Mặt trời lặn xuống phương tây, ánh chiều tà vàng kim như thể bức rèm trước màn đêm, theo ánh tịch dương từ từ khép lại.
Kỷ Thuận Mỹ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, tỏ vẻ có lỗi nói với Kiều Y Khả: “Ngại quá, Y Khả, tôi phải về rồi.”
Vừa nghĩ đến Kiều Y Khả có lòng với nàng thế, cố ý chờ trong tiệm cà
phê này, Thuận Mỹ thiện lương liền cảm thấy mở lời muốn đi trước là một
việc rất ngượng ngùng.
“Uh, để tôi tiễn cô.” Kiều Y Khả cười cười.
“Không cần đâu, hình như chúng ta không tiện đường.” Kiều Y Khả cưng chiều thuận theo khiến Kỷ Thuận Mỹ có phần được yêu mà sợ.
“Nghĩ tiện đường thì sẽ tiện thôi, dù sao cũng không cách nhà cô bao xa.” Kiều Y Khả nói rồi đứng dậy, đi tới cửa chờ Thuận Mỹ.
Tựa hồ như không còn cách nào từ chối cả, Thuận Mỹ đứng dậy, để tiền lên bàn, rồi bỏ thêm vài đồng tiền boa.
Kiều Y Khả thẳng thắn không câu nệ khiến Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc, cô
nói muốn Thuận Mỹ mời mình ăn gì đó thì sẽ không sĩ diện tranh với Thuận Mỹ để trả mấy chục đồng tiền nước làm gì. Rõ ràng thẳng thắn như vậy
ngược lại khiến người ta thích, hoàn toàn sẽ không khiến người khác cảm
thấy chi li tính toán.
Ấn tượng của Kỷ Thuận Mỹ với Kiều Y Khả lại tăng thêm vài phần. Kiều Y Khả thoải mái rộng rãi, tự nhiên hào phóng, tất cả đều là những ưu điểm Kỷ Thuận Mỹ khát vọng có mà không được.
Chầm chậm đi về phía nhà Kỷ Thuận Mỹ.
Kiều Y Khả thân hình cao gầy tinh tế, Kỷ Thuận Mỹ lại nhỏ nhắn đầy
đặn, hai người sóng vai bên nhau mặc dù không khoa trương như Hoàn phì
Yến sấu [1], nhưng một động một tĩnh, mỗi người một vẻ đẹp vẫn hấp dẫn
không ít ánh mắt của người qua đường.
Kiều Y Khả thầm đánh giá Kỷ Thuận Mỹ, tưởng tượng nếu lúc này vươn
cánh tay ra là có thể vừa lúc ôm lấy bả vai của nàng, rồi Kỷ Thuận Mỹ
cũng ôm eo mình. Chiều cao của hai người phối hợp là vừa đẹp. Kiều Y Khả tin tưởng, một ngày nào đó cô sẽ khiến Kỷ Thuận Mỹ hiểu được rằng hai
người các nàng chính là một nửa hoàn mỹ của nhau.
Ánh mắt của Kiều Y Khả luôn rất cao, những cô gái mà cô từng thích
đều là những người nổi bật. Kỳ thật Kỷ Thuận Mỹ cũng không sáng chói như thế, cá tính cũng không mạnh mẽ, vốn không phải hình mẫu mà Kiều Y Khả
thích, nhưng lại khiến Kiều Y Khả động tâm, chẳng những động lòng mà lại còn nguyện chờ đợi, nguyện ý vì Kỷ Thuận Mỹ mà suy nghĩ cẩn thận kỹ
lưỡng. Kỷ Thuận Mỹ không tranh với đời, như thể một tờ giấy trắng, khiến cho tất cả mọi người liên quan đều trở nên mờ nhạt. Kiều Y Khả mong
muốn có thể dùng sự nhiệt tình của mình mang một thế giới rực rỡ đầy sắc màu trao cho Kỷ Thuận Mỹ.
Đến cửa nhà, Kỷ Thuận Mỹ áy náy nói: “Y Khả, thật có lỗi, không thể
mời cô vào ngồi chơi, tiên sinh nhà tôi, anh ấy là một người…”
“Ổn mà, tôi hiểu. Thuận Mỹ, đừng như vậy, giữa chúng ta không cần khách sáo khó xử như thế.” Kiều Y Khả ngắt lời Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ cảm kích cười cười với Kiều Y Khả.
“Vậy, tôi đi đây.” Kiều Y Khả nói, khoát tay với Kỷ Thuận Mỹ. Trước
cửa nhà Kỷ Thuận Mỹ, bỏ lại một bóng hình cho nàng, so với dùng ánh mắt
quyến luyến dõi theo đối phương vào cửa thì cũng có lực sát thương tương đương. Kiều Y Khả biết rõ điểm này cho nên sải bước rời đi, đi được xa
hơn một chút lại quay người, vẫy tay với Kỷ Thuận Mỹ. Vừa quay lại, Kiều Y Khả liền mỉm cười. Quả nhiên Kỷ Thuận Mỹ vẫn đứng đó, vẫn nhìn cô đi
xa.
“Thuận Mỹ, đứng ngây ra đó làm gì thế?” Kỷ Thuận Mỹ giật mình, ngoái lại nhìn, thì ra là Cảnh Tiêu Niên.
“Sao chưa gì anh đã trở lại?” Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc. Trời vẫn còn
sáng, thế mà lại có thể thấy thân ảnh Cảnh Tiêu Niên trước cửa nhà, thật đáng ngạc nhiên. Nửa đêm nửa hôm đạp ánh trăng mà về, đó mới là sinh
hoạt bình thường của Cảnh Tiêu Niên.
“Nói gì thế, đây là nhà tôi, tôi không thể về chắc?” Cảnh Tiêu Niên
hầm hừ quẳng cho Kỷ Thuận Mỹ một câu. Vợ người ta nhìn thấy chồng mình
về không biết sẽ vui vẻ bao nhiêu, mà Kỷ Thuận Mỹ vừa thấy hắn lại như
thể giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ vậy.
Cảnh Tiêu Niên không biết có phải kiếp trước mình nợ Kỷ Thuận Mỹ
không, vì lý do gì hai người vĩnh viễn không cùng nhịp với nhau như thế, mỗi khi hắn có chút hứng trí, muốn để nàng trở thành vợ mình thực sự
chứ không phải Kỷ gia đại tiểu thư thì Kỷ Thuận Mỹ lại vĩnh viễn phối
hợp dội cho hắn một chậu nước lạnh.
“À, không phải, chỉ là, chỉ là rất ít khi anh về sớm.” Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng giải thích, nói cũng là sự thật.
Cảnh Tiêu Niên nghĩ lại, liền không so đo với Kỷ Thuận Mỹ nữa, xoay người một trước một sau vào nhà.
“Tiêu Niên, bữa tối em luôn luôn ăn đơn giản, dì cũng chỉ chuẩn bị đồ chay, anh chờ một chút rồi em sẽ nấu hai món hợp khẩu vị của anh.” Kỷ
Thuận Mỹ vừa vào phòng ngủ thay quần áo vừa nói.
“Không cần đâu, Thuận Mỹ, thay đồ đi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.” Cảnh Tiêu Niên nói.
Kỷ Thuận Mỹ có chút kinh ngạc, không phải hai người chưa từng ra
ngoài ăn, nhưng ra ngoài chỉ để đi ăn thì số lần cũng không vượt quá
năm. Nàng cũng không hỏi gì, thay một chiếc váy, chải lại mái tóc rồi đi ra, cùng Cảnh Tiêu Niên ra khỏi nhà.
Ngồi vào xe, Cảnh Tiêu Niên đột nhiên hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Cô gái vừa rồi lúc đi còn vẫy tay với em là ai thế?”
Kỷ Thuận Mỹ ngẩn ra, trả lời: “Là Kiều tiểu thư, là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ của chị dâu em.”
“Sao, em muốn học thể dục thẩm mỹ à?” Cảnh Tiêu Niên hỏi.
“Không phải, chỉ là tình cờ gặp gỡ hôm lễ đầy tháng của cháu em, trò
chuyện khá hợp cho nên mới hẹn gặp nói chuyện phiếm một chút.” Kỷ Thuận
Mỹ giải thích đơn giản, nói quá phức tạp thì chắc Cảnh Tiêu Niên cũng
không có hứng nghe.
“Thuận Mỹ, ban ngày lúc anh không có nhà, em đều ra ngoài chuyện trò
cùng bạn bè thế à?” Cảnh Tiêu Niên hỏi. Thực ra giọng điệu không phải lo lắng, cũng không nghi ngờ gì, chỉ là Cảnh Tiêu Niên đột nhiên phát
hiện, thì ra Kỷ Thuận Mỹ cũng không chỉ là một bà chủ gia đình chỉ biết
quẩn quanh xó bếp.
“À, đâu có, hôm nay là lần đầu.” Thuận Mỹ thành thật trả lời.
“Nếu có bạn bè thì đi ra ngoài chơi cũng tốt, không cần cứ ở nhà mãi vậy.” Cảnh Tiêu Niên nói.
Kỷ Thuận Mỹ trợn mắt nhìn Cảnh Tiêu Niên, đây là người chồng đã cùng
nàng chung sống năm năm trời sao? Thế nào mà hôm nay từ việc làm cho đến lời nói đều lạ lùng thế?
Im lặng thật lâu, Kỷ Thuận Mỹ mới chậm rãi trả lời một tiếng “Vâng”.
Cảnh Tiêu Niên không thèm nhắc lại, yên lặng lái xe.
Câu nói khiêu khích của Triệu Tử Tuệ với Kỷ Thuận Mỹ ngày đó “Tôi với anh trai cô cũng không ân ái như cô và em rể đâu”, trùng hợp để Cảnh
Tiêu Niên nghe được, hơn nữa suốt mấy ngày nay vẫn cứ không ngừng vang
vọng trong đầu hắn. Vừa nghĩ đến khuôn mặt lúc trắng lúc hồng bất đắc dĩ lại đầy khuất nhục của Kỷ Thuận Mỹ lúc ấy, Cảnh Tiêu Niên vẫn có chút
không đành lòng. Thật ra, Kỷ Thuận Mỹ đâu làm gì sai, nàng có vô vị tẻ
nhạt thế nào thì cũng là người vợ mà Cảnh Tiêu Niên tự mình chọn. Bắt
Cảnh Tiêu Niên dừng lại bước chân hưởng thụ thế giới hoa cỏ phấn hồng
giai nhân, hắn làm không được, việc duy nhất hắn có thể làm là thỉnh
thoảng bỏ ra một chút thời gian dành cho Kỷ Thuận Mỹ, đối xử với nàng
tốt một chút.
Cái gì gọi là tốt? Cảnh Tiêu Niên hoàn toàn tự chủ trương, tự cho là
đúng, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới việc thứ hắn đã cho, thứ hắn đang cho, tuy đều tốt cả, nhưng có phải thực sự là thứ “tốt” mà Kỷ Thuận Mỹ
muốn không. Hắn nghĩ hắn đã cho nàng những gì hắn có thể, nàng lại không muốn cũng chẳng hề nghĩ tới việc muốn những thứ đó. Tuy bọn họ cùng ở
dưới một mái nhà, cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng vẫn luôn hiểu
lầm rồi bỏ lỡ lẫn nhau.
Đêm hôm đó, hiếm khi Cảnh Tiêu Niên thực dịu dàng.
Sau khi thân mật, Cảnh Tiêu Niên liền nặng nề ngủ, Kỷ Thuận Mỹ nhìn
vầng trăng cong cong ngoài cửa sổ, lại chậm chạp không thể đi vào giấc
ngủ. Không phải không cảm giác được sự thay đổi của Cảnh Tiêu Niên,
chẳng sợ chỉ là một chút thôi. Ngay cả hôn, giữa sự bá đạo cũng đều bỏ
thêm chút triền miên cẩn thận rụt rè nho nhỏ. Nhưng mà, thế thì sao?
Chẳng lẽ chỉ một nụ hôn sẽ hoà tan trái tim giá lạnh suốt năm năm trời
của Kỷ Thuận Mỹ? Lúc rời khỏi chiếc giường trong căn nhà này, còn không
phải vẫn gieo tình khắp nơi như cũ sao? Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy, có đôi khi so với bà chủ gia đình ngốc nghếch như nàng thì Cảnh Tiêu Niên còn ấu
trĩ ngây thơ hơn nhiều.
***
Đêm hôm đó, ở một chỗ khác dưới ánh trăng sáng, còn có một người khác mất ngủ. Kiều Y Khả tưởng tượng tới nụ cười ngọt ngào ngượng ngùng của
Kỷ Thuận Mỹ, lòng liền cảm thấy thực ấm áp.
Bắt buộc mình nhắm mắt lại, ép mình ngủ. Chỉ có ngày mai mau mau tới
mới lại có thể nhìn thấy chủ nhân của nụ cười đó. Bởi vì Kỷ Thuận Mỹ,
ngày mai, ngày kia, ngày sau đó nữa, đều sẽ rất vui vẻ.
***
Ngày thứ hai, Kỷ Thuận Mỹ dậy trễ. Bữa sáng liền đơn giản hơn rất
nhiều, sữa cùng bánh mỳ và thịt hun khói, hâm nóng một chút là được.
Cảnh Tiêu Niên có phần không vui, đã quen với thức ăn nhẹ kiểu Trung
mọi ngày, đồ ăn nhanh đông lạnh kiểu Tây thế này khiến Cảnh Tiêu Niên
nhai trong miệng như thể nhai sáp. Hắn không khỏi càu nhàu: “Thuận Mỹ,
lần sau dậy sớm chút, đừng quên cô có một người chồng cần ngày ngày ra
khỏi nhà kiếm tiền.”
Thuận Mỹ nghe xong liền cảm thấy chối tai, nàng đã từng lười khi nào
đâu, chỉ thi thoảng hơi muộn một chút mà Cảnh Tiêu Niên cũng không chịu
bỏ qua. Thật đúng là được hầu hạ thành quen mà, hơi chút không hài lòng
cũng không được.
“Tiêu Niên, anh kiếm tiền vất vả, em làm việc nhà cũng vất vả không kém.” Kỷ Thuận Mỹ không mềm không cứng đáp lại một câu.
Cảnh Tiêu Niên sửng sốt, thật đúng là không thể đối tốt với phụ nữ
mà, vừa dịu dàng với nàng một chút, nàng sẽ ngồi lên đầu ngươi.
“Thuận Mỹ, tôi chỉ nhắc nhở cô một chút thôi, như vậy cũng không được sao?” Cảnh Tiêu Niên tức nghẹn, ngữ khí lại nhấn mạnh thêm vài phần.
Thuận Mỹ không nói lời nào, sắc mặt lại thuỷ chung không đẹp đẽ gì.
Cảnh Tiêu Niên nhịn không được, ném đôi đũa: “Ngứa mắt nhất là cái bộ mặt chịu uỷ khuất vạn năm như quả mướp đắng đó của cô!”
Ném lại một câu, Cảnh Tiêu Niên vung tay áo ra cửa. Còn lại một mình
Thuận Mỹ, lẳng lặng ăn xong bữa sáng. Nghĩ đến Cảnh Tiêu Niên nàng liền
cảm thấy buồn cười. Diễn viên quá kém mà, chỉ đóng kịch được một buổi
tối liền không giả vờ được nữa.
Ngày mai nàng hẳn nên khuyên nhủ Cảnh Tiêu Niên, cứ như trước kia là
được rồi, bất ngờ thay đổi thất thường vậy, nàng tiêu thụ không nổi.
Cảnh Tiêu Niên lái xe, tới một tiệm cháo, bổ sung bữa sáng của mình,
lại oán hận nhớ tới Kỷ Thuận Mỹ. Chỉ một câu nói mà thôi, nàng không nên bắt bẻ hắn như thế, lại tỏ thái độ với hắn. Nữ nhân không biết tốt xấu, hắn đối tốt với nàng nàng đều không nhìn thấy, cứ coi hắn như không khí vậy.
***
Kiều Y Khả ngủ một giấc thật sâu. Tỉnh lại rồi chuyện thứ nhất muốn
làm là đi gặp Kỷ Thuận Mỹ. Cơn xúc động qua đi lại cảm thấy không ổn.
Quá mức thân cận thường xuyên nhất định sẽ doạ nàng. Đối xử với Kỷ Thuận Mỹ phải dùng chút tâm tư, để nàng chủ động tiếp nhận mình mới được.
***
Trưa đến, Kỷ Thuận Mỹ đang đọc sách. Đọc một lát, ngẩn người một
chốc, trong sách rốt cuộc viết về cái gì, kỳ thật cũng không rõ.
Nhớ tới chồng mình, Kỷ Thuận Mỹ liền cảm thấy bất đắc dĩ. Làm sao lại không muốn như một cặp vợ chồng bình thường, cùng nắm tay nhau đến già. Nhưng mà nếu cái giá đắt phải trả để cùng nắm tay người đến già là phải nhìn chính chồng mình cùng nắm tay rất nhiều người, còn mặt mang nụ
cười làm bộ như không biết, Kỷ Thuận Mỹ làm không được. Đối với những
việc bên ngoài kia, điều Kỷ Thuận Mỹ có thể làm được là chẳng quan tâm,
nhưng làm không được là lừa dối bản thân, coi những việc đó như không
có.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Kiều Y Khả, nếu vợ của Cảnh Tiêu Niên lúc này là Kiều Y Khả thì cô ấy sẽ làm thế nào nhỉ? Nhất định sẽ làm loạn một
hồi, yêu ghét rõ ràng, hoặc ly dị, hoặc khiến Cảnh Tiêu Niên cải tà quy
chính.
Kỷ Thuận Mỹ phiền muộn suy nghĩ, mà đáng tiếc nàng lại vĩnh viễn
không phải Kiều Y Khả. Kiều Y Khả sống vì bản thân, mà Kỷ Thuận Mỹ lại
không biết mình sống vì ai.