Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 198: Đi tìm Mặc Hàn


trướctiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi cạn lời nhìn hai người ấu trĩ này, nhìn Minh Hà tĩnh mịch, tôi không cầm lòng được lại gọi Mặc Hàn lần nữa.

Vạt áo bỗng nhiên bị kéo, tôi cúi đầu, thấy Bạch Diễm đang ngửa đầu nhỏ nhìn tôi.

“Mẹ, mẹ đang nhớ đến ba ba sao?” Hắn hỏi.

Tôi gật đầu, Bạch Diễm chu miệng nhỏ, nói: “Con cũng nhớ ba ba… Mẹ, khi nào ba ba trở về?”

Không biết…

Tôi có chút mất mát bế hắn lên, trấn an nói: “Rất nhanh ba ba sẽ trở về.”

Hắn gật đầu nhỏ, quật cường nói: “Vâng! Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng, ba ba rất lợi hại, sẽ không có việc gì.”

Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nhưng nửa tháng, trừ thời gian ôm Bạch Diễm ra, tôi cũng chưa từng xa Mặc Hàn lâu như vậy.

Tôi lại nhớ hắn như vậy.

Minh Hà đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng, tôi cả kinh, con sông này luôn tĩnh mịch, trừ lúc trước Tề Thiên câu oan hồn thì nổi gợn sóng lên ra, đều vẫn luôn không gợn sóng.

Sao tự dưng lại xuất hiện gợn sóng?

Tôi vốn muốn rời chân đi, Minh Hà phía sau chợt phát ra tiếng vang lớn ngập trời, từ trong lại dâng lên một thác nước thật lớn.

Nước sông màu đen từ phía trên thác nước dần chảy xuống, rơi vào bên trong Minh Hà một lần nữa, lại không có nửa điểm bọt nước, cũng không có bất kì tiếng gì, quỷ dị nói không nên lời.

Tề Thiên “A” một tiếng, hỏi Mặc Uyên: “Sông nhà các ngươi thành tinh sao?”

“Ngươi mới thành tinh!” Mặc Uyên chửi hắn một câu, nhắm mắt tinh tế cảm ứng thác nước quỷ dị này.

Tôi cũng vậy, nhưng hơi thở của thác nước kia và Minh Hà là một khối hoàn chỉnh, tôi lại không có cách nào.

Đang khó hiểu, tôi bỗng nhiên cảm nhận được một tia hơi thở vô cùng quen thuộc bên trong.

“Mặc Hàn!” Tôi không tự chủ được nói ra miệng, dẫn tới mọi người tò mò.

“Mặc Hàn gì?” Tề Thiên xác nhận Mặc Hàn không trở về một lần nữa, trấn an tôi nói: “Đồng Đồng, lão quỷ không trở về đâu.”

Hơi thở kia chợt lóe qua, tôi nhìn về phía Mặc Uyên, Mặc Uyên cũng vẻ mặt mờ mịt.

Là tôi cảm giác sai sao?

Không… Tôi tuyệt sẽ không cảm ứng sai hơi thở của Mặc Hàn!

“Thác nước có hơi thở của Mặc Hàn!” Tôi nói.

Mặc Uyên vội đi cảm ứng một chút, thất vọng nói: “Không có.”

Tề Thiên cũng lắc đầu.

Chẳng lẽ thật sự là tôi cảm ứng sai rồi?

“Là ba ba!” Bạch Diễm đột nhiên nói: “Con cũng cảm nhận được, hơi thở của ba ba rất mỏng … Mẹ, ba ba sẽ có việc sao?”

Lòng tôi căng thẳng, không biết nên trả lời Bạch Diễm như thế nào.

Mặc Hàn lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ thật sự là đã xảy ra chuyện…

“Mặc Uyên, sao thác nước lại thế này?” Tôi hỏi.

Mặc Uyên lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, Minh Hà vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy. Chỉ là, ta thấy thác nước này không có ý thức công kích gì…”

Lời còn chưa dứt, thác nước kia đột nhiên cuốn lên sóng nước xông về phía tôi.

Tôi ôm Bạch Diễm lập tức muốn né tránh, lại không ngờ bên cạnh cũng dựng lên một thác nước khác, quấn lấy cẳng chân Bạch Diễm kéo về chỗ thác nước.

Tề Thiên vội lại đây giữ chặt chúng tôi, Mặc Uyên ngưng tụ quỷ khí đánh vào phía trên thác nước, quỷ khí hoàn toàn đi vào thác nước biến mất không thấy, như bị cắn nuốt.

Tôi ôm chặt Bạch Diễm, hắn quay người muốn dùng ma trơi đi đốt cột nước màu đen quấn lấy hắn kia. Ngọn lửa màu lam mới đụng vào đã bị dập tắt.

Hơn nữa, không biết có phải bởi vì hấp thu pháp lực của Mặc Uyên và Bạch Diễm hay không, sức lực của thác nước kia lập tức lớn hơn nữa.

Một băng nước màu đen bỗng nhiên đâm về phía Tề Thiên, Tề Thiên đẩy tôi ra né tránh băng nước kia, mình bị bắt lui về sau một bước.

Sức lực thác nước lại tăng lớn lần nữa, cuốn lên thân thể của tôi, quấn tôi và Bạch Diễm vào bên trong thác nước với nhau.

Tiếng nôn nóng của Mặc Uyên ở phía sau gọi Bạch Diễm bỗng nhiên vang lên, tôi quay đầu lại, thấy Tề Thiên phấn đấu quên mình vọt lại đây muốn bắt lấy tôi.

Tôi muốn đưa Bạch Diễm ra, chính là giây tiếp theo, bóng dáng của Tề Thiên đã bị một màn màu đen chặn lại.

Trước mắt tràn đầy hắc ám, tôi ôm chặt Bạch Diễm, không cảm giác được bất kì hơi thở của kẻ nào. Mà pháp lực cả người tôi và Bạch Diễm đều như bị giam cầm.

Không có nước trong tưởng tượng, có chỉ là oán khí và quỷ khí vô tận vây xung quanh ở bên người chúng tôi. Như là bị cuốn vào một cục bông, dưới chân mềm như bông, không biết dẫm lên cái gì.

Thật vất vả tôi mới rút ra một tia linh lực, tạo ra kết giới: “Bạch Diễm?” Tôi lo lắng nói.

“Mẹ…” Tiểu gia hỏa hữu khí vô lực, tôi lo lắng: “Con làm sao vậy?”

“Con buồn ngủ quá… Mẹ, nơi này có thật nhiều quỷ khí, thật muốn ăn…” Bạch Diễm nói.

Tôi vội ngăn cản hắn: “Đừng ăn!”

“A?” Bạch Diễm không hiểu: “Vì sao?”

“Còn không biết hiện tại chúng ta ở nơi nào, quỷ khí nơi này không thể ăn, ngoan.” Tôi dạy dỗ nói.

Bạch Diễm hiểu chuyện gật đầu ở trong lòng tôi: “Mẹ, con không ăn… Nhị thúc và đệ đệ đâu?”

“Không biết, không cảm ứng được hơi thở của bọn họ.” Tôi thở dài: “Đúng rồi, con chiếu cho mẹ một chút nơi này là nơi nào.”

Bạch Diễm theo tiếng bật lên một đoàn Lam Diễm chiếu sáng cho tôi, tôi thấy hắn không có việc gì, đang ngăn không được ngáp, vội hỏi nói: “Bạch Diễm, thật sự mệt sao?”

“Vâng… Mẹ, nơi này thật nhiều quỷ khí, nhiều đến con đều muốn bế quan tu luyện…” Sợ tôi không hiểu, tiểu gia hỏa còn giải thích một lần: “Tựa như trước kia con tu luyện ở trong bụng mẹ vậy.”

Tôi kiểm tra quỷ khí nơi này một chút, rất tinh thuần, không có vấn đề gì. Bạch Diễm sở dĩ mệt, chẳng lẽ là như lúc chưa sinh ra, là bởi vì muốn ngủ tu luyện?

Để đảm bảo, ở địa phương quỷ dị này vẫn nên duy trì tỉnh táo thì tốt hơn.

“Bạch Diễm, đừng ngủ, không thể ngủ.” Tôi tìm khăn lông từ mặc ngọc, thấm nước bên trong hàn đàm rửa mặt cho Bạch Diễm, để hắn có tinh thần.

Bạch Diễm cố gắng nháy mắt, chống cự lại buồn ngủ.

Ở nơi này không phải là biện pháp, Lam Diễm chỉ chiếu sáng một góc nhỏ, đưa mắt nhìn lại, bốn phía đều là hắc ám vô tận, ngay cả đông nam tây bắc đều không phân biệt rõ.

Tôi lấy ra bùa dương hỏa đốt lúc trước Quân Chi đã cho tôi, sau khi rót vào một chút linh lực, đốt lửa đặt ở bên chân.

Linh lực của tôi có thể duy trì bùa dương hỏa một đoạn thời gian rất dài, mà trong cơ thể tôi cũng có không ít quỷ khí của Mặc Hàn. Sau khi đốt bùa dương hỏa, tôi đã dùng quỷ khí của Mặc Hàn bao phủ ở phía trên dương hỏa, phòng ngừa quỷ khí nơi này dập tắt dương hỏa.

Ôm Bạch Diễm đi từng bước một, cứ như vậy sẽ đốt một lá bùa dương hỏa, ven đường làm ký hiệu.

Ánh sáng màu cam thật nhỏ lơ lửng ở quỷ khí, theo gió lay động, như tàn đuốc trong gió, tùy thời đều sẽ tắt.

Tôi dùng hơn phân nửa bùa dương hỏa trong tay, quay đầu lại, ánh sáng màu cam xiêu vẹo chiếu sáng một đường nhỏ.

Cũng may không có tại chỗ đánh vòng.

Bạch Diễm khó hiểu: “Mẹ, vì sao phải dùng phù hỏa? Con cũng có thể phóng hỏa chiếu sáng cho mẹ.”

“Lửa của con là ma trơi, quỷ khí nơi này quá nhiều, mẹ sợ bị động tay động chân.” Tôi giải thích nói: “Chỉ có dương hỏa, quỷ khí không thể khống chế, chỉ có thể dập tắt.”

Chẳng qua, trước lúc dập tắt còn phải đột phá quỷ khí của Mặc Hàn trước.

Bạch Diễm hiểu được, nói với tôi: “Vậy mẹ đi phía trước đi, con tới giúp nhìn quỷ khí có làm tay chân hay không!”

“Được, vậy con phải nhớ nói chuyện với mẹ, đừng ngủ, cũng đừng ăn quỷ khí nơi này.” Tôi dặn dò nói.

“Vâng!” Bạch Diễm sảng khoái đáp ứng, dựa vào đầu vai tôi hứng thú bừng bừng chú ý dương hỏa nổi lên phía sau chúng tôi.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng bùa dương hỏa trong tay càng ngày càng ít, quỷ khí của Mặc Hàn cũng không còn thừa nhiều lắm, phía trước lại vẫn là một mảnh hắc ám không có điểm cuối, tôi không khỏi lo lắng.

Loáng thoáng, tôi như nghe thấy ai đó phát ra một tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh miệt.

Nhưng trừ tôi và Bạch Diễm ra tôi lại không cảm được nơi này còn có hơi thở của những người khác.

“Bạch Diễm, con nghe thấy gì không?” Để cẩn thận, tôi vẫn là hỏi Bạch Diễm một tiếng.

Bạch Diễm vốn đang đếm số lượng dương hỏa phía sau chúng tôi, nghe được tôi nói, ngây ra một lúc, an tĩnh lại cẩn thận nghe, lắc đầu: “mẹ, không nghe được có người đang nói chuyện.”

Đó là tôi nghe lầm sao?

Chủ động xuất kích tốt hơn ngồi chờ chết, vẫn là đi về phía trước xem đi.

Tôi lại đốt một lá bùa dương hỏa lần nữa, mới


trướctiếp