Phùng Dịch Phong vòng tay ôm lấy eo cô, một tay vuốt mái tóc dài, khóe môi hơi cong lên: "Ừm, yêu tinh nhỏ hay biến đổi!"
Lúc nãy trong nháy mắt anh có cảm giác, thật sự giống——
Hiểu Nhi vuốt mái tóc bóng loáng, không phát hiện anh khác thường, cô còn
cúi đầu nhìn: "Hì hì, em như vậy không quá quen! Em không thích tóc
thẳng, giống như không trưởng thành vậy!"
Dù sao cô cảm thấy hơi
xoăn mới có mùi vị của phụ nữ! Không biết vì sao đàn ông luôn thích tóc
đen dài thẳng! Nhưng thỉnh thoảng thay đổi cũng không tồi!
Hiểu Nhi nói thầm, sau đó đẩy Phùng Dịch Phong nói: "Ông xã, anh cũng thay quần áo đi! Em đi trang điểm, sau đó có thể đi rồi!"
Cô xoay người lại vội vàng chạy ra ngoài.
Phùng Dịch Phong quay đầu lại nhìn, ánh mắt khẽ khựng lại, nheo mắt: Lúc
không động đậy thì hơi giống, nhưng di chuyển thì hoàn toàn không giống
nhau!
Bởi vì váy trắng thanh lịch lại là tóc thẳng nên Hiểu Nhi
cũng đi theo phong cách trong sáng, cô chỉ bôi phấn nền, thể hiện rõ
đường nét trên mặt thì vẫn phù hợp với tông nude, thậm chí ngay cả son
môi cũng chọn màu nude nhẹ nhàng.
Từ đầu đến chân, Hiểu Nhi đều
có cảm giác trong sáng nhẹ nhàng, cô cũng không đeo trang sức, chỉ chọn
một đôi bông tai kim cương nhỏ làm điểm xuyết, đổi túi xách cùng màu,
Hiểu Nhi mang theo một số đồ trang điểm cần thiết.
Phùng Dịch Phong quay lại ôm lấy eo cô, ánh mắt hai người giao nhau thì cười một tiếng.
"Ông xã, gấp như vậy, anh đã chuẩn bị quà tặng xong chưa?"
"Ừm, chú hai thích tem, bình thường anh cho người chú ý đến nên cũng tích
cóp được mấy bộ, đặc biệt dỗ chú hai! Có chuyện gì thì tem có tác dụng
hơn nói chuyện, chú hai của chúng ta là người say mê sưu tập tem! Nhà
ông ấy có một căn phòng chuyên cất giữ, ngay cả Nhất Đình cũng không thể tùy tiện đi vào!"
Hai người vừa đi vừa nói, Hiểu Nhi cũng không
nhịn được cười khanh khách: "Ông xã, anh tính kế chú hai như vậy, người
lớn có biết hay không? Anh đúng là phúc hắc! Nếu chú hai biết thì chắc
chắn mỗi ngày đều chặn cửa anh?"
"Ha ha, cho nên, đây là bí mật nhỏ của chúng ta!"
Phùng Dịch Phong giơ tay nhéo mũi cô, cọ cọ trán cô: "Nhớ giúp anh giữ bí mật!"
Khi nói chuyện, anh cũng mở cửa xe.
Hiểu Nhi gật đầu, cười đến run rẩy cả người: "Vậy ông xã phải lấy lòng em
thật tốt Đừng chọc giận em, em đã nắm đuôi nhỏ của anh rồi!"
"Ừm, nhất định sẽ phục vụ! Tổ tông của anh lên xe đi!"
Phùng Dịch Phong dìu cô ngồi xong, còn giúp cô chỉnh làn váy, sau đó mới đóng cửa xe lại.
Hai người nói nói cười cười trên đường đi nên rất nhanh xe dừng trước cửa
biệt thự xa hoa, lúc này ánh đèn rực rỡ, âm nhạc bay bổng, trước cửa đã
đầy siêu xe, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Xe vừa dừng lại thì có nhân viên phục vụ đi tới mở cửa xe, đồng thời quản gia cũng đến đón: "Cậu cả, mợ cả!"
"Ừm, ông cứ làm việc đi! Không cần tiếp đón chúng tôi!"
Khi nói chuyện, Phùng Dịch Phong đưa quà tặng giao cho quản gia, anh ôm eo Hiểu Nhi đi vào nhà.
Nơi tổ chức là ở sảnh tiệc bên hông nhà, thông với hồ bơi ngoài trời phía
sau, hôm nay treo đèn kết hoa cũng vô cùng hoành tráng.
"Chú hai, sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải! Thím hai ——"
Hai người vào nhà chào hỏi cả nhà chú Hai trước, sau đó trò chuyện vài câu
thì xa xa nhìn thấy cả nhà ba, Giả Nghiên và Phùng Hương Hương đi vào,
hai người mới đi về phía bọn họ.
Phùng Dịch Phong vừa lấy ly nước trái cây cho Hiểu Nhi thì một giọng nói hài hước vang lên ở sau lưng:
"Nhiều năm như vậy, sở thích của anh vẫn không thay đổi, mì nước lèo ——"
Hiểu Nhi quay người lại, người đàn ông đột nhiên nghẹn họng, đôi mắt trừng
lớn, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, Hiểu Nhi rõ ràng cảm giác được
Phùng Dịch Phong cảnh cáo liếc qua người đàn ông một cái, cô không nhịn
được nhìn hai người.
Phùng Dịch Phong đi tới một bước, không
nhanh không chậm, sắc mặt không thay đổi nói: "Nhiều năm không gặp, cậu
vẫn không đứng đắn như vậy!"
Phùng Dịch Phong ôm nhẹ sau lưng Hiểu Nhi, giọng điệu rõ ràng thấp xuống mấy phần:
"Giới thiệu với em, Mộ Dung Phong, công tử nổi tiếng vô tình không thương hoa tiếc ngọc, sau này em có nhìn thấy cậu ta, có thể tránh xa được bao
nhiêu thì cứ tránh!"
Anh giới thiệu bạn bè như thế sao?
Hiểu Nhi buồn cười nên cười nhạt ra tiếng, xinh đẹp lườm anh một cái, ánh
mắt mới di chuyển về phía người đàn ông đối diện: "Xin chào!"
Cười một cái thành người ta xiêu, cười hai cái nước người ta đổ.
Trong phút chốc, Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy trước mắt giống như trăm hoa đua
nở, cảnh xuân tươi đẹp: Thật là người phụ nữ xinh đẹp! Mì nước lèo chỗ
nào chứ! Mặc dù cách ăn mặc vô cùng trong sáng, nhưng giữa lông mày lại
đầy mùi vị phụ vị và phong tình.
Hai khí chất đối nhau lại có thể hòa hợp một cách hoàn mỹ trên người cô.
Ánh mắt Mộ Dung Phong hơi dừng lại.
Lúc này, Phùng Dịch Phong lạnh nhạt lại hài hước nói tiếp: "Mau thu lại ánh mắt kinh ngạc của cậu lại cho tôi! Cô ấy là vợ của tôi, Giang Hiểu
Nhi!"
"Hả? Vợ?"
Người đàn ông hơi lộ vẻ thất lễ hét lên một tiếng, sau đó anh ta mới nhanh chóng thu lại biểu cảm nói:
"Thật ngại quá, tôi vừa đi công tác từ chỗ khác về, cái gì cũng không biết!
Anh Phong, quá không nghĩa khí, chị dâu xinh đẹp cũng không mang ra cho
anh em quen biết một chút! Suýt nữa là đụng nhau rồi! Chị dâu đừng để ý, nói giỡn thôi! Người phụ nữ của anh Phong thì ai dám đụng vào chứ! Nếu
không sẽ bị giải quyết đến xương cũng không còn?"
Hiểu Nhi cười nhạt không nói, Phùng Dịch Phong không khách khí nói: "Biết thì tốt!"
Phùng Nhất Đình thấy hai người cụng ly uống rượu nên cũng đi tới, gật đầu
chào hỏi, Hiểu Nhi nói: "Mọi người nói chuyện đi, em đi ăn một chút gì
đó!"
"Ừm, đừng chạy loạn!"
Phùng Dịch Phong dặn dò một tiếng mới lấy tay lại.
Bởi vì hôm nay bà nội có việc nên không thể quay về, toàn bộ bữa tiệc,
ngoại trừ Phùng Dịch Phong, Hiểu Nhi có thể nói chuyện cũng không nhiều
lắm. Hơn nữa quan hệ của cô với nhà họ Phùng hơi đặc biệt và xấu hổ, cô
cũng không chủ động bắt chuyện bọn họ, giống như cô nói chỉ có thể đi ăn mà thôi.
Cô mặc lễ phục đi ra cửa trước, cô cũng không dám ăn
cái gì, trong bữa tiệc có không ít thức ăn, nhưng người khác chỉ cầm
trang trí, Hiểu Nhi cảm thấy không sao cả, lấy một chút bánh quy nhỏ,
chuẩn bị lập vào bụng.
Sủi cảo, bánh kem, có lẽ cũng không biết bữa tiệc kết thúc là mấy giờ, cô không chờ nổi, còn phải nói chuyện nữa.
Cô vừa cầm bánh quy nhỏ nhét vào miệng, sau lưng đột nhiên truyền đến một
giọng nữ tha thiết: "Lâm Khiết, con cũng lại đây sao? Nghe nói con đã về mà vẫn ——"
Hiểu Nhi xoay người lại nhìn thấy Giả Nghiên, trong nháy mắt cô không hiểu ra sao: "Dì?"
Giả Nghiên giống như kinh ngạc, vội vàng nói: "Ôi, Hiểu Nhi, là con à! Con
xem lúc nãy dì hơi mất tập trung, không nhìn thấy rõ người! Con đừng để
trong lòng!"
Bà ta cười nói, cố ý hay vô tình quan sát Hiểu Nhi
từ trên xuống dưới, giống như lẩm bẩm nói: "Con như vậy giống như Lâm
Khiết trước kia!"