Hiểu Nhi trừng mắt, không dám tin vào mắt mình, vào thời điểm này mà không ngờ anh lại còn…
Cái tên háo sắc ! Đồ vô lại!
Cô không ngừng vùng vẫy muốn đẩy anh ta ra, nhưng lại không thể thoát khỏi sự khống chế của anh được, sức mạnh trong cơ thể cô dần dần bị rút cạn, ngọn lửa trong lòng Hiểu Nhi như bị đóng nắp lại, không thể bùng ra
được, muốn dập cũng không dập nổi, chết mất thôi!
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, lúc cô được hít thở trở lại, đôi môi cô không còn
tri giác gì nữa, cơ thể của hai người dán chặt vào nhau, trái tim đang
nhảy múa của họ hòa chung nhịp đập.
Phùng Dịch Phong nhấc tay
chạm lên vết sẹo bên khóe môi của cô, anh xuống nước: “Quy tắc đầu tiên
của nhà họ Phùng, sau khi kết hôn không được ly hôn!”
Ý là, cả đời này chúng ta cũng sẽ không ly hôn.
Tư tưởng của cô không theo kịp anh, Hiểu Nhi yếu ớt túm lấy góc áo của
Phùng Dịch Phong, đôi mắt mơ màng của cô chơm chớp: “Dối trá! Rõ ràng
tôi đã ký tên rồi! Anh xem tôi là đứa trẻ lên ba không biết chữ à? Không thể ly hôn thì anh đưa đơn xin ly hôn ra làm chi? Anh ghét tôi đến mức
nào hả?”
Nói dối là cũng không lên kịch bản trước! Cho dù là quân hôn cũng không đến mức ngang ngược như thế chứ!
Cùng lúc ấy, trái tim của cô đau nhói! Ghét cô như thế, cô cũng không thèm anh ta nữa!
Nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của Phùng Dịch Phong, tục ngữ nói rất đúng, mặt dày là vô địch thiên hạ!
Một giây sau, Hiểu Nhi thật sự ý thức một điều: “Anh rảnh quá không có gì làm nên ly hôn chơi! Không vui thì không ly hôn nữa.”
Ngụm máu còn nén trong lòng cô chưa phun ra được, Hiểu Nhi tức muốn điên, cô nhắm mắt lại rồi rống lên: “Bây giờ tôi không vui! Tôi muốn ly hôn! Ly
hôn! Ly hôn!”
Phùng Dịch Phong được ôm người đẹp trong lồng ngực, trong lòng anh cảm thấy vô cùng chân thật!
Anh cúi đầu, đặt nụ hôn nồng nàn lên trán cô, rồi sau đó, giọng nói dịu
dàng của anh vang vọng lên bên tai cô: “Hiểu Nhi, Hiểu Nhi, Hiểu Nhi!
Nói nhiều từ ly hôn thế đã đủ chưa?”
Cô tức đến nỗi muốn bốc khói trên đầu, Hiểu Nhi trừng mắt nhìn anh, một hồi lâu sau cũng không nói
tiếng nào: Sao cái tên vô lại này cứ hay dùng cách đó để dập lửa giận
của cô nhỉ! Đáng ghét quá!
“Anh chưa từng muốn làm em tổn thương…”
Phùng Dịch Phong dịu dàng vuốt mái tóc lòa xòa trên trán cô, giọng nói của
anh trầm trầm: “Sau này anh sẽ không làm như vậy nữa! Sau này anh chỉ
yêu có em, thương có mình em thôi, chiều chuộng em, để em ngẩng cao đầu
làm mợ Phùng, được không em?”
Tính cách của Phùng Dịch Phong cũng như tên của anh, lạnh lùng lạnh lẽo, rất ít khi động lòng trước một ai
đó, một chuyện gì đó. Nhưng mà, lúc anh trở nên dịu dàng thì lại giống
như một loại độc dược làm xương cốt tan chảy, khiến cho cô không thể
kháng cự được.
Hiểu Nhi mím môi không nói gì.
Vào lúc này, điện thoại của Phùng Dịch Phong lại rung lên, anh lấy ra, chữ Khiết to
tướng trên màn hình đập vào mắt anh, gần như cùng lúc ấy, Hiểu Nhi lại
vỡ òa cảm xúc: Đầu óc cô úng nước rồi nên mới mông lung, mới tin mấy lời quỷ quái của anh!
Hiểu Nhi nhấc tay đá anh một cái, muốn đẩy anh ra, nhưng Phùng Dịch Phong lại từ chối cuộc gọi rồi tắt máy ngay lập tức.
“Hiểu Nhi!”
“Không được! Không được! Anh là đồ lừa đảo khốn nạn, tôi sợ mình chết không có đất chôn thây mất, tôi không thể chết được, nhất là chết vì loại người
như anh thì không xứng môt chút nào, lỗ nặng quá! Lỗ nặng quá! Lỗ sạch
vốn rồi! Không được!”
Mặc dù ngoài miệng vẫn khăng khăng cố chấp, nhưng rõ ràng thái độ của Hiểu Nhi đã thay đổi khi thấy anh tắt máy.
Miệng mồm của cô quá lanh lợi! Cả đống điều dối trá, Phùng Dịch Phong chỉ cảm thấy đau đầu, không nói lại cô, gần đây anh lựa chọn cách ngắn gọn nhất để chặn lại.
Sau khi nụ hôn nồng ấm kết thúc, anh đều hỏi lại một câu: “Được không?”
Cũng không biết rốt cuộc phải qua bao nhiêu hiệp, Hiểu Nhi không còn sức để
lắc đầu nữa mà cuối cùng phải yếu ớt van nài: “Được!”
Phùng Dịch
Phong giang tay ôm cô về giường, còn ghém mền lại cho cô: “Tay đã lạnh
cóng rồi mà còn quậy! Tùy tính! Cũng không sợ bị cảm lạnh lại ạ? Có khó
chịu chỗ nào không?”
Phùng Dịch Phong vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhưng không dám làm gì quá quắt, vào giờ phút đó, dường như có ngọn đuốc không ngừng nhảy nhót trong cơ thể anh vậy?
Hiểu Nhi rụt cổ, rõ ràng cô ngoan ngoãn hơn ban nãy nhiều, cô thật sự hết sức rồi!
Vốn dĩ cô rất đẹp, mà hôm nay cô vừa bị thương vừa bị bệnh, gương mặt xanh
xao, trông đến là đáng thương, khiến cho người khác thương xót vô cùng.
Không biết vì sao cơn giận trong lòng mình đã được dập tắt đi ngay, Hiểu Nhi mím môi, cô im lặng lắc đầu.
“Gọi em đi tiếp khách chỉ vì muốn dọa cho em sợ thôi, để sau này em yên phận hơn, không còn chuyện cứ hở ra là chạy đi trêu ong ghẹo bướm lấp đầy
túi tiền của mình! Hiểu Nhi, em cuốn hút lắm, người phụ nữ đẹp như em
khó tránh khỏi việc bị người khác nhìn lén! Thế giới này không đẹp như
em nghĩ đâu! Cứ lẩn quẩn bên bờ sông thì sao mà không ướt giày cho được
hả?”
Lời của anh, hình như có ý quan tâm đến cô?
Vào giây phút ấy, lý trí của Hiểu Nhi mới quay trở về.
“Cho dù anh không thương em thì sao anh có thể tự cắm sừng mình kia chứ? Nếu như muốn cắm thì lẽ nào không đợi ly hôn rồi hắng cắm sao? Thực ra tối
đêm đó anh mời diễn viên chuyên nghiệp đến, nào ngờ nhân viên sơ sót,
tưởng em là nhân viên giao tiếp nữ, em cũng bướng lắm, không muốn làm
thì gọi cho anh một cuộc, xuống nước khó đến như vậy sao?”
Anh
xót xa vuốt ve gò má cô, rồi nói: “Khăng khăng giữ thể diện thì đáng đời lắm! Sau này muốn nhét đầy túi tiền của em nữa thì nói cho anh biết,
nghe không?”
Anh không biết Hiểu Nhi kiếm tiền vì thật sự cần, cứ nghĩ rằng cô lấy việc kiếm tiền làm niềm vui, vốn dĩ ý định đưa tấm thẻ ngân hàng cho cô lóe lên trong đầu anh, nhưng cuối cùng lại bị Phùng
Dịch Phong gạt đi.
“Không phải muốn kiếm một người chồng yêu
thương em sao? Thế nào, không học cách dựa dẫm vào anh hả?” Chuyện mà
người khác làm được, lẽ nào anh không làm được sao?
Không ngờ mọi chuyện lại tiến triển đến nước này, câu nói cuối cùng của anh đúng là
đã làm cho Hiểu Nhi cảm động, bàn tay bên dưới lớp mền khẽ nhúc nhích.
Thực ra anh sai rồi! Người càng thân với cô thì cô càng khó mở lời, càng
không muốn tỏ ra tự ti, không có tôn nghiêm trước mặt người đó, bởi vì
cô ấy để bụng! Còn người không quan trọng có nghĩ cô ấy như thế nào thì
cô ấy cũng không để ý.
Nói trắng ra là, xã hội này vẫn là xã hội xem trọng đồng tiền!
Lúc bọn họ sa cơ lỡ vận thì chỉ nhận lại được những cái liếc mắt và chê bai từ họ hàng có cùng dòng máu, còn bây giờ, thỉnh thoảng cũng sẽ túng
thiếu nhưng không đến nỗi nào, chỉ có điều mọi người nhìn thấy họ như
thấy người có đức cao vọng trọng lắm vậy!
Bởi thế, không phải cô ấy ham hư vinh, mà cô ấy thật sự không cần sự bố thí của người khác.
Gặp rắc rối với chuyện của ba mình, Hiểu Nhi vẫn không nói gì.
Nếu như anh đã tiếp nhận tính cách yêu tiền của cô, đã định hình thành ‘muốn lấp đầy túi tiền’ thì cũng không có gì không tốt.
Cho dù Phùng Dịch Phong có nói thế để lừa dối cô hay không, cơn giận trong
lòng cô đã giảm đi nhiều, đương nhiên thái độ cũng mềm mỏng hơn.
“Vậy nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, có phải anh sẽ đưa đơn xin ly hôn cho tôi không?”
Hiểu Nhi cố ý nói thế để thử lòng anh, cô muốn biết anh nhìn nhận chuyện này với thái độ như thế nào, rồi mới quyết định hướng đi của mình.
Phùng Dịch Phong nổi giận ngay trong tích tắc, anh giữ đầu cô rồi hôn nghiến
môi cô, lần này, vì cơn bực bội ngùn ngụt trong người mà nụ hôn của anh
cũng trở nên thô lỗ, làm cô đau muốn chết: “Em dẹp ý nghĩ đó đi cho anh! Em là người phụ nữ của Phùng Dịch Phong anh, mang mác của anh, có chết
cũng phải làm ma nhà anh!”
Đôi môi đau nhức, nhưng ánh mắt Hiểu Nhi lại nở bừng nụ cười: Sau này, cô sẽ không nhắc đến hai chữ này nữa.