Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 204: Đợi Lãnh Mặc Hàn, cũng đừng muốn đi Cửu Châu


trướctiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi ôm chặt Bạch Diễm đứng ở bên trong tẩm cung, Hồng Quỷ dẫn theo bọn thị vệ canh giữ ở ngoài cửa.

Mặc Uyên và Tề Thiên đều gia nhập chiến cuộc.

Quân Chi đứng ở phía trên mái hiên kia, thấy đôi mắt màu đen toàn là bất lực và thống khổ.

Hồng Hoang ở trên đầu, lúc này mạnh mẽ vận dụng lực lượng của chủ nhân Minh Cung, tất cả công kích của Minh Cung sẽ dừng ở trên người người nọ, quả thật chính là tìm chết.

Vô Cực Ngọc Giản ở trên tay của tôi bất an chấn động, rất muốn lao ra đi quyết chiến với Hồng Hoang giống tôi.

Nhưng nghĩ đến Bạch Diễm, tôi lại chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế ý tưởng này.

Tôi đi ra ngoài, Bạch Diễm sẽ không có người bảo vệ.

Kết giới phía trên tẩm cung mạnh hơn so với nơi khác trong Minh Cung vài phần, sau khi thiên lôi phá hủy mấy chỗ khác ở Minh Cung, tập trung hỏa lực đánh về phía chỗ tẩm cung của tôi và Bạch Diễm.

Hồng Quỷ dẫn người tiến lên chặn lại, nhưng nào phải là đối thủ của Hồng Hoang, ba chiêu đã bị Hồng Hoang đánh thành nửa tàn, may mà Lăng Tuyền Ki kịp thời ra tay cứu, mới không khiến hắn và quỷ thị vệ khác hồn phi phách tán.

Mặc Hàn từ trên mái hiên đại điện Minh Cung lui trở lại phía trước tẩm cung, thiên lôi đuổi lại đây, Mặc Uyên và Tề Thiên đều tiến lên chặn vài đạo, chia sẻ cho Mặc Hàn không ít áp lực.

Nhưng mà lúc này, thừa dịp lực chú ý của mọi người bọn họ đều ở trên người Hồng Hoang, một ánh sáng bạc cắt qua màn đêm đen nhánh đâm vào sau lưng Mặc Hàn.

“Mặc Hàn cẩn thận!” Nhắc nhở hắn một tiếng, không khỏi lại nghĩ nhiều, tôi hóa Vô Cực Ngọc Giản thành trường kiếm dùng sức hất ánh sáng bạc kia ra ngoài.

Chỉ nghe thấy leng keng hai tiếng, Vô Cực Ngọc Giản của tôi như đụng phải cái gì đó, khiến thứ kia rơi mặt đất, từ không trung rơi xuống lại là một cây trường thương.

Linh Nam Thiên!

Tôi nháy mắt nhận ra đó là vũ khí của hắn.

Đang nghĩ ngợi, Linh Nam Thiên bà Linh Vân Đạt đã phi thân đứng ở phía trên Minh Cung mái hiên.

Hắn vẫy tay, trường thương bay trở về trong tay hắn, tôi cũng gọi Vô Cực Ngọc Giản trở về.

Bạch Diễm tức giận mắng Linh Nam Thiên: “Tiểu nhân đánh lén ba ba! Vô sỉ!”

Linh Nam Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Mặc Hàn bị Hồng Hoang quấn không rảnh phân thân, hắn cười lạnh một tiếng, cầm thương đánh về phía tôi và Bạch Diễm với Linh Vân Đạt.

“Mặc Uyên!” Mặc Hàn vài lần muốn lui về bảo hộ chúng tôi, đều bị Hồng Hoang cản lại, chỉ phải gọi Mặc Uyên.

Nhưng mà, Mặc Uyên đến đây, Linh Vân Đạt xông lên đi, thành công ngăn cản Mặc Uyên.

Lần này, Linh Nam Thiên lại còn mang đến không ít tu sĩ Linh thị. Các tu sĩ và các âm linh đánh nhau, đám người Hắc Bạch Vô Thường tới chi viện cũng rối rít bị tu sĩ Linh thị cuốn lấy.

Ở dưới cố gắng của Hồng Hoang và Linh Nam Thiên, cuối cùng kết giới tẩm cung vẫn bị phá, tôi cũng đã sớm chuẩn bị tốt nghênh chiến.

“Bạch Diễm, trong chốc lát đừng rời khỏi tầm mắt của mẹ, diệt địch là hạ sách, bảo vệ tốt chính mình mới là quan trọng nhất!” Tôi nghiêm túc dặn dò nói.

Tiểu gia hỏa vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề: “Mẹ yên tâm, con cũng sẽ bảo vệ mẹ!”

Khi nói chuyện, cửa trước mắt đã bị phá, Linh Nam Thiên cầm thương xông vào.

Tôi cầm Vô Cực Ngọc Giản tiến lên nghênh chiến, không ít tu sĩ hắn đi theo phía sau tiến vào, Bạch Diễm nhanh nhẹn linh hoạt nhảy lên, một chân đá các tu sĩ một.

Tôi với Linh Nam Thiên đánh nhau, tâm tình của Linh Nam Thiên không tồi, giọng điệu lại hung ác nói không nên lời: “Chờ ta bắt ngươi làm con tin, xem Lãnh Mặc Hàn có thả Anh Quyết không!”

Bắt tôi cũng không tha!

Tôi nâng kiếm ngăn cản đầu thương của hắn, tuy trải qua thí luyện đánh quái thăng cấp chỗ Chúc Long, lúc này tôi với Linh Nam Thiên cũng có thể bất phân thắng bại, nhưng ở trên lực đạo hắn vẫn có thể ép tôi một bậc.

“Các ngươi làm cái gì với Anh Quyết, ta muốn trả thù lại gấp bội ở trên người của ngươi!” Linh Nam Thiên lại uy hiếp nói.

Muội khống thật đáng sợ.

Tôi phân tán linh lực ở trên thân kiếm, vài lần giao chiến với Linh Nam Thiên, mảnh vụn linh lực đều nổi lơ lửng ở bên cạnh hắn.

Thừa dịp tách ra với Linh Nam Thiên một cái chớp mắt, tôi lui về sau, một tay nhanh làm thủ thế, trong miệng khẽ niệm một chữ: “Vũ.”

Mảnh vụn linh lực lơ lửng ở quanh người Linh Nam Thiên kia lập tức như có sinh mệnh, rối rít bắn về phía Linh Nam Thiên.

Mảnh vụn linh lực xuyên qua làn da Linh Nam Thiên tiến vào trong cơ thể hắn, rối rít nổ mạnh.

Linh Nam Thiên kêu rên một tiếng, động tác đâm lưỡi thương về phía cổ họng của tôi dừng một chút, pháp y hộ thể màu xanh trắng trên người đều loang lổ vết máu.

“Ngươi nữ nhân này!” Cơ thể hắn lung lay một chút, thật vất vả dùng thương để chống đất mới không ngã xuống, lại mắng ra nửa câu sau: “Thật ác độc!”

Bổn phu nhân cảm ơn anh khích lệ!

“So với huynh muội các ngươi không biết xấu hổ, hổ thẹn không bằng!” Tôi lườm hắn một cái, nâng kiếm tụ đủ kiếm thế chém ra một kiếm.

Linh Nam Thiên vung thương lên chắn, lại vẫn bị kiếm thế của tôi hất ra tẩm cung.

Trường thương của hắn làm mặt đất nứt thành cái khe thật dài, Bạch Diễm vừa lúc thu thập một đợt tu sĩ, quay đầu lại đốt lửa về phía tóc của hắn.

Linh Nam Thiên lập tức đi tiêu diệt ngọn lửa trên tóc, nâng thương lại muốn tấn công tới Bạch Diễm.

Bạch Diễm lại đánh ra một đoàn hỏa, dẫm lên trường thương Linh Nam Thiên chạy về phía hắn, hung hăng dẫm một chân lên mặt hắn.

“Khốn kiếp!” Linh Nam Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực trong cơ thể nổ tan xác mà ra, Bạch Diễm bị sóng linh lực cường đại hất bay ra ngoài, tôi vội tiến lên đỡ được hắn.

“Hôm nay ta muốn mẫu tử các ngươi chết không có chỗ chôn!” Linh Nam Thiên rống giận, tóc dài màu trắng của hắn phủ ở vai, giống sư tử phá lông.

Hắn vung thương, khí thế so với lúc trước càng là thế như chẻ tre.

Tôi vẫn ôm Bạch Diễm, không nhất định có thể đỡ được, lắc mình muốn tránh thoát, lại không ngờ mấy tu sĩ Linh thị bên cạnh đánh tới, nhằm kéo dài thời gian tôi thoát đi.

Chỉ là một cái tạm dừng này, kiếm thế của Linh Nam Thiên cũng đã chém xuống trước mặt chúng tôi.

Tôi bảo vệ Bạch Diễm ra phía sau vội vàng vung kiếm đón, một bóng dáng màu đen chặn lại tầm mắt của tôi.

Kiếm thế của Linh Nam Thiên bị một kiếm thế bá đạo hơn đánh trở về, Mặc Hàn ôm lấy tôi và Bạch Diễm lắc mình rời đi, một đạo thiên lôi Hồng Hoang một chút không dừng đánh ở nơi chúng tôi đứng ban đầu.

“Ba ba!” Bạch Diễm vui vẻ gọi hắn một tiếng.

Mặc Hàn hơi gật đầu, nhanh chóng đảo qua chúng tôi, sau khi xác nhận chúng tôi an toàn, lại đưa chúng tôi tới chỗ của Mặc Uyên.

Linh Vân Đạt bị quỷ khí của Mặc Hàn ép lui về sau vài bước với, Mặc Hàn cho Mặc Uyên ánh mắt, Mặc Uyên hiểu ý đứng ở bên người chúng tôi chặn một đạo thiên lôi Hồng Hoang cho chúng tôi.

Mặc Hàn đưa cho tôi cái gì đó: “Để Bạch Diễm đi làm.”

Để Bạch Diễm làm cái gì?

Không kịp giải thích, Mặc Hàn xoay người nâng kiếm chém Linh Vân Đạt, ba chiêu Linh Vân Đạt đã suy yếu.

Linh Nam Thiên đuổi lại đây, bọn họ hai đánh một Mặc Hàn, cũng không được chút chỗ tốt nào.

Tôi cúi đầu, trong tay lại là sổ sinh tử và một cây bút lông dính màu son đỏ.

Mặc Hàn nói để Bạch Diễm làm, là không muốn khiến tôi có cảm giác phạm tội đi…

Nhưng đều đến lúc này, tôi nào còn sẽ có tâm tình thương tiếc địch nhân.

Đều dẫn người đánh tới cửa nhà, hôm nay tôi phải diệt Linh thị!

Sổ sinh tử đang ở chỗ tôi đấy!

Mặc Uyên đang đối kháng với thiên lôi Hồng Hoang, Mặc Hàn đang thu thập Linh Nam Thiên và Linh Vân Đạt, Bạch Diễm tự giác đi đối phó những tu sĩ Linh thị cho rằng khi dễ mẫu tử chúng tôi đó.

Tôi mở sổ sinh tử ra, thứ này có tính thông linh, tôi mở ra ở trên tay, sổ sinh tử không gió tự mở, xoạt xoạt dở trang, rất nhanh đã tìm được tên tôi muốn tìm.

Với từng hàng tên ở trên kia, tôi nâng bút vẽ một màu đỏ tươi đẹp lên, xóa tên của bọn họ.

Nháy mắt, không ít tu sĩ đang đứng ngã xuống.

Từng tia hồn phách từ trong thân thể của những người này bay lên, Hắc Bạch Vô Thường thấy thế, vội vàng mang quỷ câu hồn linh, xách những hồn phách của các tu sĩ đó lên.

Tôi thấy có hiệu quả, lại gạch mất ba bốn trang tên, hơn nữa những người khác bị tu sĩ đánh bại lúc trước, một đại sóng người bên kia Linh giới nháy mắt không còn lại mấy người.

Bạch Diễm xông lên, với vài người còn sống, đá một chân lên trên mặt từng người một, trực tiếp đá hồn phách của bọn họ ra, Hắc Bạch Vô Thường thuận thế bắt lên toàn bộ.

Mặc Hàn nơi đó cũng đồng thời đánh bại chú cháu Linh Nam Thiên.

Đại giới giết Linh Nam Thiên quá lớn, Mặc Hàn đánh hắn thành trọng thương, rồi cũng không tiếp tục quản.

Mà Linh Vân Đạt lại bị đâm một kiếm, ngay cả hồn phách cũng không giữ lại cho ông ta, Tề Thiên thấy thế vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mà so với Mặc Hàn, Mặc Uyên có vẻ có chút khó khăn.

Bởi vì mục tiêu chủ yếu là giết tôi và Bạch Diễm, đại bộ phận lôi điện của Hồng Hoang đều dừng ở chỗ chúng tôi. Tuy Mặc Uyên cường hãn, cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy.

Nhị Nhị cũng ở đây, nhưng hắn trừ giúp đỡ thu thập mấy tu sĩ Linh giới ra,


trướctiếp