Phùng Dịch Phong khẽ nhíu mày, anh nhìn cô, biểu cảm có chút không tự
nhiên, dường như đang đắn đo lựa chọn, vậy nên anh không lên tiếng.
Cánh tay Giang Hiểu Nhi khẽ dùng lực, cô làm nũng, đưa tay lên che mắt anh đi:
“Chồng à, nếu anh cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ thì em che mặt anh đi nhé? Người khác không nhìn thấy đâu, cõng em một lúc thôi, phía trước có tiệm
thuốc rồi, có được không? Lần trước, chồng vất vả cõng em đi bệnh viện,
em mơ hồ chẳng có cảm giác gì, cũng phụ ý tâm ý của chồng quá rồi, chẳng thể nhớ được cái “tốt” của chồng nữa! Chồng, anh cõng em một lần nữa đi mà, để em có ấn tượng sâu sắc một chút?”
Giang Hiểu Nhi mềm mại tựa vào người anh, vẻ mặt quyến rũ, trong đêm, đẹp như một bức tranh.
Không thể không nói, cô thật sự rất biết cách nói chuyện, rõ ràng là phải
khiến anh mệt nhọc một phen, nhưng anh nghe lại như mở cờ trong bụng,
Phùng Dịch Phong giơ tay lên, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô:
“Cõng em, mới “tốt” à? Nếu không cõng, có phải anh sẽ trở thành “xấu” hay không?”
Có ai bịt tai trộm chuông như cô không? Còn che mặt anh nữa, người khác
còn tưởng anh là quái vật nữa đó? Không phải càng khiến người khác chú ý hơn hay sao?
Mấy cái đạo lí vớ vẩn của cô đúng là có thể lật
lọng rất tài tình! Cái miệng nhỏ này, ngọt ngào thật đấy, lúc dỗ dành
người khác, cứ như được bôi mật lên miệng, đương nhiên, lúc cãi nhau,
cũng khiến người ta tức chết!
“Hihi ~ chồng à!”
Giang Hiểu Nhi ngọt ngào gọi một tiếng, cô còn chủ động thơm lên trán anh: “Cõng em một lần, nhé?”
Phùng Dịch Phong lập tức sướng rân người, khóe mắt anh bất giác chuyển động,
anh đột nhiên nhìn thấy ở con đường đối diện, một người đàn ông gầy yếu
bị một người phụ nữ cường tráng đè lên, người phụ nữ đó to hơn người đàn ông gấp rưỡi, người đàn ông dường như cõng xong không thể động đậy
được, cứ đi được hai bước, anh ta lại cõng người phụ nữ một lúc, hai
người vui đùa, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Có lẽ, đây chính là tình yêu, là cảnh tượng đẹp đẽ nhất!
Nghĩ đến bạn gái của người ta, mọi mặt đều kém xa cô, mà vẫn được yêu thương như vậy còn anh có một người vợ xinh đẹp động lòng người như vậy, hà cớ gì không chiều chuộng chứ? Nếu như đổi thành người đàn ông đối diện ban nãy, có lẽ không cõng được anh ta cũng sẽ cố hết sức mà cõng!
Ngay lập tức, Phùng Dịch Phong bỏ đi thể diện của mình, chầm chậm cúi người xuống: “Lên đi!”
“Yeah! Chồng em là đỉnh nhất!”
Chiến thắng anh, Giang Hiểu Nhi cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô ôm anh cò thích
thú thơm lên mặt anh hai cái, rồi mới chạy ra phía sau lưng anh, vui
mừng trèo lên:
“Chồng, em nặng không?”
Vốn tưởng rằng bản
thân sẽ kháng cự nhưng cảm giác mềm mại trên lưng, giọng nói thánh thót
vang vọng bên tai cùng với hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng đâu đó
khiến Phùng Dịch Phong cảm thấy rất ấm áp. Cảm giác này, giống như trên
đoạn đường có người đồng hành, bất kể đoạn đường đó có dài, có lạnh lẽo
thế nào, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy cô độc và nhụt chí.
“Ừm, một ngọn núi nhỏ đè trên lưng!”
Phùng Dịch Phong thấp giọng nói, quay đầu lại nhìn cô, giọng nói anh khàn
khàn vô cùng gợi cảm: “Có nặng thêm chút nữa cũng được!”
“Hihi.”
Giang Hiểu Nhi bị anh chọc cười, cô gục đầu vào vai anh, thỉnh thoảng đung
đưa hai chân và ngắm nghía đôi giày xinh xắn mình đang mang, cô lặng lẽ
cảm nhận khoảnh khắc này, chẳng nói một lời nhưng cô lại cảm thấy hạnh
phúc không gì sánh được với khoảng cách vài chục mét ấy:
“Chồng, rất…” Rất muốn anh cõng em cả đời như vậy, chúng ta sẽ hạnh phúc như vậy mãi mãi!
Lời đến bên miệng thì Giang Hiểu Nhi đột nhiên ý thức được mình đã tham lam đến mức nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu. Trong lòng khẽ cảm thấy
hoảng loạn, lời cô muốn nói cũng ngưng bặt.
“Sao vậy?” Sao mới nói được nửa chừng lại thôi?
Phùng Dịch Phong vô thức đi chậm lại, thấy đã đến trước tiệm thuốc, Giang
Hiểu Nhi giãy giụa nhảy xuống, đưa tay lên giúp anh chỉnh đốn quần áo,
khẽ lắc đầu:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy… rất hạnh phúc!” Nếu như đoạn đường này không có điểm dừng thì tốt biết bao!
Giang Hiểu Nhi sợ bản thân quá tham lam, cuối cùng sẽ thất vọng, càng sợ
khoảnh khắc tốt đẹp này, cũng sẽ bị phá hoại nên cô không tiếp tục nói
về chủ đề này nữa!
Phùng Dịch Phong vuốt lại mái tóc cho cô, thật ra anh cũng có cảm giác giống như vậy: “Đồ ngốc!” Cô cũng dễ thỏa mãn quá rồi!
“Đứng đây đừng động đậy, anh đi vào mua thuốc cho em!”
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, Giang Hiểu Nhi nắm chặt chiếc áo vest
trong tay, mặt mày hớn hỡ, tươi cười rạng rỡ, Trương Việt Khánh ở phía
sau vẫn cứ mãi nhìn về phía hai người, ánh mắt ngơ ngác, sắc mặt trắng
bệch, trong đầu toàn là hình ảnh Giang Hiểu Nhi từng bám theo anh ta
trên phố, bắt anh ta phải cõng cô, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nói
cười ngọt ngào của cô:
“Khánh, anh cõng em, cõng em đi mà, em không đi được nữa rồi.”
“Hạnh phúc quá đi! Haha, Việt Khánh, sau này em không muốn đi nữa, anh cứ
cõng em như này mãi, có được không? Cõng em cả đời, cõng đến khi không
cõng nổi nữa thì thôi…”
“Lưng của anh thoải mái thật đấy, em thích được ở cùng anh, thích anh cõng em như vậy… Anh chỉ có thể cõng em, em cũng chỉ cho anh cõng, chúng ta như những con bướm quấn lấy nhau, giống như bàn tơ, mãi mãi ở bên nhau!”
“Việt Khánh, anh đuổi em đi! Mau lên, mau lên!”
“Đừng có chọc vào em, ngứa quá, hihi…”
…
Đột nhiên, có vô số giọng nói mơ hồ từ bốn phương tám hướng ập đến, không
cách nào xua tan đi, đầu Trương Việt Khánh như muốn nổ tung, cả người
như rơi vào trong đám sương mù, hồn bay phách lạc.
Mua được miếng băng dán cá nhân, một ít thuốc thường dùng hàng ngày, Phùng Dịch Phong
mới đi ra, thấy Giang Hiểu Nhi ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ không
nhúc nhích, anh không khỏi vui vẻ:
Lúc cô ngoan ngoãn, thật sự khiến người khác không thể chống cự.
Anh cúi người xuống, dán một miếng băng cá nhân lên chỗ mắt cá chân bị sưng đỏ của cô, rồi đứng dậy nói: “Thử xem còn đau không?”
Khẽ chuyển động mắt cá chân, Giang Hiểu Nhi lắc đầu: “Không đau nữa!”
Cô bất giác cúi đầu xuống, nhấc chân lên, nhìn vào đôi giày rồi vỗ vỗ lên
đám lông. Nhìn thấy vậy, Phùng Dịch Phong trợn mắt không biết phải nói
gì:
“Trông thì đẹp đẽ nhưng đi vào chẳng dễ chịu chút nào mà cứ
nhất thiết phải đi vào! Không biết giữ lại để làm gì nữa!” Thật là, sao
phải chịu khổ vậy chứ!
“Chồng à, tiền cả đấy, một đống tiền luôn
đấy! Hơn nữa, đôi giày đáng yêu như vậy, nhìn nó, tâm trạng cũng tốt
lên! Giày có hợp chân hay không, phải thử thì mới biết được! Sao có thể
chưa thử mà đã phủ định nó được rồi chứ?”
Đi vào chân, cô vẫn cảm thấy rất thoải mái!
Lời nói vô thức của Giang Hiểu Nhi, khiến mắt Phùng Dịch Phong sáng lên: Không phải vẫn luôn nói, hôn nhân giống như giày sao?
Đúng vậy!
Thời gian đầu quen biết, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên cô! Cho dù là
kết hôn thì cũng chỉ là biện pháp khẩn cấp vào thời điểm đó, một mặt là
bởi vì cô đã mang thai, còn lại, là vì bà nội anh.
Vì sự ích kỷ của mình mà anh hờ hững, ghét bỏ cô hơn là thích cô!
Bởi vì người phụ nữ này, đã thay đổi anh, cũng khiến anh phải thay đổi cuộc sống và tình cảm mà anh đã định sẵn.
Nhưng mà, bây giờ, bọn họ lại vô cùng hợp nhau, mỗi một chuyện, đều vô cùng ăn ý, anh rất hài lòng.
Nhìn cô thỉnh thoảng lại liếc đôi giày, khóe môi luôn nở nụ cười khiến người khác cảm thấy thoải mái, chắc là cô thật sự thích nó, Phùng Dịch Phong
đột nhiên không còn cảm thấy nó xấu nữa, anh ôm lấy vai cô, nói:
“Không còn sớm nữa, về thôi!”
“Vâng!”
Dọc đường quay lại xe, hai người luôn cười nói thân mật, Giang Hiểu Nhi tíu ta tíu tít, cái miệng nhỏ không lúc nào ngừng lại, từ đầu đến cuối đều
không nhận ra, chiếc điện thoại trong túi cô vẫn luôn phát sáng.