Anh kéo dài giọng một cách đầy ẩn ý, khiến gương mặt Hiểu Nhi không khỏi đỏ bừng, đến bây giờ cô có không tin, cũng phải tin thôi!
Cách chứng minh của người đàn ông này, vô liêm sỉ quá đi mất!
“Đừng giận anh nữa, được không?”
Phùng Dịch Phong cảm nhận ‘dáng kiều thơm’ nằm trong lồng ngực mình, nhưng tâm trạng lại khang khác.
“Em không giận...chuyện đó!”
Hiểu Nhi thì thầm, Phùng Dịch Phong chậm rãi đẩy cô ra, nhìn cô chăm chú vài giây, cái cô nàng hám tiền này không đến nỗi giận lẫy anh vì ném chút
tiền mọn của mình đấy chứ!
Lúc tâm trạng anh trở nên nặng nề, tiếng
lẩm bẩm của cô lại vang lên lần nữa: “Anh là đồ không có lương tâm! Anh
là đồ lòng gan dạ sắt, em đã thế này rồi, anh còn nói đuổi mẹ em ra
đường...”
Rõ ràng muốn cô chết không nhắm mắt mà!
May mà bây giờ cô đau lòng đến nỗi ý thức mơ hồi, vẫn còn nhớ không nói ra cái chữ “chết” xui xẻo ấy trước mặt anh!“Nếu như anh không còn, hoặc là không tiện, chắn chắn em sẽ chăm sóc bà nội anh chu đáo.”
Đột nhiên câu nói trước lúc ngất đi của cô hiện lên trong đầu anh, Phùng
Dịch Phong cảm thấy ấm áp, anh vò đầu cô, rồi nghiêm túc nói: “Đồ ngốc!
Nếu như em dám có bề gì, anh sẽ đuổi mẹ em ra đường thật đấy! Chui vô
quan tài rồi, em vẫn phải bò ra với anh!”
Trong nháy mắt, Hiểu Nhi đã hiểu ý nghĩa câu nói của anh, hóa ra là nói ngược à?
Đôi mắt cô sáng bừng, cô chắc chắn rằng anh quan tâm đến cô, ít nhất thì trong giây phút này, anh đang quan tâm đến cô!
Khóe môi nhợt nhạt không khỏi cong cong, anh nâng đầu cô lên, kề sát vào
chiếc mũi xinh xắn của cô, rồi chậm rãi đặt nụ hôn lên đấy. Hiểu Nhi cầm lòng không nổi mà vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy.
Đã từng
trải qua thời gian xa nhau ngắn ngủi, ghen tuông cãi vã, rồi trùng
phùng, thậm chí suýt nữa đã sinh li tử biệt, cảm xúc của hai người đều
rất phức tạp, nhưng đều vui vẻ hưởng thụ giây phút hiện tại, hai người
ôm ấp thân mật. Đây là lần đầu tiên, thân thể và trái tim họ tự nhiên
hòa quyện vào nhau, hôn nhau nồng cháy như vậy, quên hết tất thảy mọi
thứ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra: “Xin...xin lỗi, hai đứa tiếp tục đi, mẹ...”
Mẹ Giang hấp tấp bước chân vào trong, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng
này, gương mặt già nua của bà đỏ bừng, bà quay người muốn đi ra ngoài,
giọng nói của Hiểu Nhi đã vang lên: “Mẹ ạ?”
Rồi sau đó, Phùng Dịch
Phong đứng lên, mẹ Giang mới xách bình giữ nhiệt đi vào trong phòng
bệnh. Vừa đến gần giường bệnh, bèn nhìn thấy Hiểu Nhi chìa tay ra, gương mặt không giấu nổi nụ cười: “Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ Giang ôm chầm lấy con gái, giọng nói có vẻ trách cứ nhưng vẫn xoa đầu con một
cách trìu mến: “Đã từng này tuổi rồi mà còn làm nũng!”
Thấy mẹ con hai người họ quấn quýt bên nhau, Phùng Dịch Phong mới nói: “Em với mẹ nói chuyện đi, anh đi hỏi bác sĩ ít việc!”
Tiễn anh đi bằng ánh mắt xong rồi, mẹ Giang mới ngồi hờ xuống giường: “Hiểu
Nhi, con sao thế? Có đau không? Có nghiêm trọng không? Sao nhập viện mà
không nói với mẹ tiếng nào thế? Nếu con có bề gì, mẹ sống còn ý nghĩa gì nữa đây?”
Mẹ Giang nói dứt lời, vành mắt đỏ ửng, bà thút thít, ráng kềm chế, không để nước mắt mình rơi xuống.
Cô nắm chặt tay mẹ mình, rồi cười đáp: “Mẹ ơi, con đâu có sao đâu! Con gái mẹ khỏe như vâm đây này! Bệnh vặt vãnh thôi, con chỉ bị viêm ruột thừa, làm cuộc phẫu thuật nhỏ, cắt đi là khỏe re! Mẹ xem này, vết mổ có tí
xíu à! Không đau chút nào hết!”Cô kéo áo lên, để cho mẹ nhìn thấy một bên của vết mổ lớn dán băng keo cá
nhân, thực chất, có tổng cộng ba vết mổ từ cuộc phẫu thuật nội soi, cô
cố ý để lộ một chút, bởi vì đã thay băng gạc nhỏ nên trông không có vẻ
nghiêm trọng và đáng sợ.
“Mấy ngày nữa là xuất viện được rồi, con không muốn để mẹ lo lắng cho con! Sao mẹ lại biết con ở đây thế?”
“Còn nói nữa à, tiền điện vượt quá mức rồi nên họ cắt điện luôn, mẹ đâu có
biết tài khoản gì chứ? Nếu mẹ không gọi điện cho con, mẹ còn không biết
con đã nhập viện đấy! May mà có Dịch Phong, không biết cậu ấy tìm ai mà
nửa đêm nửa hôm nối điện lại cho mẹ! Cậu ấy bảo con không sao, nhưng vẫn còn nằm trong phòng theo dõi, dặn mẹ sáng nay đến, tiện thể nấu ít cháo trắng cho con...sao con ốm đến mức này hả?”
“Con ốm à? Có thể vì hai bữa nay con vừa mới làm phẫu thuật xong, không được phép ăn gì nên mới
hơi ốm! Con ăn ngon miệng lắm, sắp tăng 5 kí rồi này!”
Cô véo một ít
da trên cánh tay của mình một cách khoa trương, mẹ Giang thấy cô tươi
tỉnh như thế mới nở nụ cười, múc cho cô ít nước cơm: “ Mẹ nấu chung với
táo đỏ đấy! Mẹ đã hỏi rồi, tạm thời con vẫn phải ăn uống thanh đạm, cũng không thể ăn canh bổ dưỡng, chỉ có thể uống nước cơm thôi, đói thì
uống, có thể uống nhiều lần, đợi khi nào khỏe hơn một chút rồi ăn, mẹ có thêm táo đỏ, hơi ngòn ngọt!”
Nhìn cô uống hết hai chén, mẹ Giang cười cười đưa khăn giấy cho cô, thấy môi cô hơi sưng đỏ, mẹ Giang híp mắt cười vui vẻ.
“Hiểu Nhi, thấy con với Dịch Phong yêu thương nhau như thế, mẹ cũng thấy yên
tâm. Sau này, nếu bị bệnh hay thấy khó chịu gì đấy thì mẹ có thể chăm
sóc cho con. Cậu ấy bận rộn như vậy, cũng đừng làm lỡ việc của ấy, đừng
có cứng đầu, biết không? Có lúc đàn ông sẽ xem trọng sự nghiệp một chút, ở bên ngoài làm ăn cũng khó khăn, bình thường con phải quan tâm đến cậu ấy, thông cảm cho cậu ấy, đối xử tối với cậu ấy một chút biết không?
Mặc dù cậu ấy ít nói, nhưng tính cách khá tốt! Cậu ấy bỏ bê công việc
của mình để đến chăm sóc cho con, cũng không dễ dàng gì!”
“Mẹ ơi, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ thế? Sao mẹ chỉ nói tốt cho anh ấy thôi
vậy? Con bị bệnh, anh ấy không chăm sóc cho con thì con còn cần anh ấy
làm gì nữa?”
Nghe thấy thế, mẹ Giang mới gõ trán cô: “Lại cứng đầu cứng cổ nữa rồi! Nói chung là, phải có chừng mực!”
“Con biết rồi mà mẹ, chắc chắn con sẽ đối xử tốt với con rể quý của mẹ mà!”
Phùng Dịch Phong vừa về đến cửa phòng, vừa vặn nghe thấy câu nói này của Hiểu Nhi, trong lòng hơi khó chịu. Vào lúc ấy, tiếng cười của mẹ Giang vang
lên: “Con nhóc này! Lại ăn nói lung tung!”
Bước chân của Phùng Dịch Phong khựng lại, rồi quay người bỏ đi.
Mẹ Giang giúp cô rót ly nước, rồi mới nói một cách đầy ẩn ý: “Hiểu Nhi,
chúng ta chưa từng sống trong cảnh giàu có à? Có cái gì mà chúng ta chưa nhìn thấy kia chứ? Nhưng bây giờ thì sao? Nói trắng ra là, cái thứ như
tiền ấy à, chết rồi cũng có mang qua thế giới bên kia được đâu, chỉ cần
đủ xài là được rồi! Lòng người mới đáng giá! Mặc dù bây giờ chúng ta hơi nghèo một chút, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn rất vui vẻ à? Không phải
chúng ta sống vui vẻ hơn những người giàu có, ăn ngon mặc đẹp nhưng suốt ngày hục hặc lẫn nhau ư? Mẹ đã từng ăn sơn hào hải vị, cũng từng sống
trong gác tía lầu son, mẹ không cần con rể nhà quyền quý, mẹ muốn con
được hạnh phúc!”
Hiểu Nhi ôm chầm lấy cổ mẹ, Hiểu Nhi lộ ra dáng vẻ
ngây ngô: “Mẹ ơi, con biết rồi mà! Cho dù đã trải qua những gì, cho dù
tương lai như thế nào, con cũng sẽ không bỏ qua quyền lợi làm cho bản
thân mình được hạnh phúc đâu! Con sẽ luôn cố gắng, sống thật tốt, đó nay con cũng luôn nhớ lời ba mẹ dặn, hạnh phúc phải do chính tay mình tạo
nên, chứ không phải chờ đợi người khác mang lại! Con có thể xây dựng
hạnh phúc cho mình!”
Sau khi tiễn mẹ về, Hiểu Nhi cũng đi ra ngoài, lúc ngoặt ra khúc hành lang, một bóng người xam xám chợt đập vào tầm mắt cô...