Mộc Thanh Yểm tiếp quản Nam Ngũ Tỉnh được hai năm, rốt cuộc cũng đưa mọi chuyện vào quỹ đạo, như vậy cũng đồng nghĩa với, y không cần dùng cả
đống thời gian để xử lý chính sự, mà là có thể cùng Ngư Ngư nhà mình
sống cuộc sống không thẹn không thùng. Lần này khiến trong lòng Mộc đại
thiếu âm thầm cao hứng rất lâu, rốt cuộc có thể cùng Ngư Ngư nhà mình
làm chuyện ngượng ngùng rồi.
Mà Thiệu Khiêm ngồi bên cạnh đọc
sách có chút nghi ngờ, hôm nay tên này bị gì vậy? Lại thành thật ngồi
làm việc làm việc như vậy, một chút cũng không bám dính mình? Phải biết, thường thì vào giờ này Mộc Thanh Yểm trên căn bản đều đứng trước mặt
hắn tủi thân nhìn mình.
Nghĩ người yêu của mình rốt cuộc cũng có thể an tâm xử lý chính sự rồi, Thiệu Khiêm cảm thấy có chút vui vẻ yên
tâm, liền có một cảm giác an ủi khi đứa nhỏ dính người rốt cuộc đã hiểu
chuyện rồi. (Đứa nhỏ dính người con khỉ gì?)
"Ngư Ngư, anh hơi
mệt." Thiệu Khiêm vừa định an ổn đọc sách, Mộc Thanh Yểm đã không nhịn
được, đi tới bên cạnh, chen chúc bên người Thiệu Khiêm, toàn thân đều
tựa lên người hắn một nửa: "Em cùng anh nghỉ ngơi nha."
Thiệu
Khiêm nghe y nói vậy, tưởng y đọc quá nhiều tài liệu nên mệt mỏi, vì vậy bèn để tạp chí trong tay xuống, xoa hai bên huyệt thái dương cho y:
"Nếu mệt rồi, thì mau nghỉ ngơi, dưới quyền anh có bao nhiêu người cũng
không phải nuôi để trang trí."
"Ngư Ngư nói đúng." Mộc Thanh Yểm nửa híp mắt tựa vào lên người Thiệu Khiêm, ngửi mùi mực thoang thoảng
trên người hắn rất là bình tĩnh: "Ngày mai anh sẽ đưa xuống một vài việc không quan trọng lắm."
"Ừ." Thiệu Khiêm một tay mô tả mày kiếm của Mộc Thanh Yểm, một tay đặt trên gò má của y: "Gần đây thấy anh có chút tiều tụy."
"Gần đây anh rất khổ cực." Mộc Thanh Yểm nghe vậy mở mắt nhìn Thiệu Khiêm: "Cho nên, Ngư Ngư phải bồi thường cho anh nha."
"Thế này?" Thiệu Khiêm cúi đầu hôn chóp mũi của y: "Còn mệt nhiều không?"
"Mệt." Hai tay Mộc Thanh Yểm ôm cổ Thiệu Khiêm, sau đó nâng người trên ấn lên
miệng hắn một nụ hôn: "Như vầy mới đỡ hơn một chút."
Thiệu Khiêm thấy y khổ cực như vậy, dứt khoát xoay người đè người dưới thân, ôm Mộc Thanh Yểm làm sâu nụ hôn này.
Mộc Thanh Yểm nhìn Ngư Ngư nhà mình chủ động như vậy, ánh mắt cũng sáng
không ít, y rất dứt khoát đá cái bàn trên nhuyễn tháp ra, sau đó ôm
Thiệu Khiêm xoay người đè dưới thân: "Ngư Ngư, anh hơi đói."
"Vậy thì ăn cái gì đi." Thiệu Khiêm xoa đầu Mộc Thanh Yểm nói: "Anh nặng quá, đi xuống."
"Anh muốn ăn cá." Mộc Thanh Yểm từ từ cúi đầu xuống tiến tới bên tai Thiệu
Khiêm nhẹ giọng nói, chỉ là, lúc anh nói chuyện, có thể đừng có liếm
thùy tai của người khác được không?
Điểm nhạy cảm trên người
Thiệu Khiêm không nhiều, nhưng mặc kệ kiếp nào thùy tai đều là nhược
điểm của hắn, bây giờ bị Mộc Thanh Yểm trêu chọc như vậy, thật sự cảm
thấy eo mềm nhũn, sức lực toàn thân giống như cạn sạch vậy.
"Anh... Giữa ban ngày..." Hô hấp của Thiệu Khiêm có chút không yên, cơ thể bị trêu đùa cũng có hơi tê dại.
"Ban ngày mới có thể nhìn rõ ràng." Mộc Thanh Yểm ngậm thùy tai của Thiệu
Khiêm trong miệng nhẹ nhàng cắn xé, tai nghe hô hấp run rẩy của Ngư Ngư
nhà mình khẽ cười nói: "Điểm nhạy cảm của Ngư Ngư nhà ta nhiều quá nè."
"Anh, câm miệng." Thiệu Khiêm lúc này chỉ cảm thấy chỗ dưới bụng ba tấc càng
ngày càng nóng, hắn có chút khó chịu kéo cổ áo muốn người mình bớt nóng. Chỉ là, có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới hành động hôm nay của hắn, đối với
người bên trên là lực trùng kích cỡ nào, Mộc Thanh Yểm cũng không tự chủ được bao nhiêu, thấy Thiệu Khiêm trước mắt lộ ra hơn nửa lồng ngực hô
hấp nhất thời gấp gáp.
Thiệu Khiêm kéo vạt áo ra một chút, cảm
thấy cơ thể hình như mát mẻ không ít nhất thời thở phào một cái, nhưng
mà, hắn còn chưa kịp thả lỏng đâu, Mộc Thanh Yểm đè trên người hắn trực
tiếp đè lên hôn, hai tay cũng không ngừng di động trên người Thiệu
Khiêm, chỉ một chút thôi, đã cởi sạch quần áo người dưới thân...
Mộc Thanh Yểm quá mức quen thuộc điểm nhạy cảm trên người Thiệu Khiêm, chỉ
mấy động tác, đã chọc cho người chịu không nổi. Đại soái Mộc nhịn hai
ngày thật vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc cá của mình.
Đến tối khi Thiệu Khiêm tỉnh lại, mặt đều đen thui, cái tên Mộc Thanh Yểm này, lại làm ở thư phòng? Anh ta lại làm ở thư phòng!
"Ngư Ngư, em tỉnh rồi?" Khi Thiệu Khiêm vừa tỉnh lại Mộc Thanh Yểm đã nhận
ra ngay, người này mơ mơ màng màng vuốt ve lưng trần của Thiệu Khiêm,
sau đó khàn giọng nói: "Còn sớm, ngủ thêm một lát nữa."
"Còn sớm cái búa á." Thiệu Khiêm rút cái gối dưới đầu y đập lên ngực y, phải
biết, cái gối này, còn là gối sứ cứng ngắc, đập lên ngực đau thế nào thì không cần phải nói.
Bị Thiệu Khiêm đập một cái, Mộc Thanh Yểm
trực tiếp che ngực mình co thành con tôm, trong miệng còn thỉnh thoảng
rên rỉ hai tiếng.
Lúc ấy Thiệu Khiêm có chút bối rối, hắn nhìn
cái gối sứ cứng ngắc trong tay, lại nhìn Mộc Thanh Yểm đang co ro nhất
thời nóng nảy: "Bộ, bộ đập anh bị thương rồi hả?"
"Đau." Mộc
Thanh Yểm co ro một chỗ, giọng nói cũng nhỏ không ít: "Ngư, Ngư Ngư, em, em nếu có, có giận, thì, thì cứ đánh anh không sao hết."
"Vừa
rồi chẳng qua em chỉ thuận tay." Thiệu Khiêm thấy y thế kia nhất thời
nóng nảy, xoay người định xuống giường: "Em đi mời đại phu cho em."
"Không cần." Mộc Thanh Yểm kéo Thiệu Khiêm tủi thân nhìn hắn: "Em xoa cho anh liền hết đau."
Thiệu Khiêm nghe vậy vội vàng để y nằm ngang, tay phải không ngừng xoa xoa trên ngực y: "Có đỡ hơn chưa?"
Mộc Thanh Yểm nằm trên giường nửa híp mắt khỏi nói có bao nhiêu tùy ý, y ư ử nói: "Nơi này có hơi đau, đúng, là nơi này."
Thiệu Khiêm nghe vậy tập trung để tay ở vị trí này, chỉ là, sao hắn cảm giác
thấy tiếng rên của tên này càng ngày càng không đúng? Mang nghi ngờ
trong lúc vô tình Thiệu Khiêm nhìn xuống một cái, đại soái Mộc không có
mặc quần trong nửa người dưới đã dựng đứng.
Nhìn nửa người dưới
lên tinh thần của người nào đó, gân xanh trên trán Thiệu Khiêm giật bặt
bặt, sau đó đánh lên ngực y, duỗi chân dài đạp người xuống giường, lại
vứt trường sam trên đầu giường trường sam lên người y: "Cút ra ngoài ngủ cho gia."
Còn như Mộc Thanh Yểm có nghe lời hay không? Lựa chọn giữa trong một tháng không thể cùng giường, với hôm nay ra ngoài ngủ,
Mộc Thanh Yểm đắng cay chọn cái sau.
Trên đường tới thư phòng,
các gia đinh nhìn thấy Mộc Thanh Yểm đều nở nụ cười ý vị thâm trường,
đại soái lại bị đuổi ra ngoài, đúng là một chuyện vui vẻ.
------- Ba ông lớn của Trầm gia -------
Mộc Thanh Yểm và Thiệu Khiêm thành thân đã ba bốn năm, ba bốn năm nay
khoảng gần tết mới về ở chừng mười ngày, lâu dần vợ chồng Bành gia và ba ông lớn Trầm gia không đồng ý, đã bảo là tới nhà Bành Trầm ở rể rồi cơ
mà? Mà năm nào cũng ở Vũ Thành là sao?
Trầm đại gia phân vân hai ngày, cuối cùng gửi một lá thư nhà buộc hai người trở về. Lúc đến Mộc
Thanh Yểm còn chuẩn bị một đống quà lớn, kết quả, hai người tới cửa Trầm gia, Thiệu Khiêm cùng quà được tiến vào, đại soái Mộc bị cản lại.
Đứng ngoài cửa Trầm phủ đại soái Mộc ngỡ ngàng, bây giờ trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bây giờ là tình huống gì?
"Tiểu bảo bối của cậu ba." Dù Thiệu Khiêm đã trưởng thành, nhưng Trầm tam gia vẫn không sửa lại xưng hô với Thiệu Khiêm, vừa thấy được người đã ôm
tiểu bảo bối kêu Tiểu Ngư Ngư rất đã ghiền. Nhìn đi, Trầm tam gia mới
thấy Thiệu Khiêm trên mặt đã cười hết sức rực rỡ, ôm người vừa bóp mặt
vừa bóp cánh tay, rất sợ bảo bối cục cưng nhà mình bị nuôi gầy.
"Cậu ba." Thiệu Khiêm tóm râu của Trầm tam gia mới để được hai năm: "Cậu cả lại không cho cậu cạo hả?"
"Cậu cả của con không biết thưởng thức." Trầm tam gia dù có hài lòng với bộ
râu của mình đi nữa, ông cảm thấy nếu mình mặc thêm vào bộ trường sam,
đeo cái kính mắt, đi ra ngoài cũng sẽ bị người ta kêu là tiên sinh.
Cho nên, ông vẫn cảm thấy, đại ca không cho mình để râu, tuyệt đối là ghen tị râu mình đẹp.
"Cậu ba nói đúng." Thiệu Khiêm cố nén cười tán dương: "Cậu để râu rất cá tính."
"Đúng vậy." Trầm tam gia nghe Thiệu Khiêm tán dương thì càng đắc ý hơn: "Cậu
ba của con lúc còn trẻ rất đẹp trai, nhớ năm đó có không ít em gái xinh
đẹp khóc la đòi gả đâu."
"Mày đừng nói nữa." Trầm nhị gia ngồi
kế bên nghe không nổi nữa, mặt khinh bỉ nhìn Trầm tam gia: "Năm đó mày
lại là phú nhị đại nổi danh Ninh Thành nổi danh, trên đường em gái nào
nghe thấy mày tới, người ta chạy còn nhanh hơn thỏ."
"Trầm lão
nhị anh ngậm máu phun người." Trầm tam gia nghe vậy lập tức trở mặt:
"Năm đó rất nhiều em gái đều la hét muốn gả cho em."
"Khi đó gọi là, Trầm tham thiếu nếu như em không ý trung nhân, nhất định phải gả
cho anh đúng không?" Trầm nhị gia lười biếng dựa lên sô pha: "Anh còn
xem thường kể mày nghe."
"Anh... anh..." Trầm tam gia là một
người ăn nói vụng về, thường ngày cãi nhau với nhị gia chưa từng thắng,
bây giờ ông nghẹn hồi lâu cũng không nghĩ ra câu phản bác.
"Đấu
đấu đấu, suốt ngày ở nhà đấu." Trầm đại gia bày tỏ mình nhìn không nổi,
ông mở to hai mắt tức giận nói: "Nếu nhiều người đòi la hét phải gả cho
mày như vậy, sao đến bây giờ cũng không thấy tụi bây đưa về một nàng dâu vậy?"
Lúc này nhị gia và tam gia đều nghẹn họng, hai người hai
mắt nhìn nhau, sau đó mỗi người hứ một tiếng quay đầu qua không nói thêm gì nữa.
"Anh nói cứ như anh có nàng dâu vậy." Bành phu nhân đầu tiên là ôm con út nhà mình ân cần hỏi han một phen, quan tâm con út
xong xuôi, thì bắt đầu trực tiếp đả kích ba ông lớn Trầm gia: "Cũng
không nhìn xem các anh bao lớn rồi? Chờ thêm vài năm nữa, ai mà thèm mấy lão hư hỏng các anh nữa, con trai của em gái mình cũng trưởng thành
rồi, thiệt cho các anh còn có mặt mũi?"
Ba ông lớn Trầm gia mỗi
người ho khan mấy tiếng, sau đó từng người kiếm cớ đi mất. Lần này Bành
phu nhân cao hứng, không ai quấy rầy có thể ôm con út nhà mình rồi.
Một ngày không có Mộc Thanh Yểm, Thiệu Khiêm hết sức thoải mái, hoàn toàn
không nghĩ tới đại soái Mộc đứng ở góc tường Trầm phủ.
Chỉ là,
ban ngày Thiệu Khiêm thảnh thơi, buổi tối thì đến phiên Mộc Thanh Yểm
rồi. Tên này nửa đêm trực tiếp bò tường tiến vào, xe chạy quen đường
vòng qua gia đinh tuần tra của Trầm gia, đi vào phòng Thiệu Khiêm, tiếp
theo một đêm chăn đỏ nhấp nhô đều không lắng xuống.
Dĩ nhiên,
ngày hôm sau hai người này lại bị 'bắt gian tại trận', vất vả lắm mới
tiến vào đại soái Mộc bị Bành phu nhân trực tiếp ném ra ngoài, hơn nữa
trên tường viện Trầm gia kêu người gieo một hàng tiên nhân chưởng. Mục
đích? Mục đích phòng chó sói.
Dĩ nhiên, sáng sớm ngày thứ ba,
lại có gia đinh lần nữa lấy một ít tiên nhân chưởng bổ túc lỗ hổng,
không cần phải nói, Mộc Thanh Yểm trực tiếp nhổ tiên nhân chưởng rồi tự
đi vào.
Lần này, bị bắt được Mộc Thanh Yểm không bị Bành phu
nhân ném ra ngoài, chủ yếu là nể con út nhà mình mặt đầy đau lòng cho
nhổ gai cho tên này, mới cho y trốn thoát một kiếp...
Ở Trầm phủ nửa tháng, Mộc Thanh Yểm năn nỉ ỉ ôi cuối cùng cũng đưa được Ngư Ngư
nhà mình về Vũ Thành, y cảm thấy, cứ hai ba ngày phải leo tường gì đó,
cũng là rất mệt người, trong thời gian leo tường mò vào phòng, y có thể
tranh thủ ở trên giường cùng Ngư Ngư nhà mình vuốt ve thật lâu.
Lần này, Thiệu Khiêm bày tỏ ha ha, mỗi lần leo tường mò vào phòng thật là làm khó anh.