Trên đường, Mạc Ngôn làm tròn bổn phận giải thích cho cô, còn Hiểu
Nhi có nghe nhưng không muốn ghi nhớ, bởi vì cô vốn dĩ cũng không muốn ở lại đây lâu, trong lòng cô đang mắng chửi Phùng Dịch Phong, vì vậy,
ngoài mặt cô vẫn rất ngoan ngoãn và trầm ổn: “Ồ!”
Cô vừa đáp lại một tiếng thì cửa thang máy cũng mở ra, cô nhìn lên thì
thấy một dấu mốc “63” cực lớn và “bộ phận hành chính quốc tế”, mấy chữ
số đó liền rơi vào tầm mắt cô.
Lúc đi ra, cô như nhớ lại gì đó, Hiểu Nhi mới đi chậm lại nửa nhịp nói: “Cảm ơn anh!”
“Là việc nên làm thôi!”
Mạc Ngôn mỉm cười rồi dẫn cô về phía văn phòng, vừa vào cửa thì bên
trong đã nghe tiếng ồn ào, sau đó mọi người đều chủ động chào hỏi: “Trợ
lý Mạc”
“Chào trợ lý Mạc.”
“Ừ!” Anh gật đầu đáp lại rồi đi thẳng vào chỗ bên sườn của phòng làm
việc, Hiểu Nhi đi sau anh, cô không khỏi chớp mắt nhìn anh mấy cái: Quả
nhiên là đi theo ai thì giống người đó! Cái tư thái này, nghiêm túc như
Phùng Dịch Phong thứ hai vậy! Bởi vậy cũng có thể thấy được thân phận và địa vị của Mạc Ngôn ở trong công ty.
“Cô ấy là ai vậy? Sao lại đi đằng sau trợ lý Mạc nhỉ?”
“Trông cũng đẹp lắm! Không phải là trợ lý mới đến hay là đồng nghiệp mới chứ!”
“Không thể nào, lúc nào công ty tuyển người mà chẳng phỏng vấn mấy vòng? Sao lại không có chút tin tức gì được?”
“Còn không phải sao? Hơn nữa công ty kiêng kị nhất là phụ nữ xinh đẹp,
còn phải qua năm sáu vòng, cấp trên không duyệt, sau lại có thể vào làm
dễ vậy được?”
...
Tất nhiên sẽ có đủ các thể loại tò mò, quan sát, rồi những tiếng bàn
luận thì thầm truyền về phía cô, sau lưng những tiếng nói thầm không
dứt, nhưng Hiểu Nhi hoàn toàn làm lơ, cô quét mắt nhìn văn phòng lớn như vậy nhưng rất ngăn nắp, còn có tài liệu chất như núi, cô chỉ cảm thấy
một áp lực gì đó mà cô không hiểu nổi.
Vừa đến cửa văn phòng thì có một người phụ nữ có vẻ trầm ổn giỏi giang,
tuổi cũng hơn lớn nhưng lại rất xinh đẹp đi ra: “Trợ lý Mạc đại giá
quang lâm, thật là có lỗi vì không đón tiếp từ xa, có chuyện gì thì gọi
một cuộc điện thoại là được rồi, sau còn đích thân đi một chuyến vậy?”
“Quản lý Cát khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của tôi, đây là phiên
dịch viên mới đến Lillian, cô Giang Hiểu Nhi, cô Giang chủ yếu phiên
dịch tiếng Nga, tạm thời được phân vào phòng quốc tế, làm quen với
nghiệp vụ và guồng làm việc của công ty, sau này thành lập bộ phận tiếng Nga rồi có thể sẽ có sắp xếp khác, quản lí Cát cứ chỉ bảo cô ấy nhiều
vào, sau này cô ấy cũng là thành viên trong tổ của mọi người!”
Mạc Ngôn quay đầu lại ra hiệu, Hiểu Nhi cũng biết anh có ý gì, cô mỉm cười chào hỏi: “Chào quản lý Cát!”
Người phụ nữ này rõ ràng là có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản
ứng lại và nở một nụ cười tươi: “Trợ lý Mạc lại cho chúng tôi một người
tài năng đắc lực rồi, tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cô ấy!”
Quản lý Cát vẫy tay rồi nói: “Ngân Linh, đưa cô Giang đi chọn một chỗ
ngồi vừa ý trước đã, sau đó đến văn phòng làm thủ tục nhận chức, luôn
tiện nhận một ít đồ văn phòng phẩm!”
Đợi Hiểu Nhi đi rồi, quản lý Cát mới thăm dò: “Trợ lý Mạc, cô Giang này...có thân thế như thế nào?”
Cô là quản lý của phòng quốc tế, quy trình tuyển người của các phòng ban ở công ty đều như nhau, điều này cô rất rõ, số lượng nhân viên ở các
phòng ban của công ty đều là có quy định và kế hoạch cả, trừ khi phòng
ban của cô có biến động về nhân viên, hoặc là công việc tăng lên trên
diện rộng, cô mới có tư cách xin với phòng nhân sự là cho tuyển người,
còn phải thông qua cấp trên xét duyệt, cô đưa ra yêu cầu, phòng nhân sự
sẽ thông báo, sau đó những CV được nộp vào, cô cùng phòng nhân sự sẽ
cùng sàng lọc, đến cuối cùng, những người phỏng vấn, ngoài chủ quản của
phòng nhân sự ra còn có một người chủ quản xét duyệt ngẫu nhiên, cô cũng phải cùng tham gia buổi phỏng vấn, nếu như thông qua, mới có tư cách
nhận chức, sau thời gian thử việc, còn cần tổng giám đốc ký tên, mới có
thể thành nhân viên chính thức.
Nhưng Giang Hiểu Nhi rõ ràng là không trải qua một sự chọn lọc nào, tình hình như thế này, trước nay chưa từng có.
Công ty cũng không phải không có tình trạng nhảy dù, nhưng mà nhảy nhiều cấp như vậy, đều là những người từ cấp quản lý, hoặc là có tài năng đặc biệt, hoặc nhân tài mà mọi người đều biết, nhưng mà cái tình hình không thiếu người, còn không phải quá thích hợp yêu cầu phòng ban của cô lại
bị nhét vào đây, thật sự làm người ta khó hiểu.
“Thân thế gì? Quản lý Cát có ý gì vậy?”
Mạc Ngôn ngước mắt lên rồi chỉ có thể giả ngốc: Nếu như để người khác
biết tổng giám đốc đưa vợ vào công ty, không phải là sẽ ầm ĩ lên hay
sao?
Thấy anh có vẻ nghiêm túc, quản lý Cát cũng hơi hoang mang: Không lẽ cô nghĩ nhiều rồi?
“Ha ha, ý của tôi là...có phải cô ấy không giỏi tiếng Anh lắm không, có nên để cô ấy học trước một thời gian không?”
Ngụ ý là không cho cô làm việc, để cô được nhàn rỗi, tên gọi hay hơn chút là “học tập!”
Chuyện này Mạc Ngôn cũng không dám tự đưa ra chủ ý, Phùng Dịch Phong bảo anh đưa cô vào phòng hành chính quốc tế, giúp cô nhanh chóng làm quen
công việc, nghe có vẻ là muốn cô có chỗ đứng và gắn bó với chỗ này.
Tình hình cụ thể anh không hiểu rõ lắm, Mạc Ngôn nghĩ một lát rồi nói:
“Đã vào đây thì là nhân viên của cô, sắp xếp công việc như thế nào, quản lý Cát không có tính toán gì sao?”
Thật ra Mạc Ngôn còn hỏi ngược lại cô ta, để cô ta tự tính toán, còn
quản lý nghe vậy thì liền xem Hiểu Nhi như “nhân viên bình thường”,
trong lòng cũng có tính toán rồi, liền lập tức đứng thẳng người lên:
“Được! Tôi biết nên làm gì!”
Trương Việt chưa bao giờ nuôi người nhàn rỗi, thời gian thử việc cũng
phải nghiêm túc đánh giá, nếu như đã đối xử như bình thường, vậy không
thông qua được thời gian thử việc thì là một chuyện khác.
Hai người họ nói chuyện một lúc, năng suất làm việc của công ty có tiêu
chuẩn nhất định, Hiểu Nhi đã ôm theo tài liệu và một ít văn phòng phẩm
về lại phòng làm việc.
Trước khi đi, Mạc Ngôn còn đi xem xem chỗ cô chọn, là ở trong góc, phía
sau là cửa sổ, cách một vách ngăn có đồng nghiệp, lối đi nhỏ ở vị trí
của cô hoàn toàn trống, nhưng mà cũng yên tĩnh, nhìn một lát, anh nói:
“Cô Giang, hay là ngồi chỗ đối diện đi, phải để máy tính cao hơn một
chút!”
Mỗi vách ngăn có bốn chỗ ngồi, được trang bị một chiếc điện thoại bàn,
hai chỗ trước mặt có lẽ là vì để trống nên trở thành chỗ bỏ tài liệu
dùng chung, được chất đầy giấy tờ, hai chỗ phía sau thì có máy tính,
thật ra cũng như nhau, nhưng Mạc Ngôn để ý rằng chiếc bàn kia gần với
điện thoại bàn hơn, chỉ cần xoay ghế sang một bên, đưa tay ra có lẽ là
lấy được, cô sẽ tiện hơn một chút, đồng thời anh cũng ghi lại dãy số
được dán trên điện thoại bàn là 8032.
Hiểu Nhi không hề quan tâm đến những chuyện này, vốn dĩ cũng là tiện nên chọn chỗ gần nhất, anh nói ngồi ở đối diện tốt hơn, cô liền thuận tay
đem đồ đạc dọn sang đó.
Giúp cô dàn xếp ổn thỏa xong, Mạc Ngôn liền vui vẻ quay về nhận lệnh tiếp.
Hiểu Nhi sắp xếp một chút, nghe theo tiếng đập tay của quản lý, mọi
người trong phòng đều đứng dậy: “Mọi người, đây là cô Giang Hiểu Nhi, là đồng nghiệp xinh đẹp mới đến phòng của chúng ta, tên tiếng Anh là
Lillian, mọi người làm quen với nhau đi!”
Mọi người đều ân cần chào hỏi, Hiểu Nhi cảm thấy cũng không tệ: Đúng là người của công ty lớn, tính chuyên nghiệp cũng rất cao.
Suy nghĩ này không giữ lại được hai giây thì tình hình đã thay đổi,
những giọng nói chói tai vang lên: “Cô đi du học ở nước nào, tốt nghiệp
trường nào? Quen nói giọng Anh-Mỹ hay Anh-Anh? Thạc sĩ hay tiến sĩ? Học
ngành gì?”
“Quần áo của cô sao giống thiết kế riêng của L.M vậy? Đồ giả hả?”
“Cô có quan hệ gì với trợ lý Mạc vậy? Sao anh ấy lại đưa cô vào đây? Cô
chuyên về mảng nào? Điện, năng lượng? Thư tín, khoa học? Phòng của chúng ta cũng liên quan đến nhiều ngành lắm.