Không một tiếng sấm hay tia chớp, lạnh lẽo thưa thớt, trong trẻo tang thương, mưa mùa đông không có khí thế bàng bạc sắc bén như mùa hạ,
không buồn bã ai oán triền miên khóc than như mưa mùa thu, càng không có sự vui mừng chờ đợi sau khi mất đi trong nỗi muộn phiền của mưa mùa
xuân.
Giống như vầng trăng lạnh lẽo trong rừng trúc, phát ra tiếng địch hạ
lệnh không cho người ta thân cận, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tịch mịch, tránh né người ngoài ngàn dặm.
Cho nên, mưa của ba mùa xuân, hạ, thu có thể gảy lên khúc huyền cầm
ném tán dù muốn thân cận, nhưng cố tình mưa mùa đông lại tạo cảm giác
chớ đến gần.
Cái lạnh tuyệt vọng như băng ngấm đến tận xương kia, không ai có thể chịu nổi.
Kỷ Thuận Mỹ nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, theo bản năng nhích lại gần vòng tay Kiều Y Khả.
Mọi kí ức không vui đều có liên quan đến ngày mưa.
Kỷ Thuận Mỹ không thích những ngày mưa cô độc.
Kiều Y Khả vuốt ve mái tóc dài của Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, em có đồng ý không?”
“Cảnh Tiêu Niên sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Y Khả, nếu chị bị
tổn thương vì em thì bảo em làm sao chịu nổi đây?” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng trả lời.
Kiều Y Khả nâng Kỷ Thuận Mỹ dậy, nhìn nàng, ánh mắt kiên định mà
thong dong: “Thuận Mỹ, trừ em ra, không ai có thể làm tôi tổn thương
được.”
“Nhưng mà, Y Khả, em còn có ba, có anh em, rời Cảnh Tiêu Niên rồi
chẳng khác nào từ bỏ cả bọn họ, em, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ.” Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy mình giống một ốc sên con vô dụng, chiếc vỏ
trên người con ốc sên khác có thể che chắn gió mưa, mà khi ở trên người
nàng lại nặng như đá tảng, nàng đẩy không ra, trốn không thoát.
“Thuận Mỹ, em cảm thấy sự hy sinh của mình vĩ đại lắm sao? Đừng trách tôi, tôi chỉ có thể nói rất nực cười, bọn họ có tay có chân, có gia
đình của chính mình, em luôn nghĩ cho họ, nhưng căn bản họ không hề nghĩ cho em, nỗi uỷ khuất cùng sự hy sinh của em là vô nghĩa, căn bản không
đáng! Thuận Mỹ, chúng ta đi đi, đi thật xa, đi tới một nơi có hoa thơm
chim hót, có núi có sông. Chúng ta ngày ngày ở bên nhau, lúc sáng sớm
cùng nhau tản bộ trong rừng, đến khi hoàng hôn lại cùng nhau ngắm mặt
trời lặn về phía tây. Ngày ngày chúng ta đều ở bên nhau, có thể trò
chuyện hoặc thậm chí không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi, uống một chén trà nhạt, như vậy không tốt sao? Em không hy vọng được sống một cuộc sống
như thế à?”
Kỷ Thuận Mỹ nhớ tới người cha lạnh lùng, Cảnh Tiêu Niên khinh thường, tất cả những điều đó đã sớm khiến nàng nản lòng thoái chí, mà những
ngày tháng thần tiên quyến lữ như tranh vẽ mà Kiều Y Khả miêu tả khiến
nàng đột nhiên cảm thấy, kỳ thật hạnh phúc cách nàng rất gần, chỉ cách
gang tấc.
Người nàng lo lắng nhất là Thuận Duyệt nay cũng đã có sự quyết định
của chính mình, những người khác nếu không có nàng sẽ không có chỗ dựa,
có lẽ nói không chừng sẽ tốt cho họ hơn.
Như thể bị thôi miên, ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ mơ màng, ngập tràn khát
vọng cùng chờ mong, như bâng ngơ nhẹ giọng nói: “Y Khả, em đi theo chị.”
Kiều Y Khả mừng rỡ như điên, kéo Thuận Mỹ: “Chúng ta đi!”
Chỉ cần Thuận Mỹ đồng ý đi cùng cô, thì chuyện có khó khăn đến đâu, cô cũng đều có dũng khí để đối mặt.
Tiếng “đi” này vừa thốt ra lời, tảng đá lớn trong lòng Kỷ Thuận Mỹ
như rơi ra, thân thể tràn ngập lực lượng nhẹ nhàng cùng dũng khí không
còn gì sợ hãi.
Con người nói sao thì cũng nên vì bản thân mà sống một lần, không phải sao?
Hai người nắm tay nhau vội chạy đi, mới vừa tới cửa lại khựng lại.
Dưới cơn mưa có một người đang đứng, cả người tràn ngập oán độc.
Nhìn thấy các nàng, ánh mắt hắn đột nhiên bùng nổ ngọn lửa đỏ sẫm, như thể muốn thiêu đốt hết thảy.
Hắn nhấc chân, chậm rãi đi vào phòng, tay vươn ra sau, đóng cửa lại.
Mái tóc cùng áo ướt đẫm, những giọt nước mưa tí tách nhỏ xuống. Nhưng
nhìn qua hắn cũng không chật vật chút nào, vẫn cường hãn bá đạo như thế.
Trừ Cảnh Tiêu Niên ra, còn ai có thể có khí chất như thế.
Cảnh Tiêu Niên đi vào phòng, ngăn cách tiếng mưa rơi ồn ào lại bên
ngoài. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn. Sự im lặng đè nén người ta.
Cảnh Tiêu Niên liếc nhìn bàn tay Kiều Y Khả và Kỷ Thuận Mỹ nắm chặt
một chỗ, lạnh lùng mở miệng trước: “Thuận Mỹ, không phải cô không biết,
tôi không thích những người không liên quan đi đến nhà chúng ta.”
Kỷ Thuận Mỹ không nói gì. Về tình về lý, ở phía đối diện là chồng
nàng, mà bàn tay nàng đang nắm lại là bàn tay của tình nhân nàng.
Kiều Y Khả biết mình không thể mở miệng trước, nếu mở miệng trước sẽ
mất tiên cơ. Cô không muốn nghe Cảnh Tiêu Niên mỉa mai nói: “Cô, chẳng
qua chỉ là một người ngoài.”
Cô nhẹ nhàng dùng sức nắm tay Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ biết mình cần phải nói gì. Nếu đã quyết định rồi thì cần
có dũng khí để gánh vác kết quả này. Nàng không thể trốn tránh, nàng cần làm chủ cho chính mình. Cho tới bây giờ cũng chỉ có một lần duy nhất
này thôi.
“Cảnh Tiêu Niên, em biết anh không thích người không liên quan tới
nơi này, cho nên chị ấy sẽ đi, mà em cũng sẽ đi cùng. Rất sớm thôi em
cũng sẽ trở thành người không liên quan tới anh, chúng ta, chúng ta ly
dị đi.” Kỷ Thuận Mỹ bình tĩnh nhìn Cảnh Tiêu Niên nói.
Kỷ Thuận Mỹ biết cuộc hôn nhân này không để lại cho nàng chút ký ức
tốt đẹp nào, nhưng mà dù sao cũng đồng sàng cộng chẩm suốt năm năm trời, nhưng lúc nàng đề nghị ly dị, thế mà lại không có chút lưu luyến không
nỡ nào. Nàng thương sót cho mình, cũng thương sót cho cuộc hôn nhân này.
Bọn họ đã sai lâu lắm rồi, thế nhưng lại sai lầm suốt năm năm.
Cảnh Tiêu Niên không thèm nhìn Kiều Y Khả, trực tiếp đi đến trước mặt Kỷ Thuận Mỹ, lấy tay nâng cằm nàng lên: “Thuận Mỹ, cô đang nói mơ đấy
à? Cô ly dị tôi? Ha ha, thật sự rất buồn cười. Cô, là người vợ mà Cảnh
Tiêu Niên này chính thức cưới về theo đúng luật pháp, thứ gì của tôi,
cho dù hỏng rồi vứt đi cũng sẽ không để cho người khác lấy, cho nên tốt
nhất cô từ bỏ ý đồ này đi.”
Trái tim Kỷ Thuận Mỹ đau nhói, đây là chồng nàng, cho dù nàng nói
muốn đi, hắn lại ngay cả giữ cũng không giữ, ngược lại nói nàng thành
một món đồ phế thải có dãn nhãn họ Cảnh.
Không buông tay được chính là lòng tự tôn của Cảnh Tiêu Niên, còn tình cảm thì chẳng liên quan nửa phần.
Kỷ Thuận Mỹ thật sự cảm thấy mệt mỏi, ngay cả cãi nhau cũng không có cảm xúc, không có sức.
Nàng mệt mỏi nhìn Cảnh Tiêu Niên, nói: “Tiêu Niên, bên ngoài có nhiều cô gái thích anh như thế, anh cứ chọn một người mình thích, chọn một
người dịu dàng biết quan tâm, cưới về làm vợ đi. Anh vẫn thường nói em
vô vị, anh không thích em chút nào mà, tội gì vì thể diện mà dùng hôn
nhân trói buộc em, cũng trói buộc chính mình. Chúng ta, đều giải thoát
đi, không tốt sao?”
“Giải thoát?” Cảnh Tiêu Niên nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ lạnh như băng.
“Kỷ Thuận Mỹ, hiện giờ là cô yêu đương vụng trộm, là cô không tuân
thủ nữ tắc, là cô không biết xấu hổ, vậy mà cô còn muốn giải thoát? Ha
ha, cô có can đảm đòi giải thoát, cô có tư cách nêu điều kiện với tôi
sao?”
Kiều Y Khả nghe hắn nói khó nghe thế, sợ Kỷ Thuận Mỹ không chịu nổi
liền đột nhiên lạnh lùng nói: “Cảnh Tiêu Niên, nói đến yêu đương vụng
trộm, anh là cao thủ mà, anh lại còn có tư cách đi nói người khác sao?”
“Cô con mẹ nó câm miệng cho tôi!” Cảnh Tiêu Niên gào lên với Kiều Y
Khả: “Họ Kiều kia, món nợ của chúng ta ngày khác tính, cô nợ tôi, tôi
nhất định sẽ bắt cô trả lại toàn bộ. Thế nào, lần trước cô cầu xin tôi
thả Thuận Mỹ ra, vậy điều kiện của tôi thì sao? Xem ra cô đáp ứng rồi
hả?”
Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc nhìn Kiều Y Khả: “Y Khả, chị đã đồng ý với anh
ta điều kiện gì? Chị trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ, không thể
nói lý với anh ta được đâu!”
Kiều Y Khả quay đầu, dịu dàng cười với Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, đừng lo
lắng tôi sẽ làm chuyện gì điên rồ, hạng người này á, không đáng.”
Cảnh Tiêu Niên nhìn Kiều Y Khả và Kỷ Thuận Mỹ tâm ý tương thông, máu
nóng liền cuồn cuộn dâng trào, phẫn nộ vô cùng, nhào tới kéo Kỷ Thuận Mỹ qua hét: “Cô con mẹ nó vào phòng chờ cho tôi!”
Nói xong lại đẩy Thuận Mỹ ra, tóm chặt Kiều Y Khả: “Cô cút đi! Nếu
không đáp ứng điều kiện của tôi thì cả đời này cô cũng đừng mơ gặp lại
Kỷ Thuận Mỹ!”
Kỷ Thuận Mỹ lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, mắt thấy Cảnh Tiêu Niên
đẩy Kiều Y Khả ra bên ngoài, dù sao cô cũng là nữ nhân, sao có thể là
đối thủ của Cảnh Tiêu Niên được, chỉ mới vài bước liền té ngã.
Kỷ Thuận Mỹ sợ tới mức tim đập vội đến sắp ngừng, nàng nhào tới chắn
trước mặt Kiều Y Khả: “Cảnh Tiêu Niên, anh không phải đàn ông, lại có
thể ra tay với phụ nữ như thế!”
“Tôi không ra tay với cô ta, ngay cả một đầu ngón tay tôi cũng không
muốn chạm vào. Cô mau bảo cô ta cút đi, nếu không cút tôi sẽ khiến cô ta phải chết!” Cảnh Tiêu Niên giận dữ thét gào, tựa hồ đã hoàn toàn mất lý trí.
Hắn luôn luôn không phải người có thể ẩn nhẫn, mặc dù hắn có đầu óc,
nhưng với thân phận và địa vị của hắn, với số tiền hắn có, căn bản hắn
không cần phải che dấu cảm xúc của mình vì bất kỳ ai. Mấy ngày qua, đối
với Thuận Mỹ, hắn cảm thấy mình đã đến cực hạn, nén nhịn lâu lắm rồi,
nhưng nếu Thuận Mỹ không cảm kích hắn, không biết tự kiểm điểm, ngược
lại không thèm quay đầu muốn rời khỏi hắn. Cảnh Tiêu Niên tức đến phát
điên, muốn giết người.
Kiều Y Khả đứng lên, nhìn Cảnh Tiêu Niên, ánh mắt kiên định sắc bén:
“Cảnh Tiêu Niên, tôi không đi, trừ khi Thuận Mỹ đi cùng tôi.”
“Cô không đi?” Cảnh Tiêu Niên hừ một tiếng, lạnh lùng cười: “Được,
Cảnh Tiêu Niên này chưa bao giờ đánh phụ nữ, cô không đi phải không?
Không đi tôi sẽ báo cảnh sát, tự tiện đột nhập vào nhà dân chắc cảnh sát sẽ tới nhỉ?”
Nói xong liền cầm điện thoại, bắt đầu bấm số.
Lòng Kỷ Thuận Mỹ rất rõ, với tính tình của Cảnh Tiêu Niên, tối nay
chắc chắn sẽ không để nàng đi, nếu hắn thật sự báo cảnh sát, hoặc lại
làm ra hành vi quá khích gì thì người bất lợi nhất vẫn là Kiều Y Khả.
Nàng thương Kiều Y Khả, nàng không thể để cô bị nguy hại gì. Cuộc đời sau này nàng đều muốn ở bên người kia, không có Kiều Y Khả thì không có Kỷ Thuận Mỹ.
“Y Khả, chị hãy nghe em nói, tối nay chị cứ về trước đi, em sẽ nói
chuyện rõ ràng với Cảnh Tiêu Niên, tin tưởng em, đừng dây dưa ở đây nữa, cứ thế cũng không phải biện pháp.”
“Thuận Mỹ, không được, em cũng nói mà, hắn không phải người biết phân biệt phải trái, làm sao tôi dám để em lại chỗ này, hắn đã phát điên
rồi.” Kiều Y Khả lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
Bên kia, Cảnh Tiêu Niên đã kết nối được điện thoại.
“Là Cảnh sát trưởng Phương phải không? Là tôi, Cảnh Tiêu Niên
đây….Phải, nhà tôi xảy ra chút việc, có mụ đàn bà điên tự tiện xông vào
nhà dân, phiền anh phái hai người đến….”
Cảnh Tiêu Niên nói được làm được. Hắn có năng lực cùng thực lực, hắn không nói giỡn.
Kỷ Thuận Mỹ hoảng sợ, đẩy Kiều Y Khả ra ngoài: “Y Khả, chị đi đi, tin em, ngày mai, mai nhất định em sẽ đi tìm chị, cho dù trời có sập em
cũng sẽ đi tìm chị!”
Kiều Y Khả vội vàng ngăn Kỷ Thuận Mỹ lại, nói: “Thuận Mỹ, tôi không
thể đi được, tôi có linh cảm không lành, nếu tôi đi, tôi sẽ mất em, sẽ
không bao giờ có em được nữa!”
“Là do chị lo lắng thái quá thôi. Y Khả, chị ở đây sẽ càng khiến em
lo lắng thêm, đừng khiến em phải lo nữa, tuy Cảnh Tiêu Niên khốn kiếp,
nhưng thực sự sẽ không đánh nữ nhân, anh ta sẽ không làm gì em đâu. Ngày mai, ngày mai nhất định em sẽ đi tìm chị!”
Kiều Y Khả bất đắc dĩ nhìn Kỷ Thuận Mỹ nóng ruột, và Cảnh Tiêu Niên
đang cười lạnh, liền thở dài nói: “Được rồi, Thuận Mỹ, tôi chỉ cho em
thời gian một đêm thôi, ngày mai, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. Em phải đáp ứng tôi, nhất định phải tới tìm tôi, nhất
định theo tôi đi, được không?”
“Y Khả, em đồng ý với chị.” Kỷ Thuận Mỹ nhìn thẳng vào mắt Kiều Y Khả, nhấn mạnh từng tiếng một.