Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 197: Đôi mắt của Bạch Diễm


trướctiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mấy đại nhân chúng tôi đều là kinh ngạc.

Cho dù là năng lực tưởng tượng của trẻ con phong phú, cũng không có khả năng từ đường cong trên một bộ bản vẽ đơn giản nhìn ra nhiều thứ như vậy!

Đến tột cùng là đôi mắt của Bạch Diễm có bao nhiêu đặc biệt.

Ngay ở lúc chúng tôi khiếp sợ rất nhiều, Bạch Diễm đột nhiên “A” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tôi vội hỏi.

“Có con rắn nhỏ!” Hắn rất kinh ngạc nói: “Mẹ có rắn!”

Tôi sợ nhất loại này, vội dựa gần vào người Mặc Hàn, hắn thuận tay bế tôi lên.

Chỉ là, hắn dùng quỷ khí tra xét một vòng, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Nơi nào có rắn?” Hắn hỏi Bạch Diễm.

Bạch Diễm chỉ Hà Lạc Đồ trên tay hắn: “Ở trên bản vẽ kia, ở bên cạnh rùa đen.”

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, từ trên người Mặc Hàn đi xuống.

Bạch Diễm tò mò nhìn tôi: “Mẹ cũng sợ rắn sao?”

Tôi xấu hổ gật đầu, Bạch Diễm cười nói: “Mẹ đừng sợ, con rắn nhỏ sẽ không cắn chúng ta đâu.”

“Sao ngươi biết?” Tề Thiên vội hỏi, ánh mắt nhìn Bạch Diễm như đang nhìn bảo vật hiếm thấy.

“Con rắn nhỏ nói.” Bạch Diễm nói.

Con trai ngốc, người ta nói không cắn sẽ không cắn sao!

“Đừng dễ dàng tin tưởng người ngoài.” Mặc Hàn dạy dỗ một câu, Bạch Diễm cái hiểu cái không gật đầu.

Nhị nhị lại hỏi: “Vậy con rắn kia còn nói gì?”

Bạch Diễm lắc đầu: “Không có.”

“Vậy rùa đen có nói cái gì hay không?” Tôi hỏi Bạch Diễm.

Hắn vẫn lắc đầu: “Tiểu rùa đen đang ngủ, ngủ lại ngon đấy!”

Mấy đại nhân chúng tôi bất đắc dĩ nhìn nhau, lại hỏi Bạch Diễm không ít vấn đề, cũng không hỏi ra kết quả gì.

Hắn ngáp liên tục, tôi thấy hắn mệt, bế hắn lên muốn tiến vào mặc ngọc, lại không ngờ trong lúc vô tình tay Bạch Diễm chạm tới thứ gì đó trên Hà Lạc Đồ.

Ngay lập tức, Hà Lạc Đồ phát ra ánh sáng mạnh, một đoàn ngôi sao sáng từ bên trong dâng lên, nổ tung sáng lạn ở trong màn đêm.

Một hình ảnh thoáng hiện ở nơi ngôi sao tản ra, là một biển rộng đại dương mênh mông.

Phía trên mặt biển sóng gió mãnh liệt, sấm sét ầm ầm, từng con hung thú hình thù kỳ quái từ trong biển lao nhanh lên, lại dây dưa chém giết lẫn nhau ở trong biển.

Cuộn sóng thật lớn bị bọn họ kích lên, trên mặt biển vẩn đục nhiễm ra một mảnh máu đỏ, hiển nhiên là có một con hung thú bị xé rách.

Bên trong mặt biển, phảng phất còn có cái gì đang ở lưu động. Bên trong biển sâu, một con thú mở đôi mắt thật lớn.

Chỉ liếc mắt một cái, đã khiến tâm thần tôi run rẩy dữ dội.

Tôi nhìn mà khiếp sợ, cho đến khi Bạch Diễm rụt vào trong lòng tôi, mới nhớ tới che lại đôi mắt hắn.

“Mẹ…” Bạch Diễm tò mò gọi tôi: “Chúng ta muốn đi nơi nào sao?”

Tôi cũng không biết nơi đó là nơi nào, chỉ có thể nhìn về phía Mặc Hàn.

Mặc Hàn hỏi: “Nơi đó là nơi nào, con biết không?”

“A… Không biết…” Hắn càng mất mát, lại có chút không rõ hỏi Mặc Hàn: “Ba ba, không phải chúng ta muốn đi nơi nào sao? Không phải ngày hôm qua vẫn luôn nói muốn đi nơi nào sao?”

Mặc Hàn và tôi nhìn nhau, Tề Thiên lẩm bẩm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Đại Hải Châu?”

“Là Đại Hải Châu sao?” Nhị nhị hỏi Bạch Diễm.

Vẻ mặt Bạch Diễm mờ mịt.

Vẫn là Mặc Hàn nên câu thông rõ ràng với nhi tử như thế nào: “Bạch Diễm, vì sao cho rằng chúng tôi muốn đi nơi đó?”

“Tiểu rùa đen nói, tiểu rùa đen vừa mới tỉnh.” Hắn nói.

“Hắn còn nói cái gì?” Nhị nhị sốt ruột tìm Thái Nhất, lập tức lại hỏi.

Bạch Diễm lắc đầu: “Tiểu rùa đen chỉ nói cái này… Sau đó lại ngủ rồi… Mẹ, con mệt rồi…”

“Mẹ đưa con đi ngủ.” Tôi dụ dỗ nói.

“Tiểu Bạch Diễm, chờ một chút hãy ngủ, trước nói cho thúc thúc, nguyên lời tiểu rùa đen nói là như thế nào?” Tề Thiên ngăn cản muốn vào mặc ngọc của tôi.

Không cho hắn ngủ, Bạch Diễm không cao hứng, miệng nhỏ chu lên, bất mãn nói: “Tiểu rùa đen chỉ nói ‘Đến… Đến…… Ta ở chỗ này… Gánh vác…’”

“Gánh vác cái gì?” Nhị nhị hỏi.

“Không biết…” Bạch Diễm lại ngáp một cái: “Mẹ, ngủ…”

“Được rồi, có nói cái gì ngày mai hỏi đi, Bạch Diễm buồn ngủ rồi.” Tôi chặn ngang bọn họ, ôm Bạch Diễm vào mặc ngọc.

Trẻ con là phải bảo đảm giấc ngủ đầy đủ.

Không trong chốc lát, Mặc Hàn cũng đi vào.

Bạch Diễm đã ngủ say, ở trên giường bày ra một chữ “Đại”.

Mặc Hàn hạ cho hắn một kết giới cách âm, chúng tôi đi tới một bên nói chuyện.

“Ta, nhị nhị và Tề Thiên đã thảo luận, tình cảnh Hà Lạc Đồ biểu hiện, giống nhất là ở Hãn Hải gần núi Bất Chu.” Hắn nói.

Tôi cũng nghĩ đến việc này, chỉ là…

“Núi Bất Chu là hang ổ của Hồng Hoang, chúng ta từng nói…” Quả thực giống như là đang chui đầu vô lưới.

“Nhị nhị nói hắn đi trước nhìn xem, nếu Hồng Hoang là động vào hắn, vậy tương đương với tuyên chiến với tộc Kim Ô còn ở vào thế trung lập. Cho nên hắn đi là ổn thỏa nhất. Hơn nữa tốc độ xe chạy Thần Mặt Trời của hắn cũng nhanh, một ngày một đêm là có thể đi ngang qua Hãn Hải.”

Cũng chỉ có thể như vậy…

“Mặc Hàn, vì sao Bạch Diễm có thể thấy những thứ chúng ta không thấy, nghe thấy những thứ mà chúng ta không nghe thấy?” Thấy Bạch Diễm ngủ say bên cạnh, tôi không biết hắn như vậy là tốt hay là không tốt.

Mặc Hàn tinh tế cân nhắc một phen, mới nói: “Đại khái là hài tử chúng ta có thể có một loại tu vi thiên phú này đi.”

Tôi không phải rất hiểu rõ, Mặc Hàn giải thích nói: “Từ lúc nhỏ, mãi cho đến khi Bạch Diễm sinh ra, thượng thần đồng tu với ta toàn không có con nối dõi. Khí vận và chúc phúc mấy vạn năm của con nối dõi thượng thần, đại khái đều rơi ở trên người Bạch Diễm.”

Cho nên hẳn vẫn tính là chuyện tốt đi!

Nhưng vì sao Mặc Hàn vẫn rất lo lắng nhìn Bạch Diễm.

“Mệt mỏi một ngày, đi ngủ trước đi.” Mặc Hàn làm cho tôi chú hôn mê, tôi ngã vào bên người Bạch Diễm nhắm mắt lại.

Lúc ngủ mơ màng, tôi thoáng nghe được giọng trầm thấp của Mặc Hàn vang lên ở một bên: “Nếu có thể, vi phụ tình nguyện con bỉ cực thái lai, mà không phải thịnh vận mà yêu…”

Bỉ cực thái lai, thịnh vận mà yêu? (ý là khổ trước sướng sau, sướng trước khổ sau)

Mặc Hàn đang nói chuyện với ai? Bạch Diễm sao?

Sao có thể……

Bạch Diễm của nhà chúng tôi chính là tiểu gia hỏa vận thế nghịch thiên, nào có cái gì bỉ cực thái lai?

Thịnh vận mà yêu lại là cái quỷ gì?

Khẳng định không liên quan đến Bạch Diễm của nhà chúng tôi!

Mặc Hàn cũng sẽ không nói lời không may mắn như vậy đi, tôi nhất định là đang nằm mơ.

Tôi muốn miệt mài tiếp tục theo đuổi, nhưng chú hôn mê của Mặc Hàn quá lợi hại, vẫn phải ngủ say.

Ngày hôm sau tôi mới biết được, tối hôm qua nhị nhị cũng đã ngồi xe phong cách Thần Mặt Trời rời đi.

Một mình Tề Thiên vẻ mặt oán phụ ở bên ngoài chờ chúng tôi.

Bạch Diễm dẫn theo Tiểu Hắc sung sướng chơi tiếp với hắn, tôi ở phòng bếp nấu cơm cho Bạch Diễm, Mặc Hàn ở một bên nghiên cứu bản đồ da dê và hà Lạc Thư nhị nhị mang đến.

Ba ngày ba đêm, Nhị Nhị phát động Nhất Nhất, Tam Tam và Tứ Tứ, huynh đệ bốn người ở phía trên Hãn Hải tinh tế xem xét mỗi một tấc trên mặt biển, đều không phát hiện dị thường gì.

Đồng thời, mấy Kim Ô bắt không ít hung thú trong Hãn Hải, phát hiện tuy lớn lên rất giống, nhưng không có một con cùng chủng loại với hung thú chúng tôi nhìn thấy ở trên Hà Lạc Đồ.

Nhìn bọn họ ném thi thể ở trên sườn núi, tôi nhịn xuống xúc động muốn nôn nhìn vài lần, không khỏi phun tào nói: “Các anh không cảm thấy, cảnh tượng đêm đó chúng ta nhìn thấy, càng như là mấy thứ tổ tiên tiền sử này sao?”

Trước kia Tề Thiên cũng không có việc gì thích xem tiết mục thăm dò người sống, thường nằm ở nhà người khác xem TV.

Nhắc tới cái này, hắn có kinh nghiệm: “Đúng vậy, xác thật có điểm giống! Mấy chục vạn năm trước, nói không chừng bọn người kia thật đúng là lớn lên có bộ dáng này.”

“Chẳng lẽ hình ảnh chúng ta nhìn thấy chính là mấy chục vạn năm trước?” Nhị Nhị không cần nghĩ ngợi nói.

Ai cũng nói không chừng.

Dù sao lúc ấy, có lẽ là Hồng Hoang thì sao, không phải nơi này còn chưa sinh ra chính là còn chưa được ghi lại.

“Đi hỏi qua Hi Hòa chưa?” Mặc Hàn hỏi Nhị Nhị.

“Mẫu hậu mang theo Tiểu Tiểu bế quan.” Nhị Nhị nói, dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: “Chuyện ta đang tìm thúc phụ, đừng để cho mẫu hậu ta biết.”

“Vì sao?” Tôi không rõ.

“Thúc phụ là bởi vì di tích Cửu Châu mà mất tích, nếu mẫu hậu biết ta cũng đang tìm di tích. Khẳng định sẽ không đồng ý, đến lúc đó, các ngươi cũng đừng nghĩ tìm Nặc Tung Linh Ngọc.” Nhị Nhị nói.

Làm một người mẹ, tôi có thể lý giải Hi Hòa có tâm tình như vậy, tôi cũng sẽ không hy vọng Bạch Diễm có bất kì nguy hiểm gì.

Di tích Cửu Châu kia, bộ dáng thoạt nhìn rất nguy hiểm.

Nhị Nhị lại giống như quyết tâm muốn tìm, chúng tôi cũng không có cách nào.

“Khi nào xuất quan?” Mặc Hàn lại hỏi, trên núi Bất Chu, đại thần chúng tôi quen biết, hiển nhiên vẫn là Hi Hòa nhất tin được.

Nhị Nhị lắc đầu: “Không biết, ta để lại lời nhắn cho mẫu hậu, nếu bà xuất quan, nhìn thấy lời nhắn sẽ phái người cho ta biết.”

Đang nói, một trận nóng cháy truyền đến, lại là một mặt trời nhỏ bay về phía chúng tôi.

“Tiểu Tiểu tỷ!” Bạch Diễm ngồi ở trên vai Tề Thiên, vui vẻ vẫy tay với mặt trời nhỏ trên trời.

Chỉ


trướctiếp