Buôn bán có tiền lời là đại hỷ sự, Hà Hoa đã nghĩ đến cha mẹ của mình
và ca ca, hiện tại nàng dùng dị năng kiếm tiền, cũng chưa quên người nhà mẹ đẻ, bình thường thời điểm về nhà mẹ đẻ cũng sẽ dùng dị năng thêm
dinh dưỡng cho rau trong vườn nhà mẹ đẻ, đương nhiên nàng không dám làm
cho rau này ngon giống như rau nhà mình, nhưng rau này phát triền cũng
tốt, ăn ngon hơn so với rau nhà người khác, kết quả Tôn Lan Thảo thường
thường hái rau đưa cho nhà mẹ đẻ, lại không hái cho nhà chồng một chút
rau nào, náo đến rau trong nhà cũng không đủ ăn, vì thế trong nhà lại ầm ỹ một trận.
Hà Hoa đối với chị dâu này thật sự sắp chịu không
nổi, cảm thấy ca ca của mình lấy một kẻ như vậy thật sự là rất nghẹn
khuất, nếu Tôn Lan Thảo này lại tiếp tục náo, nàng sẽ khuyên cha mẹ cùng đại ca đem Tôn Lan Thảo hưu!
Lần trước Hà Hoa về nhà mẹ đẻ, Tôn
Lan Thảo dựa vào bên người Hà Hoa, thiếu chút nữa đụng ngã Hà Hoa, thị
giả mù sa mưa nói cái gì không phải cố ý, là giày thị sắp rách, nói
trong tay Hà Hoa có vải dư cho thị mấy miếng thị làm một đôi cho mình,
thật sự là tức chết người đi được.
Trương Đại Khuê đánh Tôn Lan
Thảo một bạt tai, Tôn Lan Thảo còn náo lên, nói cái gì Hà Hoa vừa trở về thị liền bị khinh bỉ, cô em chồng gả đi ra ngoài còn làm cho nhà người
ta không yên, là đứa tai họa. Thị náo như vậy, đem tất cả mọi người tức
giận. Sở Phong Thu lập tức liền mang theo Hà Hoa về nhà.
Hà Hoa
cảm thấy Tôn Lan Thảo chính là cố ý đẩy ngã mình, cũng không biết thị là vì thành thân mấy năm nay không có con trong lòng ghen tị, hay là giống Khúc Hồng Bố bởi vì tâm tư không hề bình thường đối với Sở Phong Thu
cho nên nhìn không được nàng có con của Sở Phong Thu. Khả năng hai loại
nguyên nhân này đều có đi. Hà Hoa ngẫm lại liền nôn hoảng, đây là chuyện gì a?!
"Vợ à, sao nàng trừng ta?" Sở Phong Thu vừa vặn phát hiện Hà Hoa tà liếc mắt mình một cái, cười hỏi : "Có phải đứa nhỏ lại quậy
hay không?"
Sở Phong Thu biết vợ có đôi khi bị đứa nhỏ náo khó
chịu sẽ không trách đứa nhỏ, sẽ trừng hắn, hắn bị trừng mắt nhìn, lập
tức sẽ đi vuốt bụng nàng giúp nàng dỗ đứa bé trong bụng. Lần này cũng
giống nhau.
Hà Hoa bị Sở Phong Thu ôm vào trong ngực, được hắn
mềm nhẹ vuốt bụng, nhìn mặt hắn bởi vì ôn nhu lại càng thêm anh tuấn,
nghĩ rằng đều nói hồng nhan họa thủy, lam nhan này cũng là họa thủy a!
Nếu không phải do Sở Phong Thu anh tuấn như vậy, sẽ không xảy ra mấy
chuyện rách này? Bất quá nàng cũng biết không thể trách chồng của mình,
anh tuấn cũng không phải lỗi của hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không
trêu chọc người phụ nữ khác, chỉ có thể trách Khúc Hồng Bố cùng Tôn Lan
Thảo thật sự rất không biết xấu hổ.
Hà Hoa tựa vào trong lòng Sở
Phong Thu, nói: "Chúng ta buôn bán lời rất nhiều tiền, ta muốn mời cha
mẹ cùng đại ca lại đây ăn bữa cơm. Chàng mang ta đi lên trấn, ta muốn
mua ít vải dệt, hôm nay trời mát mẻ, nên làm áo kép, ta mua ít vải cho
cha mẹ cùng đại ca, nếu không chính bọn họ khẳng định tiếc tiền mua."
Trong lòng Hà Hoa nghĩ nàng mới không mua cho Tôn Lan Thảo, để cho thị hâm mộ đi thôi!
Sở Phong Thu gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, mẹ hắn cũng nhắc nhở hắn.
Hôm sau chẳng phải ngày họp chợ, nhưng hai người vẫn quyết định đi lên
trấn, bởi vì bụng Hà Hoa lớn, ngày họp chợ nhiều người lắm, quá náo
nhiệt, cũng không thích hợp để nàng đi, chọn ngày không phải ngày họp
chợ đi tốt hơn.
Hôm trước Sở Phong Thu nói chuyện xong với người
có trâu là muốn thuê xe trâu, sáng sớm liền đánh xe trâu chạy tới, đem
rau đặt trên xe, trên xe lại trải hai cái chăn bông, để cho Hà Hoa ngồi ở mặt trên, liền ngay cả vách xe đều trải chăn bông, sợ chạm vào Hà Hoa.
Tiểu Khôi lưu luyến không rời đứng ở cửa đưa bọn họ đi xa, oẳng oẳng kêu vài tiếng mới quay vào sân, đi tìm Thương thị tiếp tục xin ăn, tuy rằng vừa rồi đã ăn, nhưng nó còn muốn ăn nữa.
Vừa lúc Khúc Hồng Bố ở bên
cạnh cắt rau dại, hiện tại rau dại tự nhiên không thể ăn, nhưng có thể
cho gà ăn, sáng sớm cắt rau dại mới được nhiều, đem phơi nắng khô hết
sương sớm ở trên lá rồi cho gà ăn, gà rất thích ăn. Thị vừa cắt vừa nhìn phương hướng nhà Sở Phong Thu, rốt cục nhìn thấy xe đến, lập tức ánh
mắt nhìn chằm chằm Sở Phong Thu, trong lòng nghĩ Sở Phong Thu thật sự
càng ngày càng tuấn tú, nhìn xem một thân áo vải màu xanh thẫm kia, so
với mấy thư sinh đọc sách mặc áo dài còn đẹp mắt hơn, xem tư thế đánh xe kia, so với công tử cưỡi ngựa giơ roi còn uy phong hơn.
Khúc
Hồng Bố cảm thấy chính mình thích Sở Phong Thu chẳng phải là sai lầm gì, Sở Phong Thu rất tuấn tú, thị không thích hắn mới kỳ quái, hận chỉ hận
chính mình không thể gả cho hắn, lại thành chị dâu của hắn, thành chị
dâu của hắn kỳ thật cũng may, ở gần mỗi ngày đều nhìn thấy. Thị cũng
biết có nhà chị dâu, đệ muội sẽ thông đồng cùng đại bá, chú em, cảm thấy chính mình cũng làm được, đến lúc đó chính mình sinh con trai cho Sở
Phong Thu, tuy rằng không viên mãn, nhưng thị cũng thấy đủ. Chính là
không nghĩ tới nhảy ra một Hà Hoa, Sở Phong Thu còn yêu Hà Hoa như vậy,
đem tất cả kế hoạch tốt đẹp
của thị đều đánh vỡ, tức chết người đi được!
Chờ xe đi tới gần, Khúc Hồng Bố thấy được Hà Hoa ngồi ở trên xe, thấy nàng
ngồi ở trên hai cái chăn bông, tóc búi ngay ngắn chỉnh tề tuy rằng dùng
trâm gỗ, nhưng thực tinh xảo, nghĩ đến nghe người khác nói Sở Phong Thu ở trên trấn mua trâm cài, cái này khẳng định chính là Sở Phong Thu mua.
Còn đeo bông tai bạc. Mặc áo màu lam, mặt trắng hồng, ánh mắt đen như
mực ngập nước, môi giống như cánh hoa đào.
Trong lòng Khúc Hồng
Bố thầm hận, nghĩ Hà Hoa này gả cho Sở Phong Thu so với thời điểm vừa gả tới còn xinh đẹp hơn, thời điểm thị hoài Thụ Căn đều biến dạng, trong
thôn người phụ nữ nào có thai không xấu đi? Thế nào nàng còn khí sắc tốt như vậy? Thật sự là ông trời đui mù!
Khúc Hồng Bố chào hỏi cùng bọn họ.
Hà Hoa quay mặt, không để ý, Sở Phong Thu nhìn không chớp mắt, giơ roi, để cho trâu đi nhanh hơn một ít, liền như vậy đi qua trước mặt Khúc Hồng
Bố.
Sau khi Khúc Hồng Bố thấy được ánh mắt của Hà Hoa thật vất vả khống chế được xúc động giơ chân, tức giận xanh mặt.
Hà Hoa hé miệng cười.
Khúc Hồng Bố lại ngồi xổm xuống tiếp tục cắt rau dại, động tác càng hung
tợn, đem rau dại trở thành Hà Hoa, trong lòng nghĩ tiểu tiện nhân ngươi
đừng đắc ý, hôm nay còn cho ngươi không dễ chịu!
Ngày hôm qua
Khúc Hồng Bố nhìn thấy Sở Phong Thu đi mượn xe trâu, liền đoán được hắn
sẽ chở Hà Hoa hoặc là Thương thị đi lên trấn, cho nên liền lại làm bộ
gặp phải Triệu Kim Bảo, đem chuyện này tiết lộ cho Triệu Kim Bảo. Còn
lại quanh co lòng vòng kích thích Triệu Kim Bảo một phen, xem ánh mắt
Triệu Kim Bảo, thị liền cảm thấy Triệu Kim Bảo khả năng sẽ nhịn không
được.
Khúc Hồng Bố tiếp tục ở lại đó cắt cỏ, nghĩ nhìn xem có nhìn thấy Triệu Kim Bảo hay không.
Không quá lâu, một chiếc xe lừa nhỏ liền đi qua, là xe lừa của hồi môn của Triệu Kim Bảo khi gả qua, đánh xe là Dương Thạch Đầu.
Khúc Hồng Bố không chào hỏi bọn họ, nhưng Triệu Kim Bảo cùng Dương Thạch Đầu chào hỏi thị.
Khúc Hồng Bố thấy ánh mắt của Dương Thạch Đầu nhìn chằm chằm bản thân, trong lòng ghê tởm đòi mạng, nghĩ tên hỗn đản này, đã cưới được một người vợ
coi như xinh đẹp vậy mà còn nhìn chằm chằm bà đây, thật sự là đáng đời
vợ mi cho mi đội nón xanh!
Khúc Hồng Bố cười nói hôm nay cũng
không phải ngày họp chợ, sao mọi người đều đi lên trấn, dùng những lời
này nói cho Triệu Kim Bảo rằng Sở Phong Thu và Hà Hoa đã đi.
Thấy xe lừa đi xa, lúc này Khúc Hồng Bố mang theo rổ đi trở về, nghĩ rằng
chờ tin tức tới, mặc kệ có được hay không, chuyện hoàn toàn không liên
quan tới thị.