Năm nay nhà Hà Hoa chẳng những bán rất nhiều rau, bắp, đậu xanh cũng thu hoạch được rất nhiều, mặt khác liền ngay cả cây lê già trong viện cũng
kết đầy trái, vừa ngọt vừa giòn, cắn một ngụm miệng đầy nước ngọt lịm,
ăn một trái xong cả người đều thư thái.
Chẳng những người trong nhà thích ăn, liền ngay cả Tiểu Khôi đều thích ăn.
Trẻ con trong thôn có đôi khi sẽ đứng ở bên ngoài sân nhìn cây lê chảy nước miếng, nhưng ai cũng không dám vào hái, vì có Tiểu Khôi trợn tròn mắt
nhìn chằm chằm!
Sau khi quả lê chín Sở Phong Thu đều hái tất cả
xuống, tặng một ít cho trong nhà cha vợ, lại cho mấy nhà quan hệ tốt,
còn lại vốn nghĩ lưu một ít trong nhà ăn, sau đó liền bán hết, lại bị Hà Hoa cản lại, nói thu được để trong hầm đi, như vậy bảo quản tốt hơn,
đến lúc đó thời tiết lạnh lại bán, khi đó hoa quả mới bán được giá rất
cao! Không cần đi bày hàng bán, đưa cho tửu lâu Trương Ký, sẽ không lo
bọn họ tìm không thấy người mua lê.
Thương thị và Sở Phong Thu
còn sợ lê để lâu không được, kết quả lê này chẳng những năm nay sai
trái, còn đặc biệt để được lâu, chờ trời đã lạnh vẫn còn tươi nguyên!
"Hôm nay ta đi Lưu lão gia nơi đó, Lưu lão gia còn nói lê chúng ta đưa tới
người nhà ông ta đều thích ăn, còn hỏi nhà chúng ta còn hay không, nói
muốn mua hết!"
Sở Phong Thu từ trên trấn trở về cười nói với Hà Hoa, lấy ra tiền hôm nay kiếm được đưa cho Hà Hoa.
Hà Hoa lại làm mấy con búp bê để cho Sở Phong Thu đi bán cho Lưu gia,
trong nhà còn có lê, nàng biết tặng lê cho Lưu gia một lần sau đó Lưu
gia khẳng định thích, cho nên lại để cho hắn mang đi một ít. Quả thế.
Hà Hoa cười nói: "Trương gia không phải cũng muốn sao? Chàng xem rồi đem
lê bán cho bọn họ là được, dù sao cũng không có bao nhiêu. Chúng ta cũng lưu chút cho mình, mẹ cũng thích ăn mà."
Thương thị ngồi ở bên
cạnh đang chơi đùa với cháu nội, nghe nói như thế cười nói: "Mẹ rất
thích ăn, bất quá mẹ con càng thích ăn, lại đưa một ít cho bà ấy mới
quan trọng hơn. Còn lại muốn bán liền bán đi."
Sở Phong Thu cười
gật đầu, nói hôm nay mua chút thịt cùng đường, cũng có một phần cho
Trương gia, vừa vặn lập tức đi đưa cho, thuận đường cũng mang lê đi qua.
Hà Hoa nghĩ sang năm trong nhà có nên trồng ít nho hay không, sau đó lại
trồng mấy cây khác, như vậy về sau chẳng những có thể mang trái cây bán
lấy tiền, còn có thể để nhà mình ăn, trái cây dùng qua dị năng làm thành mứt hoa quả, nước trái cây còn ngon hơn dùng trái cây bình thường, đến
lúc đó cũng cho con của mình ăn.
Thương thị đi làm cơm, Hà Hoa và Sở Phong Thu thương lượng chuyện chuẩn bị dùng đậu xanh trong nhà thu
hoạch được làm giá, hiện tại có con, càng nỗ lực kiếm tiền.
"Chờ
mấy ngày nữa càng ngày càng lạnh, liền mua một con gia súc đánh xe đi,
trâu hay lừa đây? Ta cảm thấy trâu vẫn tốt hơn, tuy rằng chậm một chút,
nhưng là có thể cày……"
Hà Hoa nghĩ tới mùa đông còn để cho Sở
Phong Thu đi đẩy xe liền đau lòng, đến lúc đó mệt trước không nói, nếu
có tuyết rơi gió thổi mạnh thì chịu tội, nhất là tuyết rơi, vừa kết băng sẽ làm trượt ngã. Cho nên nàng đã nghĩ nên mua trâu, mua chiếc xe,
trong nhà cũng không phải không có tiền, không cần để dành, cũng không
sợ người đỏ mắt, tất cả mọi người đều biết cuộc sống trong nhà đã tốt
hơn, lại sợ người đỏ mắt cũng không thể để cho chính mình chịu tội a.
Sở Phong Thu cũng cảm thấy nên mua, đến lúc đó trong nhà dùng xe cũng
thoải mái hơn, nhất là có thể mang theo vợ hoặc là mẹ đi ra ngoài mua
này nọ lại
không cần ngồi xe người khác.
Hai người đang nói hăng say, chợt nghe đến giọng nói vợ Loan Mộc bên ngoài, giọng nói rất cấp bách.
"Hà Hoa! Hà Hoa! Ta đi vào nha!"
"Vào đi!"
Hà Hoa nghĩ đây là xảy ra chuyện gì giọng nói thành như vậy, không biết vì sao, tim nàng đột nhiên đập rất nhanh, cảm thấy giống như thực xảy ra
chuyện gì.
Vợ Loan Mộc rất nhanh tiến vào, gật đầu với Sở Phong
Thu, sau đó liền nói với Hà Hoa: "Hà Hoa, nhà mẹ đẻ ngươi đã xảy ra
chuyện! Chị dâu ngươi cùng chồng Đại Bạch Lê bị người phát hiện trên
giường ở nhà!"
"Gì?!"
Hà Hoa vừa nghe liền sợ ngây người,
thế nào cũng không nghĩ tới Tôn Lan Thảo sẽ làm ra loại chuyện này,
chồng Đại Bạch Lê nơi nào hơn được đại ca nàng?
Tuổi còn rất
lớn, sao thị liền không biết xấu hổ như vậy?! Lại nghĩ đến việc này đều
quậy bung ra rồi, cha mẹ của mình cùng đại ca cũng không biết thế nào,
không biết tức giận gây ra nguy hiểm gì không, nàng mau đi xem một chút!
Hà Hoa nghĩ xong liền chạy ra ngoài, bị Sở Phong Thu giữ chặt, nói đi cùng nàng.
Thương thị vừa nghe xảy ra chuyện này cũng nóng nảy, nói bọn họ nhanh đi, bà ở nhà xem đứa nhỏ.
Sở Phong Thu cùng Hà Hoa nhanh chóng chạy về Tôn Vương thôn, vừa đi ra Đào Nguyên thôn, thấy Tiểu Bạch Đào cũng đang chạy hướng Tôn Vương thôn,
thị nhìn Hà Hoa liếc mắt một cái, nói một câu "Nhìn xem chuyện tốt của chị dâu ngươi", sau đó liền vội vã chạy đi.
Hà Hoa bị những lời lỗ mãng này của Tiểu Bạch Đào làm tức giận nghẹn hơi,
nghĩ rằng Tôn Lan Thảo này thật sự là làm cho Trương gia bọn họ mất mặt, lần này nhất định phải hưu thị!
Đúng vậy, thừa dịp cơ hội này hưu thị!
Hà Hoa nghĩ tới cái này, trong lòng rất tức giận lại có chút cao hứng,
Trương gia bọn họ rốt cục có thể thoát khỏi tai họa này, đại ca nàng rốt cục có thể tự do!
Sở Phong Thu cầm tay Hà Hoa nói: "Đừng để ý thị, chúng ta đi mau!"
Hà Hoa gật gật đầu, cước bộ nhanh hơn.
Đến Tôn Vương thôn, hai người đi tới nhà nhìn nhìn trước, phát hiện cửa
chính đã khóa, liền lại đi tới nhà Đại Bạch Lê, đợi đến đó thấy nơi đó
vây quanh không ít người.
Hà Hoa nghĩ rằng chuyện này mặc kệ nơi
nào đều là như vậy a, chỉ cần có náo nhiệt sẽ có người tới nhìn, lập tức một đám người vây quanh, bất quá vừa thấy người này chỉ biết mặt mũi
Trương gia hôm nay đều bị Tôn Lan Thảo chà đạp xong hết rồi! Nàng nổi
giận đùng đùng đi qua, không đợi nàng đẩy mấy người kia ra, còn có Sở
Phong Thu giúp nàng tách ra một con đường để đi.
"A, là Hà Hoa cùng con rể Trương gia đến? Mau vào xem đi, Hà Hoa, mẹ ngươi tức giận hôn mê rồi!"
"Khuyên nhủ cha mẹ ngươi, loại chuyện này lại tức giận cũng vô dụng, thân mình quan trọng hơn!"
"Vẫn là nhanh đem người mang về đi, lại náo nữa mặt mũi sẽ không có."
"Ngươi cũng có tiền, cho ca ngươi hưu tiện nhân này, lại thú một người khác?"
"Hưu cái gì hưu a? Tôn gia kia khẳng định đánh lên tới cửa!"
"Cũng đúng, Tôn gia không phân rõ phải trái đâu!"
"Tôn Lan Thảo này nếu tiếp tục ở lại Trương gia, Trương gia đã có thể thành rùa rụt cổ!"
"Ha ha ha!"
Một mấy người bàn tán xôn xao, các loại ngôn luận đều có, Hà Hoa nghe xong, thấy lời nói đồng tình Trương gia bọn họ có một con dâu không biết xấu
hổ như vậy nhiều hơn một ít, còn lại vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa
chiếm số ít. Trong lòng nàng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ cho dù Tôn gia phá
nát trời, nàng cũng phải đem Tôn Lan Thảo đuổi ra khỏi Trương gia, không thể để cho cha mẹ, đại ca bị mụ đàn bà Tôn Lan Thảo này liên lụy cả
đời, bị người ta coi là con rùa rụt cổ!
Chen vào cửa, thấy bên
trong càng náo nhiệt, Tôn Lan Thảo đang cùng Đại Bạch Lê đánh nhau, Tôn
Lan Thảo còn chưa có mặc hết quần áo, lại bị Đại Bạch Lê kéo xuống một
ít, thật là quần áo không chỉnh, trên mặt bị cào một cái đầy tia máu,
tóc tán loạn. Mà Đại Bạch Lê cũng không tốt hơn, mặt mũi bầm dập, khóe
miệng có máu, quần áo cũng bị kéo rách.
Hai người phụ nữ tựa như
cừu địch sinh tử đánh nhau túi bụi, mà ở bên cạnh mấy ả còn có không ít
người đang đánh nhau, có người Tôn gia, đánh nhau với người Tôn gia
không cần phải nói, đều là giúp đỡ Đại Bạch Lê, bất quá ít người giúp đỡ Đại Bạch Lê, người Tôn gia nhiều, cho nên người của Đại Bạch Lê bên này tương đối không hay ho, bị thương nặng hơn, rất nhanh còn có người chịu không nổi, la hét không đánh, còn có người nói lại đánh tiếp liền đem
Tôn gia đưa đến quan phủ, Tôn Lan Thảo – loại đàn bà này sẽ bị quan xử
lỏa thân dạo phố, nghiêm trọng còn muốn tẩm trư lung. (dìm lồng heo)
Người Tôn gia vừa nghe thì sợ hãi, toàn bộ dừng tay.
Tôn Lan Thảo cũng dừng tay, bất quá thị rất nhanh trấn định, hung tợn nói:
"Phi! Ta mới không sợ lên quan phủ, có bản lĩnh đi, ta cáo chồng ngươi
phạm tội cưỡng bức! Đến lúc đó ta cho ngươi không có chồng, cho cả nhà
ngươi đều mất mặt xấu hổ, không có người nguyện ý gả đến nhà các người!"
Lời này vừa nói ra, chồng Đại Bạch Lê nóng nảy, bắt đầu mắng Tôn Lan Thảo,
nói thị nói hươu nói vượn, rõ ràng chính là thị câu dẫn ông ta.
Đám thân nhân bên chồng Đại Bạch Lê cũng giúp đỡ mắng, bọn họ cũng sợ bị
liên lụy, cho nên không thể để cho Tôn Lan Thảo cắn ngược lại một cái.
Người Tôn gia tự nhiên giúp đỡ Tôn Lan Thảo.
Song phương lại mắng thành một đoàn, suýt chút nữa lại đánh nhau tiếp.
Hà Hoa đến bên cạnh Lý Hương Chi đang tức giận đỏ mặt tía tai, đỡ bà.