"Ồ, thì ra công chúa nhỏ trường học của chúng ta không thể chạm tới, chẳng
qua cũng chỉ là người đàn bà hư hỏng bị đàn ông chơi chán đưa tới cửa mà thôi."
"Giang Hiểu Nhi, cô mới đê tiện làm sao, không có đàn ông thì cô không thể sống hay sao, mà cứ bám chặt lấy nhất định phải gả cho
người ta? Người ta không cần cô nữa, người ta chơi cô thì sao, cô vẫn
ngu ngốc nằm mơ giữa ban ngày ư."
"Cô thật đúng là sao chổi đến đòi
nợ, vì đàn ông mà hại ba mình thành thế này. Đồ đê tiện! Nếu tôi mà có
con gái như cô thì tôi đã sớm bóp chết rồi. Cô thật là yêu tinh hại
người, may mà ba cô coi cô là bảo bối."
"Vì bò lên giường đàn ông mà cô mất hết tính người rồi hay không? Cô thật đê tiện mà."
Nước miếng văng tung tóe, từng gương mặt khó coi chỉ trích hiện lên tước
mặt. Trong chốc lát, Hiểu Nhi dường như quay lại giây phút bị đám người
bao vây tấn công, ánh mắt trở nên hết sức khủng hoảng yếu ớt, vô thức
thốt lên: "Tôi không có... Các người không có tư cách nói tôi."
Trong cơn giận dữ, Phùng Dịch Phong không hề chú ý vẻ mặt bất thường của cô,
cũng không nghe được câu "Không đúng" này, cơn giận đã bốc lên: "Tôi
không có tư cách à? Vậy ai có tư cách hả?" Tay Phùng Dịch Phong dùng
sức, tức giận đến tột đỉnh: người phụ nữ này, quả nhiên không phải muốn
ăn đòn bình thường. Nhưng anh lại không thể đánh thật, cảm thấy hết sức
giận dữ mà không có chỗ phát tiết, nên đã kéo bàn tay nhỏ của cô tới,
tát “bốp bốp” vào lòng bàn tay cô hai cái: "Em rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không? Tạm thời không ra ngoài gây chuyện cho anh, không ra
ngoài chọc ghẹo đàn ông thì em cảm thấy không thoải mái, đúng không? Két của em là của quý quan trọng hơn bất cứ thứ gì đối với em phải không?
Đàn ông là có thể tùy tiện làm nũng à, hả? Ống tay áo của ai em cũng
dám kéo, em còn có gì không dám làm không?"
Nhớ tới dáng vẻ khiến người ta có một xúc động mạnh mẽ muốn yêu thương của cô khi nói chuyện
với Trịnh Liên Thành, Phùng Dịch Phong như bị dẫm phải đuôi. Dù Liên
Thành là anh em của anh, nhưng cũng là đàn ông, mà cô chính là yêu tinh
sống, cô không biết mình quyến rũ nhường nào sao? Suốt tối nay, hình ảnh đó cứ khắc sâu vào tâm trí anh, không xóa đi được. Giọng nói nũng nịu
ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, phong tình của cô gái nhỏ, sự lanh lợi và kiêu ngạo toát ra từ xương tủy, lần nào cũng khiến đàn ông hết
sức chấn động.
Lần nào cũng thế, cô không tiếc ở trước mặt chửi
bới anh, nhưng lại đi lấy lòng đàn ông khác? Cô sợ người khác không có
hứng thú với cô sao? Cô không biết, sự ngưỡng vọng và sùng bái, sự mềm
mại và đáng thương của phụ nữ luôn dễ dàng lôi kéo sự cảm thông và bản
năng muốn che chở của đàn ông, dần dần khiến họ trở thành tù binh sao?
Phùng Dịch Phong nghĩ đến cô vốn xinh tươi như cô học trò nhỏ và rất đào hoa, mà bản thân còn đi trêu chọc khắp nơi thì cảm thấy hết sức tức giận.
Anh cứ nói một câu lại tát cô một cái, hoàn toàn không ý thức được dù
anh dùng sức không lớn, nhưng cứ liên tục như vậy, hơn nữa, dù sao da
dày thịt béo, cái gọi là dùng sức "không lớn" của anh lại là rất mạnh
với phụ nữ yếu đuối mềm mại.
Cảm thấy bàn tay tê rần, Hiểu Nhi lập
tức hoàn hồn, nhưng cô cũng cố chấp, cảm nhận được lực đạo của anh càng ngày càng lớn, cô liền muốn xem rốt cuộc anh định làm gì. Dưới trận đòn này, lòng bàn tay cô nóng bỏng, toàn bộ đều đỏ ửng. Cô không hiểu, mình chỉ tự lực cánh sinh, cũng không bán thân, tại sao cứ bị người ta mắng? Cô yêu đàn ông là lỗi của cô, đàn ông có ý với cô cũng là vấn đề của cô sao? Lúc này, trong lòng cô, Phùng Dịch Phong chính là tên khốn không
nói lý lẽ, chẳng khác nào Trương Việt Khánh, thậm chí còn ghê tởm hơn.
Bởi vì anh không chỉ ngoại tình mà còn bá chiếm cô, hơn nữa rõ ràng chỉ
cho phép quan gia phóng hỏa, mà không cho phép dân đen đốt đèn.Phùng Dịch Phong dừng lại, Hiểu Nhi lập tức ngước đôi mắt ngấn nước, đỏ ửng lên: "Anh đánh xong chưa?"
Vào giây phút đó, Phùng Dịch Phong đã bị hận ý lạnh như băng nơi đáy mắt cô làm cho chấn động. Lúc này anh mới giật mình thấy dường như cô sắp
khóc, khi quét mắt đến lòng bàn tay đỏ ửng của cô, Phùng Dịch Phong
cũng sợ ngây người: Anh ra tay nặng như vậy sao?
Thật ra, Hiểu Nhi tủi thân nhiều hơn đau.
Cơn tức đã giải tỏa được hơn một nửa, nhưng anh lại cảm thấy áy náy: "..."
"Phùng Dịch Phong! Tôi chỉ thích tiền, vì ít nhất tiền đáng tin hơn anh nhiều. Tiền vào túi của tôi thì chính là của tôi, ít nhất sẽ không phản bội
tôi, sẽ không ở đâm tôi một dao vào đúng lúc tôi cần." Người ăn một bữa
cơm hết hai mươi tư triệu, người chẳng thèm coi mấy trăm triệu là gì thì làm sao hiểu được ý nghĩa của tiền đối với cô. Tiền tài đúng là sinh
mệnh của cô, ít nhất trước mắt là vậy. Những ngày bị ép đến đường cùng,
không lối thoát, ăn bữa trước mà không có bữa sau, kêu trời trời không
đáp, cầu khẩn không linh nghiệm, ngủ hầm cầu, ngủ ngân hàng, bị người ta xem thường, xua đuổi, trải qua một lần là đủ rồi. Anh vĩnh viễn không
thể hiểu sự tuyệt vọng tối tăm không ánh mặt trời đó. Ngoài bản thân thì cô có thể dựa vào ai? Anh sao? Cấp cứu không cứu nghèo, dù anh sẵn
lòng, cô cũng không muốn, bởi vì cô không trả nổi. Ngay cả ông lão hàng
xóm coi cô như cháu gái, chủ động cho cô ít tiền đáp ứng nhu cầu bức
thiết cũng muốn sờ tay cô, ngay từ giây phút đó cô đã hiểu thiên hạ
không có bữa trưa nào miễn phí, không nỗ lực, sẽ không thể có thu hoạch. Không có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, nếu thật có thì cũng sẽ chỉ
đập chết người mà thôi. Cho nên sau khi có năng lực, cô luôn thích dự
trữ lương thực đủ dùng hơn một tháng, ít nhất phòng bị trước sẽ tránh
được tai họa: "Tôi là gà đất nên không thể biến thành Phượng Hoàng được. Nếu anh đã chán ghét tôi như vậy, nhìn tôi không vừa mắt thì hãy đuổi
tôi đi, như vậy anh sẽ đỡ chướng mắt, dù sao cậu chủ Phùng anh cũng
không thiếu phụ nữ." Hiểu Nhi không kìm chế được nữa, nước mắt cô lã chã rơi xuống: "Anh vậy mà đánh tôi. Phùng Dịch Phong, tôi cũng chán ghét
anh, sao tôi phải chịu sự tức giận của anh chứ, tôi muốn ly hôn với anh. Sau này anh làm cậu chủ của anh, tôi kiếm tiền của tôi, chúng ta nước
sông không phạm nước giếng." Hiểu Nhi nói liền một mạch, sau đó quay
người chậm rãi đi lên lầu.
Phía sau, Phùng Dịch Phong cảm thấy hoàn
toàn mơ hồ: Cô ấy nói... Cái gì? Sửng sốt một lúc anh mới đứng dậy đuổi
theo. Phùng Dịch Phong tưởng cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, nên bước chân hơi vội vã, gần như xông vào phòng, nhưng vừa ngước mắt, đã thấy
cô ôm gối đi về phía ghế sô pha, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
"Không được ngủ trên ghế sô pha."
Hiểu Nhi dừng lại, cảm thấy tức giận đến mức nước mắt vừa mới thu trở về lại trào ra: Không ngủ thì không ngủ.
Cô vung tay ném chiếc gối đang thẳng xuống đất. Phùng Dịch Phong thấy thế, mắt mở to suýt nữa thì rớt ra ngoài:Ý của anh là muốn bảo cô ngủ trên
giường đấy chứ. Không ngờ cô lại mặc nguyên quần áo, nằm thẳng xuống
dưới, hơn nữa thân thể co ro quay lưng về phía anh, vừa bướng bỉnh vừa
đáng thương.
Phùng Dịch Phong lập tức bị cô làm cho giận đến không
biết làm gì. Anh bảo cô nằm trên sàn nhà lúc nào? Cô cứ nghĩ xấu về
anh như vậy sao? Thấy không phải cô muốn đi, Phùng Dịch Phong thở dốc đi vào phòng tắm. Đến khi anh trở ra, trên mặt đất đã truyền đến tiếng hít thở trầm ổn, cô cuộn mình lại thành một đống nhỏ, nhìn càng đáng
thương. Anh quay người đi tìm cao trị bỏng, nghĩ chắc ít nhiều cũng có
tác dụng. Anh vừa cầm lấy bàn tay nhỏ của cô xoa xoa hai cái, thì một
tiếng nói mê căm giận truyền đến: "Cút ra, không được chạm vào tôi..."