tư gì đó mà gật gật đầu.
Buổi tối Triệu Nhạc Quân cũng ở lại trong cung, mẹ già hắn cũng ở trong cung nên tự nhiên hắn cũng ở lại, chuẩn bị sau khi đại lễ đăng cơ diễn ra
thì sẽ đưa mẫu thân đi.
Đêm nay hắn có
một nhiệm vụ quan trọng. Hai vợ chồng tắm xong thì nghỉ ngơi sớm, Sở
Dịch da mặt dày đi tới ôm nàng, mà Triệu Nhạc Quân một đường bôn ba nên
cũng mệt đến lười đẩy hắn ra. Bàn tay hắn dán lên bụng nàng,, nhưng vì
hắn thường làm thế nên nàng cũng không thèm để ý.
Trong yên tĩnh hắn đột nhiên hô to một tiếng: “Quân Quân, hắn động nè!”
Triệu Nhạc Quân bị dọa đến giật mình, suýt nữa nhấc chân đá hắn. Sau khi lấy
lại tinh thần nàng vẫn một chân đá hắn văng xuống giường.
“Sao mà đã động được? Mới có ba tháng mà!”
Hắn lại muốn nháo cái âm mưu gì rồi, vì dỗ nàng vui vẻ hắn còn muốn lôi đứa nhỏ ra làm lá chắn cơ đấy?!