Hà Hoa ngồi ở trên giường trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, từ
lúc Sở Phong Thu hô "Mẹ, Hà Hoa, ta đã trở về!" Giọng nói kia biết kết
quả hẳn là rất tốt, trong giọng nói Sở Phong Thu liền mang chút thoải
mái vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, trên mặt nàng ra lộ ra nụ cười vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, tuy
rằng biết mình dùng dị năng thì rau sẽ ăn ngon hơn rất nhiều, nhưng có
được kết quả thực sự, thật đúng là nhẹ nhàng thở ra a. Bởi vậy cuộc sống trong nhà lại đi về phía trước một bước lớn!
Thương thị tiến vào đem túi tiền đặt trước mặt Hà Hoa, cười nói: "Hà Hoa, con xem, tiền bán được đấy, bán được không ít tiền đâu!"
Hà Hoa cười gật đầu, cầm lấy tiền túi, đổ tiền bên trong ra, đếm đếm, tổng cộng có hai trăm văn tiền.
Hai trăm văn, xem ra không ít, bất quá chỉ là hai giỏ rau. Nhưng lại nói
tiếp, chuyện bán rau này hình như có lợi nhuận hơn so với trồng lương
thực, nhưng rau ở nơi bọn họ cũng không dễ bán, dù sao rau không dễ bảo
quản như lương thực, chỉ cần bán không được liền già úa ngay, người làm
ruộng ai muốn phiêu lưu kiểu này chứ? Cho nên trừ phi là có người cố
định muốn mua rau, cũng sẽ không trồng diện tích lớn, chỉ trồng một ít
rau ở trong vườn nhà mình, nhà mình ăn không hết lại mang lên trấn bán,
kiếm chút tiền lẻ.
Sở Phong Thu đem thịt đặt vào trong lều nấu cơm, thuận tiện rửa tay cùng mặt, sau đó mới vào nhà.
"Là bán theo cân, một cân cho hai văn tiền, hai giỏ rau không đến một trăm
cân, Trương chưởng quầy cho một số nguyên. Nói để cho ngày hôm sau chúng ta lại đến nơi ông ấy nhìn xem, nếu rau bán được, về sau rau nhà chúng
ta liền bán hết ở chỗ bọn họ."
"Vậy thật tốt!"
Thương thị
vừa nghe về sau rau này có thể có chỗ cố định mua, thật cao hứng, trong
nhà còn thiếu tiền, dựa vào chuyện bán rau nói không chừng rất nhanh
có thể trả hết nợ, đến lúc đó cũng thở nhẹ một hơi.
Hà Hoa cười nói: "Rau này nếu bán được, đến lúc đó chúng ta liền trồng
thêm nhiều một chút, nếu không nửa mẫu cũng không đủ bán. Ta tính sơ sơ, kiếm được nhiều tiền hơn so với trồng hoa màu."
Sở Phong Thu và
Thương thị gật đầu, quả thật là kiếm được nhiều tiền hơn so với trồng
hoa màu. Đất nhà bọn họ hiện tại có bốn mẫu, ba mẫu rưỡi đều trồng bắp,
chỉ có nửa mẫu trồng rau. Tất cả đều mua ấn theo đất xây nhà, không cần
giao thuế ruộng, xem bắp mọc này, đến lúc đó khẳng định thu hoạch không
ít, ba mẫu rưỡi cũng đủ người một nhà bọn họ ăn, còn có thể lại bán chút tiền, chính là nếu có người mua mối, xác định cần trồng rau càng kiếm
thêm được một ít. Bất quá người làm ruộng đều càng coi trọng lương thực, giống như có lương thực này trong lòng mới sẽ không lo lắng.
Hà
Hoa nói: "Năm nay, cứ để hơn ba mẫu bắp kia lớn đi, chúng ta đem sân
trước sau đều mở rộng ra để trồng rau là được. Chờ sang năm, nếu rau nhà chúng ta bán được, chúng ta lại trồng bắp ít đi, trồng thêm chút rau,
dù sao đến lúc đó trời lạnh lại trồng lúa mạch, thu hoạch lương thực
cũng đủ nhà chúng ta ăn.
Hơn nữa cũng không trồng thêm bao nhiêu rau, tổng cộng bốn mẫu, chúng ta trồng một mẫu rau hoặc là một mẫu rưỡi rau là được."
Hà Hoa nói như vậy, Sở Phong Thu và Thương thị liền gật đầu.
Sở Phong Thu nói: "Vậy đi, nếu đến lúc đó bán được, chúng ta liền trồng thêm rau."
Thương thị sờ sờ bụng Hà Hoa, cười nói: "Bé con này thật có phúc khí, đến lúc
nó sinh ra, cuộc sống trong nhà cũng qua tốt lắm, được ăn bột lúa mạch,
không cần phải ăn bột bắp."
Hà Hoa cũng sờ sờ bụng, trên mặt cười ôn nhu, nghĩ đứa nhỏ này đương nhiên là có phúc, muốn ăn thịt thì ăn
thịt, muốn mặc bộ đồ mới thì mặc bộ đồ mới, ở phòng lớn, còn có thể ngồi trên xe ngựa to.
Giữa trưa người một nhà cùng nhau làm sủi cảo
nhân thịt, bỏ thêm rau hẹ, cảm thấy nhân bánh rất là ngon, càng cảm thấy rau này khẳng định có thể bán được.
Rau Hà Hoa trồng quả thật
bán rất tốt, buôn bán hôm nay của tửu lâu Trương Ký vẫn như mọi hôm,
khách nhân đến không nhiều lắm cũng không ít, bởi vì là mùa hè, cho nên
khách nhân đều thích gọi thức ăn chay, rau chân vịt và cải dầu nhà Hà
Hoa đã được làm bưng lên bàn. Khách nhân ăn một lần, đều nói hôm nay rau này ăn ngon, có hơn phân nửa số bàn đều gọi lại lần thứ hai, loại tình
huống này thật đúng là không gặp nhiều. Thường trong tửu lâu được gọi
lần thứ hai lên bàn đều là thịt hoặc là món ăn được nấu tinh tế, những
thức ăn chay giống như rau chân vịt xào, cải dầu xào được bàn đó gọi lần thứ hai cũng không nhiều.
Có người liền hỏi chưởng quầy hôm nay trừ bỏ cải dầu và rau chân vịt ăn ngon này, còn có thức ăn chay ăn ngon khác không.
Trương chưởng quầy lập tức nói còn có rau hẹ, đem rau hẹ này khen một chút,
cũng bỏ thêm trứng gà làm thành rau xào bưng lên, hương vị rất ngon cũng không hăng giống như rau hẹ bình thường, hơn nữa màu sắc đẹp mắt, so
với hai món rau kia càng được hoan nghênh.
Liền ngay cả sủi cảo
rau hẹ cùng bánh thịt rau hẹ* kia đều được gọi không ít, làm cho hôm nay người tới ăn cơm, ăn mỳ giảm đến mức thấp nhất từ lúc mở tiệm tới nay.
bánh thịt rau hẹ –韭菜馅饼
Trương chưởng quầy cảm thấy thực kinh ngạc, nghĩ rau này buổi sáng ông ta đã
ăn, hương vị ăn ngon hơn một ít, nhưng không đến mức để cho khách nhân
yêu thích đến nước này chứ?
Lâm Tử nói: "Chưởng quầy, buổi sáng
món ăn kia là tiểu nhị xào, khách nhân ăn rau này nhưng là đầu bếp chúng ta xào, tay nghề cao hơn nữa rau lại ngon, rau này tự nhiên ăn ngon
hơn."
Trương chưởng quầy gật gật đầu, cảm thấy đúng.
Chờ
giữa trưa khách nhân ít, đầu bếp bắt đầu ăn cơm, thời điểm bọn họ nấu ăn có đôi khi làm nhiều hơn sẽ san ra một ít vào chén, nếu nhiều, đến lúc
đó trở thành đồ ăn của bọn họ cùng tiểu nhị. Một đầu bếp thấy rau hẹ,
rau chân vịt cùng cải dầu khách nhân gọi nhiều, liền xào nhiều một ít,
chính mình thường ăn, cũng lập tức liền cảm thấy ăn rất ngon. Nhìn thấy
chưởng quầy, lập tức nói chưởng quầy về sau kêu người tiếp tục mua rau
nhà này, ông ta cảm thấy làm mấy món rau này, tay nghề của mình đều trở
nên khá hơn trước nhiều.
Trương chưởng quầy ăn vài món ăn đầu bếp làm riêng cho ông ta, là sủi cảo cùng bánh nhân thịt, nghĩ khó trách
khách nhân thích ăn, thật là ngon. Ông ta vốn tính quyết định về sau để
Sở Phong Thu đưa rau đến, có bao nhiêu ông ta sẽ lấy bấy nhiêu, hiện tại càng cảm thấy nhất định phải mua rau nhà hắn, rau ngon như vậy, còn tốt hơn mua bên ngoài.
Lâm Tử biết chưởng quầy về sau sẽ tiếp tục
mua rau nhà Sở Phong Thu, trong lòng cũng thay Sở Phong Thu cao hứng,
nghĩ Sở Phong Thu người này rất tốt, trồng rau lại ăn ngon, về sau đưa
rau tới cho tửu lâu, cuộc sống có thể khấm khá hơn, về sau càng phải
giao hảo.
Buổi tối buôn bán vẫn tốt như cũ, có không ít người đều đã ăn cơm trưa ở tửu lâu, buổi tối lại đến, luôn gọi đồ ăn có rau hẹ,
rau chân vịt và cải dầu cùng cơm.
Buổi sáng Trương chưởng quầy
mua hết hai giỏ rau Sở Phong Thu đưa tới kia, hai giỏ rau cũng không ít, phải hơn một trăm cân, nhưng kỳ thật bình thường trong tửu lâu cũng
không dùng được nhiều rau xanh lắm, ông ta tặng không ít tới trong nhà
ông chủ, còn mang tới cho nhà mình một ít, bởi vậy trong tửu lâu cũng
liền không nhiều rau nữa.
Hiện tại khách nhân gọi mấy món rau này còn có mấy món canh và món chính, thật đúng là làm cho Trương chưởng
quầy có chút lo lắng rau không đủ dùng.
Trương chưởng quầy đang
lo lắng, lại thấy người trong nhà ông chủ tới, nói rằng người trong nhà
cảm thấy mấy thứ rau này ăn ngon, tiểu thiếu gia lại bởi vì mấy món rau
này ăn thêm một chén cơm, để người trong nhà cao hứng hỏng rồi. Bởi vì
tiểu thiếu gia bình thường ăn cơm rất kén chọn, những đứa trẻ cỡ hắn vốn đều thích ăn, đều sẽ nuôi mập mạp, hắn lại cực gầy, người trong nhà
đang sốt ruột hết cả lên, hiện tại thấy hắn thích ăn rau này, tự nhiên
liền phái người đến hỏi rau này mua nơi nào.
Trương chưởng quầy
vừa nghe lập tức nói ở trong thôn người ta đưa tới, ông ta thấy rau này
ngon liền mua nhiều, còn nói đối phương hôm sau lại đến bán.
Bất quá đã bán tốt thế, sáng sớm ngày mai ông ta sẽ sai tiểu nhị đi chỗ nhà đó mua rau, đến lúc đó đưa tới cho ông chủ, nhất định không chậm trễ
tiểu thiếu gia dùng cơm.
Chờ người của ông chủ vừa đi, Trương
chưởng quầy liền kêu Lâm Tử đến, sai hắn sớm tinh mơ ngày mai đi Đào
Nguyên thôn tìm Sở Phong Thu, lấy ít rau về trước.
"Liền nói với
hắn để cho hắn đem rau ăn được trong nhà bán hết cho chúng ta, chúng ta
có thể thêm cho chút tiền, ừ, tính một cân ấn bốn văn tiền."
"Vâng!"
Lâm Tử đáp ứng một tiếng, trong lòng nghĩ lần này tăng giá gấp đôi, chuyện
bán rau này cũng thật dễ kiếm, đáng tiếc rau hắn trồng ăn không ngon a,
nếu không hắn cũng không làm tiểu nhị, trực tiếp về nhà coi vườn rau!
Sáng sớm hôm sau Lâm Tử liền đến Đào Nguyên thôn, tìm được nhà Sở Phong Thu, đem việc này nói với hắn.
Lâm Tử xem đất trồng rau trong nhà Sở Phong Thu, nghĩ rằng rau này phát triển cũng thật tốt, khó trách ăn ngon thế.
Sở Phong Thu vừa nghe giá tăng gấp đôi, trong lòng thật cao hứng, nói sẽ
đưa rau ngay cho tửu lâu Trương Ký, sau đó mang hai giỏ rau lên xe của
Lâm Tử, để cho hắn mang đi trước.
Thương thị cao hứng nói: "Hà
Hoa, một cân bốn văn tiền đó! Sớm biết vậy liền trồng nhiều một chút!
Tựa như con nói, bán không được cũng có thể làm thành dưa muối, rau này
ăn đã ngon rồi, làm thành dưa muối ăn hẳn cũng rất ngon. Đến lúc đó dưa
muối này nếu làm ngon, so với bán rau tươi mới còn
kiếm được tiền hơn a."
Thương thị nghĩ tay nghề mình muối dưa cũng không tệ, rau này ngon, dưa muối
mình làm hẳn cũng sẽ ngon hơn so với bình thường, vậy đến lúc đó còn
không bán được nhiều tiền hơn sao.
Hà Hoa nói: "Mẹ, hiện tại
trồng cũng không muộn, chúng ta có thể trồng rau ở khắp đất nhà mình,
sau đó cây phát tiển không kém nhiều lắm so với trong vườn."
Hà
Hoa nghĩ dù sao những người trên trấn liền chỉ chừng mấy người đó, hiện
tại cũng không rõ có bao nhiêu lượng cầu, tựa như lần này xem thử một
cái, chờ có dự tính chuẩn, sang năm lại làm lớn một hồi!
Sở Phong Thu và Thương thị lập tức đi thu thập, chuẩn bị trước nhà sau nhà những nơi có thể trồng rau, đương nhiên, trong lòng bọn họ đều có tính toán,
trồng những loại rau đều có thể làm thành dưa muối hoặc là rau khô, như
vậy đến lúc đó bán không được cũng không có tổn thất gì, để dành mùa
đông đến dùng dần.
Tuy rằng xe ngựa của Lâm Tử đến từ sáng sớm,
nhưng người trong thôn đều dậy rất sớm, nhất là trời mùa hè, mọi người
đều phải từ lúc mặt trời chưa lên cao đi làm ruộng, trong thôn trừ bỏ ở
phía đông thôn, phía tây thôn cùng phía bắc cũng có, bởi vậy xe ngựa của Lâm Tử vào thôn, cho dù là đi theo ven thôn, vẫn bị người ta thấy được.
Lâm Tử là tiểu nhị tửu lâu Trương Ký trên trấn, cũng có người biết, nghĩ
sao hắn vội vàng đi xe ngựa đến, chờ phát hiện hắn vội vàng tới nhà Sở
Phong Thu, liền càng kinh ngạc. Có mấy người nhàn rỗi không có việc gì,
ngay tại bên ngoài vây xem, phát hiện Lâm Tử lấy rau từ đất trồng rau
của nhà Sở Phong Thu, nhưng lại lấy không ít, lại nghĩ đến ngày hôm qua
Sở Phong Thu cũng dùng xe đẩy đẩy hai giỏ rau đi trên trấn, não qua vừa
chuyển, đã có được đáp án.
Chờ Lâm Tử đi rồi, có người đi hỏi Sở Phong Thu có phải bán rau cho tửu lâu Trương Ký hay không.
Sở Phong Thu cũng không gạt, chuyện này giấu giếm cũng giấu giếm không được, liền gật đầu.
Trong thôn có chút việc sẽ truyền bá giống như mọc chân biết chạy, chuyện nhà Sở Phong Thu trồng được rau, rau còn bán được cho tửu lâu Trương Ký
trên trấn bỗng chốc đã bị rất nhiều người biết, mọi người đều hâm mộ
ghen tị đỏ mắt. Đây chính là một cái phương pháp kiếm tiền a, trong thôn bọn họ cũng có lá gan lớn từng chạy tới tửu lâu Trương Ký bán rau,
nhưng người ta không cần hoặc là đôi khi mua nhưng mua rất ít, giống như nhà Sở Phong Thu, người ta chạy đến nhà để mua rau, đã thế còn lấy cả
giỏ!