Gió đêm phơ phất thêm chút mát mẻ cho ngày đầu hạ oi bức.
Bên trong màn lụa Triệu Nhạc Quân lại vẫn cảm thấy bị đè nén. Trong lúc ngủ mơ không an ổn, nàng thấy giống như bị một tảng đá lớn đè nặng. Nàng
khổ sở xoay người, cái loại cảm giác này cũng theo đó nặng thêm, khiến
nàng không thể động đậy.
…… Bóng đè sao?
Nàng nỗ lực mở hai mắt trầm trọng, lập tức bị tiếng hít thở bên tai làm cho nổi da gà, máu toàn thân lập tức lạnh đi.
Nhưng rất nhanh nàng đã từ hoảng hốt mà phản ứng lại, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn.
Trong bóng tối mơ hồ hiện ra bóng dáng người đang nằm ngủ say bên cạnh nàng.
Khuôn mặt thanh niên mày rậm như mực, mũi cao. Mặc dù hăn đang nhắm mắt
nhưng khuôn mặt kiên nghị vẫn có vẻ sắc bén thuộc về riêng hắn.
Sao hắn lại chạy tới đây? Hắn tới lúc nào vậy?
Triệu Nhạc Quân cứng đờ cả người sau đó khẽ đảo mắt quét qua người mình. Nàng phát hiện một cánh tay của hắn đang quàng lên hông mình, một chân thì
đè nặng hai chân nàng trong tư thế nửa ôm. Khó trách nàng lại cảm thấy
nặng thế.
Nàng thử duỗi tay dịch cánh tay hắn đi nhưng ai biết mới đụng tới hắn thì đã bị hắn bắt lấy tay. Cánh
tay hắn để bên hông nàng trực tiếp kéo cả người nàng ôm vào ngực hắn.
“…… Ngủ đi.” Giọng nói mơ hồ của hắn truyền đến mơ hồ, có vẻ hắn cực mệt rồi.
Triệu Nhạc Quân bị cái tên gấu xám này ôm đến không động đậy được thì duỗi tay đẩy hắn nhưng hắn cũng không động đậy.
Môi hắn chạm lên trán nàng khiến động tác nàng lập tức dừng lại. Hắn triền
miên mà hôn qua khóe mắt nàng, lại ngậm lấy vành tai nàng dọa: “Nàng mà
không ngủ đi thì không ngủ được nữa đâu.”
Cái chân kia của hắn dịch đến giữa hai chân nàng, Triệu Nhạc Quân lập tức cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn.
Mặt nàng nóng lên, rốt cuộc cũng không dám động nữa. Sở Dịch thấy nàng an
tĩnh thì có chút luyến tiếc mà buông vành tai nàng ra. Hắn hôn lên khóe
miệng nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.
Triệu Nhạc Quân ngủ thiếp đi lúc nào nàng cũng không rõ lắm. Nàng mơ hồ cảm thấy có cái bếp lò đuổi theo mình cả đêm.
Lúc nàng mở mắt tỉnh dậy thì mồ hôi đã ướt đẫm thái dương. Thình lình nàng thấy Sở Dịch đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt này giống mãnh thú đói lâu ngày khiến nàng cảm giác được nguy hiểm. Một khắc sau hắn xoay người đè lên người nàng, một nụ hôn nóng bỏng
cũng theo đó rơi xuống. Hắn thở hổn hển tinh tế mà hôn nàng rồi hỏi:
“Nàng mơ thấy cái gì……”
Nàng há miệng thở dốc nhưng hắn lại không cho nàng cơ hội nói chuyện mà nhân cơ hội này dây dưa với nàng.
Triệu Nhạc Quân kêu rên một tiếng, liên tục đẩy hắn: “Không được!” Hiện tại
đã sáng rồi mà trên người nàng còn không thoải mái lại càng không muốn
có gì với hắn khi nàng tỉnh táo.
Tiếng nàng phát ra đứt quãng trong nụ hôn của hắn không nghi ngờ gì càng kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.
Sở Dịch thật hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng nhưng nàng cự tuyệt
khiến hắn lấy lại chút lý trí. Hắn hung ác hôn nàng làm nàng run rẩy hết cả người. Lúc này hắn mới hung tợn hỏi: “Thế nàng còn đưa thịt tới làm
gì?!”
Đưa thịt?
Triệu Nhạc Quân mờ mịt mở to mắt, hai tròng mắt giống như hồ nước mùa xuân.
Trong mê mang nàng khó khăn lắm mới nhớ tới hôm qua nàng để Ngân Cẩm
mang đồ ăn cho hắn.
Nhưng chuyện đó với việc hiện tại hắn muốn thì có liên quan gì đến nhau.
Sở Dịch hận đến ngứa răng, dùng một cách khác để nói với nàng hắn có muốn bồi bổ hay không!
***
Ngân Cẩm có chút kỳ quái mà nhìn chủ tử đang rửa tay. Nàng đã rửa đến bồn
thứ ba rồi mà vẫn cảm thấy tay mình dơ bẩn. Nàng còn vừa rửa vừa run run tay.
Ngân Cẩm nghi hoặc nhưng Sở Dịch
lại ngồi ở một bên không biết nên tức hay nên cười. Nếu không phải đã
thấy bộ dáng quấn quít của nàng hôm đó thì hắn còn cho rằng nàng rất là
ghét hắn.
Lúc dùng cơm sáng Triệu Nhạc
Quân cảm thấy mình thậm chí còn không cầm nổi đũa. Rốt cuộc nàng nhịn
không được ném đũa lên người Sở Dịch, cả khuôn mặt kiều diễm vì buồn bực mà càng thêm xinh đẹp.
Sở Dịch bị ném đũa vào người còn mặt dày cười toe toét rồi ngồi đến bên cạnh nàng nịnh nọt gắp đồ ăn nàng thích cho nàng ăn.
Triệu Nhạc Quân cuối cùng cũng bại trận trong sự cợt nhả của hắn. Nàng bị hắn hồ nháo cả nửa buổi sáng nên đến nay cũng đói bụng. Một khi đã đói bụng nàng sẽ thấy đầu váng mắt hoa không rảnh mà tức giận nữa. Luôn phải ăn
no mới có sức lực tức giận.
Ngân Cẩm
trừng mắt nhìn chủ tử bị Sở tướng quân đút từng miếng một. Nàng ta quay
đầu nhìn sắc trời bên ngoài thì thấy bầu trời tươi sáng, không giống như sắp có bão.
Nhưng một màn trước mặt này quá quỷ dị.
Triệu Nhạc Quân ăn no rồi lập tức không thèm để ý tới Sở Dịch. Đối với kẻ mặt dày như hắn thì không để ý chính là cách tốt nhất.
Nàng cho người dọn bàn đến dưới hành lang, bắt đầu chậm rãi vẽ bản đồ và chờ tin tức của Trần gia.
Trần quốc trượng bị câm, nàng lại cho người đem không ít sổ sách thu thập
được giao cho đế vương. Thái Tử và nàng không mưu mà hợp nên cũng đã đem một ít chứng cứ đưa tới tay quan viên thẩm án. Hai chị em nàng thúc đẩy khiến Trần gia suy bại càng nhanh hơn.
Đế vương nhìn chằm chằm sổ sách trên bàn, lại đối chiếu với số lượng lương thực còn dư trong nước mà hôm qua người dưới mới báo lên. Ông ta tức
giận đến mức hất cả bàn.
Trần gia cư nhiên dám nuốt một nửa lương thực trong quốc khố. Nhiều lương thực như thế thì có thể dùng làm gì chứ?!
Cũng chỉ có thể là nuôi binh mới ngốn hết từng này!
Trần gia là thế gia không có binh quyền, lúc trước bọn họ lấy lòng đám võ
tướng, hiện giờ lại đục khoét lương thực trong quốc khố rồi còn dám báo
nguy lương thực không đủ.
Đều giống nhau cả, một lũ người có dã tâm lang sói.
“Tra cho trẫm! Tra xem binh lính của Trần gia nuôi ở đâu hay là cho người
nào rồi? Điều tra hết đám võ tướng có quan hệ với Trần gia!”
Thái Úy và Đại tướng quân đều xanh hết cả mặt đứng trước mặt đế vương. Chẳng ai nghĩ tới lương thực lại có một lỗ hổng lớn như thế. Hiện giờ chỉ còn một ít lương thực thế này thì căn bản không đủ để nuôi quân. Nếu tin
tức này bị truyền ra ngoài thì…… Hai người đồng thời rùng mình.
Đừng nói là người Hồ nghị hòa rồi nhưng bọn họ vẫn có thể trở mặt một khi biết Triệu Quốc không có lương thực tiếp viện.
Chẳng những người Hồ mà những tiểu quốc xung quanh cũng sẽ chạy đến xâu xé.
Thái Úy không nói ai lời mà tự mình đi đốc thúc, cũng nghiêm lệnh cấm mọi người nhiều miệng, nếu không sẽ giết không tha.
Lúc tin tức này đưa đến phủ công chúa thì Triệu Nhạc Quân nhíu mày, nghĩ
đến chỗ Sở Dịch nàng mới hỏi: “Lương thực lúc trước phụ hoàng hứa cho
chàng đã đến chưa?”
Hắn gật gật đầu:
“Thượng Quận đột nhiên có chiến sự nên bọn họ đã vận chuyển lương thực
đến trước thời hạn. Hơn nữa Thượng Quận cũng tự có thu hoạch, nếu không
có chiến sự thì chống đỡ hai năm cũng không thành vấn đề. Nếu có chiến
sự cũng có thể chống đỡ một năm.”
Cho nên bọn họ không có vấn đề gì.
Trong lòng nàng hơi thả lỏng, lại tiếp tục suy nghĩ bước tiếp theo đế vương
sẽ làm gì. Hơn phân nửa ông ta sẽ thu lương của cả nước. Còn việc dùng
lương đổi chiến mã với người Hồ để tăng mạnh bố phòng cho Lạc Thành
trong một năm sợ là không đủ rồi. Còn chuyện Trần gia cũng lén nuôi
binh……
“Quân Quân, chuyện Trần gia nuôi
binh sẽ không có uy hiếp quá lớn, ngược lại đám phiên vương và võ tướng ở những nơi khác chúng ta phải phòng bị. Trên đời này không có tường nào
không lọt gió, quốc khố hư không lại thêm đế vương chèn ép lúc trước
khiến tâm tư bọn họ càng thêm rục rịch. Hơn nữa…… Bọn họ đã từng phái
người tới hỏi tính toán của ta.”
Triệu Nhạc Quân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đồng tử hơi co lại.
Sở Dịch thản nhiên nhìn nàng, đem sự tình kể ra toàn bộ cũng phân tích cho nàng thấy: “Nam Dương Vương khẳng định không có lá gan này nhưng Hoắc
Đình có. Nếu như Hoắc Đình có thể thành công liên hợp với những người
khác thì càng không cần nói hắn có dám hay không. Triều đình này hẳn sẽ
bị chia năm xẻ bảy. Còn chuyện cái cớ khởi nghĩa của bọn họ thì có thể
là ủng hộ Nam Dương Vương. Đó cũng là con trai của tiên đế……”
“Ta biết……” Nàng trầm mặc một lát mới mở miệng, “Lúc lợi dụng Hoắc Đình ta đã nghĩ tới chuyện này.”
Sở Dịch bình tĩnh nhìn nàng còn nàng thì cảm thấy cực kỳ chua xót mà cười cười.
“Chàng chắc cảm thấy ta điên rồi, nhưng ta phải làm sao chứ. Hoàng quyền sớm
lung lay sắp đổ, phụ hoàng thì càng ngày càng ngu ngốc, đệ đệ thì triền
miên bệnh tật. Nếu chờ phụ hoàng nhường ngôi thì cục diện chúng ta phải
đối mắt lúc đó sợ là càng không ổn.”
“Thái Úy và Đại tướng quân là những kẻ chỉ lo lợi ích của bản thân, ta không
thể đảm bảo bọn họ sẽ ủng hộ Thái Tử đăng cơ mà tận lực với hắn như bây
giờ. Nếu khi đó mới bạo phát nội loạn mà căn cơ của Thái Tử không vững
sẽ phải đứng mũi chịu sào. Quân không ra quân thần không ra thần, vậy
chẳng thà hiện tại rối loạn luôn cho rồi.”
“Hiện tại rối loạn thì Thái Úy và Đại tướng quân còn có thể có quyết tâm bảo
vệ hoàng quyền. Phụ hoàng có khống chế đối với bọn họ, đó là thứ ta và
Thái Tử không thể so sánh. Chỉ có để bọn họ bình loạn rồi lần nữa thu
lại binh quyền thì đời say mới có thể an ổn, mới có thể bàn tới mở mang
bờ cõi, muôn đời thiên thu.”
Sở Dịch vì
những lời này mà trái tim nảy lên thình thịch. Hắn sớm nên nghĩ đến một
người không chịu sự quản chế như nàng, từ nhỏ lớn lên trong trung tâm
chính trị thì hẳn mưa dầm thấm đất, không thể không nhìn ra cục diện lâu dài này.
Hắn phòng ngừa chu đáo nhưng nàng kỳ thật đã phòng họa từ khi nó còn chưa xảy ra.
Sở Dịch cười cười nói: “Nếu không có một hồi chiến đấu ở Thượng Quận thì
nàng cũng sẽ không đến đó, hiểu lầm giữa chúng ta cũng sẽ không được cởi bỏ. Nếu ta bị bọn họ xúi giục thì đến lúc đó nàng sẽ làm thế nào?”
Triệu Nhạc Quân không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này vì thế cả người ngây ra, thật
lâu sau mới nhìn hắn mà nói, “…… Sở Dịch, nếu như chàng thật sự phản
chiến và chiến thắng thì may ra ta và Thái Tử còn có đường sống.” Giọng
nàng rốt cuộc từ từ vang lên.
Nàng tin
tưởng mình sẽ không nhìn lầm người. Hơn nữa người thắng làm vua kẻ thua
làm giặc, nếu đã quyết định thì nàng cũng phải có dũng cảm đối mặt với
thảm bại.
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt nàng, khiến Sở Dịch nghe được đáp án ngoài dự kiến này cũng phải nín thở.
Người quen với người quý ở chỗ hiểu nhau, người biết người quý ở chỗ thông cảm cho nhau.
Sau một lúc lâu Sở Dịch mới cúi đầu cười, lầm bầm lầu bầu nỉ non: “Ta…… Có
tài đức gì.” Lại đủ để nàng âm thầm phó thác tính mạng.
Ngân Cẩm đứng ở hành lang thấy chủ tử nhà mình hô nhỏ một tiếng thì sợ tới
mức vội thăm dò nhìn vào trong phòng. Chỉ thấy Sở tướng quân đang xuân
phong đắc ý mà bế công chúa của bọn họ lên xoay quanh. Trên mặt công
chúa là nụ cười thoải mái.
Nụ cười của nàng như dòng suối chảy tràn ngập ấm áp, Ngân Cẩm lùi đầu về nhìn chăm chú vào hoa lựu nở đỏ viện mà bụm mặt cười.
***
Lúc này ở trong thâm cung mới là ngày thứ hai nhưng Trần Hậu đã giống như
kẻ điên vì sợ hãi. Hằng Vương bị bà ta gọi tới không cho rời khỏi đó nửa bước. Cung nhân đến đưa thức ăn bà ta cũng không ăn, đã thế cũng không
cho con trai ăn.
Hằng Vương đói đến khóc
lóc, chịu không nổi chạy đi dùng cơm sáng lúc này đã nguội ngắt. Trần
Hậu giống như nổi điên mà đi đoạt cơm của hắn, miệng luôn mồm nói không
thể ăn: “Không thể ăn, trong này có ông ngoại con, không thể ăn……”
Các cung nhân vừa kéo vừa túm cũng không ngăn được Trần Hậu moi đồ ăn trong miệng con mình ra. Hằng Vương bị mẫu thân dọa cho sợ hãi, trong lúc
hoảng sợ hắn giãy giụa chạy ra ngoài, vừa chạy đến trước mặt đế vương
vừa chật vật quỳ xuống khóc nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu điên rồi…… Nàng
điên rồi!”
Tiểu thiếu niên ở trước mặt đế vương khóc đến không thở nổi, Trần Hậu cũng nghiêng ngả lảo đảo xông
vào. Đầu tóc bà ta tán loạn, hét lên với con trai: “Ta không điên!”
Võ Đế bị dáng vẻ của Trần Hậu làm cho cả kinh, vội giơ tay chan ghét cả
giận nói: “Ngươi chạy tới ngự tiền với bộ dạng này là muốn làm gì?!”
Trần Hậu đang ầm ĩ thoáng chốc lập tức im lặng, trong mắt bà ta chớp động
ánh sáng kỳ dị. Bà ta nhìn đế vương rồi bỗng nhiên cười to: “Ngươi cái
đồ đầu heo, bị người ta chơi đến xoay quanh! Sao có thể không thành công chứ, sao có thể không thành công chứ?! Ngươi không màng luân lý, đáng
bị thế nhân thóa mạ. Còn có một đôi nhi nữ do con tiện nhân kia sinh ra
cũng nên theo ngươi mà vạn kiếp bất phục!”
Võ Đế bị lời ăn nói khùng điên của bà ta làm cho tức giận đến mặt mũi trắng bệch: “Ngươi, ngươi cái đồ điên này!”
Cái gì mà không màng luân lý, đến tột cùng bà ta đang nói cái gì nhảm nhí thế này?!
Đúng lúc trong đại điện nháo đến loạn hết lên thì bên ngoài có người hô Thái Tử cầu kiến.
Thiếu niên mặt một bộ bào phục màu đen thong dong đi vào. Hắn cao quý tuấn
lãng nhìn về phái Trần Hậu vẫn còn đang mắng chửi mà hơi hơi mỉm cười
nói: “Phụ hoàng, nhi thần xem ra Trần Hậu thật sự điên rồi.” Nếu điên
rồi thì nói cái gì cũng có ai thèm tin.
Trần Hậu đang mắng đến hung hăng lập tức im bặt, không dám tin mà nhìn về
phía Thái Tử. Bà ta…… Bị tính kế đến vạn kiếp bất phục.